Uống hết chai rượu, Thư nhìn Khả thật lâu. Không có ý gì, nhưng cô tưởng anh ta đã bỏ đi từ lâu rồi. Thư nấc lên một cái, cô che miệng, nhưng cơn nấc trở nên dồn dập hơn, chết tiệt thật.
- Ăn một chút đi! - Khả lau tay và nói. Anh cầm nĩa của mình lên rồi đưa cho Thư, anh nhớ ra bản thân cũng chưa động vào đồ ăn.
Không thèm cảm ơn lấy một câu, Thư giật lấy cái nĩa để ăn ngấu nghiến, hy vọng có thể làm cho cơn nấc trôi xuống được. Trò vui đã hết, nhà hàng trở lại với vẻ yên tĩnh của nó. Phục vụ bàn mang đèn khò ra châm nến khác, họ cúi đầu chúc cả hai ngon miệng dù biết buổi hẹn hò này đã có một chút thay đổi.
Tất cả những thực khách trong nhà hàng đều mặc những bộ quần áo sang trọng, chỉ có Thư là ăn mặc như một cô sinh viên đại học. Nhưng ở cô vẫn toát ra một thần thái tự tin, thu hút nhiều ánh nhìn về phía mình. Ở bàn kia có ba người đàn ông đang ngồi bàn chuyện thi thoảng lại liếc mắt qua nhìn Thư, họ đã chú ý cô kể từ khi cô xuất hiện. Khả thấy khó chịu về điều đó, anh trừng mắt lại với họ cảnh cáo. Họ lập tức giả vờ ho khan.
- Cuộc sống của cô có vẻ sinh động nhỉ? - Khả chống tay vào cằm, nhìn Thư ăn ngon lành.
Thư không trả lời, cô vứt toẹt cái nĩa xuống lấy lau miệng. Cô vênh mặt lên, nhìn xuống anh như nhìn một kẻ ti tiện, sau đó đẩy ghế đứng dậy và rời đi. Cô không có hứng thú ở đây để đàm đạo về cuộc sống với người đã đuổi việc cô. Trước giờ Thư luôn yêu ghét rõ ràng, chỉ cần là người cô ghét thì cô sẽ không nói chuyện.
Khả bật cười trước hành động thô bạo của cô gái này, đúng là một bông hồng đầy gai, nhưng nhiêu đó chỉ đủ để quyến rũ những người đàn ông tầm thường thôi. Cô ta cần phải học một chút biết điều, nếu muốn lấy một ai đó giàu có, và sống trong nhung lụa suốt đời. Anh đã nghĩ Thư là một người như vậy khi năm lần bảy lượt đi cặp bồ với đàn ông có vợ. Với lương của cô ta hằng tháng, anh đã nghĩ chẳng chẳng đủ để cô ta ăn chứ đừng nói đổ vào quần áo, spa để làm đẹp bản thân.
- Thanh toán giúp tôi.
Khả ngoắc tay khi phục vụ đi qua, anh nghĩ mình sẽ không bao giờ đến nhà hàng này nữa.
Bàn chân giẫm phải một tán lá khô vừa rụng xuống, tiếng vỡ vụn vang lên khiến Thư hơi ngẩn ra. Cô nhìn đám lá khô ấy mà không khỏi đau lòng. Nó giống như cô vậy. Cảm giác của Thư lúc này rất lẫn lộn, trước khi đến gặp chị Mai cô đã tưởng tượng chị và cô sẽ ôm nhau vào lòng, hét toáng lên vì vui sướng. Những hiểu lầm trước kia đều sẽ tan biến hết. Nhưng chị ấy khó đoán hơn Thư tưởng, chị hận mẹ. Rõ ràng là chị không hề cảm thấy việc bỏ đi là sai trái, chỉ vì mẹ đã bỏ chị lại với bố, người hễ cứ say xỉn là hoá thành con quỷ ấy. Cả cô cũng từng nghĩ tại sao mẹ không đưa cô đi, nhưng rồi cô nhận ra cô và chị Mai chính là lời xin lỗi của mẹ với bố.
- Này, lên xe đi.
Chiếc xe màu đen bóng loáng đỗ bên vệ đường cùng tiếng gọi quen thuộc ấy. Thư quay mặt nhìn người đàn ông đang thò đầu ra, trông khuôn mặt đó mà nghĩ rằng cô sẽ trèo lên đó ngồi sao?
Thư mặc kệ anh ta, tiếp tục bước đi. Dù sao hôm nay cô cũng không có hứng thú để ngồi trong một cái hộp sang trọng.
- Không ngờ cô lại thù dai như vậy đấy.
Thư nhếch môi:
- Anh định tán tỉnh tôi hay gì? Tôi không có hứng với những kẻ như anh.
Nghe xong câu đó chính Khả cũng thấy buồn cười nữa, anh bật ra một tiếng cười khan. Thật sao, cho phụ nữ quá giang là biểu hiện của việc muốn tán tỉnh cô ta? Nếu vừa rồi không phải chút áy náy nổi lên vì đã đuổi việc cô ta, một chút thương hại kéo đến khi thấy cô bị Mai tát thì anh đã chẳng phải tốn thời gian thế làm gì.
Khả nói với thư kí của mình:
- Đi thôi. Nhưng tôi nói cho cô biết.
Thư không muốn biết, bước chân cô bước nhanh hơn.
- Tôi là người duy nhất có thể thuyết phục Mai cùng cô đi tìm mẹ.
Lúc này Thư mới dừng lại và đưa mắt nhìn Khả. Anh ta chỉ đợi giây phút này, lập tức kéo cửa kính lên và ra hiệu cho thư kí của mình phóng vụt xe đi.
Nói thế là có ý gì? Muốn cô cầu xin anh hay sao? Lúc chị Mai tát cô và nói những lời tuyệt tình đó cô cũng đã xác định rồi. Cô sẽ một mình tìm mẹ mà không cần đến chị. Chị hãy cứ sống cuộc đời ích kỷ đó của chị đi. Đây là chuyện riêng giữa cô và chị, cho nên không cần phải nhờ đến một người như anh ta giúp sức.
…
Sáng hôm sau, Khả đi đi lại lại trong phòng làm việc. Thi thoảng anh liếc qua chiếc điện thoại của mình, hay có ai gõ cửa lại làm anh trông mong. Cô gái đó quả tình không đến cầu xin anh sao? Cô ta…đồ đáng ghét đó lẽ ra nên biết điều và vác xác tới đây.
- Sao vậy giám đốc? Hôm nay trông anh lạ lắm.
Thư kí đi vào và đặt tài liệu xuống bàn. Anh ta đứng thẳng người, nghiêm trang nói:
- Buổi chiều hôm nay sẽ có cuộc gặp mặt với bên…
- Thôi, thôi, thôi. - Khả đưa tay ra ngăn lại - Cứ để đó, tôi sẽ tự xem.
Anh muốn ở một mình, và gặp nhấm cái sự tức giận này. Anh chưa bao giờ bị một cô gái coi thường đến vậy, cũng chưa từng có ai khiến anh phải đối xử tàn nhẫn như thế.
Dù không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thư kí cũng đành lui ra ngoài. Giám đốc ít khi có trạng thái khó kiểm soát như thế này? Nhưng mỗi khi nó xuất hiện, thì 100% có liên quan đến phụ nữ. Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, câu đó chưa bao giờ là sai.
…
Buổi chiều, Thư quyết định sẽ in ảnh của mẹ ra để tìm bà. Cô không có ảnh hiện tại, chỉ phóng lớn hình ảnh chứng minh thư lên và nhờ mẹ tìm giúp. Thư không tin rằng thành phố này lại rộng lớn đến vậy. Chỉ cần mẹ đọc được tờ rơi này, bà sẽ đến tìm cô.
Nhưng kế hoạch đầu tiên ấy đã thất bại, hầu hết những người gọi điện đến toàn là những kẻ muốn trêu đùa. Họ gọi điện và giả giọng một cách lố bịch, nói rằng muốn tưng này tiền để trả nợ bọn giang hồ. Nỗi thất vọng dâng lên như triều cường, song Thư không muốn bỏ cuộc. Cô dành cả ngày để nhìn đi nhìn lại những tấm thẻ, cuối cùng cô nhớ đến chiếc xe bus đã chở mẹ đi ngày hôm ấy.
Thư đứng bật dậy, đập hai tay vào nhau cho nó kêu cái bốp và chạy đến gương tự hôn chính mình.
- Mày đúng là người thông minh nhất trần đời Thư ạ.
Sau đó cô liền cầm theo chứng minh thư và vé xe của mẹ và ra khỏi nhà. Cô định sẽ tra thông tin của mẹ từ hồ sơ mẹ nộp thẻ xe bus. Hy vọng dù mong manh, nhưng cô nghĩ vẫn có khả năng.
- Xin lỗi, chúng tôi không thể cung cấp thông tin của khách hàng.
Thư đứng trước phòng hành chính, cô liên tục chỉ vào người phụ nữ ở trong ảnh:
- Bà ấy là mẹ tôi, bà ấy đang mất tích. Tôi phải tìm bà ấy, xin chị, mẹ con chúng tôi đã hơn mười năm không gặp nhau rồi.
Người phụ nữ khuôn mặt vẫn lạnh tanh, lắc đầu bảo:
- Xin lỗi, chúng tôi còn nhiều việc, mời cô đi cho.
Thư tức giận, nhưng cô biết trong lúc này tức giận là hỏng. Nghĩ ra một yêu sách mới, Thư mở túi và lấy ra một tờ năm trăm ngàn. Ruột gan cô quặn thắt lên, sự sống trong ba ngày tới đều nằm ở nó cả. Thư nhìn quanh, rồi dấm dúi đưa qua lỗ hổng giữa hai người.
- Chị, mong chị giúp cho, tôi thật sự rất muốn tìm bà.
Người phụ nữ tỏ ra mềm mỏng hơn. Chị ta nhanh chóng và thuần thục nhận lấy tờ tiền, sau đó vuốt tóc rất thảo mai.
- Cô làm tôi khó xử lắm đấy có biết không.
- Hì hì, em hứa sẽ không tiết lộ cho ai biết đâu ạ, chuyện này chỉ em với chị biết thôi.
Cầm theo bàn in hồ sơ của mẹ, Thư vội vàng trèo lên một chiếc xe bus ở trong bến. Mẹ đang sống ở phía Tây thành phố, cách cô đến 10km. Nhưng bà trở về lúc nào nhỉ? Sao bà không tìm cô? Có lẽ bà thấy xấu hổ và tội lỗi. Thư cứ ngồi thừ như vậy cho đến khi chiếc xe bus đã đông nghịt người.
Đây là chiếc xe bus sẽ đưa Thư đến địa chỉ của mẹ, cô thấy hồi hộp ghê gớm. Nếu nhìn thấy mẹ, câu đầu tiên mà cô nên nói với bà sẽ là gì? Nhớ bà sao? Điều đó có tầm thường quá không? Nhưng chẳng còn điều gì có thể diễn tả được sự vui sướng, nhớ nhung này nữa. Hai tay của Thư túa ra mồ hôi, song cô không phát hiện ra điều đó.
Thư tìm đến cổng một ngôi biệt thự được sơn màu trắng, các ngôi biệt thự ở đây đều mang một kiểu dáng giống nhau. Thư tìm đến số nhà được ghi trên hồ sơ. Mẹ ở ngôi nhà to thế này sao? Thật không ngờ được cuộc sống sau bao năm của bà lại sung túc như thế.
Thư đưa tay lên ấn chuông, nhưng không có ai mở. Cô nhìn ngó nghiêng vào bên trong và tiếp tục ấn. Cô sẽ ấn chuông đến khi nào nhìn thấy mẹ thì thôi. Chỉ còn một khoảnh khắc ngắn ngủi nữa, cô đã chờ đợi suốt mười năm trời, giờ thêm một khoảnh khắc nữa thì có là gì.
Nhưng khác với mong đợi của Thư, khi cô định tiếp tục ấn chuông thì người bước ra từ căn biệt thự lại khiến cô chết đứng.
- Là anh sao?
Khả nhìn Thư đứng ở bên ngoài, khoé môi anh nhếch lên một nụ cười mãn nguyện. Phải thế chứ, ít nhất cô ta cũng nên biết điều như vậy. Anh đã nói rồi, không người con gái nào chống chọi lại được sức hút của anh và lời đề nghị của anh. Cô ta định chơi trò lạt mềm buộc chặt hay sao? Anh còn lạ gì nữa.
- Ha, hoá ra sức chịu đựng của cô lại kém như vậy. Cuối cùng cô cũng phải đến đây và cầu xin tôi.
Thư nghiêng đầu, tai cô lùng bùng cả đi, cô không thể nghe và hiểu được Khả đang nói gì nữa. Đó như là một ngôn ngữ khác, anh ta là kẻ khác thế giới của cô. Điều cô quan tâm nhất lúc này là tại sao Khả lại ở đây? Trong ngôi nhà mà mẹ cô đang ở? Có phải điều cô đang nghĩ đúng là hiện thực hay không?
- Không, không, không thể nào.
Thư lẩm bẩm trong miệng, lúc Khả bước đến mở cổng cho cô đã khiến cô sợ hãi lùi lại.
- Sao thế con?
Từ trong nhà vọng ra tiếng của một người phụ nữ, trái tim của Thư rơi xuống vực sâu. Cô quay người chạy đi thật nhanh, những giọt nước mắt lặn sâu trong đôi mắt. Cô không thể khóc được, dù rất sợ hãi. Cả người cô run lên, bước chân của cô cuồng lên đến mức chỉ cần cô dừng lại đột ngột, cô sẽ ngã ngay xuống.
Ngàn vạn lần Thư cũng không tưởng tượng được ra ngôi nhà mà mẹ đang sống lại chính là ngôi nhà của Khả. Tại sao không phải là ai khác mà nhất định phải là anh ta?
Đây là một cú sốc đối với Thư! Khi mà mẹ của cô lại trở thành mẹ của Khả - người đàn ông cô căm ghét nhất trên đời. Cô đã tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh khi nhìn thấy mẹ, còn soạn sẵn một câu nói để thể hiện sự xúc động, n hưng tất cả lại tan biến trước sự xuất hiện của Khả.