Vì nhiệt độ điều hoà vẫn luôn duy trì tình trạng 30•C khiến từng lỗ chân lông trên người đàn ông này hô hấp mạnh bạo đến kỳ lạ.
Bàn tay hắn chạm tới thắt lưng, tiếng kim loại lạch cạch minh bạch cho chuyện sắp xảy đến, lúc này Tử Từ mới sực tỉnh ngước mắt:
"Anh...anh...gì...vậy?"
Bàn tay tháo thắt lưng khẽ dừng lại. Rõ ràng Tử Từ đang nhìn hắn, lắp bắp như lần đầu tiên hai người cùng nhau như vậy.
Những kỳ ức hiện lên là dáng vẻ thẹn thùng e lệ, là đôi má hồng kéo cả gương mặt đỏ lựng, là đôi môi mỏng mấp máy, là ánh mắt ngơ ngác muốn quay đi lại muốn nhìn tiếp,... Là thiếu nữ hắn dịu dàng nâng trong lòng tay.
Còn hiện tại?
Vẫn là đôi mắt ấy, đôi mắt tròn lấp lánh, đôi mắt ngạc nhiên nhìn vào hắn. Nhưng không còn thẹn thùng e lệ, cũng không còn cháy bỏng, thay vào đó là cảm giác lạnh lẽo, lạnh lẽo tới vô cảm. Ánh mắt ngơ ngác tới vô tâm.
Cô nhìn hắn, không cảm xúc, thậm chí không mang cả nét sợ hãi?
Đồng tử Thư Vân Môn co rụt lại, hắn ngồi phịch xuống bên cạnh Tử Từ, cũng bất giác không biểu lộ vui buồn:
"Thời gian qua...cô sống thế nào?"
Tử Từ gật đầu:
"Không sao."
"Cô gầy hơn trước, rất nhiều!"
"Làm việc rất bận."
"Người bên cạnh cô hôm nay là trợ lý của cô sao?"
"Không phải. Quan hệ bình thường."
...
Hai người nói rất nhiều, thực giống như người quen cũ gặp lại.
Nhưng chẳng ai biết, Thư Vân Môn đã kiềm chế tức giận đến mức nào. Còn Tử Từ đã mệt nhoài đến mức nào.
"Cô không còn giống khi trước..."
Tử Từ nhìn hắn, đôi mắt long lanh thoáng hiện tầng sương mờ. Cơn đau nhức nơi cổ tay truyền tới khiến cả thân tê dại:
"Xin lỗi."
Thư Vân Môn câm nín đến mức muốn sảng. Hắn đỡ trán, nằm bẹp xuống giường, hai chân vẫn thả lỏng mặt đất.
Nói cô vô tình, hắn không tin.
Nói cô vô tâm hắn lại xem dường như có thể.
Bất chợt, Thư Vân Môn nắm lấy cánh tay Tử Từ, kéo lại, ánh mắt u mờ trong thoáng chốc như nghĩ ra điều gì đó:
“Gọi tên tôi xem nào!”
Không khí trầm xuống, ánh mắt hai người đan vào nhau. Không khí ngột nhiệt lại bị tầng mông lung này làm thành lạnh lẽo. Môi Tử Từ run rẩy, gân xanh trong lòng bàn tay hết rục rịch lại im lặng, toàn thân cứng đờ lại vô thức thả lỏng.
Mất một lúc để quay trở lại quá khứ cùng những hồi tưởng liên tiếp, khóe môi mấp máy lần này bật thành tiếng:
“A…nh…Vân?”
Giọng nói trong trẻo, ngập ngừng không mang phần cảm xúc.
Dứt lời, cô cúi mặt xuống, gần như đổi thành song song cùng mặt giường:
“Xin…lỗi…xin lỗi!”
Lời xin lỗi pha trộn thân hình run rẩy, mang theo cái thứ hắn cảm nhận được: xúc động, thật tâm.
Thư Vân Môn buông bàn tay, cả cơ thể thả lỏng cảm nhận những vết mổ chằng chịt cơ thể đang nháo loạn gầm gừ yêu cầu chủ nhân của nó cần phải tĩnh dưỡng ngay lập tức.
Hôm nay hắn đã làm quá nhiều việc, cơ thể này đã gồng gánh quá nhiều cảm xúc, trí não này đã phải đối mặt với biểu tình khiến người ta đau lòng.
Hai mắt hắn từ từ nhắm lại, yếu ớt:
“Nằm xuống, ngủ!”
Hơi thở lạnh lẽo không mang đến cảm giác quen thuộc bên cạnh ngập ngừng:
“Ngủ…ngủ…ngủ sao?”
“Không phải cô muốn hủy hợp đồng?”
“Xin…xin lỗi…”
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Ngủ một giấc sẽ xem xét đến việc hủy hợp đồng của cô? Cô thực sự muốn thoát khỏi Ninh Khúc còn gì! Tôi giúp cô toại nguyện!”
Vẫn là tiếng giọng ngập ngừng đều đều bên cạnh:
“Xin lỗi. Xin lỗi.”
Nhưng hắn không còn nổi tâm sức để nghe những lời này. Thần trí dần dần chìm vào một màn đêm yên tĩnh. Bầu trời trong xanh hiện lên với những tia nắng chói chang giữa hè, tiếng va chạm của muống xìa, tiếng nói chuyện huyên náo không tập trung tại một nơi cùng tiếng đài phát thanh ra rả những nội dung không ai để ý…