Tôi bị một cơn gió lạnh làm cho hắt hơi, mặt áo khoác đến kín cổ, sải bước đi tới lối vào tàu điện ngầm.
Khi tôi đến công ty, bởi vì đi làm sớm nên phòng làm việc chỉ có vài người, họ lúc này đang tụ tập bàn tán chuyện gì đó. Sau khi mỉm cười chào họ, tôi bước đến bàn làm việc và bật máy tính lên để thu xếp công việc hôm nay.
"Chào buổi sáng, Tiểu Hề." Tôn Dĩnh không biết từ lúc nào xuất hiện ở sau lưng tôi, giọng nói cô ấy vang lên khiến tôi giật mình.
Tôi quay đầu lại, trách móc cô ấy một chút: "Mới sáng sớm, cô làm tôi giật mình đó."
Tôn Dĩnh quay lại nhìn tôi, cười rất to, cô ấy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi, nói: "Làm gì nghiêm túc dữ vậy." Sau đó, cô ấy lại hỏi tôi: "Mà này, cậu có biết tối mai công ty sẽ tổ chức ăn liên hoan không?"
Liên hoan? Tôi vội lắc đầu hỏi: "Liên hoan gì vậy?"
Tôn Dĩnh nói với vẻ mặt đắc ý: "Hôm qua, bên phòng nhân sự đã đăng thông báo là những nhân viên mới vào công ty làm việc hơn 1 tháng sẽ tổ chức ăn mừng chào đón người mới."
Tôi bịa lí do gì khi tôi không biết ngày mai sẽ có một buổi liên hoan đây? Tôi thường không đọc thông tin trong nhóm văn phòng sau giờ làm việc. Tôi sờ mũi và lúng túng nói: "Được rồi, tôi biết rồi."
Sau khi các đồng nghiệp lần lượt đến công ty, Tôn Dĩnh không tiếp tục ngồi buôn chuyện với tôi nữa mà quay trở lại bàn làm việc.
- -------------------------------------------------
Lúc chuẩn bị nghỉ trưa, tôi liếc nhìn thời gian đã 11 giờ 21 phút, tôi cử động thả lỏng cơ thể một chút. Trong lúc không ai để ý, Tôn Dĩnh trượt ghế văn phòng đi đến bên cạnh tôi, nhỏ giọng hỏi: "Trưa nay ăn gì? Có muốn ra ngoài cùng đi ăn không?
Tôi nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ xem trưa nay ăn gì, bỗng nhiên tôi nhìn thấy Bách Vũ đang nhìn tôi khi anh đi ngang qua đây, anh nhíu mày sau đó dời tầm mắt.
Trước khi tôi kịp nghĩ xem cái nhìn đó có phải là ảo giác của tôi hay không thì Tôn Dĩnh ở bên cạnh giống như con chuột bị mèo giẫm đuôi suýt chút nữa nhảy dựng lên, Nhìn tôi với vẻ mặt sắp khóc, lắp bắp nói: "Hết rồi... Hết rồi, tôi bị bắt quả tang tám chuyện trong giờ làm việc, Tiểu Hề, vừa rồi cậu có nhìn thấy ánh mắt của Sếp Bách không. Thật kinh khủng!"
Làm gì đến mức đó chứ? Tôi thầm nói trong lòng. Định an ủi vài câu không có chuyện gì đâu. Chưa kịp mở miệng đã thấy Tôn Dĩnh rời khỏi chỗ tôi như một cơn gió, chỉ để lại một câu: "Lúc tan sở đi ăn gì đó đi."
TÔI:"......"
Thật ra tôi cũng không hiểu được suy nghĩ của Bách Vũ, giống như tối hôm qua, sau khi tôi gửi tin nhắn nói sẽ vì công ty mà làm việc chăm chỉ, nhận được lời hứa như vậy không phải sếp sẽ rất hài lòng sao? Tuy nhiên, sau khi gửi tin nhắn, tôi nhìn giao diện tin nhắn hiện lên dòng chữ "đang nhập văn bản" nhưng rất lâu vẫn không có hồi đáp, đúng lúc tôi nghĩ sẽ không nhận được câu trả lời thì thấy anh nhắn lại: "Uống thuốc xong thì nghỉ ngơi sớm một chút."
Tôi chắc chắn Bách Vũ không hài lòng với lời hứa sẽ làm việc vô cùng chăm chỉ của tôi.
12 giờ trưa, vừa đúng giờ nghỉ trưa, điện thoại đột nhiên rung lên. Tôi đứng dậy nhấp vào WeChat.
[Sếp Bách: Đến văn phòng của tôi]
Chết tiệt! Không đời nào! Dù muốn tính sổ cũng phải để người khác ăn chứ! Trong lòng thầm tính toán mọi cách từ chối, nhưng trên tay tôi lại gõ.
[XY: Vâng, sếp Bách.】
[XY: Chỉ có một mình em thôi sao?】
Tôi nhìn từ "ừm" mà sếp Bách gửi tới mà rơi vào trạng thái đóng băng.
A... khó chịu quá! Tại sao tôi luôn là người xui xẻo!
Tôn Dĩnh ánh mắt xót xa nhìn tôi, nói: Em trai à, chị đây sẽ mang đồ ăn về cho em, đừng lo, đi đi!" Nói xong cô ấy lập tức bỏ chạy, tôi chưa từng biết con gái có thể chạy nhanh đến vậy...
Tôi quen nẻo quen lối đến cửa phòng làm việc của Bách Vũ, thư kí Lâm cũng không có ở đó, tôi nghĩ có thể chị ấy đi ăn cơm trưa. Tôi bĩu môi đưa tay lên gõ cửa, đồng thời trong đầu hiện lên câu nói "Mời vào" lạnh băng của Bách Vũ.
Ngay khi vừa nghĩ tới, giọng nói của Bách Vũ lạnh lùng truyền qua cửa kính "mời vào". Tôi phụt cười, quả nhiên đoán đúng.
Tôi mở cửa bước vào, ngẩng đầu lên thì thấy Bách Vũ đang cúi đầu đứng ở bàn làm việc, từ từ tháo đồng hồ ra khỏi cổ tay.
Ánh mắt của tôi dừng lại trên những ngón tay thon dài của anh ấy. Lúc sau, tôi máy móc quay đầu nhìn sang chỗ khác. Sau đó, tôi cúi đầu lén nhìn bàn tay của mình, thực ra thì bàn tay của tôi khá đẹp, khớp xương rõ ràng lại trắng nữa. Tại sao khi nhìn bàn tay của chính mình, tôi không thể rời mắt khỏi nó cơ chứ.
Tôi ngẩng đầu lên lập tức bắt gặp ánh mắt của Bách Vũ đang nhìn tôi, Bách Vũ khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Sao em lại đứng ngẩn ngơ như vậy?"
Trong lòng có chút chột dạ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, cong cong ngón tay, thấp giọng hỏi: "Sếp Bách, anh tìm em sao?"
"Cùng nhau ăn cơm đi." Bạch Vũ hơi nhướng mày, bước tới sô pha ngồi xuống, nhìn tôi đứng bất động như khúc gỗ, nở nụ cười nhàn nhạt: "Đừng đứng ngốc ở đó nữa."
Tôi sững sờ "A" một tiếng, rồi bước đến ngoan ngoãn ngồi xuống. Sau khi nhìn thấy rất nhiều thức ăn phong phú được bày trên bàn tiếp khách, tôi nhận ra rằng nó khác xa so với những gì tôi đã tưởng tượng.
"Sếp Bách, cái này... Em..." một lúc sau tôi cũng không nói được câu nào.
Bách Vũ lấy đũa và bát đưa cho tôi, ngước mắt nhìn tôi, nói: "Một mình anh ăn không hết. Em không phải nợ anh một bữa cơm sao? Thêm một bữa ăn thì có phiền không?"
Tôi dám nói phiền sao... Tôi cầm lấy bát đũa, gật đầu như giã tỏi: "Em không phiền gì hết."
Sau khi nghĩ về chiếc ví mỏng như lá lúa của mình, tôi cắn răng, yếu ớt nói: "Sếp Bách, thực ra đồ ăn em nấu rất ngon, anh có muốn ăn thử không?" Tự tay làm thì rẻ hơn nhiều so với ăn ở ngoài và cũng sạch sẽ hơn nữa! Tôi đã nghĩ vậy đó.
Sợ Bách Vũ sẽ từ chối, tôi mở to mắt nhìn anh bằng ánh mắt khẩn thiết vô cùng chân thành, thiếu điều muốn phóng ra tia laze.
Tôi và Bách Vũ nhìn nhau một lúc, đột nhiên anh cúi đầu, cụp mắt xuống, như đang che giấu điều gì đó. Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch: "Vậy thì tối nay đi."