Thẩm Hựu Lam: Tôi chỉ muốn về nhà ngủ.
Cửa phòng mở ra, bên trong là một phòng ngủ rộng rãi và sáng sủa. Bộ chăn ga màu kem, thảm lông giả mềm mại, bàn trà viền vàng đen, phía trên đặt một bình hoa màu tím kem.
"Chỗ này mà trồng thêm ít hoa nữa là đẹp tuyệt vời." Trần Quân tò mò nhìn quanh rồi cười nói, "Để lần sau anh mang cho em một ít."
"Thôi đi, chỉ cần em ra ngoài vài ngày là chúng chết hết rồi." Tô Tử Bác đáp.
Cậu đi một vòng quanh phòng, cẩn thận ngồi xuống giường.
"Thích không? Chỗ này ấy?" Trần Quân hỏi.
"...Ừm." Đôi mắt Tô Tử Bác phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn trần, trông lấp lánh mà sáng bừng.
"Xem ra em rất thích nhỉ." Trần Quân thở phào khi thấy cậu hài lòng. "Vậy là tốt rồi."
Cả hai tranh thủ sắp xếp hành lý. Đồ cá nhân của Tô Tử Bác không nhiều, nhất là vào mùa đông, cậu chỉ mặc độc một chiếc áo khoác lông vũ đen. Trong khi các idol khác diện quần áo thời thượng, đeo kính râm hận không thể tạo cỡ 100 dáng như đang trình diễn thời trang tại sân bay, thì cậu lúc nào cũng quấn mình như một phiên bản thiên thần bóng đêm.
May là đồ cậu không nhiều, vài món còn lại cất vào tủ quần áo là xong. Tô Tử Bác cầm bàn chải đánh răng và khăn tắm chạy vào nhà vệ sinh. Vừa ra khỏi phòng, cậu phát hiện ở cuối hành lang có một con mèo đang ngồi.
"..." Tô Tử Bác lập tức dừng chân.
Con mèo ngồi sâu trong góc hành lang, vóc dáng cao ráo, bộ lông bóng mượt họa tiết da báo, đôi mắt nhìn thẳng người lạ mà không chút sợ hãi. Tô Tử Bác bỗng cảm thấy như con mèo sắp mở miệng nói chuyện với mình, có khi nó còn sẽ bảo rằng nó mới là chủ nhân thực sự của nơi này.
"Chào." Cậu cẩn thận giơ tay chào, chợt nhớ ra tên nó, "Gwen? Xin chào, tôi là khách mới ở đây."
Con mèo nhìn cậu một lúc, sau đó nhấc mông lên chậm rãi bước về phía cậu. Sau đó Tô Tử Bác thấy nó đi lướt qua chân mình, rồi tiếp tục đi thẳng, không thèm để ý đến cậu.
Tô Tử Bác: "..."
Cậu vội chạy vào nhà vệ sinh, sắp xếp đồ đạc. Nhà vệ sinh ở tầng này mặc dù là của riêng cậu nhưng lại không nằm trong phòng, thiết kế như vậy khá bất tiện, mỗi lần muốn vào lại phải băng qua hành lang. Được cái bên trong trống trải, chỉ có một chiếc bồn tắm, thậm chí không có cả sữa tắm, chỉ có một hộp muối tắm màu xanh nhạt đặt bên cạnh
Phòng cho khách mà cũng có bồn tắm, Tô Tử Bác bỗng tò mò không biết phòng tắm trong phòng chính sẽ xa xỉ thế nào...
Bồn cầu là cảm ứng tự động, có người vừa lại gần đã tự mở nắp và làm ấm chỗ ngồi. Tô Tử Bác ngồi xuống, thở dài một hơi, xoa xoa mắt.
Mệt rồi.
Thôi, để mai hẵng tính tới chuyện khám phá nhà mới.
Khi cậu quay lại phòng, Trần Quân cũng chuẩn bị rời đi. Nhìn đồng hồ, Tô Tử Bác gọi với theo: "Hay anh ngủ lại đây một đêm đi, mai chúng ta cùng đi."
"Không cần đâu," Trần Quân đáp, "Đồ đạc của em vẫn ở công ty, anh phải quay lại lấy."
Tô Tử Bác lập tức cảm thấy áy náy: "Anh cực khổ quá rồi..."
"Biết anh cực thì phải làm việc cho tốt vào nhé." Trần Quân nhìn về phía cậu nói.
Tô Tử Bác nín thở, chuẩn bị tinh thần nghe Trần Quân giảng bài.
"Bây giờ em đã có chút tiếng tăm, nhưng vẫn còn kém xa lắm. Trên thì bị nhóm của Tinh Các đè ép, dưới thì có lớp tân binh chực chờ vượt mặt. Mặc dù studio của thầy Từ trực thuộc Tinh Các, nhưng thầy vẫn hy vọng em và cả nhóm sẽ coi họ là đối thủ lớn nhất."
"Ừm..." Tô Tử Bác nói.
"Em còn trẻ, Chu Chi Đàm và bọn họ năm nay đều đã bắt đầu thay đổi rồi. Thị trường idol trong nước mấy năm gần đây hình tượng cứ nhạt nhòa, khán giả xem cũng bắt đầu thấy chán rồi."
"Vâng..." Tô Tử Bác trả lời hết sức qua loa.
Thấy cậu không có hứng thú nói chuyện, Trần Quân lắc đầu: "Thôi không nói nữa, em tập trung lo thi đại học đi, ê!..." Anh hạ giọng: "Em đang làm gì vậy..."
Tô Tử Bác bất ngờ ôm chầm lấy Trần Quân, sau đó vỗ nhẹ lên vai anh, khiến anh câm nín hoàn toàn.
Trần Quân: "..."
"Cảm ơn anh." Tô Tử Bác buông anh ra, "Anh vất vả rồi."
"Em nghỉ ngơi cho tốt." Trần Quân nói, "Anh về đây."
Sau khi Trần Quân rời đi, Tô Tử Bác định tắm qua loa một chút rồi đi ngủ, ai ngờ tắm xong thì tỉnh như sáo. Lúc đó đã hơn hai giờ sáng, cũng là thời gian cậu đi ngủ thường ngày.
Từ phòng tắm đi ra, trên đường về phòng, cậu phải băng qua hành lang. Từ đây có thể nhìn thấy phòng khách lớn bên dưới, nơi chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch đặt mấy cuốn tạp chí rực rỡ sắc màu, rất nổi bật.
Con mèo đang nằm trên chiếc sofa màu xám, liếm láp móng vuốt của mình. Cảm giác được tiếng động, nó ngẩng đầu lên nhìn.
Tô Tử Bác nghĩ ngợi giây lát, rồi bước xuống lầu.
Trong không gian thoang thoảng mùi hương nhẹ, có lẽ tỏa ra từ chiếc máy khuếch tán tinh dầu không khói trên bàn. Bên cạnh đó là mấy cuốn tạp chí.
Cậu ngồi xuống một góc khác của sofa, con mèo liền đứng lên, cảnh giác nhìn chằm chằm cậu. Tô Tử Bác vội xua tay: "Đừng căng thẳng... tao chỉ khát nước, xuống đây xem chút thôi."
Dĩ nhiên con mèo không hiểu cậu nói gì, chỉ tiếp tục nhìn chăm chăm.
Tô Tử Bác nhìn con mèo xinh đẹp này thêm vài lần, không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt ấy có chút gì đó quen thuộc.
Ánh mắt cậu rơi xuống bàn trà, cuốn tạp chí trên cùng là của Cherry.
Đó là số mở màn tháng 1 năm nay, bìa tạp chí là hình một siêu mẫu quốc tế mặc lễ phục T.M, trên xương quai xanh vẽ dòng chữ "2022".
Để phù hợp với tông màu cam chủ đạo của Cherry, phần trang điểm mắt và môi màu cam đậm được nhấn mạnh, tạo nên một phong cách rực rỡ, phá cách.
Cậu tiếp tục lật qua những cuốn bên dưới, theo thứ tự là: Mori, Trước – Trang Phục và Just, ngoài Cherry ra thì ba cuốn còn lại đều nằm trong nhóm "tứ đại tạp chí".
Chúng đều là số tháng 1, bìa tạp chí lần lượt là hình Bình Lăng, người từng ra mắt cùng cậu với vị trí thứ hai trong nhóm nhạc dự án, một thành viên nhóm nhạc nữ đang nổi đình nổi đám, và sư huynh của cậu – Chu Chi Đàm. Ảnh bìa của Chu Chi Đàm tràn ngập sắc đỏ rực rỡ.
Chu Chi Đàm được gọi là sư huynh của cậu bởi cả hai đều đến từ Tinh Các Giải Trí – công ty đào tạo ngôi sao hàng đầu trong nước. Từ Từ Dĩ Thanh đến Chu Chi Đàm, tất cả đều xuất thân từ đây, đúng nghĩa sư huynh sư đệ. Mà công ty của Từ Dĩ Thanh cũng thành lập dưới trướng Tinh Các, cùng chia sẻ tài nguyên, nên Tô Tử Bác với Chu Chi Đàm có không ít mối liên hệ.
Cậu đã từng gặp Chu Chi Đàm vài lần trong các sự kiện, tiệc cuối năm hoặc chương trình chung, nhưng chưa từng hợp tác trong bất kỳ dự án phim hay âm nhạc nào, cũng chưa từng trò chuyện tâm sự nhiều nên chỉ có thể coi là quen sơ. Ấn tượng của cậu về đối phương là một người nhẹ nhàng, lịch thiệp và không chút kiêu căng.
Mà lần này trên tạp chí, một trang dài dành riêng để anh giới thiệu thương hiệu thời trang đường phố mà anh ấy làm chủ. Năm ngoái, khi thương hiệu ra mắt, Tô Tử Bác còn nhớ mình đã chia sẻ bài khai trương của anh ấy trên Weibo.
Cậu bày bốn cuốn tạp chí lên bàn, con mèo cũng nhảy từ sofa qua, không hề sợ người lạ, ngồi xuống giữa bốn cuốn tạp chí.
Tô Tử Bác chống tay lên đầu, mở một cuốn tạp chí xem qua. Bên trong dán chi chít những mảnh giấy nhớ, ghi chép bằng tiếng Anh và các con số mà cậu không tài nào hiểu nổi.
"..." Tô Tử Bác chớp mắt, đột nhiên nhận ra đây không phải chỉ là đồ trưng bày.
Nhận ra mình có lẽ vừa chạm vào phần công việc của ai đó, Tô Tử Bác lập tức cảm thấy không ổn. Sợ làm rơi mất những mảnh ghi chú, cậu vội vàng khép cuốn tạp chí lại.
Bốn cuốn tạp chí, bìa ngoài không có gì đặc biệt, nhưng đặt cạnh nhau, hiệu ứng thị giác lại vô cùng mạnh mẽ.
"Nói thật thì mình vẫn thấy bìa cuốn này bắt mắt nhất." Tô Tử Bác chỉ vào Cherry, tự lẩm bẩm.
...
"Trang bìa thu hút nhất, có bốn lựa chọn ABCD, mọi người chọn đi."
Bốn bức ảnh in trên giấy A4 được dán lên bảng trắng, "bốp bốp", tờ giấy được cố định bằng nam châm.
Sau đó Thẩm Hựu Lam ngồi phịch xuống ghế, vắt chân lên, hai tay đan lại đặt trước người.
"A."
"C."
"A."
Từ đầu bàn họp dài đến cuối bàn, từng người lần lượt giơ tay. Sau mỗi ý kiến, Thẩm Hựu Lam lại cúi xuống đánh dấu một nét.
Sau khi hơn chục người bày tỏ quan điểm, ảnh của nhóm A giành chiến thắng với ba phiếu.
"Nhóm A quả thật rất ổn." Penny vỗ tay nói, "Chọn nó chứ?"
"Ổn thì ổn, nhưng chưa thuyết phục." Thẩm Hựu Lam chống cằm, suy tư, rồi gỡ cả bốn bức ảnh xuống. "Chọn lại."
Vừa dứt lời, phía dưới lập tức rộ lên tiếng xì xào bàn tán.
"Không phải chứ... Đây đã là đề xuất lần thứ tư rồi!" Penny nói. "Cả bốn phiên bản đều không vừa ý anh sao, phó chủ biên?"
Thẩm Hựu Lam nghe vậy, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Trong văn phòng, người ta thường gọi nhau bằng tên tiếng Anh hoặc biệt danh, không phân biệt chức vụ. Nhưng nếu đã gọi thẳng là "phó chủ biên" thì chắc là đã đến giới hạn chịu đựng rồi.
Penny mím chặt đôi môi đỏ, trừng mắt nhìn hắn: "ABCD chỉ có bốn lựa chọn này, mọi người đã bỏ phiếu, nếu đã có phương án cao phiếu nhất... thì còn chọn lại gì nữa?"
"Cô nghĩ bìa năm mới của chúng ta liệu có nổi bật nhất trong số các tạp chí khác không?" Thẩm Hựu Lam hỏi.
"Tất nhiên là có, chúng ta chỉ thua ở độ nổi tiếng." Penny đáp. "Giờ chúng ta đã có Tô Tử Bác và nhóm của cậu ấy, có Tô Tử Bác tức là chúng ta đã tham gia cuộc chiến lưu lượng. Lưu lượng chính là mật mã thành công."
Thẩm Hựu Lam hơi nhướng mày, gật đầu: "Đã biết vậy, thì chọn đi?"
"?..." Penny tròn mắt khó tin, rồi bực bội thở hắt ra.
"Trước 3 giờ chiều, ba phương án. Đừng để tôi phải chờ." Thẩm Hữu Lam đứng dậy, "Tan họp."
—— "Lance! Lance!"
Thẩm Hựu Lam chân trước ra khỏi phòng họp, chân sau Penny đã đuổi tới, bước nhanh đến sau lưng Thẩm Hựu Lam.
Thẩm Hựu Lam có dáng người cao ráo và đôi chân dài, sải từng bước chân dài đi về hướng văn phòng, không có chút chần chừ nào. Penny đuổi theo sau, vừa đi vừa gọi: "Lance, tôi thật sự không hiểu anh làm vậy là có ý gì, chỉ còn sáu tiếng nữa là phải nộp bản thảo cuối cùng, tại sao phải chọn lại?"
"Tôi cần một bìa tạp chí chiếm ưu thế tuyệt đối. Nếu bất kỳ phương án nào cũng chỉ thiếu chút nữa thôi thì vô ích, không dùng, nếu không chúng ta có khả năng sẽ dẫm vào vết xe đổ của bìa năm mới trước đó." Thẩm Hựu Lam nói, "Không phải còn hai giờ nữa sao? Thay vì đứng đây nói chuyện với tôi, cô nên quay về nghĩ lại đi."
"Thật là, không chịu nổi anh." Penny chỉ tay vào hắn, bất ngờ đổi giọng hỏi: "Tối nay ăn tối cùng nhau không?"
"... Tan làm được thì nói tiếp." Thẩm Hựu Lam nói.
"Cũng đúng, tan làm được thì đi nhé?" Penny nói. "Quyết định vậy, tan làm gặp."
"Này..." Thẩm Hựu Lam nói, "Tôi chưa nói..."
"Đi đây! Tan làm gặp lại!" Penny nhanh nhảu ngắt lời.
Thẩm Hựu Lam: "..."
Sau khi Thẩm Hựu Lam trở về văn phòng, hắn quên mất cuộc đối thoại vừa rồi, tiếp tục xem xét các bài báo chuyên đề.
Đúng 3 giờ chiều, tất cả mọi người lại được tập trung trong phòng họp. Ai ngồi vào chỗ người nấy, những bức ảnh được chọn lần này chiếu lên màn hình lớn. Penny lên tiếng: "Được rồi, đây là tất cả phương án, đừng lãng phí thời gian nữa, bây giờ chúng ta sẽ bỏ phiếu..."
"Không." Thẩm Hựu Lam giơ tay ngăn lại, chọn ra vài bức, nói: "Bây giờ không cần mọi người chọn nữa. Chúng ta sẽ tìm người khác bầu chọn."
"...Hả?" Penny ngạc nhiên. "Tìm ai? Đăng lên nền tảng công khai thì lộ hết mất?"
"Tìm đồng nghiệp các phòng ban khác chưa tham gia bỏ phiếu." Thẩm Hữu Lam nói. "Mọi người ở đây đã mất đi sự khách quan rồi."
Thẩm Hựu Lam nói cũng không phải không có lý, tất cả mọi người đã có thời gian chọn lựa rất dài vì vậy dễ rơi vào lối mòn tư duy, thiếu sự mới mẻ trong góc nhìn. Tạp chí cũng không phải chỉ có phòng biên tập mà còn các phòng ban khác như PR, nhân sự, hậu cần và kinh doanh đều còn người. Gom góp lại cũng đủ hai mươi người để bầu phiếu.
"Được rồi, tôi sẽ gửi cho họ." Penny nói.
"Không cần ẩn danh, đưa đầy đủ tuổi, giới tính và phòng ban của từng người." Thẩm Hựu Lam nói. "Mười phút."
Penny lập tức sắp xếp lịch mở họp trên Teams, đồng thời gửi email cho từng người. Các đồng nghiệp từ các phòng ban khác cũng lần lượt tham gia vào buổi họp trực tuyến. Bảng bầu chọn hiện ra, chỉ trong vòng năm phút, tất cả phiếu bầu đã được thu thập đầy đủ.
Thẩm Hựu Lam có vẻ rất hài lòng, bắt đầu xem xét kết quả bình chọn.
Điều làm mọi người bất ngờ đó là, một tấm ảnh trong đó có vài người nhìn thẳng vào ống kính, tỉ lệ cơ thể đều rất quái dị lại giành được số phiếu bầu cao nhất.
"Hả?" Penny và vài biên tập viên khác nhìn kết quả, ngạc nhiên nói: "Sao lại là bức này...?"
"Bức ảnh này không có trong các lần bỏ phiếu trước." Một biên tập viên lên tiếng.
"Nhưng bức ảnh của nhóm A cũng nằm trong lựa chọn, vậy mà lại bị vượt qua?" Penny thắc mắc.
"Có vẻ hiệu ứng của bức này rất tốt." Penny nhận xét. "Kiểu ống kính biến dạng mang lại cảm giác như đang tương tác với máy ảnh."
"Tôi cũng bắt đầu thấy bức này khá thú vị..."
"Nhưng mà, có phải Tô Tử Bác trong bức này quá nổi bật không...?"
"Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao bức này khiến người ta thấy hơi kỳ lạ. Tô Tử Bác trông quá đẹp, quá hoàn hảo. Chỉ cần cậu ấy đứng đó, mọi ánh mắt đều bị hút vào."
Penny chống cằm, cầm hai bản thảo trên tay bắt đầu so sánh: "Giờ tôi thấy khó chọn thật đấy... Nhưng tôi vẫn thấy bức này trông bền mắt hơn."
Những người khác bắt đầu đưa ra ý kiến sôi nổi.
"Lance, anh nghĩ sao?"
"Đúng rồi, Lance chưa bỏ phiếu mà."
Mọi người tiếp tục tranh luận, trong khi Thẩm Hựu Lam vẫn ngồi yên lặng xoay cây bút trong tay. Khi tất cả quay lại nhìn hắn chờ đợi quyết định, hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Tô Tử Bác trên bức ảnh, cuối cùng ném bản thảo đó lên bàn.
"Dùng cái này." Hắn chỉ vào bức ảnh vừa được bình chọn."
"Nhưng trong bức này, Tô Tử Bác nổi bật quá." Ai đó lên tiếng. "Liệu có làm mất cân đối bìa tạp chí không?"
"Với cả, fan giữa các thành viên sẽ bắt đầu cãi nhau cho xem. Fan thật sự rất nhạy cảm..."
Thẩm Hựu Lam chậm rãi xoay cây bút: "Mọi người đã xem biểu đồ doanh số tạp chí đầu năm chưa? Phần lớn doanh số của các tạp chí khác đều đến từ cộng đồng fan, sau đó mới đến độc giả truyền thống. Chính vì chúng ta coi nhẹ điều này, nên mới thất bại thảm hại."
"Fan thích cãi nhau thì cứ để bọn họ cãi, càng cãi càng tốt." Thẩm Hựu Lam đứng dậy, hai tay chống lên bàn. "Mục tiêu của tôi chỉ có doanh số và danh tiếng trong ngành. Tôi không quan tâm ai sẽ ấm ức hay ai sẽ cãi nhau."
Thẩm Hựu Lam cầm lấy bức ảnh và dán lên bảng trắng. Tiếng "cạch" của nam châm va vào bảng từ vang lên, hắn nói: "Chốt bản thảo. Chuẩn bị cho cuộc họp với tổng biên tập tối nay."
.....
8 giờ tối, bức ảnh cuối cùng được chốt làm bìa tạp chí.
Từ khi chụp hình đến lúc chốt phương án cuối, vì những lý do bất khả kháng, quá trình này diễn ra chỉ trong vài ngày, trở thành lần hoàn thành nhanh nhất trong lịch sử của Cherry.
May mắn thay, tốc độ lần này khiến Chủ biên Cao Hồng cực kỳ hài lòng, cũng tạm thời để lại một dấu chấm kết thúc năm cũ đầy viên mãn. Những công việc sau Tết vẫn còn nhiều, nhưng phần khó nhất đã xong, cuối cùng cũng có chút hy vọng.
"Tan làm thôi, tan làm thôi..."
"Mấy ngày qua vất vả rồi."
"Ngày mai tôi nghỉ phép, năm nay không gặp lại nữa đâu. Chúc mừng năm mới!"
Rất nhiều người vì chạy nước rút cuối năm mà phải làm thêm giờ. Giờ đây, khi công việc quan trọng nhất đã hoàn thành, gánh nặng trong lòng cũng trút xuống, ai nấy bắt đầu nghỉ nốt những ngày phép còn lại.
Trước khi tan làm, Thẩm Hựu Lam đã phê duyệt mấy lá đơn xin nghỉ phép. Sau đó, hắn cũng thu dọn chuẩn bị rời đi.
Đến cửa, Penny đã mặc đồ chỉnh tề, đứng đó gọi: "Lance~"
"Không rảnh." Thẩm Hựu Lam đáp ngay, "Có hẹn rồi."
"Nói xạo! Chiều nay anh còn bảo với tôi là rảnh mà." Penny nhanh chóng đuổi theo, kéo lấy cánh tay hắn. "Nhanh nhanh, đi nào, chị em tôi hiếm khi mới rảnh đấy..."
Trong đầu Thẩm Hữu Lam chỉ hiện lên hai chữ "lại nữa", vội nghĩ xem có cớ gì thoát thân.
"Tôi không thích xem mắt, cũng không giỏi giao tiếp xã hội." Hắn bị Penny kéo đi một bước. "Tha cho tôi đi."
"Anh xem anh đi! Anh đã 30 tuổi rồi đó, bình thường ngoài làm việc thì chỉ có làm việc, làm gì có thời gian mà giao lưu. Chị em tôi điều kiện tốt lắm..." Penny vừa kéo vừa lôi, "Bữa này tôi bao, được chưa? Nào nào... Đi đi mà~"
Thẩm Hựu Lam bị kéo lên xe.
Cảm giác như bị ép lên một con thuyền của hải tặc.
"Mai là giao thừa rồi, nhỡ mấy ngày nữa quen thân, tối đó còn có thể cùng nhau đón năm mới." Penny nói, đẩy anh vào ghế phụ.
Thẩm Hựu Lam thở dài, tay chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Sao, anh ghét xem mắt à?" Penny hỏi.
"Không phải." Thẩm Hựu Lam đáp, "Cô cũng nói rồi, tôi đâu còn trẻ trung gì. Có lúc cũng nghĩ biết đâu có người phù hợp..."
"Thì đó, tôi giới thiệu cho mà còn không chịu." Penny lập tức giơ điện thoại lên khoe vài tấm hình selfie đã qua chỉnh sửa, "Nhìn này, chị em tôi xinh không? Có phải gu của anh không? Cô ấy nhỏ hơn anh hai tuổi, từng du học, hiện làm HR ở công ty nước ngoài, dễ thương lắm đấy."
Thẩm Hựu Lam lắc đầu: "Nhưng giờ tôi chỉ muốn về nhà ngủ."