Ngày đó báo chiều liền đăng hình bọn họ ở nhà hàng, Ôn Ngọc Thanh có chút bất ngờ, cô đã sớm dự đoán được, lần gặp phải Khang Nhạc Di quả nhiên đã gây nên phiền toái cho cô càng nhiều.
"Ngọc Thanh, Khang tiểu thư rất ăn ảnh a." Sở Thiên Bích nhìn hình trên báo rồi thêm bình luận, hiềm nghi." Đứng chung một chỗ với anh trai quả thật rất xứng đôi."
Ôn Ngọc Thanh hớp một ngụm trà xanh, chuyên chú nhìn tập văn xuôi trên tay. Có chút nhàm chán, lời người nhàm chán nói là hoàn toàn có thể xem nhẹ, giống SởThiên Bích giờ phút này.
"Ngọc Thanh, một chút dấm chị đều không ăn sao?" Sở Thiên Bích thật thất vọng nhìn người hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.
Ôn Ngọc Thanh liếc cô một cái khó hiểu, khẩu khí khẳng định trả lời, "Không cần thiết ghen." Ăn dấm người nào đều có thể, nhưng là Khang Nhạc Di này hoàn toàn không cần thiết.
"Con dâu, con biểu tình rất bình tĩnh nha, Thiên Hàn có phải hay không rất thất vọng?" Sở mẹ khâm phục nhìn con dâu.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, cô trả lời, "Lúc đó anh ấy rất hưởng thụ." Phải hình dung như vậy, nụ cười trên mặt từ đầu tới đuôi không có hòa tan, không phải là hưởng thụ lại thật sự không biết nên dùng cái gì hình dung từ rồi.
"Con cứ như vậy nhìn bọn họ ở trước mặt anh anh em em?" Sở ba gương mặt khó có thể tin. Con dâu nhà ông có phải hay không là một phụ nữ bình thường? Bất kỳ một người phụ nữ nào thấy tình hình như vậy đã sớm dội một chén nước.
"Lúc ấy quả thật không biết nên phản ứng làm sao, cho nên coi như cái gì cũng không thấy." Ôn Ngọc Thanh tiếp tục lật giấy nhìn xuống, cũng không nghĩ giải thích quá nhiều. Có một số việc trong lòng mình hiểu là tốt rồi, người ngoài vĩnh viễn sẽ không hiểu.
Sở gia hai người liếc nhau một cái, lần nữa khẳng định người trước mắt này tuyệt đối là thích hợp nhất đứa con nhà mình. Con trai cá tính kỳ quái, hợp với tính tình quái dị của con dâu quả thực là tuyệt.
Hình ảnh rất ấm áp, cha mẹ, vợ và em gái hài hòa ngồi quanh bàn cùng nhau nói chuyện trời đất, uống trà xem báo. Đây chính là điều mà Sở Thiên Hàn vào cửa đã thấy, anh không tự chủ được lộ ra nụ cười ấm áp. Anh thích hình ảnh như vậy, đây là điều mà nhiều năm qua anh vẫn theo đuổi, không nghĩ tới một ngày cũng có thể thực hiện. Khi còn bé cha mẹ hàng năm đi du lịch bên ngoài, sau khi trưởng thành càng ít gặp mặt. Chính mình thì bận tạo lập sự nghiệp, thời gian ở cùng em gái cũng có hạn, người một nhà khó có được cơ hội tề tụ một chổ, giống như lúc này mọi người cùng ngồi trò chuyện, khung cảnh thật là ấm áp chưa từng có. Mà cô, vợ của anh làm được rồi.
"Ba mẹ, còn chưa ngủ à?"
"Chúng ta chưa buồn ngủ." Sở ba trả lời, sau đó vung tay lên trên tờ báo chiều, "Con mới cưới vợ, làm sao lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt như thế này? Ở trước mặt vợ, con cũng không muốn giải thích một chút sao?"
Sở Thiên Hàn đi tới bên cạnh Ôn Ngọc Thanh, hai cánh tay khép nhẹ, cúi đầu cho cô một cái hôn, "Bà xã, tâm tình không tệ a."
Cô không được tự nhiên nhích người, kéo ra một nụ cười, "Hoàn hảo."
Đón nhận ánh mắt hứng thú của cha mẹ, Sở Thiên Hàn cười hài lòng, "Vợ con một ít đều không để ý, còn cần con giải thích cái gì sao?" Mặc dù rất không hài lòng cô không có một chút biểu hiện ghen, nhưng là trực giác nói cho anh biết, cô chỉ là cho là không cần thiết ăn dấm với Khang Nhạc Di, cho nên tâm tình của anh không tính là quá tệ.
Sở mẹ thành khẩn nói: "Thiên Hàn, con không thể bởi vì vợ tin tưởng liền không cố kỵ gì a, con phải biết, vợ tin tưởng không có nghĩa là con có thể tùy ý làm bậy."
Sở Thiên Hàn ngồi bên cạnh Ôn Ngọc Thanh, vô cùng tự nhiên ôm vai của cô, giông như cặp vợ chồng lâu năm.
"Con hiểu rõ rồi, lần tới sẽ chú ý."
Sở Thiên Bích lầu bầu, "Một chút thành ý cũng không có."
Ôn Ngọc Thanh hé miệng cười khẽ. Sở đại công tử thật là quá qua quít, cả Thiên Bích cũng nghe ra ngực hắn không đồng nhất.
Sở Thiên Hàn lại gần tai Ôn Ngọc Thanh, nói nhỏ: "Cười đã chưa?" Anh yêu cực kỳ dáng vẻ cô thoải mái tự tại, so với lúc trước vẻ mặt cô đề phòng mình càng thêm hấp dẫn anh.
Ôn Ngọc Thanh thân thể lập tức căng thẳng, vành tai không tự chủ được nóng lên, ánh mắt lóe lên dừng lại ở trên sách, một chữ cũng không vào. Sự uy hiếp của anh quá lớn.
Cảm giác được cô cứng ngắc, bờ môi giương nhẹ, Sở Thiên Hàn có nhiều hứng thú nhìn người trong ngực. Cô lại không được tự nhiên rồi, còn cố tình duy trì vẻ mặt bình tĩnh, loại cá tính trong ngoài không giống nhau, quả thật đáng bội phục.
"Khụ khụ. . . . . ." Sở ba ho nhẹ hai tiếng, chỉ đang nhắc nhở con trai đây là phòng khách, không nên xuất hiện hành động có giới hạn người xem, phải chú ý ở đây còn có một phụ nữ chưa lập gia đình.
"Con đi tắm rửa, mọi người tiếp tục nói chuyện đi." Sở Thiên Hàn tốt bụng bỏ qua cho Ôn Ngọc Thanh, để cho cô lần nữa tự do mà hô hấp.
"Anh hôm nay tâm tình không tệ." Sở Thiên Bích như có điều suy nghĩ nhìn hướng cầu thang. Thật lâu không thấy anh trai cười vui vẻ như vậy rồi, so với giả cười không giống nhau, là không cùng một loại.
Sở mẹ mỉm cười liếc mắt nhìn người đang vùi đầu vào sách, "Bởi vì chị dâu con cho nó đầy lòng tin." Trên cái thế giới này giá trị lớn nhất chỉ có người yêu mới có thể cho, mà con trai vô cùng may mắn đã có nó.
"Ngọc Thanh, em biết ngay, chị làm chị dâu em là thích hợp nhất." Sở Thiên Bích vui vẻ ôm bạn tốt, khoa trương đưa cô một cái thơm.
Ôn Ngọc Thanh cười đẩy cô ra, "Thời tiết rất nóng, không cần ôm sưởi ấm."
Sở Thiên Bích bất mãn kháng nghị, "Nè, vừa rồi anh em ôm chị, làm sao chị lại không lên tiếng?" Sự đối xử khác biệt, cô muốn kháng nghị.
Động tác lật sách của Ôn Ngọc Thanh dừng lại, cười nhìn cô, cái gì cũng không nói. Có đôi khi không nói mới là đáp án tốt nhất.
Sở mẹ cười nói: "Ngốc, anh trai cùng con dĩ nhiên không giống nhau." Giữa vợ chồng thân mật là tự nhiên nhất.
Ôn Ngọc Thanh trong lòng cười khổ. Cô tuyệt không thích Sở Thiên Hàn thân mật, chẳng qua là ngại vì thân phận trước mắt, cô một chút cũng không thể cự tuyệt, huống chi mỗi lần Sở Thiên Hàn đến gần cũng làm cho cô tâm phiền ý loạn, không giải thích được liền mất đi tự chủ. Cô ghét loại cảm giác này, vô cùng ghét, cô có thói quen nắm giữ tất cả, mà Sở Thiên Hàn lại dễ dàng nắm giữ tâm tình của cô, đây không phải là hiện tượng tốt.
Buồn khổ tại trong lòng lặng lẽ tăng lên.
Kim đồng hồ chỉ hai giờ, trong phòng khách Sở gia bốn con dạ miêu (con cú) vẫn như cũ tinh thần tỉnh táo làm việc của mình.
Sở mẹ xem rạng sáng phát lại luân lý bi kịch, khóc không kìm lòng nổi, Sở ba ở một bên chuyên cần đưa giấy lau, thuận tiện phục vụ cung cấp nước trà.
Sở Thiên Bích ngồi ở bạn tốt bên cạnh nhìn A tới tiểu thuyết, tác giả không khéo chính là Ôn Ngọc Thanh.
Ôn Ngọc Thanh chuyên tâm nhìn tập bản thảo trong tay, nghĩ cần bổ sung nhiều kiến thức hơn trong óc, để viết tiểu thuyết cấu tứ có thể chảy ra.
"Con dâu, chuẩn bị bữa ăn khuya thôi." Sở ba ngắm nhìn đồng hồ, đề nghị.
Ôn Ngọc Thanh gật đầu, để sách xuống, đi vào phòng bếp, mặc dù tài nấu nướng của cô không tính là giỏi, nhưng so sánh với ba người không biết về nhà bếp, quả thực là đầu bếp trình độ đặc biệt.
Cảm giác có người ngồi xuống, Sở Thiên Bích vui vẻ nói: "Nhanh như vậy đã xong, tốt lắm?"
"Anh!" Cô giật mình nhìn bên cạnh người mặc bộ đồ ngủ.
Sở Thiên Hàn nói: "Thế nào, nhìn thấy anh có cần thiết giật mình như thế không?"
"Dĩ nhiên, bình thường lúc này anh cũng đã ngủ a."
"Anh cũng đói bụng." Anh trả lời như vậy.
"Là gối đầu một mình khó ngủ thôi." Sở Thiên Bích cười đến mập mờ.
"Mẹ, TV diễn đều là giả, mẹ không cần mỗi lần xem đều lãng phí nước mắt, tổn thương thân thể." Sở Thiên Hàn không nhịn được nhắc nhở người mẹ đa sầu đa cảm, thật là không hiểu cái loại phim truyền hình đó xem có cái gì tốt.
"Thật ra thì khóc đối với phụ nữ mà nói là có ích, nước mắt có thể tống ra khỏi cơ thể một chút độc tố." Ôn Ngọc Thanh bưng bữa khuya từ phòng bếp đi ra.
"Có thật không?" Sở Thiên Bích tò mò hỏi.
Cô gật đầu khẳng định, "Dĩ nhiên, không tin ngày nào đó chị tìm tài liệu cho xem."
"Tốt, tốt, đúng rồi, chị chuẩn bị cái gì?"
"Canh trứng cùng sô-đa bánh."
"Rất đơn giản." Sở Thiên Bích không hài lòng lắm bĩu môi.
Ôn Ngọc Thanh liếc cô một cái, "Không hài lòng có thể không ăn, chị không cưỡng ép."
"Em muốn, nhất định ăn." Tay chân cô nhanh chóng cướp được một chén. Chậm nữa sẽ không còn, tay chân cha mẹ thực nhanh, hơn nữa anh trai là khách không mời mà đến cũng rất quá đáng, một chút cũng không đỏ mặt bưng lên một chén rõ ràng thuộc về Ngọc Thanh liền ăn.
Không sao cả, nhún nhún vai, Ôn Ngọc Thanh đi vào phòng bếp, lại múc thêm một chén nữa mang ra ngoài.
Nhìn cô chọn chỗ ngồi cách mình xa nhất, Sở Thiên Hàn khẽ cười một tiếng, không ý kiến, chậm rãi uống canh, hưởng thụ hương vị đặc trưng của một gia đình. Khó trách cha mẹ cùng em gái đêm khuya cũng tụ tập tại phòng khách, người một nhà sống chung quả thật rất thoải mái. Cho dù làm chuyện của mình, nhưng biết người nhà đang ở bên cạnh, loại cảm giác an tâm đó nói không nên lời.
Nhìn nửa miếng bánh sô-đa bánh mình vừa cắn bị cướp đi, công khai bỏ vào trong miệng anh, Ôn Ngọc Thanh ngạc nhiên, chốc lát không quá thần trí. Tên vô lại trước mắt này thật sự là Sở Thiên Hàn sao?
"Ăn thật ngon." Ánh mắt lửa nóng của anh rơi trên làn môi đỏ thắm của cô, có điều ngụ ý mà nói.
Mặt ửng hồng, Ôn Ngọc Thanh che giấu cúi đầu đọc sách. Anh ta lại đang trêu đùa cô, cô ngày càng vô lực chống đỡ lại kiểu khiêu khích này, lòng đang bất tri bất giác lệch khỏi quỹ đạo lý trí.
"Bà xã, nên đi ngủ thôi." Anh rút sách trong tay cô, kéo tay, mặt thành khẩn nhìn cô.
Cảm nhận được ánh mắt hứng thú của bố mẹ cùng Thiên Bích, Ôn Ngọc Thanh không được tự nhiên cười một tiếng, "Đã muộn, ngày mai gặp mọi người."
"Ngày mai gặp." Bọn họ vui vẻ nói lời tạm biệt với cô.
Bị anh ôm trở lại phòng ngủ, Ôn Ngọc Thanh quả thật muốn nôn tới cực điểm. Cô thật một chút cũng không muốn trở lại phòng ngủ.
"Em còn chưa buồn ngủ." Cô lúng ta lúng túng mà nói, ánh mắt không dám hướng trên chiếc giường lớn kia.
Anh cười nhẹ một tiếng, "Anh biết rõ em không ngủ, giống như hằng ngày em đánh chữ đi, anh chỉ là có thói quen muốn nghe tiếng gõ bàn phím mà thôi." Mới ngắn ngủn nửa tháng, anh đã dính vào cái này tật xấu, thật là làm cho anh rất bất đắc dĩ.
Đáy lòng thở phào một hơi, Ôn Ngọc Thanh ngoan ngoãn lấy Laptop, leo lên giường, mở ra.
Bàn tay ấm áp vòng lên hông của cô, lồng ngực nóng dán lên phần lưng, "Bà xã, em thật tính để cho anh bị cấm dục sao?" Nhẹ nhàng ở vành tai cô, trên cổ hôn lên như lông vũ, nhanh chóng đem quần áo bỏ đi.
Ôn Ngọc Thanh mặt giống như thiêu cháy, thân thể cứng ngắc, một cử động cũng không dám, thậm chí ngay cả hơi sức đẩy anh ra cũng không có, hoặc giả ở sâu trong nội tâm của cô vẫn luôn đang đợi giờ khắc này đến.
"Em không ăn dấm, anh không vui, em cũng không muốn xoa dịu một chút tâm hồn bị thương của anh sao?" Anh đè cô dưới thân, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, ngón tay quấn vòng quanh mái tóc dài của cô.
"Em nhìn thấy anh. . . . . rất hưởng thụ. . . . . ." Miệng hơi khô sáp, Ôn Ngọc Thanh gần như không tìm được thanh âm của mình.
Tà tà cười, anh cúi người đến bên tai cô nói nhỏ, "Anh hưởng thụ chính phản ứng bình tĩnh của em." Đối mặt với anh lúc cô tỉnh táo cùng vẻ luống cuống lúc này, làm cho anh rất vui vẻ, điều này chứng minh là cô quan tâm anh.
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
Sở Thiên Hàn không cho cô giải thích bất cứ điều gì, tham lam hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh đã rất muốn có, tay cũng thăm dò xuống dưới. Anh đã nhịn đủ lâu, tối nay anh nhất định phải lấy được cô, mà cô dường như cũng không phải là rất kháng cự.
Đêm vẫn còn rất dài a. . . . . .