”Vì cái gì chúng ta biến thành như vậy……”
Yêu dã nhan sắc như hoa Anh Túc thất sắc, màu đỏ nhanh chóng phai nhạt thành xám ngoét. Phi Hàn nhìn Cổ Thiếu Hoa, ánh mắt không cam lòng.
Vì cái gì hay là bại bởi vận mệnh……..
”Vì cái gì muốn giết chết anh ấy?” Thiếu Hoa điên tiết vung tay cho hắn một bạt tai, ”Ngươi tại sao lại không chết đi! Tại sao lại là anh ấy!’
Trong nháy mắt, áp lực vây lấy hai người, đều không thể nói gì nữa.
”Tôi và anh cùng nhau, không tốt sao?”
”Chúng ta cùng một chỗ~ Ngô Nhật Vĩnh chết, Vương Huy điên loạn sống sót chui nhủi, ha ha, là vì chúng ta còn không có chơi đủ trò chơi này. Thiếu Hoa, anh có biết bọn họ dùng ánh mắt thế nào nhìn anh không? Anh chính là mỹ nhân của mỹ nhân! Mỗi một lần thượng anh, đều là dục tiên dục tử.”
Phi Hàn liếm máu trên môi, cúi xuống, ”Bọn chúng đáng chết, anh vẫn sống sót . Vì thế mà anh khổ sở sao? Như vậy liền hướng đồng bọn duy nhất của anh mà ra tay.”
Thiếu Hoa chán ghét buông cậu ra, hoàn toàn không thể đem người trước mắt này cùng Thiên Sứ năm đó đã cứu vớt hắn so sánh. Từng nhớ thương, từng đau khổ truy tìm, cho tới bây giờ chỉ còn cảm giác ghê tởm.
”Cậu cũng không phải là đồng bọn của tôi. Mày là ác ma, mau cút đi.”
Người kia gương mặt xinh đẹp, Thiếu Hoa từng tin rằng cậu thực sự thuần khiết, đã đoạt lấy trái tim hắn, nhưng hiện tại tâm hắn chính là đầm lầy.
Khi Phi Hàn thấy Thiếu Hoa gắt gao ôm mặt~ dường như đã tự giam hãm bản thân không cho bất cứ ai dộng đến mình~ cậu nản lòng tựa vào tường không nhúc nhích, rồi lại nhịn không được vươn tay muốn đụng vào mục tiêu ngọt ngào cấm kỵ —
”Tôi yêu anh—”
Những lời này làm cho thanh niên đang ôm mặt toàn thân run run, đến nức nở cũng không phát ra được, trong lòng bộc phát tiếng rên tê tâm liệt phế —
”Kiếp này ta đều phải ở tha lỗi lý vượt qua . Phi Hàn, Thần đang nhìn chúng ta, Cần Lực không phải cậu giết, là Thần không cho phép Cần Lực ở lại bên một người dơ bẩn như ta có thể làm ô uế anh ấy. Ta thương anh, lần đầu tiên ôm anh ta liền thương anh~ Đúng vậy, đúng vậy, khi anh ấy đã chết ta mới biết được — Ta hối hận, nhưng đã không còn kịp rồi — cậu cũng không còn kịp nữa, Phi Hàn.”
Lạnh lẽo lan tràn, xé toang mọi thứ~ Kỳ thật, chẳng ai nợ nần ai…
”Ý của anh là…… Muốn vì hắn ta mà báo thù?” Phi Hàn khẩu khí phi thường bình tĩnh, nhẹ nhàng nói.
Dường như một đống hỗn độn, mảnh vỡ bình hoa cùng những đoá hoa nát tươm đều là biểu hiện giả dối. Tối chân thật chỉ có bàn tay lạnh ngắt bên người.
”Ta muốn mình còn sống để chịu trừng phạt, cậu — ta quản không được.”
Cổ Thiếu Hoa tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân mới nói xong được những lời này, thanh âm hắn nhỏ dần như muốn tiếp cận tử vong. Nước mắt che kín khuôn mặt anh tuấn dưới ánh trăng như ngọc sáng không chút bụi bặm, khi hắn còn trẻ ảm đạm cùng ngây ngô đã che kín vẻ đẹp đó. Hiện tại hắn đã trở thành một thanh niên anh tuấn xuất trần , trong sáng mà cao ngạo cùng tối tăm. Hắn bắt lấy người dựa vào vách tường để chống đỡ thân thể mình, cánh tay trượt xuống, rõ ràng hắn đã muốn ngất đi, ánh mắt màu đỏ sắc mặt trắng bệch.
”Nguyên lai, anh đã sớm tính buông tay tôi.”
Phi Hàn ra vẻ bình tĩnh, tiếp tục biểu hiện vô hại giả dối, không giống Thiếu Hoa đã thay đổi~ nhiều năm như vậy, cậu cơ hồ vẫn duy trì mỹ mạo thần bí, đơn giản mà kiên cường năm đó. Giống như Thiên Sứ.
”Anh hẳn là sớm một chút nói ra.”
”Tôi còn nghĩ anh ngượng ngùng mở miệng.”
”Chúng ta luôn hiểu nhau không cần đến ngôn ngữ~ tỷ như tôi thay anh giết ai, anh đều hài lòng cười.”
……”Ba —” Bức tranh rớt xuống, kính vỡ từng mảnh.
Cổ Thiếu Hoa ngã sấp, thở cũng gian nan, toàn thân run rẩy không ngừng, nước mắt kề cận khoé miệng chỗ chảy máu —Trong đêm, thanh niên thất khiếu (7 lỗ tự nhiên vùng đầu mặt) đổ máu, làm cho người lạnh lẽo run sợ.
”Lưu Hương……” Thuốc độc lợi hại, người cũng hung mãnh, cùng vận mệnh đùa bỡn — ”Đều là báo ứng a……”
Ngón tay sờ lên bức tranh đặt trên đùi, đó là phong cảnh bờ sông với cảnh xuân tú lệ, mới nhớ đến lúc trước Cần Lực tự tay treo lên và từng đáp ứng sẽ có một ngày cùng nhau đi… Ngón tay nắm đến trắng bệch, hắn thằn lằn đã đứt đuôi? Làm sao bây giờ? Làm thế nào để có thể thoát khỏi thiếu niên xấu xa kia?
Phi Hàn hung hăng hôn Thiếu Hoa. ”Thiếu Hoa, tôi không thể chịu được nếu anh buông tay.” Vuốt tóc hắn đầy mơn trớn, lau đi giọt nước mắt cuối cùng từ đôi mắt đã mờ mịt, trên môi hắn huyết không ngừng chảy.
Lần đầu tiên Thiếu Hoa thấy mình như rơi xuống Địa Ngục, vô vọng vươn tay về phía Phi Hàn: ”Cứu tôi —”
Lần thứ hai, Thiếu Hoa trần trụi nằm dưới thân nam nhân khác giống như sơn dương nhận đồ tể (ý ẻm là chấp nhận để Phi Hàn ăn). Hắn biết hắn dụ hoặc người, mỗi một tấc da đều ở sáng bóng như phát quang~ Mau giúp hắn, giúp hắn, tận lực trừu sáp thêm một chút—
Lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm…… Mỗi một lần, đều chỉ có thể để mặc người chà đạp– Hắn hoàn toàn không biết nhiều năm như vậy, nhìn mình trưởng thành và diệt trừ tất cả những phiền não không cần thiết, khi đứng sừng sững ở trung tâm ánh hào quang~ vừa mới bắt đầu, hắn đã buông tay hai người vốn cố chấp nắm lấy.
”Phi hàn –” Giọt lệ quanh ánh mắt thương tổn, thân thể lạnh lẽo dường như được Thiên Sứ hôn — Thiếu Hoa dùng khí lực rất lớn ôn nhu bắt lấy một lọn tóc Thiên Sứ —
”Tại sao Thiên Sứ lại khóc….”
Lệ hoà trong huyết, từ từ chảy xuống…
Hoàn đệ bát chương.
Danh Sách Chương: