Trường học là nhất định phải đến, không thể cứ xin nghỉ bệnh hoài được, ngày hôm qua lớp học được nghỉ đột xuất, vậy mà hai người vẫn chạm mặt nhau. Nói là chạm mặt nhau, chi bằng nói là Ti Việt một mình chơi xấu đi. Hắn sẽ không để ý đến ánh mắt của mọi người, mà so với thân hình cường đại đó, Tô Huy cảm thấy cậu như phải đối phó với con quái vật to lớn không một nhược điểm. Là một người luôn cẩn thận để ý ánh mắt của mọi người, cậu như là hạt cát hòa vào bãi cát, như vậy sẽ không bị ai phát hiện. Một người có cấu tạo thân thể không bình thường như Tô Huy cũng chỉ có hy vọng nho nhỏ này thôi.
Trên đường đến trường, trong đầu Tô Huy chợt lóe lên một ý nghĩ, nếu cậu không ngồi cùng bàn với Ti Việt, nếu ngày trước giữ khoảng cách với hắn một chút thì bây giờ có phải tốt hơn không. Ti Việt ngồi kế bên cậu, sự tồn tại của hắn hiện tại là một cái phải thường xuyên đề phòng, nhưng nếu hai người không phải là bạn cũng bàn, cảnh báo kia có thể sẽ không có. Có thể Ti Việt là một tên kỳ quái chỉ biết mê luyến người ngồi cùng bàn cũng nên. Nghĩ đến đây, Tô Huy liền nhanh chân nhẹ nhàng chạy một mạch đến phòng giáo viên, chừng 15 phút sau xuất hiện trước mặt chủ nhiệm. Sau khi giải bày về lý do muốn đổi chỗ lại bị giáo viên chủ nhiệm khuyên bảo nếu hai người có mâu thuẫn với nhau thì nên bình tĩnh mà nói chuyện để không phải đổi chỗ. Cậu định nói đây là bị khi dễ, nhưng chắc chắn sẽ bị hỏi như thế nào, Tô Huy khẳng định sẽ không trả lời được.
“Em nếu thật sự cảm thấy khó ngồi chung được thì để thầy đi nói chuyện với Ti Việt.” Thầy giáo chủ nhiệm gần đến tuổi trung niên vỗ vỗ vai cậu.
Tô Huy liên tục xua tay, thật sự không biết phải nên nói cái gì với chủ nhiệm nữa. Ông thầy có tuổi nghề 20 năm xử lý chuyện nam sinh bị nam sinh ngồi cùng bàn quấy nhiễu gì mà kỳ lạ vậy a. Tô Huy không khỏi thầm nghĩ.
Trở lại phòng học, tất cả cũng không có gì thay đổi. Tô Huy tranh thủ 5 phút trước giờ học trao đổi thảo luận nhóm. ‘Rầm..’ một tiếng cửa phòng học mở ra, Tô Huy trước đây chưa từng chú ý đến âm thanh này, là do Ti Việt đến. Nhận thức ra được điều này, thân thể cậu cứng lên một chút.
“Buổi sáng tốt lành.” Câu nói bình thường như thế, Tô Huy luôn nghĩ nó là phép lịch sự thông thường mà chào hỏi người ngồi cùng bàn.
“Ừ, buổi sáng tốt lành.”
Tất cả không có gì thay đổi thì tốt, thời gian đi học, mắt Tô Huy cứ nhìn sang khuôn mặt say ngủ của Ti Việt, mang theo chút cảm tình làm cậu không khỏi thầm nghĩ ‘đồ đáng ghét’. Nhưng không phản kháng có lẽ cậu còn ghê tởm hơn không chừng. Là con gái khi bị khi dễ thì nhận được lời an ủi của mọi người xung quanh, nhưng cậu là nam, nói ra còn bị cười vào mặt, có khi còn bị nói ‘có phải là con trai không’ nữa. Cậu là con trai, Tô Huy muốn được nghe như thế, không cần nói cũng biết Tô Huy muốn vậy. Cậu từ nhỏ luôn nơm nớp lo sợ mọi người, luôn thật cẩn thận để không bị phát hiện bí mật của cậu. Chăm chỉ mà học tập, không quá phận làm bất cứ chuyện gì. Tô Huy thực sự thích người khác hình dung cậu như vậy, lẫn vào trong đám người sẽ không bị tìm thấy. Cứ sống một cuộc sống thường thường phàm phàm như vậy, có lẽ sẽ có một chút tiếc nuối, có lẽ sẽ không cưới vợ sinh con, nhưng mười năm hai mươi năm sau này, y học tiến bộ có thể giúp cậu hoàn toàn trở thành đàn ông.
Có lẽ có lẽ có lẽ, Tô Huy cảm thấy dùng từ này cuộc sống cùng tương lai của cậu có lẽ sẽ tốt đẹp hơn.