Một giây nào đó, hệ thống thần kinh vẫn luôn hoạt động của Thục Quyên bỗng có cảm giác như đã hóa thành động cơ đứng máy, tâm trí hỗn loạn đến độ tê liệt, một nỗi sợ hãi kinh hoàng ập đến.
Cô gái nhỏ chầm chậm xoay người, ngay khi vừa quay đầu nhìn lại, chóp mũi của cô đã chạm vào sóng mũi của người đàn ông nằm sau lưng, gương mặt góc cạnh đặc biệt khiến cô không thể nào quên.
Đôi mắt của hắn vẫn còn nhắm chặt, lồng ngực phập phồng đều đặn, da thịt nóng như lửa tỳ sát vào người cô không có kẽ hở. Thục Quyên bị cảnh tượng trước mặt làm cho mê mang một lúc lâu, mãi đến khi người đàn ông hơi siết nhẹ vòng tay, kéo nơi nhạy cảm của cả hai khẽ cọ vào nhau thì cô mới giật mình bừng tỉnh.
Ngồi bật dậy, Thục Quyên sợ hãi lùi ra sau, cô dựa lưng vào cạnh giường chầm chậm cúi đầu nhìn. Bên dưới lớp chăn bông là cơ thể trần trụi không còn một mảnh vải, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, làn da trắng nõn trải dài những dấu yêu mờ ám càng trở nên nổi bật, drap giường nhăn nhúm lộn xộn, quần áo cởi ra bị vứt lung tung dưới sàn nhà, vừa trông thấy liền biết ngay tối hôm qua hai người đã có một đêm nồng nhiệt đến thế nào.
Đôi môi căng mọng thoáng chốc trở nên tái nhợt, Thục Quyên run rẩy đưa tay nắm chặt chân tóc, nước mắt trào ra từng dòng nóng hổi.
Sao lại thế này được...
Đêm qua, cô nhớ rõ ràng đêm qua sau khi uống xong ly rượu do Kiều Chi đưa cho thì vội vã rời đi, sau đó...sau đó...
Sau đó thế nào?
Sau đó ký ức của cô chỉ còn là một mớ bột nhào hỗn độn, những hình ảnh không liền mạch chồng chéo vào nhau, cảm giác nóng bức đau đớn lúc ẩn lúc hiện, hình như cô đã cầu xin ai đó hãy giúp mình, giọng nói khàn khàn trầm đục ấy vẫn văng vẳng bên tai lúc gần lúc xa.
Quay đầu sang bên cạnh, Thục Quyên đỏ mắt nhìn người đàn ông còn đang ngủ say từ từ trở mình, hắn nằm ngửa, cánh tay rắn rỏi vùi dưới gối đầu trắng phau. Làn da màu lúa mạch khỏe khoắn chìm vào vải bông ấm áp, từng thớ cơ săn chắc làm cho cô đột nhiên nhớ đến hình ảnh bỏng mắt đêm qua, một bên khuyên tai nhỏ lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, gương mặt góc cạnh càng làm những đường nét như tượng tạc trở nên nổi bật, nếu như thêm một phần trải đời cùng nghiêm nghị thì có lẽ hắn sẽ trông không khác gì Khải Danh...
Vội vã thoát khỏi giường nệm êm ái, Thục Quyên luống cuống nhặt lấy quần áo rồi nhanh chóng mặc vào, cô rời đi với khuôn mặt đầm đìa nước mắt mà không buồn quay đầu nhìn lại, chờ cho đến khi người trên giường tỉnh dậy thì đã chẳng thấy cô đâu nữa.
Ngồi dựa lưng vào chiếc sofa nhỏ, Thục Quyên ngửa đầu nuốt xuống hai viên thuốc tránh thai và chống phơi nhiễm HIV vừa mới mua, hương vị đắng chát đặc trưng còn quanh quẩn nơi đầu lưỡi khiến cho cô ho sặc sụa đến chảy cả nước mắt. Sau khi cảm giác khó chịu qua đi, Thục Quyên thu người ngồi co ro trên ghế, cô thất thần nhìn vào khoảng không vô định, đột nhiên không còn biết tiếp theo mình nên làm gì.
Thục Quyên vẫn luôn tự hỏi, có phải cuộc đời đã đối xử với cô tàn nhẫn quá rồi không?
Tại sao cô chỉ đến một bữa tiệc sinh nhật của bạn mình thôi mà cuối cùng lại có kết cục thế này.
Nhìn quanh căn nhà ọp ẹp chật chội, những tấm ván gỗ che mưa chắn gió theo năm tháng đã dần mục nát, Thục Quyên đột nhiên cảm thấy bản thân cực kỳ trống rỗng, lồng ngực như bị ai đó khoét sâu một lỗ, chơi vơi chẳng khác nào đang đứng bên bờ vực thẳm.
Cô không có bất cứ điều gì cả, không người thân, không tiền bạc, không bạn bè, ngay cả khi đau khổ đến mức tê liệt thế này cũng chẳng có lấy một người an ủi.
Giống hệt kẻ mù đang bước trong sương vậy, lạc lối, chơi vơi...
Chưa bao giờ Thục Quyên cảm thấy sự tồn tại của chính mình lại vô nghĩa như thế. Cô sống trên đời này làm gì? Vì ai? Để được gì?
Đương nhiên là chẳng có bất kỳ lời hồi đáp nào dành cho cô cả, chỉ có một mình Thục Quyên tự vật lộn với những đau đớn trong lòng.
Thế nhưng làm sao cô biết được, ngay lúc bản thân đang chìm vào những suy nghĩ bi thương như vậy, có một người đàn ông vẫn luôn tìm cách để có thể gặp được cô.
Rời khỏi quán cà phê quen thuộc, Khải Danh mang theo tâm trạng thất vọng ngồi vào trong xe hơi, đôi chân mày rậm nhíu chặt vào nhau, cơn đau đầu âm ỉ khiến ông phải đưa tay xoa trán.
Mấy ngày nay ông đã đi hỏi khắp mọi nơi, không một ai biết Thục Quyên đang ở đâu cả, bởi vì quán cà phê này cũng chỉ là của một người quen đã nhờ cô đến đây coi sóc trong thời gian họ vắng mặt, hiện tại Thục Quyên nghỉ việc, cô cũng đã tuyển thêm nhân viên mới vào làm, mọi người chỉ có thể liên lạc với chủ quán đang ở nước ngoài qua điện thoại bàn ở quầy thu ngân, còn Thục Quyên thì chẳng để lại phương thức liên lạc cho ai cả, thế nên kể từ khi cô không còn đến làm nữa thì cũng không ai gặp được cô.
Giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy, Khải Danh thật sự không biết phải làm sao mới tìm được cô gái nhỏ ấy.
Người đàn ông nhíu mày nhìn ra dòng người bên ngoài cửa xe, một cơn gió thổi thốc qua khiến cho những tán lá cây khẽ khàng lay động.
Vì sao Thục Quyên không đến như đã hẹn? Vì sao không để cho ông tìm được cô?
Có phải do cảm thấy ông không xứng với cô không? Cảm thấy kinh sợ trước tình cảm quá phận này?
Cũng phải, một cô gái ngập tràn hương vị tuổi trẻ với nhan sắc yêu kiều thế kia sao có thể ở chôn vùi thanh xuân bên cạnh một kẻ đã đi quá nữa đời người như ông.
Nhưng Thục Quyên không phải là người như vậy, ông biết cô gái nhỏ đó không coi trọng vật chất, không coi trọng bề ngoài, cô chỉ đơn thuần nhìn cuộc đời hiểm ác này bằng đôi mắt ngây thơ lạc quan nhất.
Có thể...có thể đêm đó cô còn có việc bận...
- "Chủ tịch, ngài có điện thoại".
Đang chìm sâu vào những dòng cảm xúc hỗn tạp trong đầu, Khải Danh đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại trên tay trợ lý đánh thức.
- "Đưa cho tôi".
Vừa đưa máy lên tai nghe, sắc mặt Khải Danh đột nhiên thay đổi, đôi chân mày rậm xô vào nhau, môi mỏng mím lại, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào ghế phụ phía trên thể hiện sự căng thẳng.
- "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ sớm bay sang, anh cứ chú ý chăm sóc cho hai ông bà giúp tôi".
Nói xong, Khải Danh vội vã cúp máy, ông ra hiệu cho tài xế quay đầu xe về nhà thay vì sẽ đến công ty như đã định.
Louis ngồi dựa người ra ghế đệm, hai mắt nhìn chăm chú vào số điện thoại không thể kết nối được từ nãy đến giờ.
Buổi sáng hôm ấy sau khi tỉnh dậy, hắn nhìn quanh một vòng căn phòng thì phát hiện Thục Quyên đã biến mất, lúc giũ chiếc chăn ra khỏi người, một vệt bẩn hồng hồng khô cứng sượt dài trên drap giường khiến cho Louis không khỏi sững sờ tại chỗ. Hắn làm sao có thể không biết được, đây chính là minh chứng cho việc cô gái nhỏ đó đã trao thân cho hắn.
Ban đầu Louis cứ nghĩ rằng Thục Quyên đang ở trong nhà vệ sinh nên đi đến gõ cửa, thế nhưng gõ một lúc vẫn không thấy phản hồi, hắn liền mở cửa bước vào thì phát hiện phòng tắm chẳng có ai, sau đó hắn lại nghĩ chắc là cô chỉ đi đâu đó, tuy nhiên dù đã đợi một hồi lâu vẫn không thấy cô quay trở lại, cuối cùng Louis chỉ còn cách đi xuống dưới gặp nhân viên của quán bar để hỏi chuyện, khi này mới biết được rằng cô gái ở cùng mình đêm qua đã vội vã rời đi từ sáng sớm.
Sau khi thất vọng ra về, Louis chợt nhớ đến em gái của Quốc Cường có thể có cách để liên lạc được với Thục Quyên, thông qua chỗ Kiều Chi, hắn dễ dàng lấy được số điện thoại của cô, thế nhưng đã mấy ngày trôi qua rồi mà điện thoại của cô gái nhỏ ấy vẫn trong tình trạng khóa máy, mặc cho hắn có gọi điện bao nhiêu lần vẫn không được, bỗng dưng Louis cảm thấy hơi lo lắng, cô bé đó sẽ không ngốc đến mức tự làm tổn thương bản thân đấy chứ.
Đột nhiên, chiếc điện thoại vốn đang im ắng trên tay hắn bỗng rung lên không ngừng, Louis lật đật mở lên xem thử, thế nhưng rất tiếc đó không phải là số điện thoại mà hắn vẫn luôn mong ngóng.
- "Alo, ba à?"
Sau khi nhận được cuộc gọi đến từ Khải Danh, Louis nhanh chóng thay đồ rồi trở về biệt thự của ông, lúc hắn đến nơi thì thấy người làm đã chuẩn bị sẵn hành lý xuất ngoại, chỉ còn chờ Khải Danh lên tiếng thì sẽ lập tức đưa ra ngoài. Khi này ba hắn mới từ trên lầu đi xuống, vừa đi, ông vừa cài lại khuy măng-sét ở cổ tay.
- "Louis đến rồi à?"
- "Ba định đi đâu sao?"
Bước qua đống vali trước mặt, Louis đi đến gần chỗ Khải Danh, hắn hơi nhíu mày, nếu là công tác thì đâu cần mang nhiều đồ đến thế này, cũng đâu cần phải gọi hắn về đây làm gì.
Ngồi xuống ghế sofa bằng da cao cấp, Khải Danh đưa tay rót cho mình một tách trà nóng, chờ cho đến khi Louis đã ngồi ở đối diện rồi ông mới lên tiếng trả lời:
- "Ông nội con đột nhiên lên cơn đau tim, ba phải bay sang Anh để lo việc bên đó, con ở nhà thay ba quản lý công ty đi, ba sẽ nhờ các chú hỗ trợ cho con".
Nghe xong, Louis liền ngước mắt lên nhìn, thế nhưng rất nhanh sau đó hắn đã cúi đầu xuống để che đi vẻ mặt chứa đầy sự nhạo báng không thể giấu, đè nén câu nói khấy đã dâng đến cổ họng lại, hắn lạnh nhạt hỏi:
- "Vậy giờ ông nội ra sao rồi?"
- "Ông vẫn ổn, nhưng sức khỏe không được tốt lắm, có lẽ ba sẽ phải đi một khoảng thời gian dài, con ở nhà tự chăm sóc bản thân, nếu cần, cứ dọn đến đây mà sống, ở đây có vú nuôi với mọi người lo cho con".
Lúc Khải Danh nói xong, Louis không vội đáp lời mà chỉ đưa tách trà nóng lên uống, dù không thấy rõ, thế những Khải Danh vẫn biết được hắn đang dùng hành động này để che đi nụ cười khinh thường của mình dành cho ông.
Thở ra một hơi nặng nề, Khải Danh mím môi đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, ông vờ như không biết gì về thái độ của con trai, vẫn quan tâm dặn dò:
- "Thôi được rồi, ba đi đây, con có cần gì thì cứ nói với mọi người, nếu có việc không giải quyết được thì báo cho ba biết, còn không thì cứ theo ý con mà làm".
Nói rồi Khải Danh liền vội vã bước ra ngoài, ông còn muốn ghé qua quán cà phê một lần cuối, biết đâu ăn may có thể gặp lại cô, nếu không thì để lại số điện thoại của mình, phòng khi nhân viên ở đó gặp được Thục Quyên thì sẽ có cách liên lạc với ông.
Sau mấy ngày nằm vật vờ ở nhà lơ lửng lửng lơ như kẻ mất hồn, cuối cùng Thục Quyên cũng xốc lại tinh thần để đi ra ngoài làm việc. Dù sao cuộc đời cô cũng đã trải qua nhiều chuyện còn bi kịch hơn mà vẫn có thể gắng gượng được đến bây giờ, vậy nên cô cũng sẽ không vì một vấn đề như thế này mà nghĩ quẩn, còn nếu như đã quyết định sống tiếp, thế thì phải sống cho thật tốt, trước mắt là phải kiếm tiền để cứu vãn tình trạng rơi vào đói kém trong khoảng thời gian sắp tới đã.
Lần trước Thục Quyên đã nộp đơn xin việc vào một vài nơi, trong đó có một công ty thực phẩm vừa thành lập được khoảng ba năm, tuy là thành viên non trẻ, thế nhưng doanh nghiệp này lại phát triển tương đối tốt, các chính sách của công ty được đánh giá khá cao và được xem là đi trước thời đại, nghe nói người sáng lập cũng chỉ mới vừa đi du học nước ngoài trở về được hơn một năm, còn trước đây anh ta vẫn luôn điều hành công ty từ xa.
Lúc hồ sơ xin việc của Thục Quyên nằm trên bàn giám đốc thì người đàn ông đó cũng đã thuộc làu sơ yếu lý lịch của cô. Theo báo cáo, phòng nhân sự đang tuyển dụng thêm nhân viên nên Louis định ghé qua thử xem sao, hiện tại hắn cần một trợ lý mới đi theo bên cạnh thay cho người trợ lý cũ vừa nghỉ việc do tai nạn đột xuất.
- "Trịnh Lâm Thục Quyên... hai mươi hai tuổi... sinh ngày sáu tháng tư năm một chín tám ba..."
Ngồi một mình trong văn phòng, Louis vừa ngả người ra sau ghế xoay vừa lẩm nhẩm đọc thông tin của cô, ngón trỏ gõ nhịp lên tay vịn một cách thích thú. Bất chợt, hắn phì cười một tiếng:
- "Ây chà, trái đất cũng tròn phết..."
Đây có được xem là nhân duyên tiền định không nhỉ? Phải chăng chính ông trời cũng muốn giúp hắn tìm được định mệnh của cuộc đời mình, cho nên mới đưa cô gái nhỏ đó đến công ty hắn nộp đơn xin việc.
Có điều Louis vẫn cảm thấy có hơi lo lắng, sau sự việc mấy hôm trước, không biết Thục Quyên đã lấy lại tinh thần để trở về cuộc sống thường ngày chưa, dù sao đó cũng là lần đầu của cô, nghe nói con gái sẽ rất quan trọng những chuyện thế này.
Nhìn xuống tấm ảnh thẻ chụp chính diện cô gái xinh đẹp được dán vào cùng với hồ sơ, Louis kiềm lòng không đậu liền đưa tay vuốt nhẹ theo sườn mặt của người trong ảnh, một lúc sau hắn lại phiền muộn thở dài một hơi, dùng ngón tay cái gãi gãi lên đầu chân mày đứt đoạn, tự hỏi rằng không biết lịch phỏng vấn sau mấy ngày nữa Thục Quyên có đến hay không.
Hắn thật sự rất mong chờ người con gái đó sẽ xuất hiện.
Bảy giờ sáng, Thục Quyên mặc đồ công sở đứng trước cửa công ty, lúc nhìn thấy dòng chữ CÔNG TY TNHH CÔNG THÀNH sáng chói phía trên thì trong lồng ngực cô lập tức xuất hiện cảm giác hồi hộp khó thở, lần đầu tiên sau khi ra trường tiếp xúc với công việc văn phòng khiến cho Thục Quyên cảm thấy vừa phấn khích lại vừa lo lắng vô cùng, tuy rằng thành tích lúc còn ngồi ở giảng đường của mình rất tốt, thế nhưng dù sao đó cũng chỉ là lý thuyết suông, hiện tại được tiếp xúc với thực tế chắc chắn sẽ có nhiều sự khác biệt so với những gì mà thầy cô đã dạy trong sách vở.
Lúc nhìn thấy những người nhân viên khác cùng mặc đồ công sở giống mình nhưng lại tự tin ra vào cánh cửa chính, Thục Quyên không khỏi cảm thấy ước ao trong lòng, đây cũng là giấc mơ của biết bao cô cậu sinh viên khác sau khi tốt nghiệp, dù sao cũng tốn kém không biết bao nhiêu tiền của mới có được ngày hôm nay, ai mà chẳng muốn cầm tấm bằng đại học để làm việc cho một doanh nghiệp có danh tiếng hơn là chỉ để lót bàn úp mì tôm.
Hít sâu một hơi, cô gái trẻ tự động viên bản thân, sau đó ngẩn cao đầu tự tin bước từng bước trên đôi cao gót mới toanh đẩy cửa vào bên trong. Đến khi ngồi vào hàng ghế chờ ở cửa phòng phỏng vấn rồi Thục Quyên vẫn chưa hết trầm trồ trước quy mô của công ty và không khí chuyên nghiệp của từng người đang đi lại bên trong tòa nhà này.
Cô ngẩn đầu nhìn xung quanh, ai nấy đều đang tập trung cao độ để có thể giải quyết công việc, ngay cả tiếng lật giấy, tiếng bước chân, tiếng động cơ máy móc đang vận hành khi vang lên cũng tạo thành một hệ thống những thứ âm thanh được phát ra theo một trình tự nhất định, mọi thứ căng thẳng đến mức làm cho những người ứng viên đang xếp hàng đợi cùng cô cũng phải ngồi thẳng lưng giữ trật tự, không một ai dám tạo ra tiếng động làm phá vỡ bầu không khí đông cứng này, dù đó chỉ là một tiếng kim rơi nhỏ nhất.
Cứ cách một khoảng thời gian thì một ứng viên mới sẽ được gọi tên bước vào, đồng thời ngay lúc đó cũng có một ứng viên khác từ trong bước ra, lúc đến mọi người hừng hực phấn khởi bao nhiêu thì lúc ra về lại ỉu xìu rũ rượi bấy nhiêu, ai nấy đều lắc đầu ngao ngán, có người còn bạo gan nhỏ giọng thì thầm với những người chưa được vào:
- "Câu hỏi khó lắm, không dễ xơi đâu..."
Nghe xong câu nói đó ai nấy đều hoang mang ra mặt, dù biết rằng Công Thành có nhiều sự kiện nổi bật trong ba năm qua, nhưng mọi người cũng chỉ nghĩ đây mới là một công ty non trẻ, khâu tuyển dụng có lẽ vẫn chưa quá khắt khe giống như những công ty có tuổi đời ngoài kia, thế nhưng từ lúc nhìn thấy toàn cảnh quá trình làm việc của nhân viên ở đây, cộng thêm lời nói của người ứng viên vừa rồi thì đã có người bắt đầu cảm thấy căng thẳng đến toát mồ hôi hột. Nhìn lượt người cứ ra ra vào vào nhưng đều mang cùng một vẻ thất thần như nhau, ghế trống dần dần xuất hiện, càng về sau thì lượng người bỏ về càng nhiều.
Thêm năm phút nữa trôi qua, một nữ nhân viên từ trong phòng đột nhiên mở cửa bước ra ngoài, trên tay cô ta cầm theo duy nhất tập hồ sơ xin việc của ai đó, đẩy nhẹ gọng kính đen nặng nề trên sóng mũi lên, cô ta dùng âm thanh vừa đủ nghe để nói:
- "Ứng viên Trịnh Lâm Thục Quyên đâu?"
- "Dạ...có".
Thục Quyên theo phản xạ đứng dậy giơ tay, cô lo lắng nhìn quanh, chẳng phải đã bốc số thứ tự từ trước rồi sao? Còn hơn mười người nữa mới đến lượt cô cơ mà, hay là hồ sơ của mình có vấn đề?!
- "Ứng viên Thục Quyên đi theo tôi".
Không chờ cho cô kịp hốt hoảng với những suy nghĩ trong đầu, nữ nhân viên sau khi đã xác định được người thì liền nhanh chóng rời đi, Thục Quyên chỉ còn cách vội vàng đuổi theo phía sau.
Bước vào trong thang máy, cô không thể nén được tò mò liền hỏi:
- "Dạ...chị ơi, cho...cho em hỏi, hồ sơ của em có vấn đề gì sao chị?"
- "Hồ sơ của cô không có vấn đề gì hết".
Nhân viên nữ trước mặt vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng như vậy để trả lời cô, tấm lưng ưỡn thẳng đầy kiêu ngạo chưa một lần quay đầu nhìn lại.
- "Nhưng cô sẽ được đích thân giám đốc phỏng vấn riêng".
- "Dạ? Sao ạ?"
Nghe những gì nữ nhân viên nói xong Thục Quyên bị bất ngờ đến nỗi mắt chữ O mồm chữ A, cô luống cuống không hiểu lý do vì sao, đang lúc định hỏi nguyên nhân thì thang máy đã thông báo đến nơi, người nhân viên nữ vẫn nhanh nhẹn bước đi trước, để mặc cho Thục Quyên chạy hụt hơi ở phía sau.
Đến trước hai cánh cửa lớn bằng gỗ, cô ta đưa tay gõ hai cái rồi đẩy cửa vào trong, dáng vẻ đang ngẩn cao đầy kiêu ngạo cũng theo đó mà thay đổi, nhỏ nhẹ nói:
- "Thưa giám đốc, ứng viên mới đến rồi ạ".
Dứt lời, cô ta liền bước qua một bên, giờ đây mới để lộ ra bóng lưng cao lớn của người đàn ông đang đứng trước giá sách. Thục Quyên tò mò nhíu mày nhìn, đột nhiên cô cảm thấy người này có hơi quen mắt, bèn cất giọng chào hỏi:
- "Xin chào giám đốc, tôi là Trịnh Lâm Thục Quyên, là ứng viên cho phòng kinh doanh..."
Còn chưa đợi Thục Quyên nói xong, ngay khi hắn quay người lại nhìn cô mỉm cười thì sắc mặt Thục Quyên lập tức trở nên phẫn nộ, đôi chân mày thanh mảnh nhíu chặt vào nhau, hai mắt tóe lên lửa giận.
Là hắn, kẻ có hóa thành tro cô cũng sẽ không quên được.