Cố Hi cười lạnh, nếu hắn đã tới, Lâm quả phụ còn nghĩ muốn ăn vạ, làm hắn dưỡng tạp chủng của Lâm quả phụ và tiểu tình nhân của nàng, cửa cũng không có. Sau cổ bị đánh sưng đỏ, Cố Hi đi xuống giường. Lý Đại Ngưu thân hình cao lớn, Trương Nhị Thúy lớn lên xinh đẹp, nguyên chủ nhận hết cái đẹp, cho dù là thân hình hay tướng mạo, đều rất tốt.
Hắn mặt vô biểu tình đẩy cửa ra.
Bên ngoài rất nhiều tiếng nháo ồn, bị thanh âm mở cửa bất chợt quấy nhiễu, Lý Hỉ Mai là người đầu tiên lấy lại tinh thần: "Tiểu đệ, ngươi đã tỉnh! Ngươi không có làm sao đi? Bác sĩ, bác sĩ! Đệ đệ ta tỉnh!"
"Lý Ái Quốc, rốt cuộc ngươi đã tỉnh. Ngươi không phải giả chết đúng không? Ngươi nói, sự tình ngươi làm với tẩu tử ta phải giải quyết như thế nào?"
"Ta......ta không muốn sống nữa! Ta thật sự không muốn sống nữa!" Lâm quả phụ nhu nhược khóc thút thít.
"Lý Ái Quốc, thôn Lâm gia bọn ta không phải ai cũng có thể đối với quả phụ cưỡng gian, ngươi tính là cái gì?!"
"Đúng vậy, loại người này ở cổ đại liền báo quan."
"Báo nguy, mau báo nguy hắn cưỡng gian."
"Không được, các ngươi không được bắt ta biểu đệ." Lý Hỉ Mai khóc lóc cầu tình, "Cùng lắm thì, cùng lắm thì tiểu đệ nhà ta cưới...."
"Đại tỷ." Cố Hi đánh gãy lời nói của nàng, "Ta bị bọn họ đánh bị thương phải nằm viện, ngươi đã báo nguy chưa?"
"Chuyện này......" Lý Hỉ Mai bị nói làm sửng sốt, đầu còn chưa kịp phản ứng, "Ái Quốc, loại chuyện này sao lại báo nguy, ngươi...." Ngươi mang chính là tội cưỡng gian a.
"Đại tỷ, đi báo nguy." Cố Hi trầm khuôn mặt, gương mặt soái khí kia vẫn còn có vài chỗ tím xanh.
"Nhưng mà...."
"Đi." Cố Hi nâng cao giọng.
"Không được, tiểu đệ, ngươi đây là tội cưỡng gian, nhỡ đâu....."
Cố Hi nheo mắt: "Ta đối với nàng ta không có làm gì, một quả phụ hạ tiện ta còn chướng mắt, ngươi mau đi báo nguy, nếu ta thật sự làm ra chuyện gì, ta chấp nhận xử phạt."
"Lý Ái Quốc, ngươi có ý gì?!"
"Lý Ái Quốc, ngươi khi dễ người khác!"
"Lý Ái Quốc, ta liều mạng với ngươi!"
Nói rồi, đám người Lâm quả phụ muốn xông lên đánh người.
"Câm miệng, đều là người ở đâu? Ồn ào, nhốn nháo. Đây là bệnh viện, đều đi ra ngoài hết cho ta!" Bác sĩ mặc áo Blouse đi tới, liếc mắt nhìn Lý Ái Quốc một cái, "Tỉnh lại liền có thể xuất viện, bênh viện không được nháo việc, bằng không các ngươi đều bị xách đến cục công an."
"Thật sinh lỗi bác sĩ, gây phiền toái cho các ngươi." Cố Hi lễ phép nói, lại nhìn Lý Hỉ Mai một tấc không rời, "Tỷ đi làm thủ tục xuất viện cho ta đi. Đến nỗi các ngươi muốn oan uổng cho ta, cửa cũng không có, chúng ta đến cực cảnh sát."
"Ta phi, Lý Ái Quốc, ngươi tốt, đi liền đi, ta còn sợ ngươi."
"Đúng vậy, chính mắt bọn ta nhìn thấy, ngươi làm chuyện xấu còn không dám nhận."
"Vậy cùng đi cục cảnh sát." Cố Hi cũng không nói lời vô nghĩa, "Tỷ, sau khi ngươi làm xong thủ tục xuất viện liền tới cục cảnh sát chờ ta."
Nhìn Cố Hi rời đi, Lâm quả phụ kéo lại Lâm tiểu thúc: "Thật sự đi cục cảnh sát?"
"Đi, sợ cái gì!"
"Nhưng mà......"
"Đừng nhưng mà, một đám người chúng ta đều nhìn thấy, không cho hắn như ý muốn, chúng ta đều là nhân chứng."
Cục cảnh sát,
"Đồng chí cảnh sát, chúng ta muốn báo cáo Lý Ái Quốc cưỡng gian tẩu tử ta."
"Đúng vậy, mấy người bọn ta đều nhìn thấy, đồng chí cảnh sát, cái loại như Lý Ái Quốc quá súc sinh không phải người!"
"Đồng chí cảnh sát, ta rất oan uổng, ta không muốn sống nữa!"
"Đồng chí cảnh sát, ngươi mau thay bọn ta làm chủ."
"Câm miệng." Cảnh sát nghe đầu cũng muốn đau, "Rốt cuộc chuyện này là sao? Ai là người bị hại? Người bị hại tới nói."
Lâm quả phụ từ trong đám người đi ra, bộ dạng mềm yếu: "Đồng chí cảnh sát, ta là người bị hại."
"Được, ngươi mau nói, rốt cuộc chuyện này là sao?" Cảnh sát hỏi.
"Sự tình là, Lý Ái Quốc là cái hỗn ác nhân, ỷ vào bản thân có ca ca tham gia quân ngũ, trong nhà điều kiện không tồi, luôn đùa giỡn ta, tuy ta là quả phụ nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn, các ngươi cũng biết, trước quả phụ thị phi nhiều, hắn không qua tâm như ta muốn mặt a." Lâm quả phụ một bên thút thít, một bên nói tiếp, "Thẳng đến buổi tối hôm qua, hắn xông vào nhà ta, cưỡng gian ta."
"Đúng vậy, hôm nay ta không thấy tẩu tử làm việc, nghĩ tẩu có chuyện, liền đi xem lại phát hiện.....phát hiện....." Lâm tiểu thúc mặt đỏ lên, "Cửa phòng không khóa, Lý Ái Quốc cùng tẩu tử ta nằm chung một giường. Hơn nữa tẩu tử còn bị dùng dây thừng cột lấy."
"Đúng vậy, chúng ta cũng nhìn thấy." Người thôn Lâm gia nói, "Hôm nay ta cùng Lâm nhị đi tìm Lâm quả phụ, thật là......thật là......nói ra đều cảm thấy thẹn."
Cảnh sát nhíu mày: "Lý Ái Quốc đâu? Có đến không?"
"Có." Cố Hi đi tới trước mặt cảnh sát, trên mặt hắn ngoại trừ vết bầm xanh tím, còn có nước thuốc màu đỏ, nhìn rất khủng bố.
"Về lý do thoái thác của bọn họ, ngươi nói như thế nào?" Cảnh sát hỏi.
Cố Hi nói: "Đồng chí cảnh sát, ta muốn báo cáo họ, cáo Lâm quả phụ cưỡng gian ta, cáo bọn họ đánh ta, muốn bọn họ bồi thường ta."
Phốc, cảnh sát nghe nhịn không được cười ra tiếng: "Ngươi choáng váng sao? Nói một cái nữ nhân cưỡng gian ngươi?"
"Ta nhìn không phải là choáng váng, mà là nước chảy vào đầu." Cảnh sát bên cảnh nói.
"Đồng chí cảnh sát, ta có chứng cứ, ta có thể lấy ra chứng cứ." Cố Hi nói.
"Ồ, chứng cứ đâu?" Cảnh sát hỏi.
Cố Hi nhìn người trong hiện trường, trầm mặt một chút, sau đó nói: "Có thể nói ở chỗ khác không? Người ở đây nhiều quá, ta cảm thấy không quá thích hợp."
"Nha, lấy chứng cứ còn làm ra vẻ." Cảnh sát trợn trắng mắt.
"Đồng chí cảnh sát, chủ tịch nói qua, chúng ta không thể oan uổng dân chúng bất luận chuyện gì, cảnh sát là đồng chí nhân dân tốt, là đồng chí vô tư công bằng công chính nhất. Cho nên, ta có chứng cứ, đồng chí cảnh sát cũng nên cấp một cơ hội có phải hay không?" Cố Hi nói.
"Đây đúng là chủ tịch nói?" Cảnh sát hoài nghi, hắn cũng xem qua trích lời của chủ tịch, như thế nào không thấy qua những lời này?
"Là thật, lời nói có đạo lý như vậy, trừ bỏ chủ tịch còn ai có thể nói?!" Cố Hi nghiêm trang nói.
"Ta không nghe cái súc sinh như ngươi nói lời vô nghĩa."
"Lý Ái Quốc, ngươi nói, ngươi tiếp tục nói, ngươi cưỡng gian tẩu tử ta, hôm nay ngươi phải cho bọn ta một cái công đạo."
"Câm miệng." Cảnh sát đứng dậy, "Được, cho ngươi một cơ hội, đi phòng thẩm vấn riêng."
Tiếp theo, cảnh sát đem Cố Hi đến phòng thẩm vấn.
"Nói, ngươi có chứng cứ gì?" Cảnh sát hỏi.
"Ta có hai cái chứng cứ." Cố Hi nói, "Cái thứ nhất, cha mẹ ta vừa mới chết, ngày hôm qua, tâm tình của ta không tốt mới đi uống rượu, kết quả, trên đường từ huyện trở về nhà, ta ngã trên đường, sau đó mơ mơ màng màng có người đỡ ta, ta tưởng mẹ ta. Thời điểm ngủ, Ta mơ hồ có chút ấn tượng, nghe được một nam, một nữ đang nói chuyện, cái gì mang thai, cái gì giá họa cho ta linh tinh. Bây giờ ta ngẫm lại, tám phần là Lâm quả phụ mang thai, muốn ta đội cái nồi này. Chuyện này đơn giản, kiểm tra Lâm quả phụ một chút là sẽ ra, ta hôm trước là lần đầu tiên đối với nàng, cái thai kia khẳng định không phải của ta."
"Nếu nàng không mang thai, ngươi làm thì sao?" Cảnh sát hỏi.
"Ta còn có chứng cứ thứ hai." Nói, Cố Hi thấp đầu xuống, cả người không còn sức sống.
"Chứng cứ thứ hai là gì?" Cảnh sát hỏi.
"Ta, ta...." Cố Hi âm thanh càng ngày càng nhỏ, "Ta có một ca ca, hiện 26 tuổi, là phó cai."
Cảnh sát nghe xong, không khỏi tức giận: " Được lắm, Lý Ái Quốc, ngươi muốn dùng ca ca ngươi ép ta, ngươi đây là......."
"Không, không, không, không phải...." Cố Hi chặn lại nói, "Ta là muốn nói, ca ca ta đem con quá kế cho ta."
"Ngươi có ý gì?" Cảnh sát nghe xong có chút hồ đồ.
"Ca ca ta là phó cai, khẳng đinh đủ nuôi nhi tử, vì lý do gì lại phải đem con của hắn quá kế cho ta? Đó là bởi vì....bởi vì.....ta không thể sinh con." Cố Hi lại cúi thấp đầu xuống, "Ta khi nhỏ nghịch ngợm, có một lần chơi quá nên té ngã, đem mệnh căn tử bị thương, thấy nữ nhân liền không cứng được."
Phòng thẩm vấn, một mảng yên tĩnh.
Qua một lúc lâu, cảnh sát vỗ vai Cố Hi, nói: "Huynh đệ, ngươi đừng khổ sở." Câu chuyện này quanh co a.
"Ta không khổ sở, ta, ta chỉ muốn cầu ngài đừng nói cho người khác biết được hay không? Ta còn muốn mặt mũi."
Làm nam nhân, cảnh sát đồng tình Cố Hi, cũng biết loại chuyện này liên quan đến mặt mũi của nam nhân, cho nên sảng khoái đồng ý: "Được, ngươi yên tâm, về những người kia, ngươi nghĩ như thế nào?"
"Bọn họ ta mặc kệ, bọn họ phải bồi thường tổn thất cho ta." Cố Hi nói.
"Được, ta sẽ nói cho bọn họ." Cảnh sát nghĩ nghĩ, lại an ủi, "Ta có quen biết một trung y, y thuật không tồi, hôm nào ngươi đến tìm ta, ta thiệu cho ngươi đi xem bệnh." Cảnh sát đương nhiên chưa từng nghi ngờ lời nói của Cố Hi, người thời nay vẫn thuần phác, huống chi sự tình liên quan đến nam nhân tôn nghiêm.
"Vậy thật sự cảm ơn ngài." Trong mắt Cố Hi tràn ngập ý cười.
Sau khi cảnh sát cùng Cố Hi ra ngoài, bảo Cố Hi ngồi một bên, sau đó kêu Lâm quả phụ đi vào. Một lát sau, cảnh sát ra ngoài, lại kêu Lâm tiểu thúc đi vào.
Lại một lát sau, cảnh sát cùng Lâm quả phụ, Lâm tiểu thúc cùng đi ra, nhìn đến Cố Hi còn ngồi bên ngoài, Lâm quả phụ cùng Lâm tiểu thúc sắc mặt cứng lại. Lâm tiểu thúc đi đến trước mặt Cố Hi: "Chuyện này là do bọn ta oan uổng cho ngươi, rất xin lỗi, tiền thuốc men chúng ta sẽ bồi thường cho ngươi."
"Còn chuyện bồi thường." Cảnh sát ở phía sau lại nói thêm. Ai bảo Lâm quả phụ và Lâm tiểu thúc không có đạo đức. Hai người có gian tình còn mang thai, thế nhưng còn muốn người khác đội nồi, giúp bọn họ nuôi dạy đứa nhỏ.
Thật là chưa gặp qua người không biết xấu hổ như vậy.
"Đúng, đúng vậy, còn có tiền bồi thường, tiền thuốc men và tiền bồi thường, đồng chí cảnh sát bảo bồi thường 100 đồng." Lâm tiểu thúc, "Ngươi xem."
"Được, vậy khi nào đưa ta tiền?" Cố Hi hỏi.
"Điều kiện nhà chúng ta cũng không tốt, tiền......" Ý của Lâm tiểu thúc là, có thể kéo thêm mấy ngày không?