Khi Tư Băng và Tiểu Hi đuổi tới hiện trường thì nhìn thấy Khâu Chí đã bị cảnh sát chế phục. Thì ra Khâu Chí lái xe chạy trốn đến thành phố A, cảnh sát thành phố B nhận được tin tức, lập tức liên hệ cảnh sát thành phố A, dưới sự trợ giúp của họ đã tìm được Khâu Chí, phát hiện Khâu Chí quả nhiên muốn lặp lại sự việc mười mấy năm trước, muốn gây bất lợi cho Mộ Tuyết, may mắn cảnh sát đến đúng lúc nên hắn vẫn chưa thực hiện được.
Tư Băng vội vàng chạy đến bên cạnh xe liền thấy chị đang cuộn mình ở trong xe, mặc cho ai kêu gọi cũng không chịu xuống xe. Nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng cùng quần áo hỗn độn của chị khiến Tư Băng đau lòng không thôi. Tư Băng nhanh chóng đẩy mọi người ra, đến bên người của chị.
"Không muốn, không muốn..." Mộ Tuyết hoảng hốt khi thấy có người đến gần mình, hoảng sợ giãy dụa la lên.
"Chị, là em, đừng sợ, không có việc gì..." Tư Băng nhìn thấy sự sợ hãi quá độ của chị, tâm đều nát.
"Tư Tư..." Nghe được âm thanh quen thuộc, Mộ Tuyết cuối cùng cũng an tĩnh trở lại. Mộ Tuyết ngẩng cao đầu đang chui rúc vào đầu gối do sợ hãi.
"Tư Tư, rốt cục..." Muốn nói Tư Tư rốt cục đã đến, nhưng vì hoảng sợ quá độ nên Mộ Tuyết liền ngất đi.
"Chị, chị, mau...bác sĩ, bác sĩ... Chị, chị tỉnh lại đi, đừng làm em sợ..."
Tư Băng canh giữ bên giường Mộ Tuyết, cảm giác được một bàn tay ấm áp đang vuốt ve đầu mình, ngẩng đầu liền nhìn thấy người mà mình đang muốn dựa vào.
"Ba, chị con...Đều là do con không tốt, không bảo vệ chị tốt, đều là con không tốt, đều là con không tốt...."
Hạ Lâm đau lòng vỗ nhẹ Tiểu Băng đang ôm mình khóc, "Đều đã qua, không có gì nữa, không có gì nữa..."
Vốn đang nghỉ phép, Hạ Lâm nghe được con gái bảo bối của mình xảy ra chuyện, vô cùng lo lắng quay về, không nghĩ tới sự tình sẽ là như vậy. Đều là do mình khi còn trẻ đã tạo nghiệt. Sự tự trách tràn ngập trong lòng, ông sao có thể trách Tiểu Băng chứ. Sớm biết sẽ có kết quả như vậy, ông tình nguyện mình lúc trước là một cảnh sát bình thường, người một nhà cùng nhau sống hạnh phúc đều quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Tư Băng ở trong lòng ba khóc mệt mỏi đến ngủ thiếp đi, dù sao Tư Băng đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, người không phải làm bằng sắt, cho dù Tư Băng không muốn ngủ cũng là thân bất do kỷ, huống hồ người cha mà nàng tin cậy dựa vào đã trở về, cũng làm cho Tư Băng an tâm rất nhiều. Rốt cục thể xác và tinh thần mang áp lực nặng nề mê man chìm vào giấc ngủ. Hạ Lâm đem Tư Băng nằm trên giường bên cạnh Mộ Tuyết rồi đi ra ngoài, còn việc quan trọng hơn cần ông làm.
Mộ Tuyết cuối cùng cũng tỉnh lại, cảm giác mình tựa hồ đã ngủ thật lâu. Trong phòng tối đen một mảnh, Mộ Tuyết cảm thấy một trận sợ hãi. Nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, ngay lúc bản thân đang sợ hãi nhất thì Tư Tư xuất hiện trước mặt mình, sau đó mình ngất đi, mê man nhưng vẫn có thể nghe được tiếng của Tư Tư, đúng là tiếng nói này đã làm mình tỉnh lại. Chính là Tư Tư đâu rồi? Vì sao không thấy Tư Tư? Mộ Tuyết càng thêm sợ hãi, khẩn trương nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy Tư Tư cười với mình, hy vọng có thể nghe được ngữ khí ôn nhu an ủi mình của Tư Tư.
Quay đầu liền thấy Tư Tư im lặng nằm trên giường bên cạnh, nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhẹ nhàng bước xuống giường. Đi đến bên giường Tư Tư, nhìn Tư Tư đang im lặng ngủ, Mộ Tuyết cảm thấy vô cùng an tâm, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Tư Tư, khoé miệng tươi cười. Chính là khuôn mặt này có thể làm cho mình an tâm như thế, chính là người quật cường trước mắt này luôn chăm sóc mình, trong mắt Mộ Tuyết tràn ngập nhu tình, sự nhu tình chưa từng có qua, đúng vậy, Mộ Tuyết đã hoàn toàn tỉnh, mê man mười mấy năm rốt cục nàng đã tỉnh lại.
Mộ Tuyết nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đôi môi no đủ của Tư Băng, mặt đỏ đến tựa hồ xuất huyết, thẹn thùng ngẩng đầu, nhìn thấy Tư Băng không bởi vì hành vi của mình mà tỉnh lại nên nhẹ nhõm thở ra một hơi. Tiến vào trong chăn Tư Băng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và khí tức quen thuộc, muốn cứ như vậy ôm Tư Băng mãi, vĩnh viễn cũng không buông tay. Chính là lúc này ở ngoài cửa có một ánh mắt nhìn thấy tất cả.
Hạ Lâm sau khi đến bệnh viện thành phố B xem Tư Băng và Mộ Tuyết thì vội vàng đi đến văn phòng cục trưởng cục cảnh sát.
"Lão Hạ, đã lâu không gặp, tôi biết ông tới nhất định là có việc. Này, tự mình xem đi."
Hạ Lâm nhìn tư liệu trong tay, "Thì ra là con hắn, đứa nhỏ kia nhất định chịu không ít cực khổ, không cha không mẹ. Bằng không như thế nào trở thành cực đoan như vậy. Chính là cư nhiên thương tổn đến con tôi, tôi đã thề nhất định phải bảo vệ tốt đứa nhỏ này, không để con chịu nửa điểm thương tổn, không nghĩ tới nó lại nhất quyết không tha. Cha nó làm hại Hân Hân, nó còn không buông tha Tiểu Tuyết của tôi. Không để cho chúng tôi sống thanh thản, bảo tôi sao có thể buông tha nó đây"
Lão Vương rõ ràng thấy được sự tự trách của lão Hạ, đau lòng khi nói đến đứa nhỏ. Với sự hiểu biết nhiều năm về lão Hạ, ông biết lão Hạ lần này thật sự tức giận, giận đến có thể sẽ giết người.
"Lão Hạ, ông trăm ngàn lần không thể nhất thời xúc động mà làm ra việc gì ngốc, ông trước mộ Hân Hân đã từng thề sẽ chăm sóc tốt cho hai đứa con ông rồi."
Nghe được bản thân mình còn phải chăm sóc bọn nhỏ, lão Hạ cuối cùng bình tĩnh chút, " Tôi sẽ không làm xằng bậy, nhưng tôi sẽ làm cho nó cả đời này phải trải qua trong ngục giam. Ông là cục trưởng, tôi cũng không làm khó dễ ông, đây là tư liệu tôi điều tra ra, ông tự xem đi. Tôi đi trước."
Lão Vương cầm lấy tư liệu Hạ Lâm để lại không khỏi cả kinh, "Thật sự là tên súc sinh! Lần này cho dù lão Hạ muốn tha cho mày thì tao cũng không đồng ý."
Chỉ thấy trên tư liệu ghi lại lúc trước nhiều cô gái đã từng bị Khâu Chí làm hại, mà những người bị hại đều thấy nguyên nhân họ không dám kiện là vì bị uy hiếp giết cả gia đình.
Điều làm người ta giật mình là các cô gái đó trong tên đều có chữ "Hân". Xem ra Khâu Chí thật phát điên, thế nhưng lại đem oán hận của mình trả thù lên những người vô tội.
Hiện tại tình một đêm cũng không hiếm thấy, cô gái vì thanh danh của mình và người nhà lựa chọn không báo án, hơn nữa hắn có thể làm hại tính mạng của cả nhà, cho nên các cô gái bị hại lúc đó đều nén giận, có người thậm chí còn nhiều lần bị hại. Chính là lần này một lần là có thể làm cho Khâu Chí vĩnh viễn không thể trở mình, thủ đoạn lão Hạ thật không đơn giản, trong thời gian ngắn mà đã tìm được nhiều chứng cứ như vậy. Aiza, nếu không phải vì chuyện mười mấy năm trước thì lão Hạ sẽ không từ chức, hiện tại lão Hạ nhất định sẽ là nhân vật phong vân trong giới cảnh sát.
Danh Sách Chương: