Trưa thứ bảy, cánh cửa “Cửa hàng Giai Giai” được mở, có khách quý tới.
Nhìn về phía cửa kính được đẩy, Trình Gia Gia mắt mở to, cười, “Chị cả, sao chị lại tới đây?”.
Trình Phương Phương cũng cười nói, “Đến xem cửa hàng em thế nào?”.
Trình Gia Gia kéo tay chị, ngồi xuống ghế sofa, “Hoàn hảo ~~ Tuy rằng nhiều giai đoạn còn thiếu tiền, nhưng em nghĩ em vẫn chống đỡ được”.
“Em so với mấy tháng trước có tinh thần hơn hẳn, xem ra kết hôn rồi thật sự có vẻ tốt nha!”.
Trình Phương Phương luôn không muốn em gái mình chịu khổ, đối với cô em gái này, cô có phần áy náy, dù sao em cô cũng tự nguyện cuộc hôn nhân thương mại này.
“Dù sao mấy ngày qua thật sự phong phú, đầu không cần suy nghĩ quá nhiều, huống hồ em cuối cùng cũng được sống độc lập, không thể cứ dựa vào chị và chị hai”.
“Ba thực sự lo lắng cho em, bởi vì ông luôn nghe được một số chuyện đáng bận tâm của Trần Phong Vũ”.
“Ba bây giờ mới lo lắng chẳng phải quá chậm? Em giờ đã gả cho anh ta, anh ta đối với em cũng thoải mái! Mong ba yên tâm”.
Giữa cô và Trần Phong Vũ không có vấn đề gì khi ở chung, mọi thứ rất cân bằng, khiến cô cảm thấy thực dễ chịu.
Tuy rằng tiếng tăm Trần Phong Vũ bên ngoài nhiều, nhưng đối với cô vẫn luôn tôn trọng, ít nhất cho tới bây giờ vẫn thực hiện đúng thỏa thuận, không có bất kì hành động xấu gì đối với cô, làm cho cô cảm thấy rất an tâm.
“Thật à?” Trình Phương Phương cố tìm tòi nghiên cứu lời lẽ thật giả của em gái.
“Đương nhiên, chị không phải nói em so với trước có tinh thần hơn sao?”.
Trình Gia Gia trên mặt thoáng ý cười.
“Em gái à, chị phải nói cho em nghe một chuyện”.
Trình Phương Phương vẻ mặt trở nên nặng nề.
“Chuyện gì?”.
Trình Gia Gia cũng cảm giác được chị mình thận trọng.
“Ngụy Thế đã trở về!”.
Lời nói của Trình Phương Phương giống như bom nổ dưới nước, một chút đã đem tâm tư Trình Gia Gia đang bình tĩnh nổ tung thành đống hỗn độn, một cái tên đã rất lâu, một cái tên làm cô đau lòng gần như sống không nổi, cô nghĩ cô đã sớm trở nên bình tĩnh, nhưng đó chỉ là cô che giấu biểu hiện giả dối của mình.
“Hắn …”.
Trình Gia Gia ngay cả nói cũng nói lắp bắp, bởi vì trái tim thật sự bị sốc, “Hắn thật sự đã trở về?”.
Nhìn bộ dạng của em gái, Trình Phương Phương tuy không đành lòng nhưng vẫn phải nói, “Số điện thoại của em thay đổi, cậu ta tìm không thấy em, nên đến tìm chị, cậu ta hy vọng gặp mặt em một lần, nói là muốn xin em tha thứ”.
Trình Gia Gia chậm rãi khôi phục tâm trạng, dù sao đó cũng là chuyện nửa năm trước.
“Chị không nói cho hắn biết em đã kết hôn sao?”.
Nhớ tới con người phụ bạc kia, ngoài nụ cười khổ cô còn có thể có biểu tình gì.
“Có! Nhưng cậu ta nói bất luận thế nào cũng phải gặp mặt em một lần”.
Trình Phương Phương thành thật thuật lại.
“Chị à, chị không phải phản đối em với hắn đi lại sao? Hôm nay sao lại giúp hắn chuyển lời?”.
Nhớ ngày đó, chị cả ba đầu sáu tay ngăn cản cô với Ngụy Thế kết giao, nhưng cô cứ như trúng tà, vẫn bị mê hoặc từ lời ngon tiếng ngọt của Ngụy Thế Kệt, hoàn toàn không phân biệt rõ đông tây nam bắc, cứ thế lấn sâu vào.
Người ta nói mối tình đầu là đẹp nhất, Ngụy Thế thực sự đã dành cho cô hai năm tình yêu đẹp nhất, nhưng cuối cùng vẫn có tác động hủy diệt rất lớn, làm cho cô đã từng có ý định từ tòa nhà cao nhảy xuống!
“Chị không giúp cậu ta chuyển lời, chị muốn là em phải có chuẩn bị, chị sợ Ngụy Thế vạn nhất tìm đến em, đột nhiên xuất hiện trước mặt em, em lại quá kích động, như thế không tốt lắm”.
Trình Phương Phương giữ lấy đôi tay run run của cô.
“Em hiểu, em sẽ không gặp mặt hắn, có gì tốt đâu? Tất cả đều đã trôi qua rồi!”.
Cô hy vọng làm cho ác mộng của bản thân mình được giải thoát, vì thế mới nhiệt tình xung phong gả cho Trần Phong Vũ.
“Phải đó! Lúc trước cậu ta đối với em vô tình vô nghĩa, lừa em lấy tiền, em không đừng cho cậu ta cơ hội để lại bị lừa”.
Trình Phương Phương cao giọng, ý tứ cảnh cáo hàm xúc rõ ràng.
“Em ngốc như vậy sao? Đã bị hắn lừa gạt một lần, chẳng lẽ còn bị hắn lừa thế lần nữa sao?”.
“Em không phải ngốc, em chẳng qua quá mềm yếu, cái tên Ngụy Thế kia chị đã cảnh cáo hắn, nếu hắn dám dây dưa đến em, chị nhất định tìm Linh Linh đuổi hắn, nhét hắn vào cái túi quăng xuống biển”.
Trình Phương Phương quyết liệt nói.
“Đại tỉ à, khoa trương quá đấy!”.
Trình Gia Gia nở nụ cười, biết là chị nói thế để làm dịu đi cảm xúc của cô.
“May mắn em không ở nhà, cậu ta cũng không biết em mở cửa hàng này, cho nên cậu ta tạm thời không tìm được em, cùng lắm chị nghĩ cậu ta tìm bạn học của em hỏi thăm”.
“Chị cả, cảm ơn chị, em sẽ cẩn thận, sẽ không để cho hắn tiếp cận được em”.
Trong lòng cô thật sự tính như vậy!
Sau rồi cô và chị cả nói chuyện phiếm một chút, cô tất cả đều không nhớ rõ, chỉ khi có vị khách đến cửa, chị cô mới rời đi.
May mắn cuối tuần nghỉ có một học muội đến làm công, trong cửa hàng trừ Nghiêm Phẩm Hạo còn có người nữa hỗ trợ, vì thế cô có thể ngẩn người, ngẩn người đến tận bốn giờ chiều, sau khi cô nghe được tiếng chuông điện thoại.
“Giai Giai, em sao còn ở cửa hàng? Chưa về nhà chuẩn bị sao?”.
Di động truyền đến giọng nói của Trần Phong Vũ..
Danh Sách Chương: