"Không sao, không ai vào đây đâu."
"Nhưng mà. . . . . . Công việc. . . . . ." Công việc thì sao? Vừa thở dốc, Cổ Tinh Nhã vừa nhìn đống văn kiện chất như núi trên bàn.
"Đừng để ý đến nó, sẽ có người làm." Anh bá đạo tách hai chân cô ra, cúi thấp đầu hôn lên đôi nhũ hoa trắng ngần, rồi đến hai nụ hoa hồng phấn.
"Ư. . . m. . ."
Trong phòng tình cảm mãnh liệt không ngừng dâng cao. Bên ngoài lại là một cảnh hỗn độn.
"Tôi muốn vào!"
"Tiểu thư, không hẹn trước thì không thể vào được." Thư ký tĩnh táo nhắc lại câu nói quen thuộc, ngăn cô gái đang giận giữ lại.
"Là tôi muốn vào!" Na Phù Á kiên trì, ý định cùng thư ký tranh cãi.
"Thật xin lỗi, đây là quy định." Không thay đổi thái độ, thư ký vẫn làm tròn chức trách của mình.
"Tôi mặc kệ, tô chỉ biết ta muốn vào." Na Phù Á quật cường, quyết không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
Thư ký khôn khéo che dấu ánh mắt thương xót cô gái trước mắt. Bình thường Tổng tài làm việc không thích bị người khác quấy nhiễu, gần đây lại càng cấm tuyệt đối người khác tự động đi vào. Nhất là bây giờ, cửa phòng đóng chặt, không một tiếng động, không ngoài dự đoán hai người ở trong phòng đang làm "chuyện tốt" gì.Có cho cô ăn gan hùm cô cũng không dám để cô gái này vào chọc giận Tổng tài. . . . . . .
"Vẫn câu nói đó, không được!" Thư ký nhắc lại lần nữa.
"Vậy sao? Tôi đây đành phải tự mình đi vào!" Vừa nói Na Phù Á vừa đẩy thư ký qua một bên, tự mình mở tung cánh cửa.
Trong nháy mắt cửa bị đẩy ra, Trọng Suất Ngụy nhanh tay cầm lấy áo khoác để bên cạnh quấn lấy người Cổ Tinh Nhã, không để da thịt cô lộ ra ngoài. Sau đó mới lạnh lùng nhìn về phía cửa.
"Trọng. . . . . ." Na Phù Á sợ hãi ngây người nhìn Trọng Suất Ngụy đang tức giận, không tự giác từ từ lui về sau từng bước.
"Ai cho cô đi vào?" Âm thanh lãnh khốc, Trọng Suất Ngụy nhìn về phía thư ký đang run sợ đứng một bên.
"Do em tự đi vào. Ai bảo cô ta không cho em vào chứ . . . . . ." Na Phù Á cúng không dám nhìn thẳng, ấp úng nói.
"Đi ra ngoài!" Dục vọng chưa được giải phóng làm Trọng Suất Ngụy càng thêm tức giận.
Tuy rất sợ hãi nhưng Na Phù Á vẫn liều chết lên tiếng, "Không! Em, em . . . . . ."
"Na Phù Á, đi ra ngoài ngay." Âm thanh lãnh khốc đến cực điểm cùng tàn nhẫn.
"Em, em không ra." Cô kiên quyết nói.
"Na Phù Á, không cần thử thách tính nhẫn nại của ta, đi ra ngoài ngay." Nắm chặt tay, Trọng Suất Ngụy ra thông điệp cuối cùng .
"Không! Em tuyệt đối không ra."
Tốt lắm, là cô không nghe anh cảnh cáo, đừng trách anh tàn nhẫn. Trọng Suất Ngụy đi nhanh đến bên Na Phù Á, túm lấy cô định lôi ra ngoài. Đột nhiên, từ phía sau có một bàn tay kéo anh lại.
"Ngụy, đừng như vậy." Ở sau bàn làm việc sửa sang quần áo, Cổ Tinh Nhã vừa kịp ngăn lại hành động của anh.
"Không, anh đã cảnh cáo cô ta rồi." Ai kêu cô ta không nghe lời, bị ném ra ngoài cũng đáng.
Cổ Tinh Nhã khẽ thở dài nhìn người đàn ông đang bị dục vọng hành hạ đến tức giận.
"Ngụy, bỏ cô ấy ra." Nếu không mau bỏ ra cô ta sẽ ngạt thở mà chết đó.
"Không được, anh đã nói cô ta đừng thử thách tính nhẫn nại của anh mà!" Vừa nói anh vừa tăng thêm lực đạo ở tay, ánh mắt càng thêm âm ngoan.
Anh nhất định phải tùy hứng vậy sao? Chỉ vì một việc nhỏ. . . . . . Hoặc là đối với anh mà nói đây lại là việc vô cùng nghiêm trọng. Nhưng, cũng không phải vì không giải phóng được dục vọng mà anh tức tối vậy chứ?
"Ngụy. . . . . ." Cổ Tinh Nhã lại gọi tên anh.
"Không bỏ chính là không bỏ." Anh cố chấp nói.
Được rồi! Không nói đến chuyện không thể nữa. Đành phải dụ dỗ vậy: "Ngụy, thả ra, đêm nay. . . . . ." Âm thanh êm ái, mờ ám khiêu khích trí tưởng tượng của người nghe.
"Đêm nay. . . . . ." Bàn tay đang túm Na Phù Á khẽ buông lỏng.
"Em. . . . . . em. . . . . ." Cổ Tinh Nhã lại ám chỉ.
"Em chiều anh hết chứ!" Trong nháy mắt, anh liền thay đổi thái độ. Trong mắt tràn ngập ý cười cùng ham muốn.
"Cô ấy. . . . . ." Có thể thả ra chưa? Cổ Tinh Nhã nhìn sang Na Phù Á ám chỉ.
"Được." Quả quyết trả lời xong Trọng Suất Ngụy liền thả tay làm Na Phù Á ngã ngồi xuống sàn nhà.
Anh chàng này thật là dễ dụ! Cổ Tinh Nhã nghĩ.
"Đừng quên em đã hứa đấy!" Như sợ cô đổi ý, anh nhắc nhở.
"…..." Tức giận trả lời anh, Cổ Tinh Nhã không biết nên khóc hay cười nữa. "Cô không sao chứ?" Cô vươn tay, có lòng tốt muốn nâng Na Phù Á dậy.
Hất tay cô ra, Na Phù Á tự đứng lên, mặt đầy nước mắt. Cổ Tinh Nhã bước lùi lại sau, tỏ ý không đồng tình với thái độ của cô ta.
"Na Phù Á, cô thật sự không ra ngoài sao?" Thanh âm nhẹ nhàng nhưng cũng đầy uy hiếp. Dám đối đãi với tiểu Nhã vậy sao. Hay không muốn sống nữa?
"Anh, anh. . . . . ."
Đây là anh Trọng ôn nhu của cô sao? Vẫn biết anh đối với con gái rất lạnh lùng, nhưng, nhưng là. . . . . . Cô không phải khác họ sao?
Ít nhất cô vẫn luôn nghĩ như thế! Lẽ nào cô đã sai?
"Ngụy, đừng như vậy, anh dọa cô ấy sợ rồi." Ai! Cô gái đáng thương nhất định bị dọa sợ rồi. Cổ Tinh Nhã nhìn anh dịu dàng. Thật là, đàn ông con trai mà đi bắt nạt một cô gái còn ra sao chứ. Cổ Tinh Nhã khinh thường nghĩ.
"Anh, vì sao anh muốn kết hôn với cô ta?" Là cô mới phải chứ.
"Đây là chuyện của tôi."
Cổ Tinh Nhã im lặng đứng ở một bên. Cùng là con gái sao cô lại không nhìn ra cô gái này chứ.
"Không! Em tưởng. . . . . ." Anh sẽ cưới em chứ!
"Tưởng cái gì? Tưởng tôi cưới cô sao?" Trọng Suất Ngụy cúi đầu cười đùa cợt. "Na phù á, tôi đối với cô cùng lắm chỉ như em gái, ngoài ra không có gì khác, biết không? Đừng tự mình đa tình nữa."
Tự mình đa tình? Khuôn mặt Na Phù Á trắng bệch.
"Còn cô ta cũng là chơi đùa sao? Cô ta có gì đặc biệt chứ?" Bị kích thích Na Phù Á bắt đầu nói lung tung.
"Cô không giống cô ấy, cô chỉ là bạn lâu năm, còn cô ấy là người duy nhất tôi muốn cưới làm vợ." Trọng Suất Ngụy chân thành nhìn Cổ Tinh Nhã, đáy mắt tràn đầy tình ý say mê. Anh tựa như con sói lạnh lùng cô độc giữa bầy đàn. Cho đến khi anh gặp được cô. Tình yêu của cô đã sưởi ấm trái tim lạnh giá, cho anh biết thế nào là hạnh phúc. Và anh nguyện bên cô đến chết không rời.
"Em không hiểu, cô ta hơn em ở chỗ nào chứ? Xinh đẹp hơn hay gia thế tốt hơn?" Tiếng nói càng ngày càng lớn mang theo sự tức tối của Na Phù Á.
"Cô rất tốt, điểm nào cũng tốt. Chỉ là tôi không thích cô mà thôi." Trọng Suất Ngụy trả lời vấn đề của cô, hơn nữa lấy ánh mắt kiên định nhìn Cổ Tinh Nhã.
"Yêu? Vì cô ta, cho dù anh mất tất cả cũng cam lòng sao? Yêu có thể cho hai người cuộc sống tốt đẹp sao?" Không cam lòng! Cho dù bị anh chán ghét cô cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
"Tôi. . . . . ."
Trọng Suất Ngụy chưa nói hết câu, ngoài cửa đã truyền tới âm thanh quen thuộc làm mọi người đều quay đầu nhìn ra cửa. "Nói rất tốt! Ta cũng rất muốn biết con chọn bên nào?"
Trạm Cổ Đình nghiêm túc từ ngoài cửa tiến vào, bình tĩnh nhìn con trai.
Vừa nghe tin Na Phù Á chạy về Đài Loan, ông cũng vội vàng về theo, không nghĩ đến vừa mới về tới đã gặp được cảnh này, liền muốn trắc nghiệm xem Trọng Suất Ngụy thế nào, đỡ cho ông phải đau đầu tìm biện pháp đối phó.
"Nói đi! Chọn bên nào?" Hừ. Xem bọn chúng yêu được bao nhiêu.
Trọng Suất Ngụy nhìn cha, lại quay đầu nhìn Cổ Tinh Nhã. Khóe môi gợi lên độ cong hạnh phúc.
"Con chọn cô ấy. Cha, mọi chuyện con vẫn nghe theo cha nhưng riêng chuyện này thì tuyệt đối không." Anh nắm chặt tay Cổ Tinh Nhã.
"Cho dù ta dùng mọi cách ngăn cản các ngươi," Trọng Cổ Đình vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Cho dù thế nào con cũng chỉ cần có cô ấy. Có cô ấy là con đã có cả thế giới rồi. Cha có thể lấy lại vị trí Tổng tài NUS nhưng không thể ngăn cản con được."
"Được, tôi đã biết!" Quả nhiên con trai lớn không bảo được nữa rồi! Trạm Cổ Đình cảm thán trong lòng.
Trời ạ! Tổng tài thật là người đàn ông tuyệt vời. Thật không nghĩ tới bình thường anh lãnh đạm khó gần, cho dù có tươi cười cũng chỉ là bên ngoài, thế nhưng cũng có lúc làm người khác cảm động như vậy. Ngẫm lại bạn trai mình, không tiền không thế, chỉ được cái lãng mạn. Vậy mà giờ cũng thua nốt rồi! . . . . . ông trời thật không công bằng mà. Ngoài cửa phòng làm việc, thư ký không khỏi cảm thán.
"Cháu muốn biết bác không đồng ý cháu ở điểm nào?" Cổ Tinh Nhã thành khẩn hỏi, không biết mình đã làm gì để ông không vừa lòng.
"Hừ!" Trọng Cổ Đình ông ghét ai cũng cần phải có lý do sao? Bất quá xem cô có thành ý muốn biết thì ông sẽ cho cô biết: "Cô không xứng với con ta." Đã rõ ràng chưa?
"Vậy sao ạ, không xứng ở điểm nào?" Chính mình cảm thấy không xứng là một chuyện, người khác nói lại là chuyện khác. Cho nên tốt nhất hãy cho cô một lý do chính đáng, bằng không. . . . . . Hừ hừ! Cô cũng không dám đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra đâu. (MM: Hix, bố chồng đấy chị ơi)
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, ông phải thừa nhận cô điểm gì cũng tốt, cũng thích hợp với con trai ông, chỉ có gia thế là không được.
"Ta hỏi cô, cô cảm thấy xứng với con ta sao?" Ông muốn nhìn xem cô gái mà con ông chọn có năng lực thế nào. Trọng Suất Ngụy nghe cha mình hỏi thế, định phản bác hộ người yêu lại bị cô trừng mắt cản lại.
"Về điểm gì chúng cháu cũng rất hợp, bác nói đúng không?" Cổ Tinh Nhã khẽ cười trả lời.
Muốn chơi thì chơi đi! Lão hồ ly. Trong bụng cô thầm cười lạnh .
Cô đúng là một cô gái tốt, qua cửa như vậy được. Ánh mắt Trọng Cổ Đình thoáng tia hài lòng nhưng vẫn gây khó dễ.
" Ta cũng không vì như thế mà dễ dàng chấp nhận. Trọng gia chỉ có một đứa con trai duy nhất, cô nói ta có thể không cần chọn lựa cẩn thận sao? Nhất là đối với người không có gia thế như cô. Trọng gia làm sao trông cậy được."
Ha, lão hồ ly thế nhưng ám chỉ cô không có tiền đây mà.
"Cô không phải nghĩ nữa. Dù sao đó cũng chỉ là một trong nhiều lý do mà thôi."
"Vậy cháu cũng muốn biết, rốt cuộc bác muốn cái gì?"
"Ta muốn nhiều hơn thế."
Hứ! Nói đi nói lại cũng vẫn là một vấn đề mà thôi.
Con gái tất cả đều tham lam. Đương nhiên trừ vợ ông ra.
"Cháu muốn có anh ấy. Xin hỏi bác, cháu cần dùng bao nhiêu sính lễ để cưới anh ấy về nhà?" Cô cười cười, chỉ chỉ Trọng Suất Ngụy đang ngây người đứng bên cạnh.
"Cô nói. . . . . . Cô muốn cưới nó?" Khó khăn lắm Trọng Cổ Đình mới nói được hết câu. Biểu tình không thể tin nổi nhìn cô. Ông không nghe nhầm chứ?Cô hỏi ông muốn dùng bao nhiêu sính lễ để cưới con ông!
"Sao ạ, có vấn đề sao?" Cổ Tinh Nhã khẽ cười hỏi lại.
Lão hồ ly! Dám dùng tiền đập cô sao. Cô liền cho ông biết cảm giác bị tiền đập là như thế nào. So với ông cô ít tiền lắm sao?
"Ta. . . . . ." Trọng Cổ Đình hoàn toàn không cách nào phản ứng, chỉ có thể mở to mắt không nói được gì.