#tran: Minh Trân
#beta: Vy
___***___
_Chương 8: Đối tác hoàn mỹ nhất_
Năm năm trước, vào ngày 3 tháng 3, Mạc Lâm gặp Khương Viễn Mộ, hai người đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, đôi bên đều rất hài lòng.
Vì thế, hai người họ gần như "không thể đợi được", ngay sau khi gặp nhau, họ đã sắp xếp thời gian cho cuộc hẹn kế tiếp.
Thời gian hẹn rất gần, chỉ hai ngày sau, ngày 5 tháng 3, địa điểm là quán cà phê dưới lầu công ty mà Khương Viễn Mộ vừa thuê. Chủ đề chính là - phân loại và ghi lại các yêu cầu đối với hôn nhân của đôi bên.
Suy cho cùng, lần gặp mặt này không thể chỉ để tìm hiểu tính cách của đối phương, hỏi đối phương thích gì, chuyện này có gì khác với hẹn hò thông thường? Bọn họ đi xem mắt, lấy hôn nhân làm tiền đề, đương nhiên phải hướng đến mục tiêu của mình.
Mỗi lần gặp mặt, đều phải thúc đẩy "dự án".
Vào ngày 5 tháng 3, lần thứ 2 gặp mặt, Mạc Lâm và Khương Viễn Mộ đều mang theo laptop cá nhân.
"Khương tổng." Mạc Lâm chìa tay cười thân thiện. Khương Viễn Mộ cũng gật đầu lịch sự, bắt tay với Mạc Lâm.
"Xin chào."
Chào hỏi đơn giản xong, hai người ngồi xuống và mở laptop lên. Mạc Lâm chậm rãi lấy kính ra khỏi túi. Cô hơi hoa mắt khi xem máy tính, nên có thói quen đeo kính.
Khương Viễn Mộ liếc nhìn cô, mắt kính không có viền, mang một vẻ kiềm chế, lý trí, lạnh nhạt, rất giống con người cô.
Thẩm mỹ độc đáo. Khương Viễn Mộ nghĩ, không tồi.
"Tôi sẽ đưa cô đường link để đồng bộ hóa dữ liệu, cô có thể trực tiếp sửa đổi." Khương Viễn Mộ nói rồi gửi link cho Mạc Lâm.
Mạc Lâm đăng nhập phần mềm, những gì cô thấy là một giao diện giống như trang giấy trắng, đã có ghi chú sẵn những việc quan trọng cho cuộc thảo luận hôm nay do Khương Viễn Mộ viết.
1. Xác định yêu cầu.
2. Nếu hai bên đều đồng ý với yêu cầu của đối phương, hôm nay cần ký trước một bản "Thỏa thuận" về việc miễn trừ trách nhiệm và điều chỉnh hành vi của hai bên.
3. Xác định thời gian cho cuộc gặp tiếp theo, lên kế hoạch tiến độ "hôn lễ".
Mạc Lâm nhướng mày.
Suy nghĩ rõ ràng, Mạc Lâm nghĩ, rất được.
"Vậy chúng ta bắt đầu thôi." Mạc Lâm đặt tay lên bàn phím, "Yêu cầu đầu tiên trong hợp đồng, tôi muốn làm bên A."
Đây là yêu cầu mà Khương Viễn Mộ không ngờ tới, nhưng anh nghĩ đến nghề nghiệp của Mạc Lâm, lập tức hiểu ra ngay, cô là một nhà thiết kế nên không có gì lạ.
"Miễn là các điều khoản công bằng, tôi đều chấp nhận."
Mạc Lâm vui vẻ gõ xuống bốn chữ "Bên A: Mạc Lâm".
"Yêu cầu thứ nhất của tôi, xét theo tình hình đặc biệt của cả hai, thỏa thuận tiền hôn nhân của chúng ta không thể chỉ thỏa thuận về tài sản tiền hôn nhân, tôi trước mắt cần một cuộc hôn nhân, nhưng không có nghĩa là tôi cần một cuộc hôn nhân lâu dài. Tôi hy vọng trong thỏa thuận ghi rõ thời gian chấm dứt hợp đồng."
Mạc Lâm ngẩn ra một lúc, sau đó hơi cúi đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Lâm, Khương Viễn Mộ đoán cô thật sự không muốn đáp ứng điều khoản này, dù sao thì nói là thỏa thuận tiền hôn nhân, nhưng trước giờ không ai nói hôn nhân trong một khoảng thời gian nhất định. Lúc kết hôn cũng định luôn ngày ly hôn, đa số mọi người nhất định sẽ không tiếp nhận được.
"Thật xin lỗi, chuyện này tôi cũng mới vừa nghĩ tới trước khi đến đây, hiện tại tôi cần kết hôn để giải quyết một số rắc rối, nhưng tình trạng này không nên kéo dài lâu, vì thế có thời gian kết thúc hợp đồng đối với tôi rất quan trọng, nếu cô không đồng ý..."
"... Năm năm nhé." Mạc Lâm ngẩng đầu nhìn Khương Viễn Mộ. Cô nói, "Đề nghị của anh rất tốt, tôi vốn chưa cân nhắc đến tình huống này. Cảm ơn anh đã suy nghĩ thấu đáo."
Mạc Lâm cũng không muốn tự chết trong bẫy.
Nhưng khi Mạc Lâm nói ra lời này, Khương Viễn Mộ ngược lại có hơi sững sờ.
Mạc Lâm chớp mắt nhìn anh: "Có lâu không?", cô hơi nhíu mày, vẻ mặt khổ não "Tình trạng của bà nội tôi rất tệ, nhưng mà... tôi vẫn muốn kéo dài thời gian lâu một chút, đề phòng... Được chứ, Khương tiên sinh."
Nụ cười của Mạc Lâm có chút chua xót cùng bất đắc dĩ, đồng thời có chút khẩn cầu, giống như sợ Khương Viễn Mộ nói năm năm lâu quá, nhất quyết sửa thành ba năm.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính trong suốt, chiếu lên người Mạc Lâm, Khương Viễn Mộ nhìn cô, hiểu được hàm ý trong lời nói của cô, anh làm sao có thể nói ra hai chữ "lâu quá".
Hơn nữa, anh cũng cho rằng, thời gian như vậy rất hợp lý.
"Cô hiểu lầm rồi, tôi không nghĩ năm năm là không thích hợp, tôi chỉ là không ngờ cô sẽ đồng ý nhanh như vậy."
Nghe Khương Viễn Mộ nói vậy, Mạc Lâm cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, cô mỉm cười: "Đề nghị này tốt cho cả hai bên, tôi đương nhiên sẽ đồng ý."
Khương Viễn Mộ cảm thấy, nếu như không phải đang ở quán cà phê, Mạc Lâm hiện giờ có thể cùng anh nâng ly chúc mừng.
Sau đó, mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Họ thỏa thuận từ yêu cầu đến điều khoản, từ động đất, hỏa hoạn bất khả kháng đến các tiêu chuẩn vệ sinh trong nhà.
Họ thỏa thuận khi gặp nguy hiểm, một bên có nhiệm cứu thoát bên còn lại, nhưng chỉ khi tính mạng của mình không bị đe dọa.
Họ thỏa thuận tôn trọng thu nhập tương ứng của cả hai bên, nên thu nhập của mỗi người thuộc về cá nhân họ. Bên kia không có quyền can thiệp. Nhưng ngoại trừ các trường hợp sau: hai bên đồng ý cùng nhau lập tài khoản quỹ chung, trong thời kỳ hôn nhân, mọi chi phí liên quan đến hai bên (không giới hạn tiền ăn chung, chi phí đi lại, chí phí bất động sản và các chi phí thường ngày khác). Cả hai bên đều có quyền biết tất cả, chi tiết số tiền giao dịch trong tài khoản. Nếu một bên tự mình lạm dụng, có thể nhờ đến pháp luật, phạt tội chiếm đoạt tiền quỹ.
Họ thỏa thuận rằng, trong năm năm sẽ sang nhà bên A vào năm lẻ, sang nhà bên B vào năm chẵn, nếu có trường hợp đặc biệt thì hai bên có thể thương lượng, nếu thương lượng không thành, có thể chia ra hành động riêng.
Họ thỏa thuận rằng, trong vòng năm năm kể từ khi kết hôn, một bên không được quấy rối tình dục bên kia vì bất kỳ lý do gì. Đôi bên giữ mình trong sạch, không thể thực hiện hành vi tình dục với bên còn lại dưới mọi hình thức, người vi phạm ngoài việc bị pháp luật và các quy định có liên quan trừng phạt, còn phải chịu trách nhiệm nếu vi phạm thỏa thuận này.
Họ cũng thỏa thuận rằng, nếu trong quá trình thỏa thuận, một bên gặp người khác giới hoặc người cùng giới yêu mình thì có thể thương lượng với bên kia một cách thiện chí và chỉ được chấm dứt hợp đồng khi có sự đồng ý bằng văn bản của người đó. Nhưng! Trong quá trình thỏa thuận, hai bên không được che giấu, lừa dối nhau, không được quan hệ với bất kỳ ai! Nếu có bất kỳ tổn thất nào do việc này gây ra, bên có lỗi sẽ chịu mọi tổn thất!
Cuối cùng, họ thỏa thuận trong mối quan hệ hôn nhân, nghĩa vụ của Mạc Lâm là gọi Khương Viễn Mộ là "Viễn Mộ". Mà tên của Mạc Lâm chỉ có hai chữ nên không tiện gọi quá thân mật, sau khi hai bên thỏa thuận, Khương Viễn Mộ có thể gọi Mạc Lâm như cũ, "Mạc Lâm".
Cứ như vậy, họ nói từ vĩ mô đến vi mô, từ sinh, lão, bệnh, tử đến những thứ thiết yếu hàng ngày, từ chiều tà đỏ như máu đến quán cà phê nhỏ sắp đóng cửa...
"Thật ngại quá...", nhân viên phục vụ đã tắt đèn ở những nơi khác, chỉ còn lại một cái, đang chiếu trên bàn của họ, nhân viên phục vụ vô cùng áy náy đi đến, "Chúng tôi sắp đóng cửa rồi."
"Ngại quá, xin lỗi vì làm trễ việc của anh". Mạc Lâm lên tiếng xin lỗi, ký xong "Hợp đồng kết hôn" sau đó đưa cho Khương Viễn Mộ, "Chúng tôi đi ngay đây."
Người phục vụ gật đầu, dọn dẹp các bàn khác.
Khương Viễn Mộ nhận hợp đồng từ Mạc Lâm, đưa hợp đồng mà anh ký cho cô, cuối cùng kiểm tra một lượt nội dung trên laptop, xem xét kết quả của ngày hôm nay, sau đó hài lòng đóng laptop lại.
Khương Viễn Mộ ngẩng đầu, nhìn Mạc Lâm đang sắp xếp đồ đạc, "cuộc họp" ngày hôm nay khiến cô trông có chút mệt mỏi. Nhưng Khương Viễn Mộ nhìn cô, trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Hiếm khi gặp được người có thể cùng bản thân tâm ý tương thông, giao tiếp trôi chảy.
Khương Viễn Mộ suy nghĩ một lúc, nói: " Tôi có một đề nghị."
Mạc Lâm ngẩng đầu, thấy Khương Viễn Mộ dưới ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn cuối cùng, nói bằng giọng lạnh lùng đặc trưng: "Chúng ta, dành một tháng tới, "thử hôn" nhé."
Mạc Lâm chớp mắt, hơi bất ngờ nhưng rất nhanh cô hiểu ý của Khương Viễn Mộ.
Hợp đồng có rất nhiều điều khoản, nhưng chưa thực sự trải nghiệm, lỡ như bắt đầu thực hiện lại phát hiện cần bổ sung, sửa đổi, hoặc... nuốt lời, thì sẽ rất rắc rối.
Vì vậy, Mạc Lâm lập tức đưa ra câu trả lời của mình: "Được, anh cảm thấy khi nào bắt đầu thì thích hợp?"
Lông mi Khương Viễn Mộ khẽ rũ xuống, dưới ánh đèn dịu nhẹ hiện lên một cái bóng nhỏ, sau một hồi suy nghĩ, anh ngước mắt lên, kiên định nhìn Mạc Lâm, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu.
"Ngày mai."