Nghe đồng nghiệp kể, tôi không khỏi nghĩ tới mùi hôi trên người Trần Dật Thanh hôm ở bệnh viện.
Nhưng tôi thật sự không muốn liên lạc với hắn, chỉ cười cười cho qua chuyện.
Mãi đến nửa tháng sau, tôi phát hiện tiếng khóc trẻ con mình mơ thấy càng lúc càng lớn, có lúc nhìn máy tính lâu, lúc bừng tỉnh sẽ thấy bàn tay trẻ con lướt qua màn hình.
Tuy không ảnh hưởng tới cơ thể, nhưng cứ sợ sệt như vậy, tôi căn bản không thể vực dậy tinh thần.
Hơn nữa vì Trần Dật Thanh cứ tới làm ầm ĩ, tôi không hoàn thành kỳ thực tập ở công ty, công việc cũng mất.
Mà tôi luôn cảm thấy trạng thái của mình không đúng, trước đây viết bản thảo chỉ cần một ngày, bây giờ ngồi trước máy tính nửa ngày, chút ý tưởng cũng không có.
Từ khi dọn tới chỗ Chu Di tôi mới biết Chu Di có quen một người bạn trai ở xa, chẳng qua không nói tôi biết thôi.
Cố Trạch vẫn thường xuyên lấy cớ công việc tới tìm cô ấy, làn nào cũng mang đống trái cây và đồ ăn tới đây.
Nhưng đều là thứ bổ máu, bồi bổ cơ thể.
Tôi mơ hồ đoán được mục tiêu của ai, rất nhiều lần ám chỉ với anh trong chuyện tình cảm tôi đã bị tổn thương quá nhiều, không muốn yêu đương nữa.
Lần nào Cố Vân Trạch cũng làm bộ không hiểu, chỉ nói tới tìm Chu Di để bàn công việc, nhưng mỗi lần tới đều mang theo đồ ăn.
Nghe Chu Di kể tôi không viết ra bản thảo, anh liền thường xuyên mang tư liệu tới cho tôi, bảo tôi thả lỏng, thứ bảy chủ nhật sẽ đưa tôi và Chu Di ra ngoại ô thư giãn.
Biết tôi hay nghe tiếng trẻ con khóc, anh tặng tôi một lá bùa, nói là nhờ người mang từ Thái Lan về, tác dụng an thần rất tốt.
Bảo tôi nhất định phải mang trong người, không được mở ra.
Thậm chí khi đứa bé đầy tháng, Cố Vân Trạch còn đưa tôi tới bờ sông đốt tiền giấy lần trước.
Chưa kể từ khi mang bùa hộ mệnh Cố Vân Trạch đưa, tôi thật sự không còn nghe tiếng trẻ con khóc, cũng không còn thấy những bóng dáng kỳ quái đó.
Có một lần cuối tuần ra ngoại ô đi dạo gặp một người bạn thời đại học, người bạn kia dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi: "Tần Cầm, cậu và Trần Dật Thanh chia tay rồi à?"
Khi đó tôi đã hoàn toàn buông xuống, gật đầu.
Người bạn ấy tò mò đánh giá tôi, hình như muốn nói gì đó, lại bị Cố Vân Trạch đổi đề tài.
Khoảng ba tháng sau, tôi thật sự thoát khỏi chuyện đó.
Không tìm việc nữa, tôi ở nhà viết văn, còn mở chuyên mục, công việc coi như thuận lợi.
Tuy không đón nhận tình cảm của Cố Vân Trạch một cách rõ ràng, nhưng cứ theo lời Chu Di nói, thản nhiên ở bên nhau, thuận theo tự nhiên.
Ngày cuối tuần hôm nay, tôi đang ở nhà Chu Di nghe kinh Phật, một dãy số lạ gọi tới.
Tôi tắt mấy lần, nhưng dãy số đó cứ gọi tới, tôi bắt máy, tiếng khóc của mẹ Trần Dật Thanh ở đầu bên kia truyền tới: "Tần Cầm, con ở đâu, con cứu Dật Thanh đi! Nó bị quỷ ám, đại sư nói con của con cứ quấn lấy nó!"
Từ lúc tôi nhận điện thoại của mẹ Trần Dật Thanh, bà ta cứ khóc, luôn miệng nói Trần Dật Thanh bị quỷ ám, bị ma theo, chỉ có tôi mới có thể cứu hắn.
Sau mấy lần Trần Dật Thanh tới gây chuyện, tôi đã chặn mọi phương thức liên lạc của những người liên quan.
Nghe mẹ của Trần Dật Thanh khóc lóc, tôi chỉ lẳng lặng nghe, trầm giọng: "Nếu đã tìm tới đại sư thì kêu đại sư cứu đi.
"
Khi đó tôi nói phải siêu độ cho đứa bé, bọn họ nói gì?
Tôi trực tiếp cúp máy, chặn số điện thoại đó.
Buổi tối Cố Vân Trạch tới ăn cơm, Chu Di nghĩ sao nói vậy, liền kể anh nghe chuyện mẹ của Trần Dật Thanh gọi tới.
Cố Vân Trạch nhìn tôi, nói: "Có rảnh, em đi thăm Trần Dật Thanh đi, anh ta gần đây đúng là không ổn lắm.
".
Danh Sách Chương: