• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

8.

Hoàng Đế ở Ngự Thư phòng triệu kiến lão thái quân.

Ta bị yêu cầu quỳ gối ở bên ngoài Ngự Thư Phòng để chờ hắn gọi đến.

Ta ngoan ngoãn quỳ, nghe rõ ràng bọn họ nói chuyện bên trong.

Lão thái quân kêu oan cho 25 tướng lĩnh của Thiệu Thị c.h.ế.t trận, công bố nếu không có âm mưu gì đằng sau, Bắc Địch tuyệt đối không thể nào một đêm công phá Đông Kiên Thành.

Hoàng Đế bảo nàng lấy ra chứng cứ.

Nàng không có bằng chứng.

Lời nói của nàng chỉ là vì hiểu biết và niềm tin đối với huynh đệ nhà mình.

Hoàng Đế không cãi cọ với nàng, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói ra lời nói khiến người ta run sợ trong lòng.

Hắn nói: “Vu khống, sao ngươi dám cầm đầu mọi người để bức vua thoái vị?”

Lão thái quân sợ hãi không thôi: “Bệ hạ bớt giận, thần phụ tuyệt đối không có ý bức vua thoái vị.”

Hoàng Đế không biết phải phản ứng ra sao, trong Ngự Thư Phòng bỗng vang lên tiếng của Tam Hoàng Tử.

Hắn nói: “Lão Thái Quân, thật sự không dám giấu giếm, trước khi xuất chinh, phụ hoàng cũng đã từng hạ mật chiếu để ta âm thầm điều tra chân tướng mà hai mươi lăm tướng lãnh của Thiệu Thị c.h.ế.t trận.”

“Trước mắt xem ra Đông Kiên Thành đại bại là do người Bắc Địch mới nghiên cứu chế tạo ra khí giới công thành, cho dù là lực phá hoại hay là lực sát thương đều vô cùng kinh người, khiến cho người Đại Thịnh trở tay không kịp”

Tam Hoàng tử kỹ càng tỉ mỉ nói về cuộc giao chiến giữa hắn và Bắc Địch, dưới tình huống biết rõ đối phương có vũ khí công thành, những trận đánh đó gian nan đến mức nào, ý là để cho lão thái quân biến được, lần này binh khí mà Bắc Địch sử dụng lợi hại hơn rất nhiều so với hiểu biết trong quá khứ.

Hoàng Đế triệu kiến lão thái quân đã coi như cho nàng mặt mũi.

Lão thái quân muốn tranh thủ điều tra chân tướng, Tam Hoàng tử cũng nói có sách mách có chứng mà giải thích cho nàng.

Nếu muốn tiếp tục theo đuổi thì cần phải có chứng cứ thực tế rõ ràng.

Lão thái quân không có chứng cứ, chắc chắn phải thất bại mà về.

Lão thái quân ra khỏi Ngự Thư phòng, lưng còng xuống, nhìn càng già nua.

Khi nàng đi đến bên cạnh ta, thấy ta còn quỳ, đau lòng mà xoa đầu ta, nàng gỡ chiếc nhẫn bạn chỉ màu lục bảo trên ngón tay cái, để vào trong tay ta, nói với ta: “Lão thân đã hồ đồ, liên luỵ đến Lục Công Chúa, xin công chúa thu phần lễ mọn này, coi như muốn thể hiện lòng cảm kích của lão thân đối với Lục Công Chúa.”

Ta trận trọng nhận lấy, cười với nàng, bò dậy từ trên mặt đất, dưới ánh mắt nhìn theo của lão thái quân, đi theo Dư Tuyển Hạc vào Ngự Thư Phòng.

Ta rất ít khi nhìn thấy phụ hoàng của ta.

Đối với hắn chỉ có ấn tượng, một lần là quan tài của mẹ trong Thừa Trạch Điện, nửa đêm hắn tiến đến, cũng không tế bái, mà chỉ đứng ở cạnh quan tài của mẹ thời gian hai nén hương, ngay cả một giọt nước mắt cũng không chảy vì mẹ.

Một lần khác là khi Dư Tuyển Hạc mang khẩu dụ đến, nói Hoàng Đế có lệnh, để Lục Công chúa thay thế Thập Nhất công chúa đi Bắc Địch.

Chỉ có hai lần này là ấn tượng khắc sâu, còn lại không còn nữa.

Tiến vào Ngự Thư Phòng, ta thuần thục mà quỳ xuống, dập đầu xuống sàn nhà.

Trong tầm mắt xuất hiện hai đôi chân, một đôi ngũ trảo kim long, là của phụ hoàng mà ta rất ít gặp mặt. Một đôi khác đã sớm quen mắt, là của Tam hoàng tử.

Ngũ Trảo Kim Long đứng ở trước mặt ta, âm thanh từ trên đỉnh đầu bay xuống dưới.

“Trẫm không ngờ, dám quỳ gối cùng với gia quyến Thiệu thị, là ngươi.”

Cái gọi là thiên tử, đại để như thế đi.

Kể từ trong giọng nói đã rất khó phán đoán hắn có tâm tình gì khi nói ra những lời này với ta.

Thánh tâm khó dò.

Ta quỳ phục trên mặt đất, biết nghe lời phải nói: “Nhi thần biết sai.”

Hoàng đế dường như nhìn chằm chằm ta trong chốc lát, không biết nghĩ gì, đến khi mở miệng, ngữ khí tràn ngập sự ghét bỏ.

Hắn nói: Nếu ngươi thích quỳ như thế, vậy thì đi quỳ ở cửa nhỏ phía sau đi.”

Từ khi tiến tới Ngự Thư Phòng đến khi ra khỏi Ngự Thư Phòng, ngay cả dáng vẻ Hoàng Đế như thế nào cũng chưa nhìn, chỉ nhìn thấy chân của hắn.

Nói ta là nữ nhi mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, chỉ sợ là quá đúng đi!

Ở một nơi như cửa nhỏ phía sau này, cũng là như vậy.

Thái giám và tì nữ trong cung thường hay đi qua nơi này nhất.

Con đường bên này rất hẹp.

Ta quỳ trên đường, bọn họ đi qua người ta đều phải vô cùng cẩn thận, nếu không, sẽ dẫm một chân lên người ta.

Ngay cả cung tì phậm sai lầm cũng chưa từng bị phạt quỳ ở đây.

Ta cũng coi như là nhận được một nỗi nhục độc nhất.

Nếu không phải Tề Quý Phi sai Thanh Phù mang áo khoác khoác lên người ta, khiến cho không ít người có tâm nhớ lại ta được nuôi ở Cung Mộc Thần, không biết ta có bị người ta chà đạp dưới chân hay không.

Ta quỳ từ buổi trưa đến khi mặt trời lặn sau núi phía tây, bụng đã kêu lục đục, thì trước mắt xuất hiện một đôi giày quen thuộc.

Ta ngẩng đầu lên sau mũ choàng.

Sau khi trở lại kinh thành, Tam Hoàng tử không thường xuyên mặc giáp trụ nữa.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Hắn lại đổi về một thân hoa bào cẩm y vô cùng quý giá, nhìn thiếu một chút lạnh lẽo sát phạt, lại thêm một phần tôn quý xa cách.

Giống y như ngày xưa.

Chỉ là, hắn như vậy, lại đột nhiên xoay người, ngồi xổm xuống, hướng về phía ta đang quỳ lộ ra một tấm lưng rộng lớn.

Hắn nói: “Đi lên, ta cõng muội trở về.”

Ta hiếm khi khiếp sợ.

Trong mười bảy năm cuộc đời ngắn ngủi, đây là lần đầu tiên, bởi vì cảm thấy ngoài ý muốn, đầu óc thật khó có thể hiểu nổi.

“Tam Hoàng huynh, đây là… ý gì?”

Tam Hoàng tử không rõ ta nghi ngờ điều gì, hắn coi như đương nhiên mà nói: “Người trong cung quen dẫm thấp phủng cao, ta cõng muội về Vi Hoa Điện để bọn hắn mở to đôi mắt, tỉnh táo đầu óc.”

Điều hắn nói, ta có thể hiểu được.

Hắn là Trấn Bắc Vương thân có quân công.

Một người mà hắn cõng trên lưng tôn quý của hắn, làm gì có ai dám bắt nạt?

Hắn đang chống lưng cho ta.

Nhưng mà, vì sao hắn lại tự nguyện làm điều đó?

Ta nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi cũng không rõ, đơn giản mà chiếm lợi ích này, bò lên lưng của hắn.

Dọc theo đường đi, thật sự có không ít ánh mắt hận không thể quay đi chỗ khác, tránh đi rình coi.

Bọn họ khe khẽ nói nhỏ, đều rơi vào tai ta.

Ta nghe xong vài câu qua loa, không có hứng thú, tập chung toàn bộ lực chú ý lên người Tam Hoàng tử.

“Còn chưa chúc mừng Tam Hoàng huynh được sách phong làm Trấn Bắc Vương đâu, nghe nói vài ngày nữa huynh dọn đến phủ đệ mới, đến lúc đó có đưa muội một phần thiệp mời không?”

Ta chỉ là thử hỏi, không ngờ Tam Hoàng tử đáp: “Tất nhiên sẽ có phần của muội.”

Ta ngừng lại.

Bởi vì đang nằm trên lưng hắn, cho dù biến hoá nhỏ thế nào thì cũng bị hắn ngay lập tức phát hiện ra.

Hắn hỏi ta: “Sao thế?”

Thân là một Công chúa không được sủng ái, ta vẫn luôn rất khó tìm được lý do để xuất cung.

Hiện giờ có sẵn một cơ hội đang bày trước mặt ta.

Trái tim ta bí mật đập nhanh, suy nghĩ sớm đã bay xa.

Ta kiềm chế kích động, cảm ơn nói: “Đa tạ Tam hoàng huynh.”

Cuối cùng, lại lo lắng dặn dò: “Ngàn vạn lần không được quên, đưa cho muội một phần thiếp mời đấy.”

Có lẽ là dáng vẻ ta cố ý nhấn mạnh yêu cầu có vẻ buồn cười, Tam Hoàng huynh ở bên môi lộ ra một nụ cười, hắn nói: “Được rồi, không quên được đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK