• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nibbles

Nhớ tới việc hôm nay Vân Bắc Hàn đến Trọng vương phủ, Tô Ngôn Sơ dò hỏi: "Hôm nay đến tìm ta, chính là vì ngăn cản ta nhìn hắn?"

Đôi mắt Vân Bắc Hàn nghiêm túc đôi dừng ở trên người Tô Ngôn Sơ, trịnh trọng gật gật đầu.

Tô Ngôn Sơ cười, cảm thấy chuyện này vẫn là đến nói rõ mới được, miễn cho hắn cứ nhớ mãi.

Cho nên cô mở miệng nói: "Ta thật ra không muốn nhìn hắn. Hôm nay đến xem hắn, chính là muốn biết hắn muốn làm cái gì mà thôi. Ngươi nhớ kỹ, ta kể cả ta nhìn hắn, cũng là vì hắn cùng ta có thù oán, ta muốn hắn chết. Chỉ thế mà thôi."

Vân Bắc Hàn ngưng mắt, tiếng nói hơi lạnh: "Vậy ta giúp nàng gϊếŧ hắn."

"Không cần vội, trực tiếp gϊếŧ, thế thì lại không có ý tứ gì. Ta thật ra cũng không ngại theo chân bọn họ từ từ mà chơi."

Nỗi đau ở đời trước, đã khắc thật sau vào trong lòng cô, cô sẽ không làm hai người này dễ dàng chết như vậy, cô muốn cho bọn họ là tràn đầy tuyệt vọng mà chết.


"Vậy nàng không cần đi nhìn hắn, chuyện nàng muốn làm, ta giúp nàng xử lý, được không?" Hắn có thể đi giúp cô nhìn chằm chằm bất luận kẻ nào, nhưng hắn không muốn cô chú ý những người khác.

"Được."

Cô tất nhiên tin tưởng thực lực của Vân Bắc Hàn, nói cho cùng thì không phải ai cũng có thể hợp nhất cấm quân cùng thiết kỵ.

Hắn nguyện ý giúp cô xử lý, cô tất nhiên sẽ vui mừng đồng ý vì được trở nên nhàn rỗi.

-

Ba mươi phút sau, Vân Bắc Hàn từ Tô phủ rời đi.

Hắn mới vừa trở lại Hàn Vương phủ, ám vệ bước lên trước quỳ một gối xuống đất hành lễ.

"Vân Thiên Trọng cùng Tô Yên Nhiên hẹn Vương phi ngày mai đi săn thú, nhưng Vân Thiên Trọng lại an bài sát thủ. Kế hoạch của hắn là muốn ám sát Vương phi, mà chính hắn trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, tranh thủ lấy hảo cảm của Vương phi."


Vân Bắc Hàn nghe xong, mắt phượng thoáng nheo lại, cả người bao trùm ý lạnh, khóe miệng lại lạnh lùng cong lên.

Ám vệ Vân Nhất trong lòng kinh sợ, Vương gia của bọn họ đang rất tức giận.

"Người hắn an bài, gϊếŧ toàn bộ, không sót một người. Thay bằng người bên mình, ngày mai nhìn chằm chằm Vân Thiên Trọng."

Vân Bắc Hàn tiếng nói lạnh băng tàn nhẫn, bất kỳ ai muốn cướp cô từ trong tay hắn đều phải chết.

Hắn ngược lại muốn nhìn xem, thay người của hắn rồi, Vân Thiên Trọng định anh hùng cứu mỹ nhân bằng cách nào!

"Tuân mệnh."

Vân Nhất vừa định rời đi, bống nhiên lại nghe thấy Vân Bắc Hàn có chút khắc chế mà bồi thêm một câu.

"Cái tên Vân Thiên Trọng, đừng lộng chết, lưu lại một hơi......"

Vân Nhất ngẩn ra, cái này thật không phù hợp với phong cách của chủ tử, châm ngôn của chủ tử chính là, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!


Cho nên, đối đãi với địch nhân, đều là đuổi tận gϊếŧ tuyệt.

"...... Nàng muốn chậm rãi chơi."

Nàng? Là Vương phi?

Vân Nhất không dám hỏi nhiều, sau khi đáp ứng liền rời đi.

Tròng mắt Vân Bắc Hàn đen nhánh như mực, rét lạnh như băng.

Kỳ thật thật sự rất không muốn lưu lại Vân Thiên Trọng.

Hắn đều muốn gϊếŧ chết hết những kẻ này, không cho cô lại chú ý đến chúng.

Nhưng cô nói muốn chậm rãi chơi, nói chậm rãi chơi mới thú vị

Tuy rằng hắn cũng không cảm thấy có gì thú vị, nhưng cô thích hắn ngoan một chút, nghe lời một chút.

Hắn sẽ!

-

Ngày hôm sau, Tô Ngôn Sơ không có chờ Vân Thiên Trọng cùng Tô Yên Nhiên, chỉ là để Thanh Thanh đi báo bọn họ một tiếng, liền đi ra cửa trước.

Cưỡi ngựa, chuẩn bị cung tiễn, khi lại lần nữa đi đến khu vực săn bắn Li Sơn, Tô Ngôn Sơ tâm tình không phải rất tốt.
Dù sao cũng là nơi mà cô chết ở kiếp trước.

Cô tới trước, chính là vì muốn làm quen với nơi đã chết ở kiếp trước.

Miễn cho không thể khống chế cảm xúc, bị bọn Vân Thiên Trọng phát hiện cái gì.

Cô xoay người xuống ngựa, nhắm mắt lại đứng một hồi lâu ở vị trí mà Vân Bắc Hàn ôm cô tự vẫn.

Thời điểm mắt mở ra một lần nữa, đôi mắt đã không còn chút cảm xúc dao động nào.

Lúc này, Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng thúc ngựa mà đến, còn mang theo Tô Hữu An, bọn họ cùng trang bị cung tiễn giống nhau.

Cô nhìn thoáng qua người không có trong kế hoạch, Tô Hữu An, có chút ngoài ý muốn.

"Thời điểm muội ra cửa gặp được tứ ca, huynh ấy biết tỷ đã đi, cho nên cũng muốn tới. Huynh ấy nói mấy ngày nay tìm tỷ để xin lỗi, tỷ đều tránh không gặp. Tứ ca thật sự biết lỗi rồi, tỷ liền tha thứ cho huynh ấy một lần đi."
Tô Yên Nhiên tươi cười ôn nhu, bộ dáng như là một người hiểu chuyện đứng ra hòa giải.

Tô Hữu An cảm kích mà nhìn thoáng qua Tô Yên Nhiên, sau đó mới nhìn về phía Tô Ngôn Sơ: "Muội muội tốt, ta thật sự biết sai rồi, muội cho ta một cơ hội đi."

Tô Ngôn Sơ khóe miệng thoáng cong lên, mặt đầy trào phúng.

Trước thì nói biết sai, sau lại còn cảm kích mà nhìn thoáng qua Tô Yên Nhiên, chuyện này thật quá chu toàn đi!

Cô lúc này đang đứng ở nơi cô chết ở đời trước, lại để cô đi tha thứ cho một tên chỉ biết cảm kích Tô Yên Nhiên.

Thật sự là buồn cười.

"Ta cho rằng chúng ta là tới săn thú, nếu là tới thảo luận muốn hay không tha thứ, không bằng về nhà ngồi xuống từ từ nói? Hửm?" Cô tư thế lười biếng, không chút để ý mà nói một câu, tỏ vẻ cô không nghĩ tiếp tục cái đề tài này.
"Đúng vậy, chúng ta trước săn thú đi, chuyện khác, về sau lại nói." Vân Thiên Trọng phụ họa nói.

Hắn sợ Tô Ngôn Sơ sẽ rời đi. Màn anh hùng cứu mỹ nhân đều đã an bài tốt. Chỉ cần diễn xong trận này, Tô Ngôn Sơ liền sẽ yêu hắn. Đến lúc đó cô tất nhiên là sẽ quyết liệt phản đối Vân Bắc Hàn.

Một khi hai người không quan hệ, lộng chết Tô Ngôn Sơ, cướp lấy huyết mạch Chân Phượng, còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Lúc này xem như thời khắc mấu chốt, cũng không thể thất bại trong gang tấc.

"Nếu tỷ tỷ hiện tại không nghĩ nói chuyện này, vậy trở về lại nói, dù sao đều là người một nhà, luôn là không có gì không cho qua được." Tô Yên Nhiên ôn nhu mở miệng, hướng về phía Tô Hữu An trấn an mà cười cười.

Tô Hữu An đáp lại Tô Yên Nhiên một ý cười, trong lòng hắn âm thầm nghĩ, nếu muội muội ruột nhà mình có thể hiểu chuyện giống như thứ muội này, thật là tốt biết bao nha.
Tô Ngôn Sơ không thèm để ý mấy người này nói cái gì, xoay người lên ngựa, dẫn đầu thúc ngựa đi trước.

Vân Thiên Trọng thấy thế, cũng lên ngựa đuổi theo Tô Ngôn Sơ.

Tô Hữu An vốn dĩ cũng nghĩ cưỡi ngựa đuổi theo hai người, lại nhìn đến Tô Yên Nhiên thoáng khom lưng.

Phảng phất là phát hiện ngựa có vấn đề gì đó, đang khẽ vuốt thân ngựa.

"Có chuyện gì sao?" Tô Hữu An mở miệng hỏi một câu.

"Không có gì, chỗ này của con ngựa giống như bị thương, ta cho nó chút thuốc. Ca ca ngươi nếu là lo lắng cho tỷ tỷ, có thể đi trước, ta một hồi thúc ngựa đuổi theo mọi người là được." Tô Yên Nhiên vạn phần ôn nhu mà mở miệng nói.

Tô Hữu An xác thật muốn đuổi theo, nhưng lại cảm thấy để Tô Yên Nhiên một mình, sẽ không tốt.

Cho nên hắn mở miệng nói: "Thiên Trọng đã đuổi theo rồi, hẳn là không có vấn đề gì, ta chờ ngươi cùng đi."
Tô Yên Nhiên tất nhiên là cố ý đem Tô Hữu An lưu lại, kế hoạch hôm nay của bọn họ, yêu cầu để Vân Thiên Trọng cùng Tô Ngôn Sơ đơn độc ở một chỗ, mới tiến hành tốt được.

Cô không nghĩ tới chính là, Tô Ngôn Sơ cũng là cố ý để cho bọn họ thực hiện được.

Bởi vì Tô Ngôn Sơ cũng muốn biết, bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì.

Cho nên, Tô Ngôn Sơ chạy lên phía trước một đoạn, dùng mũi tên dài bắn chết gà rừng, liền ngừng lại.

Lúc xuống ngựa đem gà rừng nhặt lên, Vân Thiên Trọng cũng đã đuổi kịp.

"Chúng ta bây giờ đi đâu?" Tô Ngôn Sơ hướng tới Vân Thiên Trọng hỏi một câu.

Cô phải đi theo Vân Thiên Trọng, bằng không sao có thể biết Vân Thiên Trọng an bài thứ gì đâu?

Vân Thiên Trọng đang nghĩ ngợi làm như thế nào để đưa Tô Ngôn Sơ đến địa điểm đã hẹn từ trước, thấy cô mở miệng trưng cầu ý kiến của hắn, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Đây đúng là khi đang mệt tự nhiên có người đưa cho cái gối nằm a.

Hắn làm bộ làm tịch mà nhìn nhìn xung quanh, lại suy tư một chút, mở miệng nói: "Ta cũng không biết đi phương hướng nào, bằng không thì lấy lá cây chỉ phương hướng cho chúng ta đi."

------

12:45 1/3/2022, éc vẫn là sang ngày mới mất rồi 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK