• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài thành hoang vu, cỏ dại ven đường lung lay theo gió. Hai chiếc xe ngựa hoa lệ, đột nhiên dừng lại.

Tư Phi Tình ngồi ở bên trong xe, vừa rồi có chút gió thổi qua, ngực có điểm khó chịu, y ho khan vài tiếng, dựa lưng vào tấm nệm, túm chặt áo lông trên người. Vết thương tuy đã dần dần khép lại, nhưng vẫn là đi lại khó khăn, Mạnh Thiên Dương suốt đêm căn dặn thuộc hạ đem thùng xe chuẩn bị thật tốt, bên trong xe toàn bộ lót thảm lông, tránh cho y trên đường  chịu xóc nảy.

Khụ một tiếng, Tư Phi Tình nhìn Thất thiếu gia mặt không chút thay đổi ngồi một bên ở trong xe, đầu không quay lại. Đêm qua lúc y hướng Mạnh Thiên Dương mở miệng yêu cầu, còn sợ Mạnh Thiên Dương không vui, ai ngờ hắn thật sự tha Thất thiếu gia, cũng không biết hắn cùng Lăng Tiêu nói gì, mà Lăng Tiêu cư nhiên đáp ứng để Thất thiếu gia theo cùng.

Chỉ là, Tư Phi Tình nhìn khuôn mặt thất thần của Thất thiếu gia sau khi lên xe, âm thầm thở dài. Thiếu niên kiêu ngạo hung hăng trước kia tựa hồ đã mất đi, bây giờ ngồi trước mặt mình chỉ bất quá là khối thể xác diễm lệ mà thôi…

Mành vén lên, Mạnh Thiên Dương mỉm cười quan tâm: ” Còn có, trên đường đừng quên mỗi ngày uống thuốc. Rảnh rỗi buồn phiền, thì mang cầm ra đạn.” Rồi đem một khỏa bình dược cùng Tiêu vĩ cầm đặt vào trong xe.

“Mạnh Thiên Dương…” Tư Phi Tình không tự chủ bắt lấy tay áo hắn, càng gần tới lúc  ly biệt, trong lòng y càng khó chịu hơn.

Thấy Tư Phi Tình giống như một tiểu hài tử cầm lấy tay mình không buông, Mạnh Thiên Dương sủng nịch cười: ” Ngoan, ta còn chờ ngươi trở về mỗi ngày đạn cho ta nghe, thuận tiện dạy ta cái gì mà văn nhã lâu chủ Phong nhã lâu nữa đó, ha ha ”

Nhớ tới cầm nghệ của Mạnh Thiên Dương không gì so sánh được, Tư Phi Tình nhịn không được cười.

“… Phi Tình, cẩn thận chiếu cố bản thân…” Mạnh Thiên Dương ôn nhu khẽ vuốt ve khuôn mặt tươi cười của y, nếu như có thể, thật muốn cùng y đi Lăng Tiêu thành một chuyến: ” Ta cũng nên trở về rồi…”

“Mạnh Thiên Dương…” Tư Phi Tình nhìn Mạnh Thiên Dương, như vậy  ôn nhu, như vậy ân cần,  hắn như xuân phong ấm áp ——

“… Sau này, không nên tùy tiện giết người nữa, có được hay không? Ta, không muốn ngươi vì ta mà thương tổn đến người khác…” Tư Phi Tình trong mắt mang theo ý cười nhợt nhạt có chút ưu thương ——  có lẽ là do ta quá coi trọng tánh mạng, nhưng mọi người,  hẳn là cũng muốn  hảo hảo mà sống đi…

” Phi Tình…”  Chăm chú nhìn đôi con ngươi trong suốt không dính chút bụi trần của y, Mạnh Thiên Dương cuối cùng  mỉm cười, ở trên môi y ấn xuống nụ hôn.

“Ta đáp ứng ngươi. Bảo trọng ——” mành xe nhẹ nhàng buông xuống.

Mạnh Thiên Dương… Tư Phi Tình vỗ về môi, trên mặt còn lưu lại khí tứ ấm áp khiến người an tâm, y ngơ ngác xuất thần, cho nên không nhìn thấy người kia vẫn thủy chung ngồi yên ngẩn ngơ, Thất thiếu gia tầm mắt tựa hồ căn bản không chú ý Mạnh Thiên Dương đi đến, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt.



” Đã để thành chủ đợi lâu.” Mạnh Thiên Dương hướng xe ngựa cách xa mười trượng, tuyết y nhân đang khoanh tay trước ngực đứng im, xa xa nhìn bầu trời, Nguyệt nô cúi đầu đứng trang nghiêm  một bên.

Lăng Tiêu quay đầu, lãnh đạm nói: ” Ngươi chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, là muốn Lăng mỗ cũng ngồi xe trở về sao? Hừ, chỉ sợ một tháng cũng không tới được Thiên Sơn.”

” Kia ngược lại không đến mức đó chứ, mấy tên xa phu Mạnh mỗ phái tới đều là lão luyện, lương xe tuấn mã, có lẽ cũng sẽ không quá kéo dài lộ trình của Thành chủ đi.” Mạnh Thiên Dương cười cười, rồi nói tiếp: ” Hơn nữa, Tư công tử đi lại không tiện, chung quy không thể làm phiền thành chủ hay là Nguyệt nô cô nương cõng y trở về,  ha ha —— ”

“Ngươi ——” Nguyệt nô tức giận đỏ mặt, nếu không kiêng nể chủ nhân ở bên, nàng đã sớm xông lên trước, thống thống khoái khoái đâm hắn vài kiếm, Phong nhã lâu  chủ này  đúng là ghê tởm.

Con ngươi chợt rét lạnh: ” Ngươi cho rằng Lăng mỗ  đáp ứng  cứu y, thì có thể trắng trợn như vậy sao? Ngươi không sợ ta giận chó đánh mèo sao?” Lăng Tiêu cười đến dọa người.

” Thành chủ nhất ngôn cửu đỉnh, nếu chính miệng đáp ứng ra tay cứu giúp, tự nhiên sẽ không hại đến y. Mạnh mỗ nếu không tin thành chủ, như thế nào để y theo thành chủ rời đi.” Mạnh Thiên Dương mỉm cười nói,  ngữ khí nhưng lại gắt gao chế trụ Lăng Tiêu, không để hắn nuốt lời.

Lăng Tiêu hừ một tiếng, nhún người nhảy xuống đất, tay áo nhẹ tung bay, đã  tiến vào ben trong chiếc xe. Nguyệt nô hướng Mạnh Thiên Dương xem thường cũng xoay người , theo vào xe.

” Thành chủ chậm rãi đi, Mạnh mỗ không tiễn ——” Mạnh Thiên Dương cười hướng phía sau xe ngựa trên đường bụi bay mù mịt. Hắc hắc hai tiếng cười theo sau, mặc dù hai chiếc xe ngựa bề ngoài hoa lệ giống nhau, nhưng bên trong xe Lăng Tiêu, cái gì cũng không có, để hắn từ từ nổi điên quay về Thiên Sơn.

***

Thiên Sơn băng lãnh, ngàn năm tuyết đọng, núi cao trùng điệp hiểm trở, gió vi vu gào thét không ngừng, mây mờ cuồn cuộn khắp nơi, bao trùm cả nhân gian. Đất trời mênh mông mù mịt, tựa như một đạo cuồng phong vô tình phủ xuống nhân gian.

Tuyệt cảnh nhân gian như bị tuyết đóng băng… Tư Phi Tình đứng lặng trước cửa sổ, phong cảnh hùng vĩ của vùng sông nước Giang Nam khiến cho tâm trí y  mơ hồ, gió lạnh nhè nhẹ xuyên vào trong xe, y theo bản năng túm chặt chiếc áo lông, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn một mảnh mênh mông mờ mịt bên ngoài.

Ở nơi băng lãnh vô tình như vậy, con người cũng sẽ giống như thế đi. Cái kia Lăng Tiêu cũng băng lãnh giống băng, lạnh lùng tựa như kiếm! … Tư Phi Tình không lên tiếng,  chà xát hai tay lạnh buốt vào nhau, đóng cửa sổ, ngồi lại trên tháp  ——

Một chặng đường mệt mỏi,  Y cơ hồ sau khi dùng gần hết một đống dược hoàn kia, trưa nay rốt cục cũng tới chân núi Thiên Sơn. Xe ngựa không cách nào tiếp tục đi về phía trước, nên mấy xa phu kia liền quay về Phong nhã lâu phục mệnh. Y cùng Thất thiếu gia được thị vệ trong thành cõng lên núi, an trí ở trong tiểu viện, lúc này đã là hoàng hôn, Lăng  Tiêu nhưng từ lúc trở về thành vẫn chưa thấy xuất hiện…

Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, Thất thiếu gia bưng bữa tối đi vào, trầm mặc không lên tiếng xắp đặt chén đũa, trên mặt vẫn như trước đây không chút biểu tình.

“… Ngươi không ở đây cùng ăn sao?”  Tư Phi Tình ngồi xuống, thấy hắn ôm thực hạp không lên tiếng rời đi, nhịn không được gọi hắn lại, một tháng ngồi chung xe, Thất thiếu gia không nói qua một câu, cũng không liếc mắt nhìn y một cái.

Thất thiếu gia cước bộ không ngừng, lắc đầu đi ra ngoài. Tư Phi Tình nhìn thấy trên bàn chỉ có một bộ chén đũa, thấy mình hỏi thật là ngu ngốc, y ngốc lăng một hồi, không yên lòng gảy gảy thức ăn ——  cái kia Thất thiếu gia mặc dù không lên tiếng, nhưng Tư Phi Tình thấy hắn thi thoảng ho khan, ngày ấy một chưởng Mạnh Thiên Dương đánh trúng ngực hắn hẳn là rất lợi hại đi, lúc đó Thất thiếu gia ói ra thật nhiều máu… còn có mỗi đêm trong lúc ngủ mơ, tựa hồ nghe thấy hắn nghẹn ngào, mạnh mẽ tự nhẫn nại nhưng trong lòng không khỏi chua xót…

Tại sao lại khổ sở như vậy chứ? Tư Phi Tình trong lòng một trận buồn bực, ăn non nửa chén cơm liền không muốn ăn nữa, y buông chén đũa, lững thững  đi ra ngoài tiểu viện.

Hoàng hôn buông xuống, gió lạnh vi vu, thổi qua thân thể đơn bạc của y, khiến y run rẩy. Trên đường cũng không thấy một bóng người, Một Lăng Tiêu thành to lớn như vậy tĩnh mịch, dường như không có người nào. Y không biết Lăng Tiêu xưa nay thích yên tĩnh, nên người trong thành tự nhiên  sẽ không dám  lớn tiếng xôn xao rồi.

Đi một hồi lâu, sắc trời đã đen nhánh một mảnh, Tư Phi Tình trên người đã lạnh run, nghĩ muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Y quay đầu lại, bất giác sửng sốt,  vừa rồi trong lòng mải suy nghĩ nên không để ý đường, lúc này lại đang ở giữa một vườn hoa vắng vẻ, lướt qua một lượt chỉ thấy bên ngoài tường vây xung quanh, mái hiên nhấp nhô một mảnh,  không biết đâu mới là tiểu viện của mình.

Nga, hình như lạc đường rồi…  Tư Phi Tình ho khan vài tiếng, mặt không khỏi nóng lên, nếu lớn tiếng kêu to, há chẳng phải đem tất cả mọi người đến nhìn y mất mặt sao? Vạn nhất bị Lăng Tiêu biết, sẽ càng chế nhạo y vô dụng. Y sửng sốt một hồi, ngồi trên giả thạch, ngẩng mặt xuất thần —— nếu là ở tổng đường, không thấy bóng dáng mình, Mạnh Thiên Dương nhất định sẽ rất nhanh tìm đến đây đi…

Đã một tháng rồi, không biết ngươi lúc này đang làm cái gì? Có hay không nhớ đến ta? có hay không lại đạn 《 Bích tiêu ngâm 》, làm ra bộ dạng lâu chủ văn nhã? … trong đầu hiện lên thân ảnh tuấn nhã của Mạnh Thiên Dương, Tư Phi Tình khóe môi giương lên tiếu ý, thân thể nhưng lại lạnh đến run rẩy.

Mạnh Thiên Dương… ta bây giờ rất lạnh…

” Ngươi ở đây làm cái gì vậy?”  Thanh âm lạnh lùng đột ngột vang lên.

A? Tư Phi Tình ngẩng đầu, Lăng Tiêu một thân bạch y tung bay trong gió, đứng trước mặt, đang dùng cặp mắt lạnh như băng nhìn y.

Ngươi tới khi nào vậy? Tư Phi Tình mặt ửng đỏ, mới vừa rồi y nhớ Mạnh Thiên Dương thật sự rất xuất thần rồi.

” Sao không ở trong phòng đợi, ai cho ngươi rời tiểu viện chạy loạn khắp nơi?” Lăng Tiêu thấy Tư Phi Tình không trả lời, ngữ khí càng lạnh, hắn vừa mới đến tiểu viện tìm Tư Phi Tình,  nhưng  không thấy bóng người, lại  ở chỗ này phát ngốc.

Nghe Lăng Tiêu ngữ khí trách mắng, Tư Phi Tình trong lòng ủy khuất: ” Ta không phải phạm nhân của ngươi, tại sao không thể rời khỏi tiểu viện?” Trừng mắt nhìn Lăng Tiêu, không biết tại sao, y chính là không thích Lăng Tiêu, không thích cái kiểu cao cao tại thượng của hắn, đem  chúng sinh nhân gian dẫm nát  dưới chân, tựa hồ muốn làm chúa tể của nhân loài.

Nam sủng ti tiện hèn mọn này, cư nhiên dám nói chuyện như thế với hắn! Ánh mắt Lăng Tiêu lạnh giống như huyền băng ngàn năm, hắn lúc đầu như thế nào lại có thể đáp ứng cứu người không biết sống chết này. Lạnh lùng hừ một tiếng: ” Ngươi một mình ở chỗ này, là muốn bị lạnh chết sao? Muốn chết như vậy, thì đừng tới Lăng Tiêu thành,  tránh làm dơ bẩn chỗ của ta.”

” Ngươi nói cái gì?” Ngôn ngữ khinh thường khiến Tư Phi Tình tức giận: ” Ai muốn bị lạnh chết?”

” Vậy ngươi ở đây làm gì?” Lăng Tiêu  thờ ơ nhìn y ho đến sắp không thở nổi.

Che miệng cố gắng phong bế luồng nhiệt giống như muốn lao ra khỏi miệng, Tư Phi Tình thở dốc, nhớ tới lời dặn của Mạnh Thiên không nên chống đối Lăng Tiêu, y nỗ lực đè xuống căm phẫn trong ngực, nói:  “Ta chỉ là lạc đường.” Đừng quá  xem thường Lăng  Tiêu,  chắc chắn hắn sẽ lại châm biếm một phen đi.

Lạnh lùng  nhìn chằm chằm vẻ mặt căm giận và bất bình của Tư Phi Tình, chốc lát, Lăng Tiêu xoay người lại: ” Đi theo ta.”

****

Rất lạnh a! Tư Phi Tình không tự kiềm chế được ôm chặt bản thân, đây là chỗ nào? Trong thạch thất trống trải chỉ có một vài giả thạch, bốn phía vách tường kể cả nóc nhà đều là một khối, còn hơn cả thạch thất, không bằng nói là thạch động chính xác hơn. Sương mù trắng xóa không ngừng từ mặt đất xung quanh bốc lên, lạnh thấu da thịt!

” Lạnh như vậy đã chịu không được rồi sao?” Lăng Tiêu lạnh nhạt, môi cong lên nụ cươi châm biếm, lạnh lùng nói: ” Bắt đầu từ hôm nay, ngươi mỗi ngày buổi chiều đều phải bỏ ra hai canh giờ tới đây luyện công, ta bây giờ liền đem  Phổ Thiện Tâm Kinh truyền thụ lại cho ngươi. Cầm đi!”

Một quyển sách hơi mỏng vứt vào lòng Tư Phi Tình, đầu ngón tay lạnh cóng run rẩy mở ra từng trang, mắt nhìn những họa đồ trong sách mà không hiểu gì, còn có những văn tự biến ảo, hoàn toàn không thể hình dung nó ra sao.

” Ngươi không có căn cơ võ học, chỉ sợ là cái gì cũng xem không hiểu, hừ, tới đây đi.” Lăng Tiêu ngồi ở giả thạch duy nhất, nhìn Tư Phi Tình mơ màng không biết gì, khinh thường nhíu mày, hắn thật sự là sai lầm, dẫn theo một đại phiền toái trở về, bị Tư Phi Tình chống đối không nói, sau này còn phải  mỗi ngày cùng hắn luyện công.( là bồi đắp tình cảm chứ ^_^)

Chịu đựng thân thể càng ngày càng lạnh, Tư Phi Tình chăm chú  nghe Lăng Tiêu thuyết giải, Lăng Tiêu ngược lại cũng không có nửa điểm qua loa, nói rất tường tận. Đem Phổ Thiện Tâm kinh một lượt giải thích rõ cho y, Lăng Tiêu thật không ngờ, hắn dự tính Tư Phi Phi Tình phải mất vài buổi tối mới có thể lĩnh hội xong, nhưng nam tử trước mắt bệnh tật ốm yếu này đúng là năng lực thần kỳ cao, trong một buổi tối hoàn toàn đã lĩnh hội hết, không khỏi nhìn y  một cái.

Vừa nhìn, đã thấy Tư Phi Tình toàn thân run rẩy, sắc mặt một mảnh trắng như tuyết, môi xanh tím, rõ ràng là không chịu nổi hàn khí. Lăng Tiêu mày hơi nhíu lại, đột nhiên đứng lên: ” Hôm nay học đến đây thôi, trở về đi.”

Tư Phi Tình vẫn đang mạnh mẽ chống đỡ, nghe hắn nói xong, như được đại xá, trong lòng nhất thời buông lỏng, mới cảm giác được hai chân lạnh đến tê cứng không còn cảm giác, Ngay cả bước cũng bước không nổi. Y không muốn để cho Lăng Tiêu cười nhạo, cắn răng, cố gắng nhấc chân chậm rãi bước đi.

“Ngươi như vậy đến hừng đông cũng không quay về được.” Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn một hồi, nói.

Cũng không phải ngươi đem ta tới cái chỗ quỷ quái lạnh cóng này sao! Tư Phi Tình âm thầm bực mình, y thật sự lạnh đến nỗi ngay cả khí lực phản bác cũng không có, không rên một tiếng, vẫn là tiếp tục bước đi.

Bỗng nhiên thắt lưng bị xiết chặt, Lăng Tiêu tay phải giữ vạt áo y, thân ảnh thoáng một cái, đã mang theo Tư Phi Tình bay ra khỏi thạch thất, một mạch đi thẳng.

Ngươi làm cái gì vậy? Tư Phi Tình kinh ngạc mở to hai mắt, mở miệng định nói tiếp, bị gió lạnh thổi vào mặt, nghẹn  nói không ra lời.  Đột nhiên dừng lại, liền đã  trở lại trong tiểu viện của y.

Lăng Tiêu vung tay áo đẩy cửa phòng ra, đem Tư Phi tình hướng trên giường ném xuống, phủi phủi ống tay áo, lạnh lùng nói: ” Ngày mai sau khi dùng xong bữa tối không được chạy loạn, nếu không lạc đường rồi sẽ chẳng ai đưa ngươi trở về đâu.”  Liền xoay người rời đi.

Tư Phi Tình bị hắn quăng xuống giường, đầu choáng nửa ngày mới tỉnh, y ho khan vài tiếng, kéo chăn bông đắp lên, nhưng lạnh quá, cuộn chặt toàn thân, vẫn không ngừng run rẩy, hàm răng cũng không ngừng cách cách va vào nhau. Y đáy lòng một trận khó chịu, nếu ở Phong nhã lâu, làm sao có thể bị khinh bỉ như thế, Lăng Tiêu rõ ràng thích ý hành hạ  y đây mà.

Đột nhiên trong phòng sáng trưng, y cả kinh quay đầu lại, thấy Thất thiếu gia thắp nến tiến vào.”…ngươi, ngươi còn chưa ngủ sao?” Tư Phi Tình miễn cưỡng thốt lên một câu, bây giờ đã nửa đêm canh ba , Thất thiếu gia nhưng lại tới  đây làm cái gì?

Thất thiếu gia thấy y lạnh đến run rẩy, sắc mặt trắng bệch, cũng không nói gì. Tư Phi Tình hơi có chút sợ hãi, y mặc dù không đành lòng thấy Thất thiếu gia bị Mạnh Thiên Dương như vậy trừng phạt,  nhưng đối với hành động ngày đó của hắn thủy chung  trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhất thời cứng đờ.

Buông ngọn nến xuống bàn, Thất thiếu gia không nói một tiếng đi ra ngoài. Tư Phi Tình thở phào nhẹ nhõm, giãy dụa muốn đứng dậy đi đóng cửa phòng. Mới vừa ngồi dậy, Thất thiếu gia lại đi vào, trong tay bê một hỏa bồn, bên trong tràn đầy một chậu than, nghĩ là mới cho thêm vào. Hắn đem hỏa bồn đặt ở chân giường Tư Phi Tình, trong phòng lập tức ấm áp lên.

Tư Phi Tình giật giật khóe môi, cũng không biết nên nói cái gì. Thất thiếu gia yên lặng quạt, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt diễm lệ của hắn, tại sườn mặt rơi xuống một mảnh khói trắng, hắn đột nhiên bị sặc khói,  liên tục ho khan.

” Ngươi không sao chứ? … thương thế của ngươi có phải hay không còn chưa tốt? ta ở đây còn có chút dược…”

“… Không chết được…” Thất thiếu gia hơn tháng qua, lần đầu tiên mở miệng, ngược lại khiến Tư Phi Tình ngẩn ngơ.

Thất thiếu gia lẳng lặng nhìn ngọn lửa, chốc lát, chậm rãi nói: ” Ngươi là người duy nhất hỏi đến thương thế của ta…” hắn đột nhiên cười: ” Nghĩ không ra cư nhiên là ngươi a”  một tay lau bụi than trên mặt, đứng dậy.

Hắn nhìn Tư Phi Tình ánh mắt có chút hoang mang, lại cười cười: ” Ngươi như thế nào không hận ta?  còn muốn thay ta hướng lâu Chủ  cầu tình?” Cũng không chờ Tư Phi Tình trả lời, nói tiếp: ” Ta nhưng  tình nguyện muốn lâu chủ giết ta —— ”

” Tại sao?” Tư Phi Tình trợn to hai mắt, quên mất thân thể đang lạnh run: ” Chết rồi thì cái gì cũng không còn nữa, còn sống không  phải tốt sao?”

Y vẻ mặt kinh ngạc, thật sự không nghĩ ra sẽ có người cam tâm bỏ qua mạng của mình, tỷ tỷ như thế, mà bây giờ Thất thiếu gia cũng là ——

Thất thiếu gia nhìn hai tròng mắt thanh tịnh của y, cuối cùng lắc đầu: “Ngươi không biết…” Hắn thở dài hướng bên ngoài đi ra, tay đặt trên cánh của,  ngừng lại cước bộ,  đưa lưng về phía Tư Phi Tình: “Ta theo lâu chủ bốn năm… Không ngờ tới cuối cùng ngược lại là ngươi đã cứu ta… Quên đi, không nói nữa…”

Tư Phi Tình nhìn cửa phòng phía hắn sau đóng lại, trong lòng tựa hồ không rõ chuyện gì, nhưng lại lý giải không được, chỉ cảm thấy một trận phiền muộn trong ngực, nghĩ không ra tư vị gì. Chăm chú nhìn hỏa  bồn, cũng  không mệt mỏi.

Đã giữa trưa rồi sao? Khi Tư Phi Tình tỉnh lại, Thất thiếu gia đã đem bữa trưa đến,  sau khi hầu hạ y rửa mặt liền lui ra ngoài. Tư Phi Tình đêm qua suy nghĩ hồi lâu, cũng ngủ không an giấc, lúc này có chút khó chịu, ăn vài miếng rồi dừng lại, uống thêm chút trà, ánh mắt  rơi vào cuốn Phổ Thiện Tâm Kình—— đây thật sự có thể cứu được mạng sống của mình sao? Liền vì nó, vì mình, mà Mạnh Thiên Dương tao nhã hai tay nhiễm đầy máu tươi? …

Y ngẩn ngơ một hồi, ngồi trở lại đầu giường, dựa theo Tâm kinh đồ chú và chỉ giáo của Lăng Tiêu hôm qua truyền thụ, chậm rãi điều chỉnh khí tức. Hô hấp từ từ nhẹ nhàng, ấm áp lan tỏa toàn thân, trái tim yên tĩnh trầm ổn đến không ngờ được…

Tuần hoàn hai vòng, Tư Phi Tình mở mắt ra, cảm thấy tứ chi thoải mái thư sướng, ban đầu có một chút đau đớn rồi sau biến mất vô tung. Y vừa mừng vừa sợ, xem ra Mạnh Thiên Dương nói không sai, Tâm kinh này xác thực kỳ hiệu, đợi y đều thông hiểu, thì bệnh tật sẽ không còn quấy nhiễu nữa.  Nhất thời trong lòng hết sức vui mừng, muốn lao ra ngoài hô to một phen, lập tức thu lại tâm kinh đặt xuống dưới giường,  một đường chạy khỏi tiểu viện, gió lạnh thổi lên người, cũng không cảm thấy lạnh, trong mắt nhìn thấy băng tuyết đầy trời, núi non trùng điệp, đều đáng yêu đến cực điểm.

—— Rốt cục có thể như người bình thường mà sống rồi! có thể cùng Mạnh Thiên Dương sống chung rồi!  cùng Mạnh Thiên Dương cùng nhau…

Thân thể suy yếu chịu không nổi tốc độ quá nhanh, liền ngừng lại, trái tim nhưng vẫn kích động không thôi, Tư Phi Tình một bên ho khan, khóe môi mang theo ý cười, y rốt cục có thể sống rồi!

Hô hấp bình phục lại, Y nhìn bốn phía, cảm thấy Lăng Tiêu thành này tuy lạnh lẽo nhưng lại hết sức mê người, đang muốn hảo hảo làm quen một chút với cảnh vật xung quanh, để tránh lại lạc đường, bị người  nhạo báng. Y đi một chút dừng lại một chút, bất tri bất giác cư nhiên lại đến trước cái vườn đêm qua.

Tối hôm qua sắc trời tối đen, Tư Phi Tình không nhìn được rõ, trước mắt thấy vườn mênh mông, sườn đông nhưng lại có một cái hồ thật lớn, sương mù dày đặc. Y đến gần duỗi tay thăm dò, nguyên lai là một cái ôn tuyền a.

Nơi đây băng tuyết tràn đầy, như thế nào lại có ôn tuyền? Tư Phi Tình cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không thèm nghĩ nhiều nữa. Y hơn tháng qua xe ngựa xóc nảy, suốt hành trình lại tắm rửa không tiện, chỉ có thể dùng chút nước lau sơ qua, còn không có hảo hảo tẩy rửa, thấy ôn tuyền nhiệt khí bốc hơi khiến y không khỏi động tâm, thấy bốn bề vắng lặng, Tư Phi Tình cởi giày ra, ngồi bên cạnh ôn tuyền, duỗi hai chân vào trong nước, khoảnh khắc ấm áp từ lòng bàn chân dâng lên, y  thoải mái thở ra một hơi dài.

Hai chân vung vẩy làm bọt nước tung tóe, giống như khi trước ở nhà vẫn thường nghịch… Tư Phi Tình nhợt nhạt cười ——

“Ngươi thật to gan,  dám tùy tiện vào ôn tuyền của chủ nhân——” thanh âm nữ tử lạnh lùng mềm mại vang lên, cũng không phải  thanh âm của Nguyệt nô.

Tư Phi Tình ngẩng đầu, đối diện chính là Lăng Tiêu đang lạnh lùng nhìn y, phía sau theo bốn nữ tử lãnh diễm, Nguyệt nô cũng ở trong đó. Bốn nàng trong tay đều mang y phục, đồ dùng, rõ ràng là đang chuẩn bị hầu hạ Lăng Tiêu tới đây tắm rửa,  nhưng lại phát hiện đã bị người chiếm trước rồi.

Kia… Tư Phi Tình chớp mắt, vẫn chưa nói gì, nữ tử vừa rồi quát mắng y, hướng  Lăng Tiêu cung kính: ” Chủ nhân, Phong nô liền đem hai chân thằng nhãi này  một kiếm chặt đứt  —— ”

Cái gì? Tư Phi Tình hai mắt mở to: ” Chỉ bất quá ngâm chân xuống nước thôi a, ngươi không thể vì thế mà đem chân ta cắt bỏ đi chứ, thế nếu ở chỗ này tắm, chẳng phải là muốn giết người sao?” như thế nào những người này lại cỏ thể đem tánh mạng ra đùa giỡn?

” Không sai!” Phong nô xinh đẹp trên mặt đằng đằng sát khí: ” Lần trước có một nô bộc ngã vào trong hồ, liền bị xử tử. ai kêu hắn làm dơ bẩn chỗ tắm của chủ nhân—— ”

” Thật quá đáng đi!” Tư Phi Tình tâm tình lúc đầu còn tốt giờ không còn sót lại chút gì, tức giận xông lên, y ho không ngừng: “Ngươi nếu ngại nước  chỗ này  dơ bẩn, có thể đổi tới chỗ khác tắm a, khụ khụ, nhưng người bị ngươi giết rồi, còn có thể đổi lại mạng  được sao? —— ”

” Làm càn!” Phong nô sắc mặt trầm xuống, nàng nhưng là đứng đầu trong bốn người thiếp thân Phong Hoa Tuyết Nguyệt* của chủ nhân, ngay cả chủ nhân cũng chưa từng như thế trách mắng qua nàng, sao có thể nuốt xuống được khẩu khí này. Đem y phục trong tay nhét vào ngực Tuyết nô, rút kiếm ra khỏi vỏ.
  • Phong Hoa Tuyết Nguyệt: đây là tên của 4 người hầu thân cận của Lăng Tiêu  (^_^), hok phải theo cái kia…đâu nha *cười cười *


” Phong nô, ai cho phép ngươi động thủ? lui ra.” Lăng Tiêu nãy giờ vẫn không lên tiếng đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh băng như trước, nghe không ra cái gì hỉ nộ.

Phong nô oán hận trừng mắt nhìn Tư Phi Tình, nhưng cũng không dám làm trái lệnh, Tra kiếm vào vỏ, khoanh tay đứng một bên.

” Lần này niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ta không truy cứu, nếu có lần sau, ta liền cắt đứt một chân một tay của ngươi.” Lăng Tiêu khóe môi hơi cười, ánh mắt nhưng lại sắc như kiếm phong: “Ta chỉ là đáp ứng thay  ngươi giữ mạng, về phần ngươi là tàn hay phế,  lầm bầm, Mạnh Thiên Dương cũng không có nói qua.”

“Ngươi ——” Tư Phi Tình che miệng mãnh liệt ho, tức giận nói không ra lời. Đáy lòng thật sự là không hiểu, tỷ tỷ như thế nào vì một người lãnh huyết vô tình mà mất mạng. Y cũng không chờ khí tức bình ổn, liền dùng vạt áo lau khô hai chân, mang giày rồi đứng lên, một khắc cũng không muốn ở chỗ này.

“Còn có, ta tối hôm qua không phải bảo ngươi không nên chạy loạn sao?” Lăng Tiêu con ngươi băng lãnh chằm chằm nhìn bóng lưng Tư Phi Tình. Người này quả thực càng ngày càng vô pháp vô thiên, Cư nhiên không đem lời hắn nói để ở trong lòng, cũng không biết Phong nhã lâu chủ kia làm sao có thể mê luyến một nam tử bệnh tật hình dạng bình thường lại cứng đầu như vậy.

Tư Phi Tình nắm chặt tay,  mình trước giờ luôn ôn hòa lại sẽ có lúc tức giận như thế a, y cứng rắn nói: ” Ngươi chỉ bảo ta sau bữa tối không được chạy loạn, bây giờ vẫn là ban ngày nha, ta tại sao không thể đi tới đi lui chứ?” không thèm quay đầu lại mà đi thẳng.

Lăng Tiêu tầm mắt lạnh như băng nhìn theo y ra khỏi vườn, cũng không nói gì. bốn tỳ nữ hai mặt nhìn nhau, đều là vẻ mặt  khó có thể tin được, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy có người dám chống đối trước mặt chủ nhân nhà mình như thế, mà đặc biệt hơn chính là, chủ nhân cư nhiên lại để  người kia tùy ý bình an rời đi ——

****

Lăng Tiêu! Tư Phi Tình một đường trở về phòng, lửa giận đã lắng xuống, y ho khan vài tiếng, vừa mới tức giận quá mức, ngay cả ngực cũng hơi đau, Ăn xong đan dược mới bình thường trở lại. Y  ngồi ở mép ghế, nhìn tiêu vĩ cầm, không khỏi nhớ tới lời dặn của Mạnh Thiên Dương, một trận khó chịu, mặc dù biết mình lúc này mạng  trong tay người, chọc giận Lăng Tiêu thực sự là không tốt, nhưng đối mặt với cái người cao ngạo vô tình kia, coi thường mạng sống người khác, y chính là tức giận không nhịn được. Có lẽ là ở sâu trong lòng, Lăng Tiêu khiến y nhà tan cửa nát nên không có hào cảm đi.

Y run rẩy một hồi, rốt cục thở dài, lắc đầu. Y chỉ bất quá là cần tới hắn,  nhưng chờ học hết Tâm kinh rồi sẽ liền bỏ xuống núi, hà tất vì Lăng Tiêu mà phiền lòng. Nghĩ thông suốt, Tư Phi Tình tâm tình tốt lên rất nhiều, mười ngón tay lướt qua huyền cầm, tiếng cầm ngân vang —— đã lâu không có hảo hảo đạn một khúc rồi, khi còn ở trong xe, cũng  không thể tĩnh tâm đạn cầm.

Tiếng đàn từ từ vang xa, tẩy đi phiền não, gột rửa hết bụi trần, quên hết mọi chuyện ở nhan gian…  Tư Phi Tình ánh mắt mơ màng, chìm đắm trong không gian của chính mình.

Tiếng cầm như vậy…  Lăng Tiêu bạch y thắng tuyết, chắp tay đứng trước cửa, đôi mắt lạnh như băng đang chăm chú nhìn trên người Tư Phi Tình, ánh mắt có chút kinh ngạc —— Nam tử ti tiện kia như thế nào đạn ra thanh âm kỳ ảo như thế,  tiếng cầm thanh cao không nhiễm  bụi trần? …

Hắn tắm rửa xong, liền nghe được tiếng cầm như âm thanh tự nhiên theo gió lúc ẩn lúc hiện, gột rửa hết những ưu phiền của lòng người, khiến người vui vẻ thoải mái. Hắn vừa say mê vừa kinh ngạc, trong thành khi nào lại có cao thủ xuất hiện như vậy?  Trong lòng hiếu kỳ liền dựa theo tiếng cầm một đường mà đến, ai ngờ người đang đạn cầm chính là Tư Phi Tình mà hắn luôn coi thường kia.

Khuôn mặt lạnh lùng mỉm cười, lặng lẽ đứng nhìn, không muốn làm kinh động đến y… Lăng Tiêu ánh mắt băng lãnh hơi nhíu lại, hắn hình như là đã nhìn lầm rồi…

Nhẹ nhàng ấn xuống huyền cầm, để lại chút dư âm, Tư Phi Tình cười yếu ớt    buông xuống cổ tay ——

“Như thế nào không đạn tiếp?” cảm thấy vẫn còn chưa hết, Lăng Tiêu ngay lập tức nói, nói ra khỏi miệng, mới biết chính mình đã ngây ngốc.

Nga?! Tư Phi Tình lúc này mới phát hiện Lăng Tiêu đang đứng trước cửa, cả kinh một lúc,  trừng mắt nhìn hắn, cũng  không đáp lời. Hắn chạy tới đây làm cái gì nha?

Hai người nhất thời đối mặt , bên trong phòng yên tĩnh một mảnh.

Hơi nhíu mày, Lăng Tiêu sải bước tiến vào phòng, thản nhiên nói: ” Nhìn không ra, ngươi cũng biết đạn cầm —— ”

“Vậy ngươi bây giờ đã  thấy, có thể đi chưa?” Tư Phi Tình không khách khí lên tiếng, vừa rồi tâm tình có chút tốt lại bị phá hỏng.

Lăng Tiêu ánh mắt lạnh lên, hắn vừa rồi mới khen ngợi y một câu, nam tử này chẳng những không cảm kích, còn làm ra vẻ mặt khó coi. Hắn lạnh giọng nói: “Ta quay về khi nào đến phiên ngươi xen vào sao?”

Tư Phi Tình cũng cau mày, nhưng  không nói gì, Y thực sự đang ở chỗ của Lăng Tiêu, nên đâu quản được hành tung của hắn. Y lấy khăn lụa che tiêu vĩ cầm lại, ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi nói: “Ta muốn nghỉ ngơi chốc lát, ngươi còn muốn ở đây sao?”

Cư nhiên đối với hắn hạ lệnh đuổi khách! Lăng Tiêu mặt đen như mực, nhìn Tư Phi Tình hồi lâu, xoay người nói: “Theo ta đi thạch thất.”

“… Không phải sau bữa tối mới đi sao?” Tư Phi Tình sửng sốt, y còn muốn trước nghỉ ngơi để lấy lại tinh thần. Mặc thêm y phục, nếu không sẽ bị đông lạnh đến chết.

Lăng Tiêu quay đầu lại, thấy Tư Phi Tình lộ ra tia phản cảm, châm biếm: “Ngươi nhưng thật ra đối với bệnh của mình một điểm cũng không vội a, còn nhàn nhã như vậy. Hừ, ta cũng không muốn lưu một người vô dụng ở Lăng Tiêu thành, lãng phí thời gian cùng lương thực của ta.”  phất ống tay áo hướng bên ngoài đi.

Nếu như, nếu như mình có võ nghệ,  tuyệt đối sẽ xông lên cho hắn một quyền! Tư Phi Tình hung hăng cắn răng một cái, theo phía sau Lăng Tiêu. Bất quá Lăng Tiêu mặc dù đáng ghét, cũng nhắc nhở y, y nhất định phải ngày đêm khổ luyện,  sớm một chút rời khỏi Lăng Tiêu thành! sớm một chút rời khỏi Lăng Tiêu khiến hắn ghét cay ghét đắng không thôi này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK