• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trước đây Nguyễn Ưu không nghĩ tới Lục Quan Triều sẽ chuyển về nhà, sau này thấy anh chuyển về cũng không ngờ anh còn có nhiều dự định như vậy, chỉ có điều Lục Quan Triều lập ra kế hoạch cho cuộc sống chung của hai người cũng chỉ giới hạn ở đây.

Ngoài lời dặn dò Nguyễn Ưu lúc trước thì cũng không có gì thay đổi, hai người vẫn cứ ở mỗi người một gian phòng, phảng phất giống như một người thuê nhà cùng chung sống hài hòa.

Nhưng sau khi làm những việc này, Nguyễn Ưu liền cảm thấy những kỳ vọng đã bị đánh tan bởi sương giá của mình lại bắt đầu chầm chậm thức tỉnh.

Lục Quan Triều sắp xếp thời gian về nhà mẹ đẻ với Nguyễn Ưu là vào tuần sau.

Nguyễn Ưu đã nói chuyện trước với Kiều Nhiễm.

Trong đầu Kiều Nhiễm nhớ tới những chuyện mà Nguyễn Ưu nói trước đây về Lục Quan Triều, nên bà luôn có vẻ không nhiệt tình lắm.

Nguyễn Ưu gọi điện đến, cậu nói chuyện một lúc lâu để khuyên Kiều Nhiễm không cần lạnh nhạt như vậy.

Kiều Nhiễm thờ ơ " hừ " một tiếng trong điện thoại, bà nói: " Ưu Ưu, con chính là như vậy, người ta đối xử tệ với con, nhưng chỉ cần hơi hơi tốt hơn một chút là con lại mềm lòng.

Lục Quan Triều đối xử với con như vậy mà con còn nói thay cho nó nhiều lời tốt đẹp như thế."
Nguyễn Ưu nào dám nói cho Kiều Nhiễm biết mình yêu thầm Lục Quan Triều đã nhiều năm rồi, chỉ sợ Kiều Nhiễm mà biết thì sẽ ăn tươi nuốt sống Lục Quan Triều mất, bởi vậy cậu hùa theo Kiều Nhiễm mà nói tiếp: " Cái này không phải là vì con giống mẹ hay sao, đây gọi là tốt tính."
Cậu nói như vậy, Kiều Nhiễm không thể nói gì thêm về cậu, bà chỉ nói: " Vậy con muốn ăn cái gì, mama làm cho con."
Khi Lục Quan Triều đi cùng Nguyễn Ưu về nhà mẹ đẻ, anh chuẩn bị rất nhiều quà biếu, trong cốp xe sau nhét đầy ắp.

Nguyễn Ưu có chút ngượng ngùng, cậu bảo: " Mang nhiều đồ về như vậy làm gì, anh quá khách sáo rồi."
Lục Quan Triều quay đầu liếc cậu một cái, không quá hứng thú mà đáp: " Đây không phải là khách sáo, đây gọi là lễ phép."
Nguyễn Ưu "ồ" một tiếng, trong lòng âm thầm nói mỉa mai, nếu thực sự muốn lễ phép thì anh nên lên kế hoạch lại mặt (1) cẩn thận như vậy ngay sau khi kết hôn, tại sao phải đợi đến nửa năm, cái lễ này mới thong dong đến muộn.

(1) Lễ lại mặt: là buổi lễ tổ chức sau đám cưới vài ngày.

Hai vợ chồng sẽ đem lễ vật được bên nhà chồng chuẩn bị để về thăm và biếu cho cha mẹ vợ.

Nhưng dù sao cũng là tâm ý của Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu không nói gì thêm nữa.

Cậu thành thật lên xe, tùy ý Lục Quan Triều lái xe, một đường hướng đến nhà ba mẹ.

Omega thường không tham gia vào công tác xã hội, nhà Nguyễn Ưu cũng như vậy.


Kiều Nhiễm ở nhà làm bà chủ gia đình, Nguyễn Thạch An làm kĩ sư ở một viện thiết kế, mặc dù không phải đại phú đại quý, nhưng ít ra áo cơm không lo.

Tất nhiên, nhà Nguyễn Ưu so với gia thế như Lục Quan Triều, vẫn có khác biệt một trời một vực.

Mặc dù Lục Quan Triều luôn cho rằng mình là nhà giàu mới nổi, nhưng đại trạch Lục gia còn đang ở trong khu nhà giàu và nổi danh lâu năm trong thành phố, mà nhà Nguyễn Ưu thì lại ở trong một tiểu khu bình dân.

Ưu điểm là cách trung tâm thành phố không xa, khuyết điểm là càng tới gần nhà Nguyễn Ưu thì càng dễ bị kẹt xe.

Nguyễn Ưu đã sớm biết khu vực gần nhà mình rất dễ bị kẹt xe, cậu cũng đã ngồi sẵn ở vị trí kế bên tài xế và chỉ cho Lục Quan Triều một lộ trình hơi quanh co và phức tạp hơn một chút.

Nhưng việc sắp xếp một tuyến đường dài lại không dễ dàng như vậy.

Có lẽ là do Lục Quan Triều không quen thuộc với khu vực gần nhà Nguyễn Ưu, ngoại trừ thời điểm kết hôn cần phải thăm hỏi ở bên ngoài, thì anh chưa bao giờ đến nhà Nguyễn Ưu.

Nghe Nguyễn Ưu chỉ đường hiển nhiên cảm thấy mù mịt, anh vung tay lên quyết định dựa theo bản đồ hướng dẫn mà đi, vì vậy liền bị chặn ở trên đường như thế.

Nguyễn Ưu không dám oán giận Lục Quan Triều, ngược lại là Kiều Nhiễm gọi đến hai cuộc điện thoại, bà hỏi sao hai người còn chưa đến nơi, Nguyễn Ưu dựa theo tình hình thực tế nói rằng mình đang bị tắc đường, Lục Quan Triều lập tức nhíu mày không vui.

Nguyễn Ưu cúp điện thoại, Lục Quan Triều buồn bực ấn hai tiếng còi xe.

Nếu như tin tức tố của Nguyễn Ưu tiết ra bình thường, tuyến thể cũng khôi phục khỏe mạnh, thì giờ khắc này đã có thể cảm nhận được Lục Quan Triều đang thả ra tin tức tố alpha ở trong xe kín mít nhỏ hẹp.

Tâm trạng của anh lên xuống thất thường, tin tức tố cũng thuận theo mà phân bố.

Rất ít omega có thể chịu đựng được tin tức tố của đỉnh cấp alpha, nhưng Nguyễn Ưu là omega bị suy giảm chức năng tuyến thể, cậu không cảm nhận được gì, chỉ biết là Lục Quan Triều đang thấy phiền vì kẹt xe.

" Lại đi qua một cái đèn xanh đèn đỏ thì sẽ thông thuận, giao lộ này là ngã tư đường, cho nên thời gian chờ sẽ lâu hơn một chút.

" Nguyễn Ưu nhẹ giọng an ủi anh.

Mặc dù Nguyễn Ưu không có cách nào tiết ra tin tức tố, nhưng khí tức omega đặc biệt mềm mại và thơm ngọt vẫn còn phảng phất tỏa ra từ trong lời nói của cậu.

Lục Quan Triều cảm thấy trên cánh tay đang lộ ra ở trong không khí của mình giống như là leo lên một tầng sương mai ướt nhẹp, tươi mát, nhẹ nhàng khoan khoái, lộ ra vị thơm ngọt thấm ruột thấm gan.


Nước sương kia dường như đang lăn trên một lá thảm thực vật rộng lớn và xum xuê.

Hầu kết của Lục Quan Triều cũng tới lăn lộn một phen.

" Cậu đừng nói chuyện nữa." Lục Quan Triều nói giọng khàn khàn.

Nguyễn Ưu không ngờ Lục Quan Triều sẽ nói như vậy, cậu ngoan ngoãn ngồi im lặng không tiếp tục nói nữa.

Lục Quan Triều nhắm mắt lại, cố gắng để cho suy nghĩ của mình trống rỗng.

Hiếm khi anh thất thố như vậy, không hiểu tại sao.

Mặc dù trong cuộc sống bình thường của anh cũng không thiếu lần tiếp xúc với omega, ngay cả trong cuộc sống hàng ngày cũng thường xuyên tiếp xúc với Nguyễn Ưu, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Quan Triều bị thất thố ở trước mặt của Nguyễn Ưu, thậm chí có hơi mất kiểm soát.

Lục Quan Triều nhạy bén cảm thấy được điều này là do Nguyễn Ưu.

Nhưng anh không hiểu tại sao, Nguyễn Ưu không thể tiết ra tin tức tố, theo lý thuyết thì không có omega nào an toàn hơn Nguyễn Ưu.

Nhưng sự nguy hiểm của Nguyễn Ưu, hay đúng hơn là sự hấp dẫn của cậu, không giống như đến từ tin tức tố.

Đó dường như là bản năng của cậu.

Dường như Nguyễn Ưu không cần thông qua tin tức tố, ở cùng với cậu trong không gian kín mít một thời gian, thì sẽ bị cậu câu dẫn.

Lục Quan Triều nghĩ tới đây thì cảm thấy mình điên rồi, tin tức tố là cơ sở cho sự phù hợp giữa alpha và omega, vừa rồi anh bị thất thố có lẽ chỉ là bởi vì trời quá nóng mà thôi.

Lục Quan Triều duỗi tay kéo cửa kính xe xuống, không khí bên ngoài cửa sổ tràn vào trong xe.

Lục Quan Triều cảm thấy mình đỡ hơn một chút, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Quay đầu nhìn thấy Nguyễn Ưu ngồi bên cạnh hơi có chút tủi thân, Lục Quan Triều muốn nói gì đó, nhưng Nguyễn Ưu đã mở miệng trước: " Đèn xanh rồi, đi thôi."
Lục Quan Triều không thể làm gì khác hơn là khởi động xe, con đường bị tắc từ lâu vào lúc này rốt cuộc cũng không bị chặn nữa, trình tự đoạn đường còn lại Lục Quan Triều đi một đường thông suốt không gặp trở ngại.


Tầng dưới nhà Nguyễn Ưu mở ra, Nguyễn Ưu nhanh chóng xuống xe, rồi cùng Lục Quan Triều mang quà biếu vào trong nhà.

Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều chân trước chân sau vào cửa.

Ở mặt ngoài, Kiều Nhiễm không biểu hiện rõ sự bất mãn của mình đối với Lục Quan Triều, bà là người rất coi trọng lễ tiết, nên nhất định sẽ không gây khó dễ ở trước mặt của Lục Quan Triều.

Chỉ là bà đối với Lục Quan Triều hết sức khách sáo, hiển nhiên là không đối xử như người một nhà.

Ngược lại, Lục Quan Triều đối với Kiều Nhiễm một mực cung kính, Kiều Nhiễm gắp thức ăn cho anh, anh liền ăn, hoàn toàn không có tật xấu kén cá chọn canh như khi ở nhà.

Nguyễn Ưu ở bên cạnh nhìn, cậu ít nói chuyện, Kiều Nhiễm như có như không nhắc nhở Lục Quan Triều: " Ưu Ưu, mama làm món ngó sen thái hạt lựu(2) mà con thích nhất đây.

Con vẫn luôn thích loại đồ ăn giòn tan và ngon miệng này, vậy nên hãy ăn nhiều một chút nha con.
Cá đù vàng nhỏ (3) là loại tươi sống mua từ sáng sớm, con không phải vẫn cảm thấy cá nhà bác Lý ở chợ nuôi rất tốt hay sao, đây chính là cá của nhà bác ấy.

"
(2) 藕丁: ngó sen thái hạt lựu ( mình dịch theo word by word nên không chắc 100%)

(3) 小黄鱼: cá thủ, cá đù vàng loại nhỏ.

( vì không tìm thấy ảnh minh họa của bên TQ nên mình lấy tạm ảnh bên VN thay thế nha ????).


Kiều Nhiễm đang nhắc nhở Lục Quan Triều, cũng là để Lục Quan Triều nhớ khẩu vị của Nguyễn Ưu, về sau hãy chăm sóc cho Nguyễn Ưu thật tốt.

Lục Quan Triều cũng rất tinh tường, nghe vậy thuận miệng nói: " Thì ra Ưu Ưu thích ăn cá đù vàng nhỏ."
Kiều Nhiễm nhướng mày nói: " Ưu Ưu không có bệnh kén ăn gì cả.

Cái gì thằng bé cũng có thể ăn, nhưng thứ mà nó thích lại không nhiều, cũng chỉ có mấy món như vậy, ngày hôm nay tôi đều làm hết cho nó.

"
Lục Quan Triều liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, anh mỉm cười rồi đáp: " Ưu Ưu của chúng ta thật dễ nuôi."
Nguyễn Ưu cảm thấy xấu hổ khi để Lục Quan Triều lại cùng mẹ "tôi tới cậu đi" mà nói chuyện về mình, bèn bỏ chủ đề sang chuyện khác, cậu hỏi thăm tình hình hiện tại của mẹ.

Kiều Nhiễm trả lời từng cái, hai người ngồi tiếp chuyện với mẹ một lúc.

Bởi vì Lục Quan Triều đúng lúc có cuộc họp khẩn cần phải về công ty gấp, trước khi đi anh lễ phép trao đổi với Kiều Nhiễm về thời gian của lần đến thăm sau.

" Cuối tuần sau bọn con lại trở về thăm mẹ, có được không ạ? ".


Nguyễn Ưu hỏi Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm bảo: " Cuối tuần sau thì không được, cuối tuần sau anh họ của con sẽ đính hôn, còn bảo mẹ cũng đi dự lễ đây."
Nguyễn Ưu kinh ngạc trợn mắt lên, cậu hỏi: " Đính hôn? Cùng ai ạ? ".

Có lẽ là nhận ra được vấn đề mình hỏi quá đột ngột, Nguyễn Ưu nhỏ giọng hỏi: " Là cùng với Trương Thịnh ạ?".

Kiều Nhiễm hừ lạnh một tiếng, bà kể: " Chẳng nó thì ai, có điều bây giờ đã không phải là cái thằng lưu manh đầu đường xó chợ Trương Thịnh kia nữa rồi.

Anh họ của con đã phí hết tâm tư để thay đổi cho nó một thân phận mới, miễn cho lúc kết hôn bị người cười chê.
Nhưng bác trai của con rất tức giận, cả nhà bọn họ đều chướng mắt Trương Thịnh, cho nên lễ đính hôn cũng không có ai tham gia, bằng không chuyện như vậy làm sao có thể mời mẹ đi dự cơ chứ?.

" Thẩm Lương và mẹ của hắn, Kiều Huyên, giống nhau.

Bọn họ đều không muốn thừa nhận tình trạng sa sút của bên ngoại, bởi vậy so với việc qua lại với gia đình của Nguyễn Ưu,....thì Thẩm Lương và Kiều Huyên càng cam tâm tình nguyện đi thăm hỏi họ hàng bên nhà họ Thẩm còn hơn.

Thẩm Lương cũng làm như vậy với Nguyễn Ưu, mặc dù hai người lớn lên cùng nhau, nhưng Thẩm Lương đối xử với Nguyễn Ưu không giống như anh em, mà giống như một tùy tùng, cấp dưới của mình.
Nguyễn Ưu nghe vậy, không biết mình nên nghĩ thế nào, cậu vốn tưởng rằng với tính cách mạnh mẽ như Thẩm Lương, sau này nhất định sẽ chọn lấy một người xuất sắc nhất trong hàng ngàn vạn alpha ưu tú đang theo đuổi hắn, nhưng không ngờ cuối cùng hắn lại chọn một người như Trương Thịnh.

Nguyễn Ưu liếc mắt nhìn Lục Quan Triều ở bên cạnh, cậu khó tránh khỏi có chút hẹp hòi mà nghĩ, tuy rằng cậu và Lục Quan Triều không có một chút tình cảm nào, nhưng quả thực Lục Quan Triều so với Trương Thịnh kia tốt hơn nhiều, ít nhất Lục Quan Triều không phải là người điên.
Lúc đầu khi Nguyễn Ưu nghe mẹ kể chuyện Thẩm Lương muốn kết hôn, cậu còn muốn hỏi mẹ rất nhiều chuyện, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lục Quan Triều, thấy anh lộ ra vẻ hơi sốt ruột, cậu nghĩ Lục Quan Triều còn có công việc phải đi gấp, không thể để anh ở đây trò chuyện với mẹ thêm nữa, nên cậu đành vội vàng nói lời tạm biệt với mẹ.

Ngồi trên xe, Nguyễn Ưu nhớ tới vẻ mặt không vui của Lục Quan Triều ở trên đường lúc mới đến, có chút sợ anh sẽ nổi nóng, vì vậy cậu dè dặt đề nghị anh thả mình ở ga tàu điện ngầm là được rồi.

Lục Quan Triều cau mày liếc nhìn Nguyễn Ưu một cái, Nguyễn Ưu nhận ra mình đã nói sai, nhưng lần trước từ trong bệnh viện đi ra là tự mình đi tàu điện ngầm về nhà, lúc trước có thể đồng ý, không hiểu sao lúc này Lục Quan Triều lại không đồng ý.
Lục Quan Triều mở cửa xe ra, giống như tống Nguyễn Ưu vào ngục, anh lạnh lùng kêu: " Lên xe."
Nguyễn Ưu vội vàng leo lên ghế ngồi xuống, Lục Quan Triều đóng sầm cửa lại, đứng trước ghế lái, anh hít một hơi thật sâu.
Rốt cục tại sao lại không muốn để Nguyễn Ưu đi tàu điện ngầm nữa, chính Lục Quan Triều cũng không rõ.

Chỉ có điều, anh nhớ tới loại cảm giác khó có thể tìm ra nguyên nhân mà Nguyễn Ưu mang đến cho anh khi trên đường đến đây, một loại cảm giác hết sức bá đạo và kích thích.

Nguyễn Ưu như vậy, Lục Quan Triều càng không muốn để những người bên cạnh thấy được.

Trong tàu điện ngầm có nhiều alpha hôi hám như vậy, có chỗ nào xứng ở trong cùng một không gian với omega của mình.

Lục Quan Triều lên xe và nói với Nguyễn Ưu: " Đợi chút nữa tôi đi họp, cậu ở trong phòng làm việc chờ tôi.

"
Nguyễn Ưu nắm lấy dây an toàn, cẩn thận lưỡng lự thưa một tiếng " Vâng "..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK