Cố Nhai Mộc sau thời gian trầm mặc ngắn ngủi, nói: "Trảm Nguyệt sơn từ xưa tới nay đều cho ra mầm giống hỏng, thật đúng là cùng một giống nòi."
Đỗ Thánh Lan vỗ vỗ tay, gọi lại sự chú ý của sát thủ: "Liên lạc với điện chủ của các ngươi một chút, hòa khí sinh tài lộc chia năm năm."
Sát thủ sau nhiều lần do dự, bóp nát một viên đá màu trắng ngà trong tay áo.
Một bóng dáng cao lớn mặc trường bào màu đỏ tươi, đeo mặt nạ dữ dằn hung tợn xuất hiện, cho dù chỉ là một hình chiếu thần niệm, sát thủ vẫn không dám nhìn thẳng, dùng lời nói ngắn gọn nhất kể hết quá trình.
Lúc này ảo ảnh trường bào màu đỏ mới lần đầu tiên nhìn về phía Đỗ Thánh Lan.
Đỗ Thánh Lan: "Giá thị trường của ta là một ngàn vạn* linh thạch, Ác long là tội phạm truy nã của liên minh tu chân, không có giá niêm yết. Giá thị trường của xích Khốn Long cũng khoảng một ngàn vạn linh thạch, nhưng đối với khách hàng mục tiêu, có thể xào tăng gấp đôi."
*Một ngàn vạn = 10 triệu.
Dây thừng trên tay Cố Nhai Mộc động đậy, dường như cũng đang hưởng ứng lời hắn nói.
Mặc dù có mặt nạ che lấp, ảo ảnh trường bào đỏ vẫn cho ra một loại cảm giác không giận mà uy: "Hay cho một vụ mua bán không vốn."
Tuyệt Sát điện bỏ ra xích Khốn Long, còn phải chia phần với người khác.
Đỗ Thánh Lan mặt dày: "Ai bảo bọn ta mọc ra cái miệng, có thể tiết lộ chân tướng của xích Khốn Long bất cứ lúc nào."
Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt điện chủ Tuyệt Sát điện dường như xuyên thủng không gian, mang đến áp lực không gì sánh được cho người đối diện.
Nhưng mà Đỗ Thánh Lan sống đến ngày hôm nay, thứ không sợ nhất chính là uy hiếp.
Giằng co không quá vài hơi thở, điện chủ Tuyệt Sát điện nói ra một chữ 'được', gã nhìn sát thủ một cái, người nọ đưa cho Đỗ Thánh Lan một viên đá cuội trắng sữa đồng dạng, dùng để liên lạc.
Dùng trong trường hợp song phương lập ra một số lời thề xem như ràng buộc.
Thời gian của đá truyền tin có hạn, hình chiếu của điện chủ Tuyệt Sát điện biến mất, sát thủ xác định Cố Nhai Mộc không có ý muốn động thủ nữa, vội vàng bỏ chạy.
Không còn luồng uy áp kia, Đỗ Thánh Lan hoạt động tay chân một chút, nắm bắt thời gian mò thi thể.
Trữ Vật giới mà sát thủ mang theo bên mình, phần lớn bên ngoài có khắc trận pháp phức tạp, nhưng hắn chỉ cần vài công phu đã phá giải hết.
Cố Nhai Mộc: "Ngươi quả nhiên rất thạo ngón nghề này."
"Bởi vì ai?"
Lúc trước vì để phá giải phong ấn cho con rồng này, hắn khổ tâm nghiên cứu trận pháp, đến nỗi có một dạo vì việc này mà trì hoãn tu luyện.
Cố Nhai Mộc miễn cưỡng thừa nhận phần tình này, y có thể đi ra Đỗ Thánh Lan có công lớn không thể chối bỏ, sau này đoạt xá tu luyện thành công, y tiện tay giúp đối phương san bằng Đỗ gia, cũng xem như sáng tỏ một đoạn nhân quả.
Đối với kẻ đến giết mình, Đỗ Thánh Lan đương nhiên sẽ không nhặt xác, Tuyệt Sát điện cũng không tiếc vài môn đồ, thi thể rất nhanh sẽ bị người đuổi tới sau phát hiện, ồn ào đến tất cả mọi người đều biết.
Lần trước Tuyệt Sát điện ám sát thất bại, đã là chuyện mấy trăm năm trước, không đợi mọi người mở miệng thảo luận hai câu, một tin tức càng bạo phát hơn truyền ra.
- ----Ngày mùng năm tháng này, thương hội Hắc Thủy sẽ tổ chức hội đấu giá ở Phi Vân thành, đến lúc đó sẽ bán đấu giá xích Khốn Long-----
Mỗi một lần hội đấu giá đều sẽ công bố một hai thứ vật phẩm trân quý, hấp dẫn các thế lực lớn tham gia. Ác long xuất thế, không biết có khuấy động gió tanh mưu máu giống như ngàn năm trước hay không, nhất là một số tổ chức có thù cũ, xích Khốn Long đối với bọn họ mà nói vẫn rất có sức hấp dẫn.
Lần này các đại gia tộc đều phái người tới.
Cố Nhai Mộc cho rằng Đỗ Thánh Lan cũng sẽ đi, với tính cách có thù tất báo của người này, còn gì khoái trá hơn là tận mắt chứng kiến Đỗ Thanh Quang nhảy vào trong cái hố do chính mình đào?
"Không đi."
Phản ứng của Đỗ Thánh Lan thật gây bất ngờ, hơn nữa còn tương đối kiên định: "Chẳng những không đi, chúng ta cách Phi Vân thành càng xa càng tốt."
Cố Nhai Mộc nhướng mày, nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, xác định là mọc lên từ đằng Đông.
Đỗ Thánh Lan: "Sáng nay ta thức dậy, gió mát phả vào mặt, lòng chợt có cảm giác, vài hôm nữa bản thân sẽ đột phá."
"...."
Hắn đang nói cái quái gì vậy? Tiến vào Hóa Thần cũng chỉ mới là chuyện mấy ngày trước, cảnh giới sợ là còn chưa củng cố.
Đỗ Thánh Lan lại còn bày ra vẻ mặt 'ta nghiêm túc đó, ta không lừa ngươi'.
Cố Nhai Mộc: "Hóa Thần đến Luyện Hư kỳ, nhanh nhất là năm năm, kỷ lục này là hai ngàn ba trăm năm trước do U Lan tôn giả lập ra."
Căn cứ theo ghi chép, khi U Lan tôn giả sinh ra mây lành soi rọi thế gian, do là sự kết hợp của hai huyết mạch lớn thuần chủng mạnh nhất, vừa sinh ra đã là Trúc Cơ, sau đó tu luyện càng là thế như chẻ tre, không đến ba mươi hai tuổi thành công phi thăng.
Loại kỷ lục này, xưa nay chưa từng có, sau này cũng không có.
Đỗ Thánh Lan thở dài: "Cứ nghe ta, đi xa một chút tóm lại không sai."
Cố Nhai Mộc không quá để lời hắn nói ở trong lòng, nghe xong mặc kệ: "Tùy ngươi."
"Chờ chút, ta đi mua cái chân gà." Đỗ Thánh Lan căn bản không có tự giác của người tu hành, tiện đường còn mua một phần bánh hạt dẻ.
Bánh hạt dẻ này dùng nguyên liệu đặc thù, do Đan Tông sản xuất, chuyên cung cấp cho nhân sĩ tu chân, có thể bổ sung chút nguyên khí.
Đỗ Thánh Lan cắn bánh hạt dẻ thơm phức mềm dẻo, trên đường thỉnh thoảng vểnh tai nghe bát quái, thật là thích ý.
Chợt nhận thấy tầm mắt Cố Nhai Mộc vẫn dừng lại trên người mình, hắn đầu tiên là lau khóe miệng, xác định không có vụn bánh, tiếp đó đưa qua một miếng: "Ăn không?"
Cố Nhai Mộc vẻ mặt ghét bỏ.
Đỗ Thánh Lan thấy y không lấy, nhét vào miệng mình.
Cố Nhai Mộc nhịn không được nói: "Sao ngươi lại tham ăn tục uống như vậy?"
"Hồi nhỏ từng bị đói bụng mấy ngày, ăn chút gì đó sẽ khiến ta thấy thoải mái."
Cố Nhai Mộc nhìn má hắn phồng lên, rất khó tưởng tượng hắn họ Đỗ, rõ là một chút điểm tốt của gia tộc cũng không thừa hưởng.
Ngày mùng năm, phiên đấu giá diễn ra đúng giờ.
Rất nhiều tu sĩ chạy tới Phi Vân thành, Phi Vân thành ở vùng cận cực Nam của Bắc vực, thương mại mậu dịch phát triển mạnh, từ tháng sáu đến tháng chín hàng năm, là thời điểm tu sĩ lui tới nhiều nhất.
Cùng lúc đó Đỗ Thánh Lan đang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ở vùng cận cực Bắc của Bắc vực, khi hắn làm rùa đen rụt cổ, lại muốn trở lại hoang mạc.
Hắn nhắm mắt lại, không áp chế chân khí trong cơ thể nữa, để mặc chúng phát triển mạnh mẽ.
Sau Hóa Thần, Đỗ Thánh Lan điều tiết chân khí càng dễ dàng hơn, sẽ không còn xuất hiện loại chuyện để lộ khí tức ra ngoài trước khi đột phá nữa.
Cho đến khi mây đen tụ lại trên không trung, Cố Nhai Mộc mới thật sự ý thức được hắn không có nói đùa.
"Kể cả là U Lan tôn giả chuyển kiếp, cũng sẽ không có tốc độ tu hành như vậy."
Lần đầu tiên y nhìn thật kỹ Đỗ Thánh Lan, như muốn nhìn thấu tất cả bí mật ẩn giấu của đối phương.
Đỗ Thánh Lan quan sát mây đen trên đỉnh đầu, chậm rãi kể ra một chuyện cũ: "Năm ta mười tuổi, một mình đi đến cấm địa, không ngờ có chút thu hoạch."
Cố Nhai Mộc biết chuyện này, lúc y còn bị trấn áp ở Trảm Nguyệt sơn, dựa vào thần thức thường xuyên có thể nghe được đệ tử tông môn thảo luận chuyện này. Năm đó Đỗ gia từng một lần tổ chức cuộc tỉ thí nhỏ trong tộc, Đỗ Thánh Lan đánh bại Đỗ Bắc Vọng trở thành giai đoạn đầu tiên của hắn, nhưng nhóm trưởng lão cùng ủng hộ Đỗ Bắc Vọng ở Đỗ gia, dùng chút tiểu xảo khiến thành tích của Đỗ Thánh Lan bị hủy bỏ.
Đỗ Thánh Lan nào phải người chịu bị thiệt, sự việc ầm ĩ lớn, dẫn tới Đỗ Thanh Quang ra mặt.
Đỗ Thanh Quang đổi phần thưởng thành đi thí luyện bên ngoài cấm địa U Lan, phạt cảnh cáo hai lão trưởng lão hộ tống dọc đường.
Ngoài mặt hành động này là thiên về Đỗ Thánh Lan, thực tế một khi có thu hoạch ở cấm địa, chắc chắn sẽ bị trưởng lão chiếm đoạt. Đỗ Thánh Lan không nổi giận ngay, buổi tối lại một người một kiếm tự mình xông vào cấm địa.
Chỗ truyền kỳ nhất của câu chuyện này là, Đỗ Thánh Lan vậy mà lại còn sống từ cấm địa đi ra.
Cố Nhai Mộc trầm ngâm: "Thì ra chuyện này cũng không phải là nghe nhầm đồn bậy."
Đỗ Thánh Lan ho nhẹ một tiếng: "Kỳ thật lúc ấy ta định lượn một vòng ở vùng giáp ranh, ai có thể nghĩ đến truyền thừa ngay ở chỗ rìa giáp ranh."
"...."
"Chính là đống đá hổ lốn ngoài cùng, tâm tình ta không tốt, lầm bầm lầu bầu với nó thật lâu, không ngờ một đạo tàn niệm lưu lại thế gian của U Lan tôn giả đột nhiên xuất hiện. Ông ta nói ta thiên tư trác tuyệt, truyền thụ cho ta U Lan tâm pháp."
Mấy ngàn năm qua, để tìm được truyền thừa mà vị tôn giả truyền kỳ nhất này lưu lại, vô số người đã đi đến cấm địa U Lan, kẻ có được thu hoạch không ít, nhưng U Lan tâm pháp vẫn chưa từng xuất hiện.
Ai có thể nghĩ đến U Lan tôn giả lại để tàn niệm bám vào đống đá đổ nát ở cửa?
"Ta cũng rất kinh ngạc, cho nên khoảnh khắc mà tôn giả xuất hiện, ta có hơi không tôn kính." Đỗ Thánh Lan: "Hỏi ông ta đây là việc con người làm à?"
Cố Nhai Mộc nhíu mày: "U Lan tâm pháp có thể giúp cho tu hành tiến triển cực nhanh, nhưng nghe đồn phải là Trúc Cơ hoàn mỹ...."
"Là ta đây."
"Kim Đan hoàn mỹ."
"Cũng là ta."
"Nguyên Anh hoàn mỹ."
"Là ta, tất cả đều là ta." Đỗ Thánh Lan ngắt lời y: "Làm phiền nhường một chút, ta độ kiếp gấp rút."
Mây tích trong vòng vạn dặm phụ cận gần như tất cả hội tụ ở một chỗ, Đỗ Thánh Lan lại xông về phía trung tâm sấm sét.
- -----
Phi Vân thành.
Thương hội Hắc Thủy sản nghiệp nhiều vô kể, địa điểm tổ chức đấu giá hôm nay cũng là chọn ở chính tửu lâu của họ.
Chủ trì đấu giá là một vị lão giả Nguyên Anh, vật phẩm đấu giá đầu tiên chính là xích Khốn Long.
"Xích Khốn Long, một ngàn hai trăm năm trước, một vị đại năng đến từ Trảm Nguyệt sơn nhờ vào thứ này mà giết rồng thành công." Ông ta nở nụ cười thương mại, lúc giới thiệu ánh mắt đảo qua từng chỗ một: "Giá khởi điểm chín trăm vạn linh thạch."
Mấy ngày trước tin tức Đỗ Thánh Lan cưỡi rồng độ kiếp truyền khắp đại giang nam bắc, hiện giờ đều biết bên người hắn có con rồng hộ đạo.
Tầm mắt lão giả hữu ý vô tình đảo qua Đỗ gia, nhất là Đỗ Bắc Vọng đang rất nổi tiếng gần đây, nghe nói người nọ gần đây đã bắt đầu thay mặt gia tộc tiến hành một vài hoạt động.
Lầu hai đều là phòng khách quý, bàn bên trong ghế lô còn có một người, ánh mắt của lão giả Nguyên Anh dường như bị một tấm chắn vô hình ngăn cách, không thể thấy rõ tình hình thực tế bên trong.
Không biết có phải Đỗ Thanh Quang cũng đến đây hay không.
"Một ngàn tám trăm vạn linh thạch." Đỗ Bắc Vọng vừa mở miệng đã trực tiếp tăng gấp đôi giá.
Xích Khốn Long từng là vật sở hữu của lão tổ Trảm Nguyệt sơn, bởi vì chuyện Ngộ Đạo đan, Trảm Nguyệt sơn và Đỗ gia gần đây xung đột không ít. Đỗ gia cũng không ngại tốn chút tiền làm bẽ mặt đối phương, ngăn cản Trảm Nguyệt sơn lấy đi xích Khốn Long do lão tổ tông để lại.
Huống chi còn có tai họa ngầm như Đỗ Thánh Lan, mai sau muốn làm chút gì đó với hắn, còn phải suy xét đến con rồng kia.
Nữ tử trẻ tuổi ở đây ít nhiều đều hơi hướng ánh mắt về phía hắn bên đó, nam tử cùng thế hệ cũng không thiếu người có thêm hâm mộ ghen tị trong lòng.
Gia thế tốt thì thôi đi, thiên phú còn là hàng đầu của hàng đầu, ông trời thật là thiên vị.
Một gã đệ tử Đan Tông nghe sư muội bên cạnh liên tục nhắc tới cái tốt của Đỗ Bắc Vọng, nhịn không được nói: "Đỗ Thánh Lan kia cưỡi rồng độ kiếp thành công, còn dẫn tới chín đạo thiên lôi, không mạnh hơn hắn à?"
Tiểu sư muội không phủ nhận, lý sự: "Nhưng người mà Đỗ gia có ý bồi dưỡng là Đỗ Bắc Vọng, tài nguyên gia tộc lệch hẳn về một bên, ta thấy nhiều nhất mười năm, Đỗ Bắc Vọng có thể thành công tiến vào cảnh giới Luyện Hư. Nếu có chút kỳ ngộ nữa, nói không chừng cũng có thể phá kỷ lục của U Lan tôn giả."
Nửa câu sau đã hàm chứa một ít sùng bái cá nhân, nhưng tên đệ tử Đan Tông này cũng không thể không thừa nhận, tiền đồ Đỗ Bắc Vọng tươi sáng vô hạn.
Người tới hôm nay của Trảm Nguyệt sơn là phó tông chủ Lý Đạo Tử, phiên đấu giá của thương hội Hắc Thủy yêu cầu thanh toán ngay tại chỗ, để cho đệ tử bình thường mang theo số tiền lớn khẳng định là không an toàn. Lý Đạo Tử nhớ lại lời dặn dò của Trúc Mặc trước đó, bọn họ cũng không phải là bắt buộc phải có được xích Khốn Long, giá chốt là hai ngàn vạn.
"Một ngàn chín trăm vạn."
Lý Đạo Tử bình tĩnh giơ bài.
Lão giả đang muốn tiếp tục khuấy động không khí một chút, một đứa tiểu nhị nhỏ hoảng hốt luống cuống chạy vào.
Mặt lão giả có vẻ bất ngờ.
Tiểu nhị ghé tai nói mấy câu, lão giả trợn tròn mắt: "Chuyện thật?"
Tiểu nhị gật đầu: "Hoàn toàn chính xác."
Lão giả trầm mặc một lát, trong ánh mắt đục ngầu nổi lên ý cười.
Ông ta không có thiên phú tu hành gì, nhưng lại là một tay giỏi buôn bán, lập tức hắng hắng giọng: "Chư vị, mới vừa rồi, Đỗ Thánh Lan độ kiếp thành công, hiện giờ là cảnh giới Luyện Hư."
Lầu hai, cái chén trong tay Đỗ Bắc Vọng trong nháy mắt vỡ tan tành, ngón tay hắn siết chặt, bột phấn không phân tán ra, ngưng kết thành hình cái chén một lần nữa.
Đỗ Thánh Lan, Luyện Hư cảnh.
Điều này sao có thể?
"Tin tức mọi người có thể tự mình xác nhận," lão giả Nguyên Anh giống như vô tình nói, "Còn có một chuyện, từ sau khi Diễm Long tôn giả chết, thế gian không có rồng xuất hiện nữa, nghe nói lần này hộ đạo cho Đỗ Thánh Lan vẫn là một con Ngân long."
Hơn một ngàn năm trước, lưu truyền xuống không ít ghi chép về việc Ngân long dấy lên gió tanh mưa máu.
Đã có không ít ánh mắt bắt đầu ném về phía Trảm Nguyệt sơn.
Lý Đạo Tử mặt không chút thay đổi nói: "Đỗ Thánh Lan nhà Đỗ gia tự ý thả ác long xuất thế, không lâu sau bị trục xuất khỏi sơn môn."
Trong từng câu chữ đều cố tình nhấn mạnh hai chữ 'Đỗ gia', nói rõ nguyên nhân Đỗ Thánh Lan bị trục xuất khỏi sư môn không phải là 'được chim bẻ ná, được cá quên nơm' sau sự kiện Ngộ Đạo đan.
Lão giả thấy đủ thì ngừng lại, tiếp tục nói: "Ngân long bị Trảm Nguyệt sơn trấn áp ngàn năm, Đỗ Thánh Lan thì là đồ bỏ đi của Trảm Nguyệt sơn, có lẽ chính vì vậy hai người mới qua lại với nhau, tương lai không chừng sẽ dấy lên phong ba gì đó."
Giá trị của xích Khốn Long không cần nói cũng biết.
Lý Đạo Tử đã lén dùng bùa truyền tin báo tin cho Trúc Mặc trước.
"Dựa theo kế hoạch ban đầu."
Lý Đạo Tử khó hiểu, nói cách khác tông chủ vẫn duy trì giá chốt của xích Khốn Long ở hai ngàn vạn linh thạch như cũ. Ngẫm lại một chút, tông chủ có ơn thụ đạo đối với Đỗ Thánh Lan, thậm chí truyền thụ tuyệt học 'Trảm Nguyệt Thập Tam Kiếm', so với Trảm Nguyệt sơn, Đỗ Thánh Lan càng nên hận Đỗ gia hơn.
Về phần con rồng kia, bị vây khốn ngàn năm thực lực hao tổn lớn, chưa hẳn là đối thủ của tông chủ.
Tiểu cô nương Đan Tông vừa rồi còn thề son sắt mặc sức tưởng tượng Đỗ Bắc Vọng mười năm tiến vào Luyện Hư có phần trợn tròn mắt: "Sư huynh, lần trước Đỗ Thánh Lan độ kiếp là khi nào?"
Nam tử nuốt nước bọt: "Hình như là, hơn nửa tháng trước."
Đây là việc con người làm ư?