Tức phụ kia cũng nhận thấy Vân di miễn cưỡng, không ngại hạ mặt mũi, chỉ thì thầm:“Tẩu tử, ta vốn cũng không phải người thích nhúng mũi vào chuyện người khác, chỉ là mấy ngày nay thấy ngươi hòa khí, lại mang theo hài tử không dễ dàng, mới ra mặt, nếu không phải bà bà nhà mẹ đẻ cùng bọn họ tổ thượng nhà bọn họ có chút giao tình, phòng này sẽ không chịu bán giá thấp như vậy, tuy nói phòng có chút cũ, tốt xấu cũng là một nơi che thân, nếu muốn tìm một nơi tốt, độc môn độc viện thật sự không dễ, nếu không phải người ta đến tìm ta trước, không đến sớm đã có người giành mất, trong kinh thành hiện tại đều có người muốn tìm phòng, nơi tốt khó cầu a……”
Vân di tự nhiên cũng không phải người không biết tốt xấu, vô luận phòng ở này thế nào, này cũng quả thật là một mảnh hảo tâm của người ta, dù mua không được phòng ở nhưng tình ý vẫn còn, liền lập tức nói vài câu ấm lòng, chỉ nói nàng là một phụ nữ không thể ngay lập tức đưa ra chủ ý, sau khi cân nhắc sẽ cho câu trả lời thuyết phục.
Tức phụ kia nghe vậy cũng tỏ vẻ lý giải, đổi là nàng cũng không thể vừa xem liền mua, tự nhiên cho nhân gia thời gian suy xét rõ ràng, liền nói:“Thời gian tốt nhất đừng quá dài , lão nhân hộ nhân gia kia bị bệnh , quả thật là cần dùng tiền gấp, nếu ngươi không chịu mua, các nàng vẫn muốn tìm người khác bán .”
Vân di gật gật đầu, xoay người nhịn không được lại đánh giá lại căn phòng, tuy rằng nói miễn cưỡng có thể ở, nhưng tốn nhiều tiền như vậy lại chỉ có thể ở phòng như vậy, trong lòng khó có chút không thoải mái, nàng nghĩ mình hiện tại có thể kiếm chút tiền dùng hằng ngày, không lo lắng chuyện chỉ có ra không có vào, nói như vậy, sao không giữ lại bạc, ngày sau có lẽ có thể gặp được nơi tốt hơn ……
Nhưng, nhà tốt chỉ có thể ngộ không thể cầu, không biết khi nào mới có, như bây giờ ở trọ nhà người ta, bất tiện không nói, cũng không phải kế lâu dài, hơn nữa mấy ngày nay nàng cũng lần lượt nhìn mấy chỗ, có chút kinh nghiệm, biết nhà ở kinh thành đều là đắt đỏ, tốt một chút đều cần hơn hai trăm lượng bạc, khó gặp được phòng ở không tệ mà giá cũng tiện nghi một ít, nhưng địa điểm không thích hợp, nàng một phụ nhân mang theo hài tử tự nhiên là an toàn quan trọng nhất, ở nơi hẻo lánh khó tránh khỏi lo lắng đề phòng.
Vừa nghĩ như vậy, lại nhìn phòng ở này, địa điểm vừa lúc ở bên trong phố xá sầm uất, cửa chợ người đến người đi nối liền không dứt, mua cái gì đều rất tiện, vị trí thật là tốt lắm , mà phòng giới cũng ở trong phạm vi nàng có thể thừa nhận, chỉ là phòng ở rất nát, thật sự là không đáng giá một trăm năm mươi lượng……
Vân di trong lòng rối rắm, không biết nên quyết định như thế nào, Từ Trường Thanh tại một bên dựng thẳng tai nghe không xen mồm nửa câu, xem xong liền vẻ mặt bình tĩnh đi theo Vân di trở về.
Trở lại chỗ ở, Vân di không nói một lời ở bên cạnh bàn gỗ ngồi, nhíu mày, Từ Trường Thanh theo sát đi vào, thấy ngoài phòng không có người liền đóng cửa đi vào trong phòng, nghe được Vân di thở dài, không khỏi cong mắt nở nụ cười, lập tức đi đến trước mặt Vân di chu miệng nhẹ giọng nói:“Vân di, Thanh Nhi có chuyện muốn nói cho ngươi……”
Vân di cúi đầu nhìn Từ Trường Thanh muốn nói lại thôi, có chút ngoài ý muốn, không biết hắn muốn nói gì, thuận miệng hỏi:“Vân di đang nghe , Thanh Nhi muốn nói cái gì?”
Từ Trường Thanh đến sát Vân di nhỏ giọng nói:“Vân di, vừa rồi khi ngươi đang nhìn phòng ở, ta nhìn thấy bên cạnh phòng ở có tửu quán……”
“Tửu quán ?” Vân di cũng không tự kiềm chế phóng thấp thanh âm theo hắn, nhớ lại, bên phải tòa nhà hình như thật là có tửu quán nhỏ, nhưng không quá lớn, lúc ấy nàng chỉ lo xem phòng ở không chú ý, hơn nữa hai bên đường đều là như vậy, cửa hàng và nhà ở kề bên cũng không kỳ quái.
Xác thực, chuyện này nếu đặt ở trong mắt người khác, tự nhiên là bình thường căn bản không đáng để ý, nhưng là đối với Từ Trường Thanh mà nói cũng là niềm vui ngoài ý muốn, là vì bảng hiệu của tửu quán kia.
Hắn mất một lúc phân biệt, xác định Túy Tiên Cư tửu quán kia xác thực chính là Túy Tiên lâu ba năm sau, người khác không biết, hắn lại rành mạch, Túy Tiên lâu này vài năm sau là quán thượng đẳng, ở kinh thành danh hào coi như là số một số hai, cũng may mà Từ Trường Thanh sống lại một lần, nếu không ai sẽ tin một tửu quán nhỏ như vậy sẽ là đại tửu lâu danh mãn kinh sư ngày sau?
Mà nay tửu quán nhỏ này vẫn là tửu quán nhỏ, nó muốn đổi thành tửu lâu sẽ phải cải biến, muốn xây dựng thêm trước sẽ phải mua đất, tửu quán một bên là nhà giàu, muốn mua lại phòng ở đại giới tuyệt đối không thấp, đối phương cũng không khẳng định sẽ bán, như vậy chỉ còn lại bên kia……
Tòa nhà nát bươm của bọn họ cơ hồ là lựa chọn duy nhất của tửu quán.
Tính theo thời gian, ba năm sau Túy Tiên lâu sớm đã cải biến xong, lúc ấy đã hơi có danh khí, thời gian xây tửu lâu, còn thừa một năm rưỡi đến rất nhanh, cơ hội khó có được, cho nên hắn mới muốn mau chóng lấy đến địa khế tòa nhà kia.
Thừa dịp lão bản tửu quán kia còn chưa tính toán đến điểm này, người bán phòng càng không nhận thấy được thương cơ này, hắn và Vân di hiện tại chỉ cần tốn một trăm năm mươi lượng mua phòng ở này, nhiều nhất một năm sau có thể bán cho tửu quán, chỉ chênh lệch giá liền có thể lời một khoản một trăm năm mươi lượng, ba trăm lượng bạc đối với thương nhân mở tửu lâu mà nói, cũng không đáng nói, nhưng đối với hắn và Vân di mà nói là cơ hội vô cùng tốt, có thể an an ổn ổn cắm rễ ở kinh thành, sống tốt hơn trước.
Suy nghĩ này chỉ là trong đầu Từ Trường Thanh, hắn mở miệng nói:“…… Thanh Nhi nghe được người đi ra từ tửu quán kia nói, bên trong đều đầy người không có chỗ ngồi , còn nói tửu quán kia nếu lớn hơn một chút thì tốt rồi……” Từ Trường Thanh ngừng lại, sau đó gương mặt có chút khẩn trương hỏi:“Vân di, bọn họ sinh ý tốt như vậy, có thể đoạt mua nhà cùng chúng ta hay không a……”
Nghe xong lời này Vân di ngẩn ra, đột nhiên đứng bật dậy, sau một lúc lâu, sắc mặt kỳ quái mở miệng hỏi:“Bọn họ thật là nói như vậy? ngươi không nghe sai chứ ?”
Từ Trường Thanh lập tức lắc đầu:“Thanh Nhi nghe không sai.”
Người nói vô tâm người nghe cố ý, lời này Từ Trường Thanh nói tựa như tiểu hài tử hộ thực, nhưng Vân di lại mơ hồ suy nghĩ, nhưng nàng còn không thể xác định, nghĩ nghĩ liền ngồi không yên, dặn Thanh Nhi ở nhà đợi, còn mình vội vàng đi ra ngoài.
Từ Trường Thanh thấy Vân di ra sân, khóe miệng cong lên, Vân di không ngốc, hơn nữa cũng đủ thận trọng, hắn hiện tại lo lắng chỉ là Vân di không buông được tiền, một khi kéo dài thời cơ, phòng chủ không bán hoặc bị người khác mua mất sẽ hối hận.
Nhưng Vân di cũng không khiến hắn thất vọng, nàng không chỉ có lại đi tòa nhà đó nhìn, còn cố ý vào tửu quán kia, gọi một phần đồ ăn rẻ nhất bên trong sau đó âm thầm quan sát thật lâu, đầu bếp của tửu quán nấu ăn cực kì ngon, hẳn là có bí phương độc nhất vô nhị, mà rượu Vân di tuy rằng không hiểu, nhưng là có thể nhìn ra bán cực nhanh, tiểu nhị cũng là người người chịu khó thông minh biết ăn nói, chưởng quầy đứng ở quầy vẫn thu tiền không ngừng, không thể không thừa nhận, lão bản tửu quán này thực biết buôn bán, cứ náo nhiệt như vậy, phát triển lên chính là tửu lâu.
Hôm nay nếu không có Thanh Nhi nói việc này cùng nàng, nàng hoàn toàn sẽ không quan tâm sinh ý tửu quán này tốt hay không tốt, cũng sẽ không nghĩ đến tốt thì có liên quan gì đến mình.
Vân di trên đường trở về đã muốn đem mọi phương diện suy xét, nàng thậm chí nghĩ đến dù tửu quán không thu tòa nhà nàng muốn mua, kia cũng không vội, đến lúc đó tửu lâu xây lên, lượng khách nhất định nhiều, tòa nhà kia cũng tự nhiên nước lên thuyền lên, nhà nàng kinh doanh cửa hàng tự nhiên biết nơi bán phải có nhiều người mới tốt, tòa nhà kia tùy tiện mở một cửa hàng dựa vào tửu lâu cũng có thể mượn ba phần ánh sáng, đến lúc đó giá phòng ở sẽ không chỉ là một trăm năm mươi lượng , hai trăm năm mươi lượng cũng không tính nhiều, vô luận tính thế nào cũng là một vụ buôn bán có lời.
Lúc này Vân di đã không chút nào để ý phòng ở kia cũ nát hay không, bởi vì nàng biết, giá trị tòa nhà kia căn bản không phải ở chỗ căn phòng mà là vị trí.
Vân di sau khi trở về không có trực tiếp về phòng, trước đi tìm tức phụ giới thiệu phòng ở cách vách, tức phụ kia vừa nghe Vân di đồng ý , lập tức sắc mặt vui mừng, nhiệt tình mang theo nàng đi tìm phòng chủ, sau đó hết thảy liền thuận lý thành chương, Vân di giao tiền lấy địa khế, để bảo đảm còn muốn phòng chủ viết một bản giao dịch.
Đem địa chỉ, giá, cũ mới, diện tích của phòng đều chi tiết viết trên giấy, cũng muốn viết rõ, tiền là giao hết, không thiếu một lượng. Phòng ở không có giao dịch khác, cũng không có tranh chấp với người khác, vân vân, từ khi giao địa khế, nhà cũng chủ cũ không còn liên quan. Lập văn khế này làm chứng vân vân.
Cuối cùng, phía dưới viết tên phòng chủ, cùng nhân chứng là tức phụ bà bà và tức phụ, ghi rõ ngày tháng, Vân di và chủ bán mỗi người một bản, phòng ở mới chân chính mua vào tay .
Vân di cầm địa khế cước bộ nhẹ nhàng trở về, Từ Trường Thanh ghé vào trên bàn, thấy Vân di trở về lập tức nhảy dựng lên, thúy sinh sinh hỏi:“Vân di, chúng ta có phòng ở ư ?” Vân di nghe vậy cười, từ trong tay áo lấy ra hai tấm văn khế và địa khế, đặt lên bàn, miệng dặn dò:“Phải nhìn cẩn thận chút, chốc lát ta sẽ lấy lại.”
Từ Trường Thanh hớn hở cầm lấy hai tờ giấy tả khán hữu khán, liền giống như thấy vàng thật bạc thật,
sau khi ăn xong, Vân di liền không ngừng dọn dẹp các thứ dọn đến trong nhà kia, dù sao ở đây thêm một ngày sẽ tốn thêm mười hai văn tiền, nếu hiện tại có chỗ ở, liền nhanh chóng dọn qua, không cần tốn thêm tiền , mười hai văn đối người nghèo mà nói đã muốn là hai bữa tiền cơm.
Tòa nhà kia bên ngoài nhìn không xong, nhưng trong phòng coi như không tệ, giường và một ít dụng cụ nhật dụng đều có, chỉ là đều là cũ , dù sao cũng bán không được bao nhiêu tiền, dọn đến dọn đi còn phiền toái, phòng chủ đơn giản cho các nàng , Vân di tự nhiên cầu còn không được, xuất ra kia một trăm năm mươi lượng, nàng đã không còn dư bao nhiêu tiền , này nọ mặc dù cũ nhưng gột rửa vẫn có thể sử dụng, cũng đỡ phải tiêu tiền đi mua, phòng chủ nói đã tìm người sửa nóc nhà, cũng không sợ dột.
Từ Trường Thanh trước hết chạy vào nhà nhìn mọi nơi, tuy nhỏ, nhưng còn vững, ở một năm hai năm vẫn là có thể , đáng cao hứng là hắn rốt cục có phòng của chính mình, không cần cùng Vân di chia giường, về sau tắm rửa cũng tiện, hơn nữa Vân di cũng không cần mỗi ngày làm tú sống đến khuya, kiếm mười hai văn tiền thuê nhà kia