Cho nên cô rời đi, cô muốn ở chung cùng với “Người”, chứ không phải là một con rối gỗ.
Cô yêu chồng của mình, cô cho là chồng mình cũng rất yêu cô, nhưng là sau đó cô mới phát hiện, cô chỉ là một thế thân, y gặp tình yêu chân chính, sau đó rời bỏ cô.
Kỳ Nhân Nhân cảm thấy được đây chính là báo ứng của cô đi.
Cô cướp đi tình yêu của người khác, cho nên tình yêu của cô cũng bị nguyền rủa theo, nhìn người yêu rời đi cô lại không thể níu giữ, cô rốt cục cảm nhận được thống khổ của Diêm Hải lúc trước.
Chử Đường nhìn về phía Diêm Hải: “… Cậu có biết bây giờ mình đang nói cái gì không hả?”
“Tớ chỉ muốn đi tìm người tớ yêu, lúc 17 tuổi tớ đã sơ ý phạm một lỗi sai lớn đánh mất người ấy, tớ không biết người ấy có còn nguyện ý muốn tớ, tâm người ấy có phải là đã cho người khác…” Thanh âm Diêm Hải thật thấp, tràn đầy thấp thỏm cùng hối hận.
Chử Đường nhìn chằm chằm vào đôi mắt Diêm Hải một hồi lâu, sau đó buông xuống mi mắt thật dài.
“Không có, người đó vẫn đang ngồi ở chỗ cũ chờ, vẫn luôn chưa từng rời đi… ”
Biết không, có một loại hoa hải đường, nó chỉ nở rộ ở nơi sâu xa nhất trong biển rộng, một đời chỉ nở ra một lần, vô cùng mỹ lệ và thơm ngát…
/ HOÀN TOÀN VĂN