Chương 8: Đến trường!
Edit và beta: Shim
WordPress: Phong Nguyệt Các
A Mộc Mộc bị "bắt cóc"!
Di động tắt, QQ off, game cũng không thấy lên.
Gọi cho mẹ A Mộc Mộc thì biết cậu ta đã quay lại trường học, tạm thời mất liên lạc.
Mộc Tử Quân lo lắng, "Có phải báo cảnh sát không dì? Lỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
Mẫu hậu đại nhân lại vô cùng bình tĩnh, "Ôi dồi không có gì đâu. Bình thường nó cứ đi học là mất tích ấy mà. Tứ vạn! Cống!"
Mộc Tử Quân: "..." Con trai biến mất mà còn chơi mạt chược! Có phải mẹ đẻ nữa không biết?
"Dì ơi A Mộc Mộc ở khoa nào đại học A ạ? Để con đi tìm."
"Hình như là... Nhị bính! Đồ rồi ha ha ha!"
"..."
"Mộc Tử, con vừa nói gì cơ?"
"..."
Phong Nguyệt Các.
Mộc Tử Quân ở giữa khuôn viên to lớn dò dẫm đến mê sảng. Hôm nay là ngày nghỉ, muốn tìm người hỏi đường cũng khó.
Thấy một người trông giống nam sinh đi qua, anh vội vàng chạy tới hỏi: "Xin chào bạn, bạn biết khoa Vật lí ở đâu không?"
Người kia nghe xong, con ngươi đang nhu hòa tức khắc sắc như dao câu găm vào mỏm đá, "Không biết!!!"
Mộc Tử Quân: "..." Chẳng lẽ là tại ghen tị khuôn mặt điển trai ngời ngời của mình sao?
Anh lại đi tới chỗ một bạn nữ, "Xin chào bạn, bạn có biết khoa Vật lí ở..."
"Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe thấy gì hếtttt..." Cô ta bịt tai hét toáng lên.
"..." Là tại mình đây đẹp trai phát cuồng sao?
Mộc Tử Quân túm người qua đường thứ ba, "Chào bạn, bạn biết khoa Vật lí ở đâu không?"
"Anh!" Đối phương hung tợn chỏ vào mặt Mộc Tử Quân, "Biến đi cho tôi!"
"..." Cái quái gì đây?
"Cút! Mau!"
Mộc Tử Quân giương cờ đầu hàng, đi.
Đằng sau bỗng truyền tới một giọng nói, "Cậu tìm khoa Vật lí làm gì?"
Mộc Tử Quân xoay người thì thấy một cái đầu rối như ổ gà còn chẳng thấy mắt đâu, hai tay mắc chĩu chịt cơm hộp.
Mộc Tử Quân ngập ngừng, "Tôi có một người bạn học Vật lí, mấy nay tự nhiên không liên lạc được nên hơi lo lắng."
"Đi theo tôi."
Mộc Tử Quân mừng húm, "Tốt quá! Mà sao những người kia lại..."
Cậu bạn ổ gà dừng bước, "Cậu không phải sinh viên trường này?"
Mộc Tử Quân: "Đúng rồi. Sao vậy?"
Đầu ổ gà cười cười, "Cuối kì chúng tôi tiến hành một thí nghiệm nhỏ, ăn trộm điện của trường. Tiếc là thất bại."
Mộc Tử Quân có dự cảm chẳng lành, "Sau đó?"
Đầu ổ gà cười rất hả hê, "Cúp điện toàn trường."
"..." Thật là một kẻ tìm chết mà! Tích lũy thù hận cao như vậy là rất xứng!
Cậu ta tiếp tục cười, "Tôi thao tác sai làm thí nghiệm đổ bể nên phải đi mua cơm."
"..." Vậy cậu còn cười cái lông chó gì?!
Mộc Tử Quân theo người ta đi qua một cánh cửa xập xệ đã bị thủng một lỗ to bằng ổ gà mái, trong lòng anh tự dưng thấy ớn ớn. Nghĩ đến A Mộc Mộc đã ở đây hai năm, còn phải tiếp tục chịu đựng hai năm nữa mà khóc không ra nước mắt.
A Mộc ngốc nghếch A Mộc hồn nhiên mà lại chui rúc với lũ trộm điện biến thái này ư? Thật quá nguy hiểm!
Đang nghĩ ngợi, một người cũng bù xù nốt từ cầu thang đi xuống, nói với Đầu ổ gà: "Mãi mới thấy về."
Đầu ổ gà dúi một hộp cơm cho cậu ta, "Đói tí cũng không nhịn nổi à?"
Người kia: "A Huy nối điện với dãy nhà bên ngoài trường. Tao đã cắt tín hiệu toàn trường. Lần này chắc không có vấn đề... Mộc Tử?"
Mộc Tử Quân ngẩn người nhìn chằm chằm đối phương một phút đồng hồ, hốt hền hô lên: "A Mộc?"
Anh hoàn toàn muốn hấp hối. Đầu quấn dây điện, chân dẵm giày vải, bọng mắt thâm to hơn mắt gấu trúc, râu ria lổm nhổm, còn khơi khơi nói cắt tín hiệu toàn trường, liệu có đúng bạn trai ngốc manh đẹp trai ngời ngời của tui không vậy?!
A Mộc Mộc vừa ăn cơm vừa cười nói: "Không ngờ anh sẽ tới tìm em."
Mộc Tử Quân bất đắc dĩ, "Tại em không thèm nói lời nào đã biến mất, không tài nào liên lạc được nên anh rất lo lắng."
A Mộc Mộc sửng sốt, đỏ mặt, "Thật ngại quá."
"Sao lại tắt máy?"
"Hết pin."
"Không cầm sạc sao?"
"Giai đoạn thứ hai không đủ điện. Tất cả nguồn điện đều phải cống lên." A Mộc Mộc buồn bực đáp.
Một gã mặt dán miếng urgo tiến lại gần, bực bội nói: "Đều tại đám Công nghệ thông tin ngu như bò kia! Tự nhiên cướp mất điện khoa Văn với cả dãy nhà thứ ba!"
Mộc Tử Quân: "Ờ, bọn họ thật đáng hận ha ha, ha ha..." Rõ ràng cá mè một lứa, kẻ cắp bà già gặp nhau!
Mặt urgo: "Đúng! Quá đáng chết! À, mà cậu tên gì? Tôi không nhớ lắm."
Tên phía trước đầu ổ gà lên tiếng: "Cậu ta không thuộc khoa chúng ta."
Trong tích tắc, ánh mắt cả căn phòng dồn về phía Mộc Tử Quân.
"Mày tới đây trả thù?"
"Bọn tình báo tới nằm vùng sao?"
"Kì sau không cần dùng điện nữa? Hả?"
"Mạng mẽo cũng muốn nghỉ luôn đúng không?"
"Kích điện đã sẵn sàng!"
"Laser cũng sẵn sàng!"
Mộc Tử Quân: "..."
Đầu ổ gà: "Cậu ta nói có bạn ở khoa chúng ta."
"Ai?"
Mộc Tử Quân: "Là..."
A Mộc Mộc đứng dậy, "Đây là vợ tôi."
"Òa!"
"Ố ồ!"
"Thật hay giả đấy?"
"Không thể nào!"
"Người tình trong mộng của A Mộc Mộc không phải mấy em điện trở nhiệt sao?"
Mộc Tử Quân nâng trán, "Thì ra tình địch của tôi là cái điện trở!!"
"Cái gì? Người dẫn mày đi bar đó hả?"
A Mộc Mộc gật đầu.
"Trời ơi!"
"Dũng sĩ quá đi!"
"Có cảnh bắn nhau chảy máu không? Các người có mặc áo chống đạn không? Có trúng viên nào không?"
"Rất nhiều người hất cùn đúng không? Hai người có bị ép đi nhập bọn không?"
"Có mấy em thiếu vải khoe thân đến lôi kéo làm mấy chuyện ấy ấy không?"
"Khi vào cửa có phải đưa ám hiệu không? Làm sai sẽ bị tiêu diệt có đúng không?"
"@#¥%&*..."
Mộc Tử Quân: "..." Nghĩ toàn cái vẹo gì thế? Một lũ chỉ giỏi ảo tưởng!
A Mộc Mộc nhớ lại nói: "Không có không có! An toàn với vui lắm! Trên sân khấu ca hát nhảy múa. Bên dưới mọi người nói chuyện ăn uống... Còn có một người
chơi rubik rất giỏi nữa."
"OMG thật sao?!"
"May mắn quá!"
"Vậy mà không có bắn nhau!"
"Vậy mà không có kẻ gạ hất cùn."
"Vậy mà không có mấy cô gái thiếu vải khoe thân đến lôi kéo làm ấy ấy!"
"Vậy mà vào cửa không cần ám hiệu!"
"&*%¥#@..."
Mộc Tử Quân: "..." Các người không đi làm biên kịch cái dòng máu chó thật là
quá phí tài!
"Nhưng mà..." A Mộc Mộc đổi giọng, cau mày lại, "Ông chủ ở đó lại muốn theo đuổi trai đã có chồng!"
"Cái gì?! Thật ghê tởm!"
"Không biết nhục à?!"
"Thứ tư bản ung nhọt!"
"Kẻ thù của giai cấp vô sản!"
Mộc Tử Quân: "..." Tui và ông chủ rõ ràng là tình bạn cùng giới trong sáng mà!
Đầu ổ gà vò mớ ổ gà: "Chỉ có tao muốn biết gã đó muốn theo đuổi chồng ai sao?"
Hết chương 8
Danh Sách Chương: