Bình thường mà nói cô chắc chắn sẽ thay quần ra, nhưng vấn đề là ở tình huống trước mắt này, cô không muốn đổi chút nào hết!Tôn Văn Tĩnh cắn cắn môi: “Vậy thì đều không đổi.
”Cứ kệ nó ướt như vậy cũng được đi?Thẩm Phú Sơn lại nói: “Cũng đúng, cái mông ẩm ướt cả đêm, người chịu tội cũng chỉ là em thôi.
”Tôn Văn Tĩnh mất tự nhiên, hơi hơi vặn vẹo mông một cái, vẫn như cũ không mở miệng nói chuyện.
Thẩm Phú Sơn nhìn cô một cái rồi đi tắt đèn, trở về ổ chăn của mình.
Trong phòng thực yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người họ.
Ban đầu, Tôn Văn Tĩnh còn không có cảm giác gì, những chỉ một lúc sau cô đã cảm thấy cả nửa người dưới của mình ẩm ướt khó chịu.
Qua hơn một giờ, Tôn Văn Tĩnh rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, cả nửa tấm đệm lót dưới người cô đều đã bị thấm ướt hết rồi.
“Anh ngủ rồi à?”Thẩm Phú Sơn vẫn chưa ngủ, còn đang nằm đợi cô kêu anh đổi quần cộc cho cô á!Có điều anh vẫn không hé răng.
Trong bóng tối, Tôn Văn Tĩnh cắn cắn môi: “Thẩm Phú Sơn? Thẩm Phú Sơn?”“Gì hả?”“Phiền anh đổi đệm giường giúp tôi được không?”Thẩm Phú Sơn lười biếng nói: “Đổi quần cộc không?”Tôn Văn Tĩnh trầm mặc.
Thẩm Phú Sơn lại nói: “Muốn đổi thì phải đổi hết, không thì khỏi đổi đi.
Chứ một cái khô một cái ướt, đổi xong không phải cũng vô ích hay sao.
”Đạo lý thì đúng là vậy, nhưng Tôn Văn Tĩnh vẫn là không bỏ được sĩ diện.
Thẩm Phú Sơn không nói nữa, chỉ trở mình nằm tiếp.
Lại qua mười mấy phút, Tôn Văn Tĩnh nói: “Anh ngủ chưa?”Thẩm Phú Sơn nghẹn cười: “Lại gì nữa?”“Tôi ngẫm lại rồi, anh vẫn là đổi đệm giường giúp rôi đi, chứ bây giờ tôi vẫn không thể chấp nhận được.
”Thẩm Phú Sơn ngồi dậy, mở đèn lên.
Tôn Văn Tĩnh cho rằng lòng tốt của anh bộc phát, chỉ tiếc là kết quả nào phải vậy.
“Anh làm gì đó?”Anh xốc chăn lên, tay đặt ở cạnh quần cộc của cô.
Thẩm Phú Sơn làm mặt quạu: “Lằng nhằng cái gì đấy? Tôi là chồng em, thay mỗi cái quần cộc cho em là sẽ ăn luôn em hay sao?”Tôn Văn Tĩnh thế nhưng lại không muốn thừa nhận anh là chồng mình.
“Anh nói bậy, tôi còn lâu mới gả cho anh! Tôi có ướt cũng không cần anh đổi quần cộc giúp tôi.
”Thẩm Phú Sơn cảm thấy cô có phần thiếu đòn quá rồi, nể tình một thân thương tích của cô, anh nhịn!Nhướng mày, Thẩm Phú Sơn cúi đầu, dùng hai tay túm cái quần cộc của cô xuống.
Tôn Văn Tĩnh a một tiếng, anh còn chưa kịp nhìn đã thấy cô bằng biết lấy sức lực đâu ra mà đã ngồi dậy được rồi.
Thẩm Phú Sơn nhìn cô, Tôn Văn Tĩnh cũng nhe răng trừng mắt nhìn anh.
“Ồ, thế mà ngồi dậy được kìa? Xem ra thương thế của em cũng không phải nghiêm trọng lắm đâu ha.
”Ngồi dậy thì ngồi dậy được, nhưng miệng vết thương bị tác động đến lại đau đến khiến cô nhe răng nhếch miệng.
Thẩm Phú Sơn vươn tay ra ấn bả vai cô một cái, Tôn Văn Tĩnh lại cứ thế a a a cả người đổ về lại trên giường.
Không đợi sau lưng tiếp xúc với đệm giường, Thẩm Phú Sơn đã dùng một bàn tay tiếp được người cô rồi.
“Khốn nạn.
”Thẩm Phú Sơn cười hắc hắc: “Em đàng hoàng một chút cho tôi, nếu không thì chồng em sẽ khai bao cho em ngay và luôn đấy.
”Tôn Văn Tĩnh nuốt nuốt nước miếng, giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Thẩm Phú Sơn nhẹ nhàng thả cô lại trên giường, ánh mắt từng chút từng chút một quét về phía thân dưới của cô.
Trắng, thật mẹ nó trắng, anh thấy một cái bánh bao thịt, lại thấy tiếp một mảnh rừng rậm màu đen…——————.
Danh Sách Chương: