• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  Bình An cảm nhận tỉnh lại nhăn mày chịu trước cơn đau nhức toàn thân, tựa như có một vật nặng nào đó cán qua người vậy. Cảm giác còn đau hơn lần đầu tiên rất nhiều lần.
Cậu hận cái tên kia chẳng phải đã bảo nói dừng thì dừng rồi, thế mà còn làm cho cậu đến ngất đi. Đúng là quỷ đội lốt người mà.
- Mới sáng ra đã cau có rồi ?
- Còn bởi vì ai ? Là ai đã nói nếu ta không muốn thì sẽ dừng hả ?
Chỉ mới nói một câu đã khiến cổ họng Bình An đau bỏng rát, hết thảy đều là  kết quả của việc rên la quá nhiều, nghĩ lại bản thân còn nói mấy lời dâm đãng nữa chứ, thẹn quá hoá giận, Bình An không thèm nhìn vào mặt y.
Hiên Viên Nhật cười cười bưng ngay một chén nước đến bên giường.
- Uống nước đi nào, đừng giận nữa, tại đệ quyến rũ ta trước.
- Ta quyến rũ khi nào ?
- Tất cả vẻ mặt, biểu cảm của đệ đều câu dẫn phu quân của đệ.
-Phu quân cái gì chứ?
- Không phu quân chẳng lẽ An nhi muốn huynh đệ loạn luân, cái đấy được, ta thích.
- Huynh.....
Bình An đuối lý giả bộ trùm chăn lại ngủ. Thực ra da mặt cậu mỏng lắm, hễ thấy y là cứ nghĩ đến mấy hình ảnh hôm qua cầu xin người ta phát tiết, lại còn bị làm đến ngất đi,  sao lại có thể xấu hổ đến thế chứ.
Bình An khẽ cựa quậy thay đổi tư thế thấy cả người khoan khoái không còn thấy dính dính nhớp nháp như lần đầu, biết là mình đã được ai đó thanh tẩy đưa sang giường  khác rồi. Cảm giác vui vẻ len lỏi trong tim.
Lúc mới đến cái gì Hiên Viên Nhật cũng không biết làm vậy mà giờ đã có thể chăm sóc cho cậu chu toàn thế này khiến cậu không khỏi cảm động.
Nhìn hành động của Bình An giống như nữ tử sau đêm động phòng hoa chúc, Hiên Viên Nhật nở một nụ cười sủng nịch, cái con người này đúng là y cưng chiều đến bao nhiêu cũng không đủ, cúi xuống thả một hôn nhẹ bên ngoài chăn.
-Ngủ thêm chút nữa đi bảo bối.
--------
Người ta nói hạnh phúc thì luôn qua mau quả không sai. Trong khi Bình An đang đắm chìm hạnh phúc dưới sự bảo hộ của Hiên Viên Nhật thì có sự việc phát sinh ngoài sở liệu của cả hai.
Qua mấy ngày sau, Hiên Viên Nhật  nhận được mật tin phụ hoàng bị ốm nặng cần phải về gấp. Dù sao y ở đây cũng đã được hai tháng, cơ bản cũng đã nắm được kha khá thông tin, đang tính sắp xếp mọi chuyện cho ổn thỏa rồi mới về, vậy mà xem ra với tình hình này y phải về sớm hơn dự kiến.
- Ngươi nhận được thư khi nào?
-Trưa nay, từ kinh thành tới đây cũng mất mười mấy ngày đường, chúng ta phải nhanh chóng hồi kinh ngay.
- Ta cũng nghĩ vậy, việc không thể chậm trễ được.
- Vậy để ta đi chuẩn bị ngựa và đồ dùng cần thiết, chúng ta lên đường trong đêm nay luôn.
- Chậm đã, Bắc Đường Ngạo để sáng mai đi.
Bắc Đường Ngạo nhìn Hiên Viên Nhật với vẻ mặt khó hiểu.
- Sáng mai thôi, chúng ta đi không ngừng nghỉ nhất định sẽ không bị chậm lộ trình, ta không thể đi mà không nói lời từ biệt với An nhi được.
- Vậy được, đầu giờ mạo ngày mai ta đợi ngươi ở chỗ cũ.
Hiên Viên Nhật về nhà thấy Bình An chưa ngủ, thì ra do hôm nay mình đi gặp Bắc Đường Ngạo sớm hơn mọi lần.
- Huynh đi đâu về đấy?
- À, đi dạo một lát thôi.
-Huynh có đói không ta chuẩn bị....
-Bình An ! ! !
-Hả??
Cậu phản ứng như vậy bởi mỗi lần Hiên Viên Nhật bắt đầu câu nói với tên của mình là kiểu gì cũng có chuyện hệ trọng.
-Hôm nay muốn đi nghỉ sớm cùng với đệ, đệ cũng nghỉ tay đi.
Thở ra một hơi, Bình An cứ nghĩ là có chuyện gì nghiêm trọng rồi cơ.
- Được, để ta cất chỗ thuốc này đã.
Nằm ôm người bên cạnh vào lòng, Hiên Viên Nhật nghĩ tới nghĩ lui mà không biết phải mở miệng như thế nào cho phải.
- Đệ có tin tưởng ta không?
Lại mấy câu hỏi nhàm chán thường ngày của Hiên Viên Nhật, Bình An chẳng buồn trả lời. Bất quá bị y hỏi mấy lần thực phiền, cậu miễn cưỡng đáp lại bằng giọng ngái ngủ.
- Tin.
-Không phải thế, mà là đệ tin tưởng ta được mấy phần, dù sao hai ta mới gặp nhau hơn hai tháng, nếu lỡ mai kia đệ gặp được người tốt hơn ta thì sao?
Y lại đang nói vớ vẩn gì vậy a ?
-Huynh hôm nay sao vậy? Có huynh ở đây rồi sao ta lại đi gặp người khác chứ?
- Thực ra, sáng mai ta....ta phải hồi kinh.
Đến lúc này thì Bình An tỉnh ngủ hẳn ,thoát thoát khỏi vòng tay của Hiên Viên Nhật ngước nhìn lên khuôn mặt đã quen thuộc hai tháng nay.
- Về kinh thành ? Mai sao? Sao huynh bây giờ mới nói ? Chuyện quan trọng như thế chí ít cũng phải thông báo trước vài ngày chứ.
- Ta mới nhận được tin phụ thân bị bệnh nặng nên phải về gấp.
Thấy bản thân mình phản ứng thái quá, Bình An liền nhỏ giọng trở lại.
- Ta ....ta xin lỗi, ta quên mất là huynh còn có gia đình, sự nghiệp ở kinh thành, là do ta đã  ích kỷ giữ huynh ở lại đây. Ta luôn chìm đắm trong sự ngọt ngào của huynh mang lại mà quên mất là huynh còn phải trở về nữa.
- Không phải lỗi của đệ, là do ta muốn ở lại cùng đệ lâu hơn nên mới làm phiền đệ mãi nơi này. Dù rất muốn mang đệ đi cùng nhưng giờ ta chưa có khả năng bảo hộ đệ nên việc đó là bất khả thi. Ta về nhà thu xếp mọi chuyện rồi sau đó quay trở lại đón đệ được không?
Hiên Viên Nhật  thực không muốn phải xa rời con người này một khắc nào, nhưng là y không thể không lấy đại cục làm trọng. Bây giờ chắc chắc trong cung đang rất loạn, nếu để Bình An theo về cùng, không nói cũng biết đây là điểm yếu chí mạng của y, tất sẽ rất có nhiều kẻ nhắm vào.
- Ta ở đây đã bao năm rồi, nói đi cũng không thể đi ngay được, huynh cứ về hảo hảo lo chuyện gia đình đi, ta luôn ở đây chờ huynh trở lại.
- Đệ cứ tin tưởng ta, tầm khoảng ba..năm được không? Ta biết ba năm rất là dài nhưng để cai quản được gia nghiệp ta phải cần chừng ấy thời gian, không muốn mang đệ về rồi để đệ chịu ủy khuất như nương của ta được.
- Ba năm...ba năm, nhất định ta sẽ chờ,dù lúc ấy huynh chưa thực hiện được hoài bão của mình cũng cứ đến gặp ta. Cái ta mong không có gì cao sang cả, chỉ cần huynh đến là ta sẽ chờ.
Nói xong Bình An rúc vào lồng ngực ấm áp kia, y ôm cậu thật chặt. Bình An đang cố giấu đi cảm xúc của mình lúc này, khi nói thì giọng có vẻ hùng hồn như vậy chứ khi nghe y bảo ba năm cậu thoáng giật mình, cứ nghĩ nhiều nhất là một,hai năm nhưng thực tế lại hơn một nghìn ngày lận.
- Ngủ đi bảo bối, ba năm nữa Hiên Viên Nhật ta sẽ đến tìm đệ.
Hiên Viên Nhật nói với tư cách là một nam nhân, cũng là thái tử của quốc gia này. Y biết ba năm rất dài nhưng y là thái tử, cái y cần tiếp quản là cả đất nước này chứ không phải chỉ là Hiên phủ buôn bán gì đó như đã nói với cậu.
Ba năm để duy trì một quốc gia phải nói là không đủ nếu y không cố gắng hết mình. Hơn nữa trong cung hiểm ác, ai cũng sống với vẻ mặt giả tạo, y không thể mang người ta đến đó rồi trơ mắt nhìn người mình yêu thương bị làm hại. Mẫu phi là quá đủ rồi, y không thể lại dẫm lên vết xe đổ ấy một lần nữa.
Sáng sớm tinh mơ, Hiên Viên Nhật nhẹ nhàng dậy chuẩn bị một ít vật dụng rồi lên đường, nhìn người đang ngủ say trên giường, y ghé bên tai thì thầm.
- Yêu đệ, chờ ta !
Đến nơi đã thấy Bắc Đường Ngạo đã chuẩn bị ngựa đợi sẵn ở đó.
- Đi thôi.
Hiên Viên Nhật lên ngựa phi thẳng không ngoảnh lại, càng nhìn lại càng quyến luyến, về sớm một chút tức là tương lai sẽ quay trở lại sớm hơn.
Hiên Viên Nhật đi tầm được một lúc thì Bình An tỉnh lại, theo thói quen vươn tay sang chỗ bên cạnh không phải là lồng ngực ấm áp mà chỉ là sàng đan lạnh lẽo, mở mắt ra mới biết là người đã đi rồi.
Cậu rời giường mặc thêm y phục thì thấy trên bàn đặt một phong thư còn chưa ráo mực.
" Bình An, thấy đệ đang ngủ say nên ta không nỡ đánh thức, ta biết trước giờ đệ luôn chăm lo tốt cho bản thân mình nhưng đệ chớ làm việc quá sức, quan tâm bản thân nhiều hơn. Hôm sau ta về mà thấy đệ gầy hơn là phải chịu phạt đó. Hãy xem như ta chỉ đi xa làm ăn một chuyến kiếm tiền về thú đệ. Đây là mảnh ngọc đi truyền do nương đưa ta để tặng cho người mà ta thương nhất, nay đệ hãy giữ lấy, giữ lấy nó là như giữ lấy trái tim ta, cho dù cho khi ba năm sau ta không về kịp thì hãy ráng đợi ta thêm chút nữa.
Yêu đệ, nương tử của ta."
Bình An cầm chặt phong thư,trái tim như bóp nghẹn, Hiên Viên Nhật có biết là y tệ lắm không ? Đến và đi như một cơn gió, hai tháng qua dường như chỉ là một giấc mộng, tỉnh giấc đã không thấy người đâu.
Ta tĩnh, người động. Ba năm, hay bốn năm ta vẫn chờ được, chỉ sợ người có  nhớ đến ta không ?
Hiên Viên Nhật là người theo đuổi cậu trước nhưng tình cảm cậu dành cho y còn nhiều hơn cậu tưởng rất nhiều. Hiên Viên Nhật chính là người đầu tiên mang đến cho Bình An cậu hương vị mới vẻ của tình yêu. Y đối với cậu không phải cha cũng chẳng phải nương nhưng có một cái gì đó không nói thành lời.
Bình An biết Hiên Viên Nhật rất thương mình  nhưng cậu cũng sợ, sợ y đến chốn hào hoa nào đó rồi quên mất cậu thì sao? Cậu lao vào tình yêu mù quáng này khi chỉ biết y tên là Hiên Viên Nhật, nhà ở kinh thành, thậm chí thông tin đó cũng không biết có xác thực hay không? Nhưng cậu vẫn tin tưởng y tuyệt đối, tin tưởng cậu không chọn lầm người.
" Bao nhiêu năm cũng được, ta sẽ chờ, chỉ cần người quay lại" .
Kinh thành,
Hiên Viên Nhật và Bắc Đường Ngạo mười mấy ngày đêm ròng rã cưỡi ngựa, cuối cùng cũng về tới kinh thành, y còn không kịp thay y phục vướng bụi phong trần  đã vội lao đi thăm phụ hoàng.
- Phụ hoàng, nhi thần trở về rồi đây, người hãy thứ lỗi cho nhi thần bất hiếu không thể về sớm hơn được.
-Nhật nhi đã về rồi đấy à ? Bệnh của trẫm trẫm biết, các thái y cũng lực bất tòng tâm. Trẫm  biết con có tố chất thông minh,nhưng để cai quản triều chính con cần phải học tập nhiều. Hãy nhớ có những thứ giữa cá và tay gấu có khi chỉ được chọn một. Khụ....khụ....Đời này điều phụ hoàng luyến tiếc nhất chính là không bảo vệ được người phụ nữ mình yêu thương. Con đừng lặp lại sai lầm của trẫm, đừng lộ bất cứ điểm yếu nào của mình để người khác có thể bắt ép con..khụ..khụ....
- Nhi thần đã hiểu.
Lời phụ hoàng thần nhi xin ghi nhớ nhưng nếu con đây muốn có cả cá và tay gấu thì có được không ? Nhi thần cũng sẽ bảo vệ người thương theo cách của riêng mình.
Vậy mà cuối cùng thì người làm tổn thương Bình An nhất lại là ai? Đó là một câu hỏi mà tận sau này Hiên Viên Nhật mới trả lời được để rồi cũng chính lúc đó trở đi y dù có yêu thương bù đắp cho người ấy bao nhiều đi chăng nữa thì có những vết thương vĩnh viễn không bao giờ lành.
----------
Ngày mười ba tháng tám năm Quý Ngọ, hoàng đế băng hà, thái tử Hiên Viên Nhật lên ngôi hiệu là Duệ Tông, nhà nước Nam Hán bước sang trang mới....
Hiên Viên Nhật lên ngôi tính đến nay đã là  ba tháng cũng là từng ấy thời gian y xa Bình An, nhiều lúc rất muốn sai người dò là tin tức về cậu nhưng y đã kiềm chế lại được. Y nghĩ có lẽ để đệ ấy sống yên bình như thế thêm ba năm cũng không có gì, cũng không muốn khuấy đảo cuộc sống bình lặng của cậu, nếu đi lại thăm dò sơ suất để ai phát hiện được lại khó đảm bảo an toàn cho đệ ấy.
Ba tháng qua, Hiên Viên Nhật chưa hề có động tĩnh gì đáng kể, chủ yếu là đang quan sát và tổng hợp chứng cứ. Những cựu thần nào trung thành thì giữ lại, ai muốn tạo phản phải  thẳng tay diệt trừ. Ngày mai có nhiều việc phải làm nên hôm nay y quyết định đi nghỉ sớm.
Sáng hôm sau,  Duệ Tông hoàng đế một lúc tung ra ba đạo thánh chỉ làm không chỉ trong kinh thành mà nhân dân trên cả nước cũng hết sức hoang mang.
"  Thứ nhất  thừa  tướng lộng hành cấu kết với các bộ tộc, bộ lạc tạo phản, nhũng nhiễu dân dành tội chu đi cửu tộc, các quan lại từ nhất phẩm đến cửu phẩm của lục bộ, những ai tham nhũng, cấu kết bên ngoài đều đem đến hình bộ điều tra xử lý."
" Thứ hai, hoàng thượng mở thi khoa cử trên toàn quốc và đích thân làm giám khảo, tất cả thí sinh đều có quyền ứng thí, ai có tài năng đều được trọng dụng".
"Thứ ba, hoàng thượng sẽ để tang thái thượng hoàng ba năm nên trong thời gian này sẽ tạm hoãn việc tuyển tú trong cả nước ".
Ba chiếu chỉ cùng một lúc ban ra không khỏi gây nên vụ chấn động lớn. Người dân cả nước kẻ có tội thì hoang mang lo sợ, người sĩ tử thì thêm phấn khởi vui mừng, nhiều nhà có con gái đến tuổi tuyển tú thì buồn rười rượu, duy có một người không buồn cũng chẳng vui trước thông tin này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK