Lúc học ở Lục Trung, Tân Uyển không đi theo con đường của học sinh văn hóa, mà là nghệ thuật, thành tích văn hóa của cậu rất tốt nhưng cậu lại có hứng thú rất lớn với hội họa, Tống Hành nhớ hồi trước Tân Uyển đã từng nói với anh rằng cậu muốn thi vào trường đại học mỹ thuật tốt nhất ở vùng này.
"Nhất định phải là trường tốt nhất." Lúc nói lời này ánh mắt của Tân Uyển rất sáng, cứ như cậu đang đắm chìm vào trong dòng nước ngọt ngào của lý tưởng, cậu nhìn Tống Hành, "Là vì anh giỏi thế rồi, nên em phải giỏi hơn chút nữa mới có thể xứng đôi."
Tống Hành không biết kết quả thi vào trường đại học của cậu, lúc cậu thi đại học thì Tống Hành đã đi du học rồi, cho tới khi chủ nhiệm gửi lời chúc mừng vào trong nhóm lớp thì anh mới biết được kết quả thi của Tân Uyển.
Tân Uyển thật sự đã thi đậu vào trường đại học mỹ thuật mà mình mong muốn, nhưng chỉ học một năm rồi nghỉ, khoảng thời gian đó cũng là lúc Tân Uyển phải vào trung tâm điều trị kia.
Không phải bọn họ chưa từng thử nói thẳng sự thật với Tân Uyển về chuyện cậu mất trí nhớ.
Bác sĩ Lý kể với anh, họ đã từng nói với Tân Uyển, chỉ đơn giản là "Cậu đã 21 tuổi rồi, chỉ là cậu không nhớ mà thôi".
Nhưng Tân Uyển rất chống cự với chuyện này, thái độ phản kháng quyết liệt, xém chút nữa đã làm người khác bị thương.
Vì thế lúc sắp rời đi thì bác sĩ Lý dặn dò anh, tốt nhất là không nên nói ra sự thật, chứng mất trí nhớ chọn lọc này có thể chữa được, đợi tới khi Tân Uyển tự nhớ ra thì tốt hơn.
Tạo ra lời nói dối là một chuyện rất tốn công sức, bao gồm cả việc tạo ra lời nói dối vô căn cứ và tiếp đó là kết thúc.
Tống Hành bởi vì không thích nói nhiều nên cũng rất hiếm khi nói dối, hôm nay đã tạo ra một lời nói dối có kỳ hạn, thế thì phải đảm bảo lúc tựu trường tháng 9 nó vẫn chưa mất đi hiệu lực.
Do đó Tống Hành phải dành thời gian để giải quyết chuyện này.
Không cần thiết phải làm ra một học bạ mới ở Lục Trung, chỉ cần sắp xếp một chỗ ngồi trong phòng học, thương lượng với nhà trường và giáo viên, để cho những giả tưởng trông giống thật là ổn thôi.
Tuy là cùng sống dưới một mái hiên với Tân Uyển nhưng mà giờ giấc sinh hoạt và làm việc của bọn họ rất khác nhau, thời gian chạm mặt cũng rất ít, có lẽ là do chưa quen nên Tân Uyển cư xử với anh vô cùng khách sáo, cứ như là một người xa lạ.
Nhưng Tống Hành cũng không có bỏ mặc Tân Uyển không thèm để ý tới, anh đã nhờ dì giúp việc chăm sóc cho cậu.
Chuyện của Tân Uyển đã được sắp xếp xong xuôi vào tháng 8, nhà trường đã đồng ý cho Tân Uyển được phép học ở Lục Trung, nhưng cậu không có quyền tham gia các kỳ thi chính quy, đổi lại Tống Hành sẽ tài trợ tân trang hai sân thể thao — Số tiền này đối với anh mà nói thì chẳng là gì hết.
An bài xong mấy chuyện linh tinh, Tống Hành trên đường trở về nhà thì nhận được điện thoại của dì giúp việc, nói không thấy Tân Uyển đâu.
"Sao lại không thấy?" Tống Hành đeo tai nghe bluetooth, cau mày, "Không có ở nhà à?"
"Không có! Sáu giờ chiều tôi đến nhà làm cơm tối, ban đầu không thấy ai ra mở cửa hết, tôi cứ nghĩ là đang chơi với chó ở trong phòng.
Lúc làm cơm xong tôi đến gõ cửa phòng thì mới phát hiện cậu ấy không có ở nhà."
"Đã gọi điện cho cậu ấy chưa?"
Hồi trước Tống Hành đã nhờ Mao Niệm mua cho cậu một cái điện thoại di động mới rồi lưu số điện thoại của bọn họ vào trong đó.
Dì giúp việc nói: "Tôi gọi rồi nhưng mà cậu ấy không mang điện thoại theo, để ở trong nhà."
Tống Hành tấp vào lề đường dừng xe, đáp lại qua loa rồi cúp điện thoại.
Tân Uyển đi rồi? Cậu không có người quen ở đây, cũng không biết đường, hay là lén bỏ đi mà không chào hỏi anh?
Trước tiên anh đến văn phòng an ninh của Sấu Nguyệt Lý để xem camera giám sát ở ngoài cổng, khoảng 6 giờ, trong màn hình xuất hiện bóng người của Tân Uyển.
Vẫn mặc chiếc áo thun trắng tay ngắn có logo anime, cậu đón xe buýt số 45 ở trước cổng rồi bước lên.
"Xảy ra chuyện gì sao? Cậu bé này là con của họ hàng anh à?"
Tống Hành tùy tiện trả lời xong thì cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, vừa mới bước lên xe, điều hòa trong xe vẫn chưa hạ nhiệt độ, bỗng dưng anh nghĩ, chẳng lẽ Tân Uyển đã nhớ ra rồi?
Ngay lúc ý nghĩ này vừa mới nảy ra thì chợt như có tiếng búa bổ vô cùng chấn động, không hiểu sao lại khiến cho lòng bàn tay Tống Hành đầy mồ hôi.
Tống Hành khởi động xe, tốc độ rất chậm, anh mím chặt môi, chạy theo tuyến đường của xe buýt số 45.
Vào lúc 7-8 giờ, trên đường Đạo Tam rất nhiều người qua lại, còn có chợ đêm, đèn đường mờ ảo, khói thải ra từ sau đuôi xe xám xịt.
Trên đường bị kẹt xe nghiêm trọng, Tống Hành lái xe dọc theo tuyến đường xe buýt nhầm để tìm ra Tân Uyển trong đám đông.
Bất chợt đường vắng trở lại, anh nhìn thấy biển báo phía trước là trường học, cấm bóp còi.
Đã đến Lục Trung.
Có khi nào Tân Uyển đang ở đây không?
Tống Hành giảm tốc độ xe, quả nhiên bóng dáng Tân Uyển xuất hiện ngay phía trước.
Cho dù chỉ là bóng lưng thôi nhưng chỉ cần nhìn qua một cái là Tống Hành nhận ra ngay, rất quen thuộc.
Cần cổ trắng nõn, đường cong dưới chiếc quần đùi mịn màng, toát ra dáng vẻ thiếu niên căng tràn sức sống.
Xe dừng lại, Tống Hành mở cửa xe.
Giữa chừng anh đi chậm lại, chần chừ một chút rồi cuối cùng dừng chân đứng trên vỉa hè.
Kế trường học có rất nhiều chỗ bán đồ ăn vặt, còn có chỗ bán thịt xiên nướng và oden, nóng hổi, anh đứng giữa nơi ồn ào nhìn thấy có người đang đứng gần Tân Uyển.
Xung quanh cậu là hai người đàn ông vóc dáng cao gầy, tay áo xắn lên tới bả vai để lộ ra hình xăm lớn trên cánh tay, trong tay thì cầm điếu thuốc đang đứng nói chuyện với Tân Uyển, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười.
Kế bên trường có rất nhiều bọn lông bông, mục tiêu của chúng thường là những học sinh cấp 3 chưa trải nhiều sự đời, khuôn mặt của Tân Uyển nhìn qua rất ngây thơ, bị nhận nhầm thành học sinh thì cũng không có gì là lạ.
Huống chi khí chất của cậu rất sạch sẽ, sạch sẽ luôn là thứ dễ thu hút bụi bẩn.
Không biết trong lòng đang có cái gì mà Tống Hành không bước lên, chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Hai người kia cứ luôn miệng nói chuyện với Tân Uyển, có thể nghe loáng thoáng được bọn chúng đang rủ Tân Uyển đi uống rượu.
Tân Uyển chẳng đáp lại một câu, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm dưới mặt đất, cậu mang đôi converse cao cổ, gót giày cọ sát dưới nền đất đầy sỏi đá.
Bọn chúng cố gắng thuyết phục mãi, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, nắm cánh tay Tân Uyển.
Không thể khoanh tay làm ngơ được nữa, Tống Hành thở dài, vừa mới đi chưa được hai bước thì bất chợt anh thấy Tân Uyển đứng thẳng người, quay người bỏ chạy, bộ dạng rất thảm hại, cậu không hề phòng bị mà tông thẳng vào trong lòng anh, đau đớn "ai da" một tiếng rồi lùi về sau hai bước, mơ màng ngẩng đầu lên.
Tống Hành ngửi thấy hương xà phòng trên người cậu, rất nhạt.
Hai người đàn ông kia cũng bước đến đây, Tống Hành còn chưa kịp phản ứng thì Tân Uyển đã nhanh thoăn thoắt khom người luồn qua cánh tay núp sau lưng anh, nhỏ giọng hối thúc: "Đi mau đi mau."
"Không được đâu nha cậu bạn nhỏ, mời cậu uống rượu thôi mà, sao lại bỏ chạy rồi hở?" Người đàn ông đứng trước mặt hai người họ, nhìn Tống Hành từ trên xuống dưới, thu lại vẻ kiêu căng một chút nhưng giọng điệu vẫn không hề đàng hoàng, "Ai đây?"
Tống Hành nghiêng đầu nhìn Tân Uyển, thấp giọng nói, "Tôi là ai?"
"Anh Ba đến đón tôi rồi." Tân Uyển thò đầu ra, giọng nói lúc này thế mà đã bạo dạn hẳn lên, "Không rảnh uống rượu đâu!"
À, hóa ra vẫn chưa nhớ lại.
Tống Hành không rõ là vui mừng hay tiếc nuối, nghiêng người nắm cổ tay Tân Uyển dẫn cậu đi, thờ ơ nói: "Anh trai đón cậu về nhà."
Thấy hai người kia không đuổi theo thì Tống Hành mới thả cậu ra.
Gió rất nóng, thổi tóc bay lên trên, Tân Uyển đi theo anh: "Anh, sao anh lại đến đây?"
"Cậu chạy tới đây làm gì?", Không biết có phải là vì sau khi biết Tân Uyển chưa khôi phục trí nhớ hay không, mà Tống Hành đã thả lỏng hơn hẳn, "Còn chạy tới Lục Trung nữa."
Anh không nghe thấy câu trả lời ngay lập tức, bên tay chỉ còn lại tiếng còi xe và âm thanh ồn ào của đám đông, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tân Uyển, thấy được cái xương gáy đang nhô ra bởi vì chủ nhân của nó đang cúi đầu.
Tống Hành hỏi: "Sao không nói gì?"
Lúc này Tống Hành mới phát hiện cậu đang cầm một tờ giấy gấp trong tay, siết rất chặt, che đi chữ trên đó.
"Em rất muốn tới, nên đã tới đây." Tân Uyển ngẩng đầu, nhìn sân trường bên trong Lục Trung, trong trường trồng rất nhiều cây bạch dương, có cả cây hoa đào cũng được trồng, đến mùa xuân, dưới mặt đất sẽ trở thành một biển hoa đào.
Ánh mắt của cậu khiến cho Tống Hành cảm thấy cậu đang nhìn ai đó, anh men theo ánh mắt cậu nhìn qua, nơi đó chỉ có một cây bạch dương to lớn.
"Đang nhìn gì vậy?"
Tân Uyển lắc đầu, nói: "Không có.", Rồi lại trả lời câu hỏi lúc nãy của Tống Hành: "Em có cảm giác nên nhìn một cái, cứ như là có ai đó đang chỉ bảo em vậy, anh ơi, anh có biết loại cảm giác này là gì không?"
"Không biết, nhưng sau này không được tự ý chạy đến đây một mình, phải luôn mang theo điện thoại bên người." Tống Hành khoác vai cậu bước về hướng xe đậu, Tân Uyển "Dạ" một tiếng, ngoan ngoãn bước lên xe.
Còn lý do tại sao Tân Uyển đến Lục Trung — là vì muốn xem thử ngôi trường mà mình đã trúng tuyển, chuyện này cũng dễ hiểu, năm đó Tống Hành cũng từng làm như vậy.
Thức ăn dì giúp việc làm đã nguội mất, phải bỏ vào lò vi sóng một lát.
Cầu Cầu đã lâu không thấy ai, giờ thì thích thú sủa không ngừng, trước đó Tân Uyển đã huấn luyện nó đi vệ sinh, là bởi vì sợ Tống Hành ngại bẩn rồi vứt chó.
Tống Hành không thích chó, chuyện này Tân Uyển vẫn luôn biết.
Nhưng cậu cảm thấy Tống Hành không xấu bụng.
Ăn bữa tối xong, Tống Hành lại đến công ty.
Còn rất lâu mới đến lúc anh tiếp quản công ty, huống chi hiện tại anh vẫn còn rất trẻ, vừa mới trải qua sinh nhật 23 tuổi, không có lý thuyết, thực hành non nớt, còn phải rèn luyện thêm một thời gian nữa.
Ở công ty bận rộn một lúc, lúc trở về nhà thì cũng đã rạng sáng.
Trong phòng khách tối thui, con chó nghe động tĩnh nhưng mà nhận ra là anh, chỉ nằm trong ổ ư ư hai tiếng.
Động tác của Tống Hành rất nhẽ, móc áo khoác và cà vạt lên cửa, anh không thấy buồn ngủ, không chừng tối nay đành phải dựa vào thuốc ngủ.
Đi tới phòng khách pha một ly nước chanh ấm.
Tống Hành cầm ly thủy tinh vừa tính bước vào trong phòng ngủ thì thoáng nhìn qua khe cửa của phòng Tân Uyển, ánh sáng mờ nhạt từ trong khe chui ra ngoài, dán lên chân anh.
Tân Uyển sợ bóng tối, do đó cậu luôn bật đèn ngủ ở đầu giường.
Quỷ thần xui khiến, Tống Hành đẩy cánh cửa kia ra, mặc kệ ánh đèn mỏng manh cuốn lấy đôi chân anh.
Âm thanh rất nhỏ.
Tân Uyển đang ngủ, không phải nằm thẳng như trước mà là nằm nghiêng.
Tống Hành càng lại gần thì càng nghe rõ tiếng khóc nức nở yếu ớt.
Nước chanh trong ly thủy tinh đang rung lên, mùi chanh khẽ tỏa ra.
Tống Hành đứng bên cạnh mép giường rũ mắt nhìn cậu, xác nhận cậu chỉ đang vô thức khóc trong mơ, nước mắt theo khóe mi chạy dọc xuống, động lại thành một vũng nước nhỏ bên mũi, sáng lên theo ánh đèn.
Tống Hành nhìn rất lâu, cuối cùng cũng không lau nước mắt cho cậu, cũng không đánh thức cậu, chỉ để yên cho cậu khóc, lúc anh xoay người rời đi thì bất chợt nghe thấy tiếng nói mê.
Tống Hành không dám tin, dừng chân lại, cúi người xuống, cẩn thận lắng nghe âm thanh của Tân Uyển.
Vì thế âm thanh đó truyền vào tai anh rất rõ ràng.
Tân Uyển đang gọi: "Tống Hành...".
Danh Sách Chương: