Như lúc này, ngay cả khi Văn Thanh Dương ôm ta, ta cũng không thể ngừng lo lắng được.
“Cao Văn, ngươi lại đang ngẩn người ra vì cái gì?”
Văn Thanh Dương nhíu mày quở trách, tay đặt xuống một quân cờ đen khiến cho quân trắng của ta bị ăn một mảng lớn. Ta bị tiếng vang của quân cờ làm sực tỉnh, nhìn xuống.
“A! Đã thua nhanh như vậy?”
“Thôi bỏ đi, ngươi cứ như vậy khiến ta thấy thắng được ngươi cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Ta lúng túng không biết nói gì, Văn Thanh Dương vẫn điềm nhiên mà thu quân cờ lại, chẳng để ý đến ta nữa.
“Ngươi làm như thế sẽ làm ta nghĩ rằng ngươi muốn ở cạnh ta, nên mới không hề cố gắng để thắng ta như vậy.”
“Sao thế được?!” ta nhìn hắn chằm chằm.
“À đúng rồi, từ hồi ngươi vào phủ cũng chưa từng đi tới đâu! Sắp tới ta có việc đi Kỳ Châu, muốn đi cùng chứ?!”
“Có thể sao?”
Ta hỏi lại, không chắc lắm đây có phải chỉ là một hồi cao hứng của hắn. Trước giờ hắn vẫn luôn thỉnh thoảng phải rời phủ, nhưng đều là đi một mình, có khi nào thì muốn mang ta đi cùng.
Văn Thanh Dương càn rỡ dựa sát vào người ta, mờ ám nói, hơi thở nóng rực phả vào thùy tai phải khiến ta rùng mình.
“Tất nhiên là có thể, chỉ cần đêm nay ngươi biểu hiện đáng giá một chút.”
“Vậy thật sự phải cố gắng rồi. Nghe nói con gái Kỳ Châu đều xinh đẹp như hoa như ngọc, không đến nhìn một lần thật có lỗi với bản thân.”
Văn Thanh Dương cười đến không ngừng được, ta hất cánh tay đang bám trên người mình xuống, im lặng đi về phòng. Đêm đó, trái với phán đoán, hắn không hề đến phòng tìm ta.
Thế nhưng, vài tuần sau, hắn vẫn đúng hẹn mang ta rời khỏi kinh thành.
Lần này ta cũng gặp lại một người đã khá lâu rồi không gặp, Đinh Nhất Tần, hắn ngồi trong cùng một xe với ta, trong khoang xe ngựa chật hẹp, vì hắn mà lại càng chật hẹp. Ta ngồi sát vào một góc, yên lặng nhắm mắt dưỡng thần. Chuyến đi này dù có bất ngờ, cũng chẳng phải mong đợi của ta, có cũng được, không có cũng xong, mà phải ở cùng tên này suốt một ngày đường, nghĩ thôi cũng làm ta chán ghét.
“Này! Này, tên mặt trắng!”
Đinh Nhất Tần hiển nhiên cũng chẳng ưa ta, vừa lên xe đã bắt đầu hục hặc. Ta giả vờ không nghe, vẫn tiếp tục nhắm mắt ngủ, tên đó vẫn không ngừng lải nhải.
“Gọi ngươi đó, đừng giả chết, nghe nói ngươi đang sống tại phủ của Văn đại ca, có thật không?”
“Im lặng!”
Ta bực bội rít lên, đêm qua bị Văn Thanh Dương gây sức ép quá nửa đêm, ngồi xe ngựa xóc nảy cũng đã làm ta phiền muộn không thôi, thắt lưng cùng chỗ dưới đó đều đau nhức mệt mỏi. Vậy mà tên béo trước mặt này thật chẳng biết điều.
“Đừng tưởng có Văn đại ca chống lưng mà lên mặt. Chắc chắn ngươi giở thủ đoạn gì đó nên mới được Văn đại ca coi trọng. Sớm muộn gì Văn đại ca cũng nhận ra bộ mặt tiểu nhân giả dối nhà ngươi…”
“Ta nói ngươi im, ngươi điếc à?!”
Ta gầm nhẹ, trừng hắn. Văn đại ca, Văn đại ca, nói mãi, tên này thực sự làm ta phát điên rồi, Đinh Nhất Tần bị ánh mắt của ta dọa sợ, sững người. Hận vì đã thất thố, tên này mặt đỏ gay gắt, chửi đổng.
“Ngươi là cái thá gì? Cao Văn, ngươi là cái thứ chó má gì?”
Ta nhìn hắn chán ghét.
“Đinh Nhất Tần, ta là cái gì? Ngươi thực sự muốn biết ta là cái thứ gì?”
Lưỡi dao mảnh xé gió, lướt qua ngay sát đống thịt trên mặt hắn, cắm ngọt vào ván xe ngựa đằng sau, một tay ta vẫn nắm cán dao nạm bạch ngọc. Đinh Nhất Tần bị dọa sợ, ú ớ một hồi, sắc mặt thoáng cái xám ngoét, tiếng chửi bị tắc trong cổ họng. Ta gằn từng tiếng một.
“Ta nói cho ngươi biết, ta ở với Văn Thanh Dương vì chúng ta vốn dĩ là cùng một loại người. Hắn ta làm được cái gì thì ta làm được cái đấy.”
Ví như một dao kia, không phải ta đâm chuẩn xác, mà ta căn bản không hề quan tâm có đâm chuẩn xác hay không, chưa lấy mạng hắn hoàn toàn là may mắn của hắn.
“Ngươi … ngươi …ngươi điên rồi.”
Phải, phải, ta cùng Văn Thanh Dương có khi nào bình thường.
Không để tâm tên này lắp bắp, ta ngả người ra phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Đinh Nhất Tần vốn là một tên hèn nhát, một màn mày quả nhiên đủ dùng, cả hành trình này cũng trở lên an tĩnh hiếm thấy.
Trời vừa chập tối, chúng ta tới Kỳ Châu, Văn Thanh Dương vừa đặt chân xuống đã không thấy mặt, ta cũng chẳng để tâm, mệt mỏi kéo tên béo Đinh Nhất Tần vào trong một trong những khách điếm sang trọng bậc nhất.
Lần trước đến đây ta từng nghĩ sẽ không bao giờ quay trở lại.
Vậy mà bây giờ đã lại lần nữa đặt chân lên chốn này rồi, ta thoáng thở dài, đêm trở lên chán nản. Văn Thanh Dương vẫn không trở lại, bao giờ ta lại mong hắn nhiều như vậy. Kéo theo Đinh Nhất Tần, chúng ta cùng tìm hoa thuyền, uống hoa tửu.
Ở kỳ châu về khoản này vốn không bằng kinh thành nhưng mỗi nơi lại có một phong vị riêng, ta nói con gái Kỳ Châu đều xinh đẹp như hoa như ngọc cũng chẳng phải nói ngoa.
Ngay trong thành nhiều nhất chính là kênh rạch, hồ lớn hồ nhỏ lên chốn này nổi tiếng nhiều hoa thuyền, chỉ chớm dừng lại đón khách rồi trôi dạt vào một đêm phong lưu.
Đã đến Kỳ Châu một lần nhưng vẫn chưa từng thử qua, ta đối với thứ này vô cùng mới mẻ. Ngồi trên một chiếc thuyền phủ hoa gấm, lắng nghe tiếng đàn của mỹ nữ ưu thương qua lớp lụa mỏng, trên môi nhấp một chén rượu nồng.
Đinh Nhất Tần mới đầu đối với chuyện đi cùng ta rất cố kị nhưng chỉ một hồi đã uống đến say khướt, nhìn chằm chằm vào các cô nương thướt tha, tay chân cũng bắt đầu động.
“Cao Văn huynh, không ngờ cũng biết hưởng thụ nha! Các nàng này so với ở Nghênh Hương lầu mới thấy chúng ta trước giờ chỉ nhìn qua rác rưởi. Con mẹ nó, toàn là rác rưởi…”
Xem chừng hắn đã say đến mềm người. Ta chán ghét, chầm chậm uống rượu.
“Ngươi bảo Văn Thanh Dương đến Kỳ Châu là đang tính làm gì?”
“Văn đại ca… Văn đại ca à?! Không phải là cũng đang ôm mỹ nữ như chúng ta sao…Mọi lần cũng thế mà…”
Giọng của tên này vang lên lè nhè, vì say mà ngắt quãng, lại càng khó nghe. Ta nhíu mày, lại xích ra đằng sau một chút nữa, kéo khoảng cách giữa chúng ta thêm một khoảng.
“Ý của ngươi là hắn đến đây nhiều lần rồi, chỉ để đi phiêu kĩ à?”
Đinh Nhất Tần vừa nấc cục vừa trả lời.
” … Ta chính là cánh tay phải của Văn đại ca, đi đâu cũng dẫn theo ta. Kỳ châu tính là gì? Phong châu, Đằng Châu, Trầm Châu, …chỗ nào mà chúng ta chưa từng đi…Ai bảo chúng ta chỉ đi phiêu kĩ…”
“Vậy các ngươi đang âm mưu làm gì?”
Ta gặng hỏi, không nhịn được cũng khẩn trương lên, đưa đầu dựa sát vào mặt hắn, rất mong moi từ trong miệng tên đần này ra một ít tin tức thú vị. Ví như Văn Thanh Dương đang âm mưu gì. Thế nhưng, phụ với kì vọng của ta, tên đần này chỉ nấc cục, vui vẻ nói một tiếng.
“Còn có… có đánh bạc nữa.”
Ta bực bội đẩy hắn ra, khiến hắn ngã chổng vó ra đằng sau, bộ dạng không khác gì một con lợn. Tên này cũng chẳng buồn ngồi dậy, trực tiếp ôm đùi một nữ tử, cười đê tiện, miệng liên tục gọi mỹ nhân, mỹ nhân. Nàng ta cũng bị làm cho hoảng sợ không ít, chân tay lóng ngóng.
Ta liền từ trong y phục của tên này moi ra được một đống bạc lớn nhỏ, không cần nhìn trực tiếp ném cho nàng.
“Lôi hắn đi đi!”
Nữ tử chân tay lóng ngóng hỏi lại.
“Lôi đi, lôi đi đâu được?”
“Các ngươi làm nghề này còn muốn hỏi ta lôi đi đâu, chẳng lẽ là ném xuống sông?”
Ta nhíu mày, nữ nhân rất nhanh hiểu được lập cập mang theo Đinh Nhất Tần lui xuống. Còn lại, đeo trên người ta là một nữ tử xinh đẹp khác, thân hình mềm mại quấn trên người ta như rắn, bàn tay mờ ám đã với vào trong ngực ta.
“Công tử, họ đã đi cả rồi. Đêm nay, công tử có muốn chiếu cố đến tiểu nữ không?”
Giọng nói vang lên mười phần phong tình, đủ để làm cho nam nhân mê mẩn dưới chân nàng. Con gái Kỳ Châu trăm nghe không bằng một thấy, đủ sắc đủ vị. Ta đem nàng kéo ra trước mặt, cẩn thận nhìn rõ. Đôi môi nàng mềm mại, thân hình nhỏ nhắn, ấm áp cùng đôi gò má ửng hồng, cùng ánh mắt ẩm ướt như chứa lệ.
Thế nhưng ta lại không làm cách nào động tình được.
“Đi ra!”
Ta thả nàng ra, hờ hững một mình uống rượu. Những hoa thuyền kiểu này thường rời đi vào chập tối, chỉ cập bến khi đêm đã qua. Suốt một đêm dài ta bị vây hãm trong không khí đậm mùi nhục dục này, xung quanh đều là những âm thanh truy tìm hoan lạc, không khỏi cảm thấy phiền lòng.
Sáng hôm sau, Đinh Nhất Tần tỉnh dậy vô cùng thỏa mãn, đến mức còn muốn bao nữ tử kia thêm vài ngày.
Ta chán ghét kéo hắn rời đi, một đường trở về khách điếm, điều không ngờ là thái độ của hắn đột ngột thay đổi, thân thiết đến mức có thể xưng huynh gọi đệ rồi. Hắn đối với ta liên thiên không dứt làm đầu ta đau đến nứt ra, đêm qua vốn đã thức trắng đêm uống rượu, đến lúc tống được hắn về phòng, chính mình cũng trở về phòng mình thì đã mệt đến không chịu nổi.
Thế nhưng ta thế nào cũng không ngờ được trong phòng của ta đã có người đợi rồi.
Văn Thanh Dương.
“Tìm ta có chuyện gì?”
Ta hờ hững đứng quay lưng lại với hắn, cởi ra áo choàng.
“Thế nào? Nữ tử Kỳ Châu được chứ?”
“Cũng không tệ!”
Đột nhiên thấy mặt đất chao đảo, ta thoáng mất thăng bằng, bị một lực rất lớn, đến khi định thần lại được, đã thấy Văn Thanh Dương đè lên người mình. Đây là có ý gì? Ta nhíu mày. Nhanh như chớp, hắn lột y phục của ta, tay cũng không an phận, tham nhập vào bên trong, vuốt ve từng tấc da thịt.
Ta nằm dưới thân hắn, y phục hỗn độn, nửa kín nửa hở, bị hắn mặc sức làm loạn đến run rẩy thở dốc.
“Văn Thanh Dương! Ngươi đây là đang làm cái gì?”
“Đang kiểm tra ngươi!”
Trái ngược với ta, Văn Thanh Dương ở phía trên vẫn thản nhiên như không. Hắn cầm lấy khí quan cũng đang run rẩy của ta, ác nghiệt mà niết nhẹ, giọng điệu thật vui vẻ nói.
“Xem ra đêm qua ngươi còn chưa làm gì, thế nên chỗ này vẫn còn phấn chấn lắm!” Lại kề sát vào tai ta nói nhỏ. “Cũng chỉ có ta mới thỏa mãn được ngươi, đúng không?”
Ta uất đến nghẹn, rất muốn phản bác, thế nhưng cơ thể lại thành thật, mong chờ đụng chạm của hắn đến run rẩy. Kéo lại vạt áo của mình, ta đẩy mạnh hắn ra, cay nghiệt nói.
“Tại sao lại chỉ có mình ngươi? Trong lòng ngươi rốt cuộc nghĩ ta là gì?”
Mắt hắn sắc lại, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười. Văn Thanh Dương cúi xuống, bàn tay hắn như gọng kìm bóp chặt cằm ta ép ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ngươi muốn nghĩ là thứ gì thì chính là thứ ấy.”
Sức nặng trên người đột ngột biến mất, thoáng cái, Văn Thanh Dương dời đi, bỏ lại ta một mình nằm trong phòng, đầu óc trống rỗng.