]Tiêu Vũ nói vậy trong con ngươi của Tiếu Ngưng Nhi hiện lên ánh sáng nhưng lại ảm đạm.
Từ bé, nàng đã biết gia tộc nàng sẽ dâng nàng gả cho Thần Thánh thế gia, gả cho Thẩm Phi.
Dần lớn lên, nàng dần hiểu rõ Thẩm Phi là cái dạng gì, nàng không muốn bị gả cho một tên thiếu gia ăn chơi tầm hoa vấn liễu ngày ngày.
Vì vậy, nàng dốc sức liều mạng tu luyện, hi vọng có thể thoát khỏi vận mệnh tàn khốc.
Dù hy vọng ấy vô cùng nhỏ nhoi, nhưng ông trời dường như cố ý sắp đặt trêu đùa vận mệnh.
Dù cho thiếu nữ bí ẩn trước mặt nàng cho biết có thể chữa khỏi nhưng làm sao có thể khi thiếu nữ này bằng tuổi nàng.
Thấy trong mắt Ngưng nhi nghi hoặc Tiêu Vũ lên tiếng.
"Ta biết cách chữa cho ngươi, ta biết chứng bệnh của ngươi đương nhiên biết cách chữa đừng lo, bệnh này tên Cực Hàn ngươi có thể vào Đồ Thư Quán của Thánh Lan học viện để tìm"
"Thật sao" Tiếu Ngưng Nhi ngẫng mặt lên nhìn Tiêu Vũ, từ góc độ này nàng có thể nhìn rõ được trong mắt Ngưng Nhi hiện lên ánh sáng, muốn chứng thực lời nói của Tiêu Vũ.
"Ừm"
Tiêu Vũ đáp cho nàng một cái gật đầu thật mạnh.
"Cách trị liệu là dùng Đạo Dẫn chi thuật, đưa linh hồn lực vào mát xa khí mạch, hóa tan máu ứ đọng, mỗi ngày cứ uống Kim Tuyên thảo cùng với Thánh Tuyền thảo và Thiên Lam thảo là có thể"
Tiêu Vũ nói những loại dược liệu này nàng điều biết nhưng Đạo Dẫn chi thuật này nàng chưa từng nghe.
Thấy Tiếu Ngưng Nhi chịu tiếp nhận Tiêu Vũ nhìn thẳng vào Tiếu Ngưng Nhi nói.
"Ngươi có thể cho ta xem công pháp tu luyện của ngươi được không?"
Thấy Ngưng Nhi có ánh mắt khó hiểu nghi ngờ nhưng quan trọng là Ngưng Nhi đã có một chút tín nhiệm nàng nhiều hơn, Tiêu Vũ mừng thầm nói thêm.
"Ta không có ý gì, chỉ sợ chứng cực hàn của ngươi có liên quan đến công pháp ngươi tu luyện, bình thường chúng ta khi tu luyện chỉ có những người thể âm hàn giống ngươi rất dễ bị bệnh này nhưng chỉ là số ít, phần lớn chứng cực hàn có liên quan đến công pháp chúng ta tu luyện, vì vậy ta muốn chứng thực"
Sau khi nghe Tiêu Vũ nói những lời này, nàng có chút không tin nhưng khi nhìn đến Tiêu Vũ, khuôn mặt tuy che bởi mặt nạ nhưng nhìn sâu vào trong ánh mắt của Tiêu Vũ có loại nói không nên lời cảm giác an toàn cùng kiên định, nàng vung tay lên đưa linh hồn lực vào nhẫn không gian, từ trong không gian lấy ra tấm da dê.
Đó là một khối lớn tấm da dê, có một chút cũ kỹ, bên trên hiện ra rậm rạp văn tự, Tiêu Vũ đưa tay tiếp nhận cuốn da dê, không cẩn thận vô tình đụng trúng mu bàn tay Tiếu Ngưng Nhi, nhận thấy được việc này Tiêu Vũ vô cùng cao hứng.
"Tay Ngưng Nhi thon thật"
Trái lại Ngưng Nhi có vẻ ngoài bình tỉnh nhưng trong nội tâm nàng bắt đầu mất tự nhiên.
"Tay trắng nõn, sờ lên thực thoải mái"
Tiếu Ngưng Nhi như vậy nghĩ, lúc này Tiêu Vũ cuối đầu xem tấm da dê.
Xem xem chân mày của Tiêu Vũ càng ngày càng nhíu chặt, xem xong Tiêu Vũ thầm than khẩu khí nàng ngẫng mặt lên đối diện mắt sắc bén của Ngưng Nhi, không chút sợ hãi nói.
"Công pháp này tu luyện kém nói thẳng ra thì công pháp này thật phế bỏ, chứng bệnh cực hàn là do một phần công pháp này tạo nên".
Nghe Tiêu Vũ nói lời này hai hàng chân mày sắc bén của Ngưng Nhi chau lại lộ vẻ suy tư, thấy vậy Tiêu Vũ nói tiếp.
"Công pháp này của ngươi quá phế nếu muốn tiếp tục tu luyện công pháp này của ngươi nên đổi một chút để hoàn thiện hơn, nghe kỹ này.
.
"
Sau đó Tiêu Vũ thao thao bất duyệt đem bộ công pháp này của Tiếu Ngưng Nhi hoàn toàn nâng lên.
Lúc đầu Tiếu Ngưng Nhi nàng có vài phần không tin Tiêu Vũ có thể sửa được nhưng là càng nghe càng nhận ra trong đó linh hồn lực của mình có vài chỗ được đã thông, nàng nghe kỹ hơn thì khϊếp sợ mà nhìn Tiêu Vũ, không tin được đây là công pháp của nàng, đây là công pháp tổ truyền của nhà nàng vậy mà Tiêu Vũ sửa lại còn cao thâm hơn.
Ngưng Nhi ẩn ẩn trong linh hồn nhận định Tiêu Vũ là một người có kiến thức tinh thâm, nàng tuy là con của thế gia đọc nhiều hiểu nhiều nhưng ngay trước mặt người con gái bí ẩn này, nàng như là một hạt cát mà so sánh với xa mạt.
"Tiêu Vũ ngươi lập lại lần nữa được không ta nghe không rõ.
"
"Tốt"
Tiêu Vũ thuật lại, đem công pháp sửa đổi nói hết cho Ngưng Nhi, sau khi nghe xong có những từ không hiểu sẽ hỏi lại Tiêu Vũ, càng ngẫm lại càng phát hiện nó tinh thâm ảo diệu, bây giờ nàng nhìn lại Tiêu Vũ vẫn có chút không thể tin, để có được nhiều kiến thức như vậy Tiêu Vũ đã làm cách nào, chỉ sợ ngay cả truyền kỳ yêu linh sư cũng không có kiến thức này, không lẽ Tiêu Vũ đã vượt qua Truyền Kỳ yêu linh sư, Tiêu Vũ bằng tuổi nàng điều này không sai nhưng sao chênh lệch kiến thức tới như vậy, khi Tiêu Vũ mới chuyển đến lớp nàng thậm chí còn cảm thấy Tiêu Vũ linh hồn lực rất yếu thậm chí còn không bằng Nhϊếp Ly kẻ yếu nhất lớp vậy mà.
Ngưng Nhi đang suy nghĩ thì đã bị Tiêu Vũ cắt ngang.
"Ngươi a, ta cũng không phải là kẻ giỏi nhất trong lớp, đừng nhìn ta như thế, ngươi nhớ tên Nhϊếp Ly không kiến thức của hắn không thua gì ta đâu.
"
"Nhϊếp Ly?"
Người này Tiếu Ngưng Nhi nàng biết hắn mấy hôm trước còn đứng lên chung với Tiêu Vũ đê chống lại Thẩm Tú.
"Ừ, ta không dám chắt mình có thể biết nhiều hơn hắn, Nhϊếp Ly hắn đi nhiều hơn ta vậy nên có một số thứ ta thua hắn, nhưng mà đối với những thứ cơ bản ta đều sẽ biết vậy nên ngươi có thắc mắc hỏi ta, ta sẽ trả lời, nếu không biết ta sẽ tìm hiều rồi nói với ngươi"
Nói tới đây Tiêu Vũ ngẫng mặt đối diện với Ngưng Nhi nở nụ cười, làm Ngưng Nhi cảm thấy lạ lạ, nhưng cảm giác này lướt qua rất nhanh, đến nỗi nàng không hiểu vì sao có cảm giác này.
"Không lẽ liên quan chứng bệnh Cực Hàn?"
Tiếu Ngưng Nhi thầm nghĩ.
Có thể nói Tiêu Vũ là người có linh lực yếu nhất trong lớp, ngay cả tên Nhϊếp Ly kia cũng không bằng, nhưng thế mà hai kẻ yếu nhất lớp lại là người hiểu biết nhiều nhất quả thật không ai mà ông trời lấy đi tất cả của họ.
"Ngươi làm sao vậy?"
Tiêu Vũ liếc nhìn Tiếu Ngưng Nhi cảm thấy nàng kỳ quái.
"Ngưng Nhi hay là ta dùng Đạo Dẫn chi thuật để xoa bóp trước cho ngươi được không"
Nói xong câu này Tiêu Vũ nàng cảm thấy hơi hối hận, ta với nàng mới nói đôi ba câu vậy mà lại đòi.
.
"Không, không như ngươi nghĩ đâu ta, ta chỉ muốn chữa cho ngươi thôi không có ý gì đâu"
Tiêu Vũ lắp bắp giải thích, nàng tuy không có ý gì nhưng cứ nhịn không được sợ Tiếu Ngưng Nhi sẽ hiểu lầm ý mình.
"Được, cầu ngươi giúp ta, ta không muốn biến phế nhân.
"
Lúc này Tiếu Ngưng Nhi tuy chưa bỏ đi vẻ mặt băng sương của mình nhưng đã gỡ bỏ đi lớp phòng bị của mình, điều này khiến Tiêu Vũ vui vẻ vì mình không kém tên nam chủ kia có được lòng tin của nàng.
"Tốt chờ ta một chút"
Nói xong Tiếu Ngưng Nhi thấy Tiêu Vũ đứng dậy, chỉ thấy Tiêu Vũ vận linh hồn lực, khắc lên xung quanh các nàng từng trận minh văn bảo vệ với tốc độ kinh người
"Ngươi làm gì?"
Tiếu Ngưng Nhi tò mò, đồng thời cảm thấy không thể tin được Tiêu Vũ viết minh văn với tốc độ nàng không theo kịp.
"Không có gì, ta chỉ đảm bảo không có kẻ nào nhìn lén thôi"
Tiêu Vũ mỉm cười, nàng không quên chút nữa tên Nhϊếp Ly sẽ đi thăm dò quanh đây, muốn nhìn lén Ngưng Nhi, mơ tưởng.
"Trước khi trị liệu ta nói với ngươi điều này, việc trị liệu ta sẽ cách ba ngày lại trị cho ngươi, việc trị liệu nếu gấp rút sẽ phản lại hiệu quả nên đừng nôn nóng, cứ yên tâm.
"
"Tốt" Tiếu Ngưng Nhi nhẹ gật đầu, giữ im lặng
"Chỗ nào ứ đọng?"
Ngưng Nhi lúc này hơi hơi đỏ mặt
"Nơi này"
Danh Sách Chương: