Đáp viết: Đại thiếu gia.
Đam mê của đại thiếu gia Sở gia vốn khác người thường, năm trước loay hoay chân không chạm đất vẫn không quên lưu luyến trêu hoa ghẹo nguyệt gái lầu xanh, mà nay rảnh rỗi lại càng muốn làm rạng rỡ sở thích nghiệp dư của mình, lúc này hắn đang ngồi đó nghe mỹ nhân đệ nhất Hoa Đình – Tuyết Trần cô nương hát đấy.
Nói đến Tuyết Trần cô nương nhưng có lai lịch lớn, trên phố tương truyền ở U châu bắt đầu lên đài hiến nghệ, một khúc thành danh, thoáng qua đã trở thành đầu bài, ngay cả nhi tử của tể tướng đại nhân cũng thèm thuồng sắc đẹp của nàng, muốn nạp làm thiếp, nhưng Tuyết Trần cô nương làm người giống như tên, dẫu bị gió đông thổi tan thành tuyết, còn hơn bị nghiền thành bụi ở đường phía nam…
Sau lại gián tiếp lưu lạc đến Hoa Đình trở thành hoa khôi Túy Nguyệt phường, bao nhiêu nam nhân bị tiếng hát của nàng quyến rũ hồn phách, tranh đoạt khốc liệt để được dâng tặng cả trái tim lẫn linh hồn, nhưng nàng ngay cả mí mắt cũng không hề nhìn lên, chân mày vẫn khẽ nhíu lại như cũ, giống như không tan được ưu tư, ngay cả lúc này giọng hát của nàng cũng uyển chuyển mà thê lương, thật sự làm cho người ta thương yêu.
Sở Thành Dực thưởng thức kỹ mới sinh ra mây mù cực phẩm, ngẩng đầu nhìn cảnh đẹp giai nhân hồi lâu, đột nhiên nói rằng: “Tuyết Trần cô nương, không biết nàng có nguyện ý lưu lại bản phủ không?”
Lâu Tuyết Trần nghe vậy ngước đầu lên, chỉ liếc nhìn một lần rồi lại hạ mi mắt xuống, lông mi thật dài mềm mại che đậy con ngươi, không nhìn rõ trong đó ẩn giấu những gì.
Một hồi lâu, giai nhân đáp: “Thiếp thân ngu muội, không biết ý đại công tử là gì?”
“Hả?” Sở Thành Dực nhấp một ngụm trà, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lâu Tuyết Trần, “Tới trong phủ làm nhạc sư, nàng có bằng lòng không?”
Ánh mắt đệ nhất mỹ nhân Hoa Đình vụt sáng chớp chớp mấy cái, chân mày lại nhăn nhăn, hình như rất do dự.
Sở Thành Dực cũng không vội, bưng ly trà tinh tế nhấp môi, khi hắn uống được nửa ly, Lâu Tuyết Trần trả lời: “Dĩ nhiên thiếp thân nguyện ý.” Nói xong đầu nàng cúi thấp hơn, giống như thiếu nữ hoài xuân thẹn thùng.
Sở Thành Dực nghe vậy cười ha hả, đặt nửa chung trà còn lại lên bàn, lại đứng dậy đi, Lâu Tuyết Trần hơi không hiểu, chỉ mơ mơ hồ hồ nghe thấy đại thiếu gia Sở gia giống như vừa cười vừa thở dài: “Hay lắm, hay lắm…” Hình như khen nàng, lại giống như không phải.
Ngược lại quản gia bên cạnh nhỏ giọng thì thầm một câu: “Tròng mắt này, thần thái này, giống hệt vị đã chết kia…”
Vì vậy Lâu Tuyết Trần càng thêm mơ hồ, chỉ có điều nàng thức thời không hỏi, chỉ lẳng lặng giống như quản gia vào hậu viện, khi đang chuẩn bị đến Tư Khanh các thì sực nhớ ra điều gì, tùy tiện hỏi một câu: “Nữ tử vừa vội vã đến rồi lại vội vã đi ở sân trước là ai?”
“Người ấy…” Quản gia lắc đầu cười một tiếng, “Thiếu phu nhân của chúng ta.”
Lâu Tuyết Trần đột nhiên dừng lại, nàng nói: “Ta muốn đi bái kiến thiếu phu nhân, không rõ có thuận tiện không?”
Quản gia kinh ngạc ngẩng đầu, một câu cũng không nói, lại dẫn Lâu Tuyết Trần đi Tê Hương các.
Mà lúc này Bạch Thiên Thiên vừa nghe nói Sở Thành Dực lưu lại vị cố nhân của nàng ở trong phủ, nhất thời nóng nảy, đi tới đi lui trong phòng vài vòng, đột nhiên nghe thấy tiếng cười của nữ nhân ngoài cửa “Hả?! Đã nhiều năm như vậy, đẳng cấp thưởng thức vẫn không tăng lên, hoa lê đầy sân, hoa trắng một vùng, nhiều xúi quẩy…”
Cả người Bạch Thiên Thiên cứng đờ trong phòng, không cần phải nói, đại giá của Lâu Hạnh Hoa đã đến Tê Hương các.
Phải làm gì đây?
Nàng cau mày, sau lưng đã vang lên giọng nói đặc biệt tinh tế của Lâu Tuyết Trần: “Băng tuyết cơ phu hương vận tế, nguyệt minh độc ỷ lan kiền. Du tí oanh nhạ túc yên hoàn. Đông phong xuy bất tán, ứng vi hộ khinh hàn… *”
(*) đây là một đoạn thơ từ Lâm giang tiên – Lê Hoa của Lưu Bỉnh Trung, một vị quan người Hán, được mệnh danh là “Kiến trúc sư Nguyên triều”. Ông là vị quan vĩ đại vào những năm đầu thời Nguyên, còn là một học giả, nhà thơ và kiến trúc sư nổi tiếng.
Đây là đùa giỡn sao… Chân mày Bạch Thiên Thiên giật giật, suy nghĩ hồi lâu, nàng vuốt ve tóc trên trán, bình tĩnh xoay người, cười híp mắt nói: “Thì ra Tuyết Trần cô nương đại giá quang lâm, thật sự đã không đón tiếp từ xa, Tố di, Chỉ Vân, nhanh đi pha trà…” Nửa câu sau nói với hai người hầu ở ngoài cửa, nói xong nàng tao nhã thong dong ngồi trên ghế bên cạnh bàn dài, một mặt ra dấu Lâu Tuyết Trần ngồi xuống.
Giả vờ ngây ngốc, Bạch Thiên Thiên lại lấy phương pháp đối phó với Nguyễn Tử Lăng ra, đáng tiếc Tuyết Trần cô nương là người từng trải việc đời, chỉ thấy cặp mắt quyến rũ của nàng ta vòng tới vòng lui trên mặt thiếu phu nhân, thản nhiên cười: “Tố chất không thích hợp với vẻ vang, nhất định là tạo hóa không keo kiệt. Tài sáng tạo của Hạnh Hoa lại lụn bại. Ngọc dung xuân tịch mịch, hưu hướng vũ trung khán…”
Bạch Thiên Thiên bất lực vỗ trán, câu trên nói Lê Hoa, câu dưới nói Hạnh Hoa, cuộc sống luôn có văn nghệ như vậy. Chỉ có điều nếu nàng cứ khăng khăng không quen Lâu Tuyết Trần thì rốt cuộc phải cứng rắn, vì vậy Bạch Thiên Thiên mơ hồ trả lời một câu: “Tuyết Trần cô nương thật có nhã hứng.”
Lâu Tuyết Trần hoài nghi nhìn thiếu phụ hào môn phú quý ung dung trước mặt, vẫn chưa hề từ bỏ ý định, nàng ngồi lên ghế dựa, đột nhiên nhìn thấy bức thêu hoa bên cạnh giường, mặc dù chưa thêu xong, nhưng cảnh trí đã lộ ra, vả lại nhân vật thêu trên đó…
Vị đệ nhất mỹ nhân Hoa Đình rốt cuộc hiểu ý nở nụ cười, nàng từ từ ngẩng đầu, nói với quản gia ngoài cửa: “Đa tạ Sở quản gia dẫn đường, lát nữa ta tự mình về Tư Khanh các, ngài về chỗ đại thiếu gia trước đi.”
Ngoài cửa loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân của quản gia dần dần đi xa, bên ngoài nhà tĩnh lặng như cũ, hai người bạn thân chốn khuê phòng năm xưa đang bình tĩnh ung dung đọ sức, nếu bàn về tâm trí, Lâu Tuyết Trần không sánh bằng Bạch Thiên Thiên, nhưng nàng thắng ở kiến thức rộng, lại có chứng cứ xác thực thân phận của nữ tử ở trước mặt.
Thắng bại chỉ là vấn đề thời gian.
Một hồi lâu, rốt cuộc Bạch Thiên Thiên thua trận, nàng xách ghế tới trước mặt Lâu Tuyết Trần, cầm tay áo nàng ta nhẹ giọng nói: “Hạnh Hoa tỷ…”
Lâu Tuyết Trần đưa tay cản lại, lỗ mũi vểnh lên trời hừ nói: “Đừng, Hạnh Hoa là chuyện quá khứ, bây giờ ta tên là Tuyết Trần,”
“Được rồi.” Bạch Thiên Thiên nhẫn nhịn, lại nhỏ giọng nói: “Tuyết Trần tỷ…”
Vậy mà Lâu Tuyết Trần vẫn không cho nàng nói hết lời, hai mắt mê hoặc của nàng ta quét qua bài trí trong phòng, cau mày nghi ngờ nói: “Ta nói này Thiên Thiên, muội thật sự có bản lĩnh, đại thiếu gia Sở gia – phú thương số một Hoa Đình cũng bị muội cám dỗ, chính phòng, lại còn là chính phòng…” Nàng chép miệng tấm tắc, mặt khác tổng kết lại: “Tuy gả vào hào môn là cuộc sống lý tưởng mà nghệ nhân chúng ta theo đuổi, nhưng dù sao cũng phải tìm chỗ đáng tin, ta thấy Sở gia cũng không tồi, Sở lão gia… hơi lớn tuổi một chút, ngược lại hai vị thiếu gia là nhân trung long phượng, đối tượng phu quân hiếm có…”
Lời nói dông dài của mỹ nhân xinh đẹp như tiên trước mặt quả nhiên làm người ta khó chịu, sắc mặt Bạch Thiên Thiên dieendaanleequuydonn đã đen như đáy nồi, nàng ngắt lời: “Tuyết Trần tỷ, đừng gọi muội là Thiên Thiên, sau này ở Sở phủ gọi muội là Mạt Nhi.”
“Hả? Muội đổ cả tên?” Lâu Tuyết Trần tỏ vẻ rất sáng tỏ.
Bạch Thiên Thiên cắn răng, đáp: “Xem là như thế đi, bây giờ muội tên Hạ Mạt Nhi”
“Hả… Đúng là muội lợi hại, ngay cả dòng họ cũng sửa lại!” Hai mắt Lâu Tuyết Trần mở to, lóe ra tia sáng sùng bái.
Bạch Thiên Thiên vỗ trán, im lặng hỏi ông trời.
Lúc này, Chỉ Vân và tố di mới bưng trà đi vào, Lâu Tuyết Trần không chút khách khí bưng một chén lên uống cạn, vừa nhếch miệng lên oán thán: “Mới vừa hát nửa ngày, chết khát rồi, thật không biết nghe mấy bài hát rách nát đó có ý gì, ta hát đến nhàm chán rồi.” Lúc này coi như Tuyết Trần cô nương là người mình rồi, nhưng Chỉ Vân lại kinh hãi, ánh mắt cực kỳ sùng bái vừa rồi lúc này đã thay đổi hứng thú, đây chính là mỹ nhân đệ nhất Hoa Đình? Nếu lúc này công tử của tể tướng đại nhân nhìn thấy Lâu Tuyết Trần, còn có vì nàng mà huyên náo đến tan rã với người nhà.
Con người đều có hai mặt, người không thấy thật ra trong lòng đại thiếu gia tuổi trẻ tài cao sóng dữ không sợ hãi cất giấu một đầu lang sói nóng nảy, nhị thiếu gia vô lại lưu manh tiêu sái thẳng thắn nhưng trong lòng lại là một đại nam hài ngương ngùng, cho nên mặc dù dung mạo Tuyết Trần cô nương như tiên trên trời, giọng hát có thể so sánh với chim hoàng oanh nhưng lại làm ra chuyện như vậy cũng là có tình có lý.
Chỉ Vân còn chưa đạt đến trình độ hiểu thấu đáo nhân sinh, cho nên bình trà trong tay nàng hơi nghiêng, rớt ra một hai giọt trà, Tố di bên cạnh lại trấn tĩnh khác thường, nàng từ từ châm trà cho Tuyết Trần cô nương, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thiên Thiên lại đầy dấu chấm hỏi.
Nói thật, Bạch Thiên Thiên cũng không hiểu vì sao Tuyết Trần lại đáp ứng ở lại Sở gia, dù sao tỷ ấy còn không nhìn trúng huyết thống tể tướng đại nhân, Sở gia đây chỉ là một phú thương, sao lại lọt vào mắt của tỷ ấy.
Đối với việc này, Lâu Tuyết Trần giải thích: “Lập gia đình cũng phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa, khí hậu U châu không tốt, khô ráo, mùa hè nóng bức, mùa đông quá lạnh, nhân khẩu chật chội, không thích hợp để ở, thiên thời địa lợi đều không được; về phần nhân hòa, khi đó bản cô nương còn nhỏ tuổi, muốn chơi thêm hai năm, huống chi dáng dấp vị công tử kia rõ ràng… có trở ngại về tai nghe mắt thấy, thê thảm không nỡ nhìn… là sự kết hợp hoàn mỹ khuyết điểm của Tôn đồ tể máu thịt be bét và Nguyễn công tử bệnh tình tái nhợt…”
Nghe đến đó, cuối cùng Bạch Thiên Thiên phun toàn bộ nước trà trong miệng ra ngoài không dư một giọt, Chỉ Vân đã cười đến run rẩy cả người, Tố di vạn năm nghiêm mặt cũng thấy dấu hiệu của mùa xuân.
Bạch Thiên Thiên vừa lau khóe miệng vừa hỏi, “Nói như vậy Tuyết Trần tỷ coi trọng đại thiếu gia Sở gia sao?” Xem ra Sở Thành Dực lại là người có sức quyến rũ, vứt bỏ những đam mê bất lương kia, hắn lại lộ ra cho mọi người thấy là một nam nhân hoàn mỹ, thành thục nhiều của, lịch sự nho nhã, ổn trọng giỏi giang, ngay cả đi dạo thanh lâu cũng có đẳng cấp như vậy, nhất định phải là đầu bài và nữ tử tài nghệ song tuyệt mới thu nhận.
Lâu Tuyết Trần lại không cho là đúng vung tay áo, an ủi: “Muội muội đừng sợ, hắn là phu quân của muội ta không cướp, ta đó, nhìn trúng chính là nhị thiếu gia Sở gia, cao lớn anh tuấn, thẳng thắn lqd tiêu sái, dịu dàng quan tâm…” Cặp mắt Tuyết Trần cô nương mông lung, hiện lên vẻ say mê trong nháy mắt.
Bạch Thiên Thiên buông ly trà trong tay, đột nhiên không muốn nói thêm một câu, nàng ngước mắt, nhìn chuông đồng khổng lồ treo trên đầu giường tỏa sáng chói lọi dưới ánh mắt trời, giờ phút này, nàng rất muốn rung chuông, xem khi tiếng chuông vang lên nam tử áo trắng như ngọc có thể đúng hẹn hiện ra trước mặt mình không.
Nhưng mà, cuối cùng nàng nhịn được.
Con cờ, con cờ… Bạch Thiên Thiên là con cờ của Hạ Mạt Nhi, Hạ Mạt Nhi là con cờ của Sở Thành Dực, như vậy Sở Thành Tường coi nàng là gì, đại tẩu… Con rối… Tình nhân… Hay cũng chỉ là con cờ, một con cờ dùng để cướp đoạt gia sản với đại ca hắn.
Cho dù sự thật như thế nào, Bạch Thiên Thiên không có lòng tìm tòi nghiên cứu. Thật lâu sau, nàng cầm ly trà lên, ngẩng đầu cười: “Sở Thành Tường… hắn quả thật không tệ, chính là không biết vì sao Tuyết Trần tỷ lại biết hắn?”
“Cái này…” Lâu Tuyết Trần hơi do dự, không ngờ trên mặt lại hiện ra vẻ thẹn thùng của tiểu nữ nhi, hai má ửng hồng, như mây nhuộm, “Đây là bí mật giữa ta và chàng.” Nàng thần bí trừng hai mắt, xinh đẹp như thiếu nữ lần đầu tiên rơi vào bể tình.
Bạch Thiên Thiên cúi đầu chậm rãi nhấp một ngụm trà, đầu lưỡi tinh tế thưởng thức, trong veo thuần khiết, vào miệng còn xen lẫn chút đắng chát, giống như cuộc sống con người.
“Trà này không tệ.” Bạch Thiên Thiên nói vậy, nhưng nàng thật sự muốn nói gì, chỉ sợ ngay cả nàng cũng không rõ ràng.