Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

—————————————

Sáng hôm sau, khi Bạch Tuyết tỉnh dậy, Y Lạc vẫn ngồi nguyên vị trí của tối hôm qua.

Bạch Tuyết hoảng sợ, Y Lạc rõ ràng là cả đêm không ngủ.

「 Sớm.」 Y Lạc hơi hơi cười với Bạch Tuyết.

「 Sớm.」 Mặt Bạch Tuyết nóng lên, khuôn mặt tươi cười của Y Lạc bất cứ lúc nào cũng mê người như vậy, trong lòng Bạch Tuyết bắt đầu có chút dao động về chuyện lừa gạt Y Lạc mình mất đi trí nhớ. Nếu hắn không có lừa gạt Y Lạc, lúc này hẳn là hắn có thể công khai hưởng ứng cùng tươi cười với Y Lạc, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc mà nụ cười kia mang đến.

「 Ta muốn đi ra ngoài, ngươi nếu có mệt, giường của ta có thể cho ngươi mượn nằm.」 Bạch Tuyết lấy quần áo, hắn không muốn gọi hầu gái đi vào thay quần áo cho mình, có Y Lạc ở đây, cảm thấy có chút không tiện.

Ai, hắn luôn đem Y Lạc canh cánh trong lòng.

Bạch Tuyết thay đổi y phục xong, cố gắng thắt nút áo. Nhưng mà từ khi sinh ra đến bây giờ đều được người khác hầu hạ, nên mấy nút thắt ở cổ tay lúc này sự chính là thắt không được, hắn thậm chí hoài nghi nút thắt may ở cổ tay là để trang trí hay là muốn tra tấn người ta.

Trước kia Uy Liêm sẽ đến giúp hắn, sau khi Uy Liêm không còn, bọn thị nữ cũng thay hắn xử lý rất khá, vì thế hắn phát giác một mình hắn căn bản làm không tốt chuyện này, chỉ có một cái nút thắt thôi mà đã khiến cho đầu hắn đầy mồ hôi.

Y Lạc đã đi tới, nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay Bạch Tuyết, giúp Bạch Tuyết cài nút.「 Đưa tay kia cho ta luôn đi!」

Bạch Tuyết ngây ngốc chìa cánh tay kia cho Y Lạc.

「 Ngươi vẫn giống như trước kia đều không làm được mấy việc vặt này.」 Y Lạc nhẹ nhàng giúp Bạch Tuyết sửa lại trang phục, thậm chí vì Bạch Tuyết mang đến áo khoác, phủ thêm cho hắn.

Bạch Tuyết ngẩng đầu lén lút nhìn Y Lạc, hắn chưa hề được Y Lạc làm như vậy. Dù sao đi nữa hai người bọn họ đều là Hoàng tử được sống sung sướng từ nhỏ, thay người khác thắt nút áo dường như chỉ có người hầu mới làm.

Bạch Tuyết rửa mặt xong, đi ra khỏi cửa. Đột nhiên, hắn biết mình có thể trừng phạt Y Lạc như thế nào.

Bạch Tuyết lộ ra nụ cười âm trầm.

Hắn nhẹ thăm dò:「 Ê, ngươi có quen Uy Liêm không? Ta nói chính là người thị vệ trước kia của ta, không phải Uy Liêm bé, em trai ta.」

「 Có quen.」 Y Lạc nhớ tới Uy Liêm từ trước đến nay luôn ăn nói có ý tứ cùng khuôn mặt lạnh lùng, Uy Liêm đã chết, cũng là bởi vì y mà ra. Lúc trước chiến tranh khi y cảm thấy không có phần thắng nên đem Bạch Tuyết đuổi về Raleigh, Uy Liêm cũng vì ở trên đường gặp mai phục mà bỏ mình, cuối cùng ngay cả thi thể cũng tìm không thấy.

「 Uy Liêm đi rồi ta không hề xin phụ vương mẫu hậu thị vệ mới, bởi vì trừ Uy Liêm, ai ta cũng không quen.」 Bạch Tuyết cười cười.「 Nhưng là nhìn ngươi vừa mới giúp ta thắt nút áo rất thuần thục. Nếu vậy, ngươi về sau liền thay thế Uy Liêm, trở thành thị vệ của ta đi! Dù sao quốc gia của ngươi cũng không còn, trừ bỏ Raleigh, ngươi đâu còn chỗ nào để đi.」

Bạch Tuyết một câu 「 Dù sao quốc gia của ngươi cũng không còn 」 đâm thật sâu vào trái tim Y Lạc.

Y Lạc trầm hạ con ngươi, đè thấp thanh âm kềm nén bi thương.「 Nếu ta lưu lại làm thị vệ của ngươi, như vậy, ngươi sẽ vui vẻ sao?」

「 Có thế xem như là vậy đi!」

「 Ta có thể vì ngươi làm bất kỳ chuyện gì.」 Y Lạc trả lời.

Bạch Tuyết nở nụ cười, đóng cửa phòng rời đi.

Đêm qua thức cả đêm, Y Lạc đều tự hỏi nên như thế nào ở chung với Bạch Tuyết, đồng thời cũng suy tư phải như thế nào mới có thể gây dựng lại Y Ma. Nhưng gây dựng lại Y Ma cần rất nhiều thời gian, tinh lực cùng vật lực mà y hiện giờ không thể làm nổi, chỉ có Bạch Tuyết, y rất cấp bách, phải làm cho Bạch Tuyết nhanh chóng trở lại bên cạnh y.

「 Anh ơi?」 Cửa lại bị mở ra, Uy Liêm lén lút đi vào trong phòng, tìm kiếm bóng dáng Bạch Tuyết.

Y Lạc nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu lên, sắc mặt ngưng trọng rất dọa người.

Uy Liêm bé mở to mắt hít sâu một hơi, lập tức lùi về sau tháo chạy, ngay cả cửa cùng không kịp đóng.

「 Bạch Tuyết……」 Y Lạc thì thào tên của vợ, y chờ đợi Bạch Tuyết có thể lại vì y mà lộ ra nụ cười ngây thơ, nói ra lời nói ngọt ngào rằng cả đời này sẽ không rời khỏi y.

???

Trên bàn cơm, Bạch Tuyết dùng thìa vàng múc trứng đút cho Uy Liêm bé ăn. (QT là “bán thục thủy nấu đản” ta hem bít nà món gì, ai giúp dùm)

Uy Liêm bé ăn xong hai quả trứng, quả này là quả thứ ba.

「 Ăn chậm một chút đi, cả mặt em bẩn hết cả rồi!」 Bạch Tuyết ngao ngán nhìn mặt đứa em trai đều dính đầy nước.

「 Ừ ừ.」 Uy Liêm vừa gật đầu, vừa cầm lấy tay anh trai, cắn thìa.

「 Bạch Tuyết a,」Bên kia bàn ăn Hoàng hậu hỏi:「 Con cùng Y Lạc, thế nào?」

Quốc vương cũng dựng lỗ tai lên chú ý nghe.

「 Không như thế nào cả, các người tưởng chúng ta sẽ như thế nào?」 Bạch Tuyết lộ ra nụ cười vô hại.「 Con nhờ hai người lập tức đem giường của con đổi trở về, cái giường ngủ kia lớn như vậy thật đúng là vừa lạnh lại vừa trống trải.」

「 Tuổi của con cũng không còn nhỏ, nên có người cùng con a! Huống chi con cùng Y Lạc vốn là……」

Vốn chính là một đôi câu này còn chưa có nói xong, Bạch Tuyết lập tức mở miệng.

「 Con nghĩ con cũng nên kết hôn rồi?」 Bạch Tuyết một tay múc cơm, một tay đút cho Uy Liêm, thần sắc bình thản nói.

「 A?」Hai vợ chồng quốc vương có chút mơ hồ.「 Con cùng Y Lạc đã kết hôn rồi a!」

「 Con không có ấn tượng, cho nên cái kia không tính.」 Bạch Tuyết cười nói:「 Như vậy đi, vũ hội cung đình buổi tối, con sẽ tìm một cô gái xinh đẹp cưới làm vợ!」

「 Không được, điều này sao có thể!」 Quốc vương tức giận chụp bàn.「 Con cùng Y Lạc là vợ chồng, con làm như vậy căn bản chính là có lỗi với Y Lạc.」

「 Phiền muốn chết, lão già mắc dịch!」 Bạch Tuyết rống lại.「 Hai tên đàn ông đều có tiểu kê kê làm sao mà kết hôn, ai làm chồng ai làm vợ hả?」

「 Ta…… ta làm sao biết……」 Quốc vương đỏ mặt lên.「 Thì các ngươi dùng……dùng chỗ đó a……」

「 Bạch Tuyết ta chính là đối tượng mà thiên kim thục nữ quý tộc của các quốc gia tha thiết ước mơ nha, Y Lạc kia là cái thá gì, xông vào phòng của ta còn muốn leo lên giường của ta, không có cửa đâu! Ta vừa rồi đã nói với y, bảo y thay thế Uy Liêm làm thị vệ của ta, người kia thì như thế nào, trừ phi y cam tâm tình nguyện hầu hạ ta, bằng không ta sẽ không để cho y ở lại bên cạnh ta!」 Bạch Tuyết giận dữ đứng dậy, đem đứa em giao cho mẫu hậu, nổi giận đùng đùng rời đi.

Hiện tại là làm sao vậy, mọi người đều thiên vị Y Lạc. Y Lạc an an ổn ổn ngủ suốt sáu năm một chút thống khổ cũng không có, nhưng hắn chính là đau đớn muốn chết qua sáu năm, so sánh đi, ai trả giá nhiều hơn chứ?

Hắn vẫn hoài nghi mình yêu Y Lạc đến vậy, Y Lạc có yêu mình đến thế không. Từ sáu năm nay Bạch Tuyết đối với vấn đề này nghi hoặc không ngừng tăng cao, nếu Y Lạc yêu mình như mình thương y, Y Lạc tại sao lại vứt bỏ hắn, vì Y Ma không quay đầu lại bỏ đi.

「 Tức chết ta!」 Bạch Tuyết căm hận nện bước, nghiến răng nghiến lợi vừa đi vừa nhớ lại.

「 Tất cả đều là hỗn đản!」 Bạch Tuyết gào ra ngoài cửa sổ, khiến cho nhóm nô bộc đang dọn cỏ bị dọa một phen.

???

Đêm đến.

Hầu gái mang đến cho Bạch Tuyết một bộ lễ phục màu lam tinh xảo tao nhã, trong lúc các nàng đang giúp Bạch Tuyết cởi quần áo thì Y Lạc vừa vặn bước vào trong phòng.

Bạch Tuyết lỏa nửa người trên, mái tóc dài màu đen mềm mại rối tung ở sau lưng, dưới ánh đèn làn da trắng như tuyết dường như đang phát ra ánh sáng trong suốt. Y Lạc đứng xa xa nhìn Bạch Tuyết, có thể cảm giác được lòng mình đang dao động.

Người mình yêu vì sao luôn luôn xinh đẹp đến như thế. Y Lạc khó có thể dời mắt khỏi làn da tuyệt mỹ của Bạch Tuyết, trái tim đập loạn trong lồng ngực, thanh âm chấn động truyền tới bên tai.

「 Các ngươi lui ra đi!」 Bạch Tuyết khoác lên mình chiếc áo bằng tơ, vẫy cho lui hầu gái, rồi sau đó mới nói:「 Ngươi lại đây giúp ta thay quần áo.」

Y Lạc đi đến bên giường, cầm lấy y phục của Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết nghiêng đầu, vuốt mái tóc đen nghĩ nghĩ.「 Ta muốn cắt tóc, ngươi có dao nhỏ không?」

Trong ngực áo Y Lạc đúng là có một thanh chủy thủ, Bạch Tuyết cũng nhìn thấy chuôi kiếm.

「 Đưa kiếm cho ta.」 Bạch Tuyết nói.

Y Lạc lắc lắc đầu.

「 Lo lắng ta sẽ tự sát?」 Bạch Tuyết ngồi xếp bằng trên giường, miệng nở nụ cười khinh miệt.「 Ngươi đừng dở hơi như vậy có được không. Ta bây giờ đang sống rất tốt thì mắc gì lại đi tự sát, rảnh quá không có việc gì làm sao?」

Y Lạc đặt lễ phục của Bạch Tuyết qua một bên, xuất ra đoản kiếm rút khỏi vỏ, đưa tay cầm lấy tóc của Bạch Tuyết.

「 Muốn cắt dài hay ngắn?」 Y Lạc hỏi.

「 Giống ngươi là được.」

「 Trên…… cổ sao?」 Lòng bàn tay của Y Lạc bao trùm lên cổ Bạch Tuyết, vén mái tóc của Bạch Tuyết hướng lên trên.

Cảm giác bàn tay thô ráp ấm áp chạm vào da thịt làm cho Bạch Tuyết nhịn không được mà rùng mình, trước kia khi Y Lạc muốn hôn hắn, đều vuốt tóc hắn, xoa lên cổ của hắn y như vậy. Ký ức ùa về khiến cho thân thể hắn nổi lên cảm giác khác thường, mỗi cái đụng chạm của Y Lạc đều rất dễ dàng khiến cho hắn tâm thần nhộn nhạo.

「 Ân……」 Mặt Bạch Tuyết nóng bừng lên.

Thanh âm chủy thủ cắt đứt tóc thong thả vang lên. Những cái vuốt ve thong thả nhẹ nhàng của Y Lạc tạo thành một tiết tấu riêng, Bạch Tuyết cảm thấy mình có chút khó có thể chống đỡ được. Hắn có thể cảm giác được khi ngón tay của Y Lạc luồn vào tóc hắn cũng mang theo hơi thở dâm mị, tựa như Y Lạc đang âu yếm hắn như bình thường, lực đạo của Y Lạc như đang kích thích xúc giác mẫn cảm của hắn.

「 Tốt lắm.」 Cuối cùng cũng xử lý xong, Y Lạc kéo áo Bạch Tuyết xuống, nhẹ nhàng chậm rãi mơn trớn sau gáy của Bạch Tuyết, phủi hết những sợi tóc còn vương lại.

Bạch Tuyết mới nghĩ rốt cục đã có thể thoát khỏi sự tra tấn của Y Lạc, đang định kéo áo lên, lại cảm giác trên cổ truyền đến một hơi thở ấm áp.

Ấm áp, có chút ngứa ngứa, đằng sau gáy bị một cái hôn rơi xuống. Cả người Bạch Tuyết cứng lại, trong đầu của hắn trống rỗng, gần như mất đi ý thức.

Chủy thủ rơi xuống, thanh âm ‘khuông lang’ vang lên trong bóng đêm yên tĩnh có vẻ phá lệ chói tai. Y Lạc đưa hai tay đem Bạch Tuyết ôm lấy, hôn lên làn da trắng như tuyết xinh đẹp đằng sau cổ của Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết nhịn không được run rẩy, Y Lạc hôn dọc theo mép tóc đi xuống, hôn qua cổ, lướt qua bả vai, hạ xuống lưng. Trên người hắn xuất hiện một loại cảm giác không thể tả được, nơi nào bị đôi môi Y Lạc đụng chạm đếng, dường như muốn bốc cháy lên.

Ngón tay Y Lạc vuốt ve trước ngực của hắn, bụng hắn, mọi dao động đều làm cho lông tơ hắn dựng đứng lên. Khoái cảm mãnh liệt mà không thể ngăn cản thẳng hướng xuống giữa hai chân Bạch Tuyết, hắn gắt gao nhắm mắt lại, cắn chặt môi.

Y Lạc xoay Bạch Tuyết lại, y chăm chú nhìn khuôn mặt Bạch Tuyết, cúi đầu hôn lên đôi môi đang cắn chặt của Bạch Tuyết.

Y Lạc không ngừng hút, nhưng Bạch Tuyết vẫn sống chết chống cự.

Y Lạc từ trước đến nay luôn biết được nhược điểm của Bạch Tuyết, môi của y ly khai Bạch Tuyết trong chốc lát, bàn tay dọc theo Bạch Tuyết bên hông lướt xuống, cầm lấy trung tâm mẫn cảm của Bạch Tuyết đang run nhè nhẹ.

「 A!! 」 Thình lình xảy ra kích thích mãnh liệt làm cho Bạch Tuyết mở to mắt, trong đôi mắt đen phủ một làn sương mù mỏng manh, ánh mắt ngây ngô xen lẫn thành thục càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc.

Y Lạc chậm rãi vuốt ve Bạch Tuyết, đem lưỡi thăm dò vào bên trong khoang miệng Bạch Tuyết, thân thiết mà cẩn thận không buông tha một chỗ nào, nụ hôn tràn ngập ái dục, xâm phạm Bạch Tuyết.

Không ngừng hôn môi, khiến cho Bạch Tuyết thở gấp, Bạch Tuyết cơ hồ đã vô pháp tự suy nghĩ, hắn cầm lấy cổ tay Y Lạc định ngăn cản y, lại ngược lại bị Y Lạc bắt lấy, bị bắt nắm lấy địa phương mẫn cảm của chính mình, hòa cùng động tác vừa ôn nhu mà cũng rất vội vã của Y Lạc, trở thành đồng lõa cùng âu yếm chính mình.

「 A!! Buông!! 」 Nước mắt của Bạch Tuyết trào ra, thấm ướt sàng đan, hắn cuối cùng không thể tự kiềm chế dục vọng mà phóng thích ở trong lòng bàn tay của mình. Mà bàn tay to của Y Lạc từ thủy tới chung, thủy chung bao lấy tay hắn.

Y Lạc dừng hôn, y thu lại bàn tay khống chế tay của Bạch Tuyết trở về, vuốt ve đôi môi Bạch Tuyết, say đắm nhìn Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết nhắm lại ánh mắt, xoay người sang chỗ khác, nước mắt không ngừng mà hạ xuống.

「 Bạch Tuyết……」 Y Lạc nhìn thấy nước mắt của Bạch Tuyết, có chút luống cuống.

「 Ngươi sao có thể đối với ta như vậy, đây là ý tứ gì!」 Bạch Tuyết vì thân thể của mình hoàn toàn không thể chống cự lại sự hấp dẫn của y mà tức giận không thôi, vì cái gì Y Lạc làm ra hành động như vậy với hắn, hắn ngay cả ý thức phản kháng cũng bị tan rã. Quả nhiên, hắn không phải Y Lạc thì không được sao?

「 Ta yêu ngươi.」 Y Lạc không che dấu chút nào đáp:「 Ta nhịn không được mà muốn chạm vào dục vọng của ngươi.」 Tuy rằng Bạch Tuyết không có phản kháng, nhưng này có lẽ là do thân thể Bạch Tuyết còn nhớ rõ y mà thôi. Y Lạc áy náy nhắm mắt lại, không thể chịu đựng được nước mắt của Bạch Tuyết.

「 Đi ra ngoài!」 Bạch Tuyết cuộn mình ở trong chăn nhung mềm mại, ra sức gào thét.「 Hiện tại lập tức rời khỏi nơi này, ta không muốn gặp lại ngươi!」

Y Lạc cũng không có lưu lại, y theo như nguyện vọng của Bạch Tuyết mà rời khỏi phòng.

Thanh âm cửa mở rồi đóng truyền vào tai của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết nhịn không được khóc rống lên.

Vì cái gì, vì cái gì hắn lại yêu tên đàn ông này đến như vậy?

Nếu có một ngày, hắn lại lần thứ hai mất đi y, vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?

Càng nghĩ đến tương lai càng thêm sợ hãi, Bạch Tuyết tuy rằng cũng muốn bứt ra, nhưng yêu đã yêu lâu đến như vậy, bây giờ có muốn hối hận cũng không kịp. Hắn thật tình nguyện lúc trước để cho khung cửi kia lấy đi hết thảy trí nhớ cùng yêu của hắn dành cho y thì bây giờ hắn đã không thống khổ đến vậy.

Khóc một hồi, Bạch Tuyết mới lau đi nước mắt, hắn vẫn luôn cho rằng mình đã không còn là đứa bé năm đó, hắn vẫn luôn cho rằng mình sau khi đã trải qua rất nhiều sự tình cũng đã đủ kiên cường, ai biết, hết thảy đều không như hắn tưởng tượng, hắn luôn rất dễ dàng bị tình yêu đánh bại, rất dễ dàng bị Y Lạc làm cho suy sụp quyết tâm.

Thay bộ đồ màu lam nhạt kia vào, hắn thong thả cài nút áo lại.

Chuẩn bị thoả đáng xong, hắn nâng lên khuôn mặt cao ngạo, ngưng tụ lại thần sắc mở cửa phòng, lấy tư thế trấn định ra đối mặt với Y Lạc đang đứng đợi ngoài cửa.

Màu lam là màu sắc mà Bạch Tuyết yêu thích nhất, bởi vì đó là màu mắt của Y Lạc. Trong khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt Y Lạc đang đứng đợi ở đó, Bạch Tuyết lập tức biết được nguyên nhân tại sao cho tới nay mình chỉ luôn chọn màu lam.

Vì cái gì hắn lại yêu Y Lạc đến như vậy? Vì cái gì mà hắn không thể ly khai khỏi Y Lạc được? Vì cái gì khi nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Y Lạc thì lòng hắn liền đau như đao cắt? Bạch Tuyết thủy chung không thể hiểu được những vấn đề phiền muộn này.

「 Đi thôi!」 Bạch Tuyết làm ra vẻ như không có chuyện gì, đi qua bên người Y Lạc, muốn Y Lạc đi theo. Nếu tình yêu có thể đảo lộn, nếu Y Lạc biến thành hắn, Y Lạc mới có thể hiểu được nỗi thống khổ của hắn to lớn đến bao nhiêu, mới có thể hiểu được sáu năm chờ đợi có bao nhiêu tuyệt vọng.

Bọn hắn im lặng cùng nhau bước đi.

Khi bọn hắn bước vào trong phòng vũ hội lấp lánh ánh đèn, ánh mắt của mọi người cơ hồ đều rơi trên người bọn hắn.

Khi Bạch Tuyết trầm mặc, trên vầng trán hơi có vẻ ưu sầu, dung mạo xinh đẹp mà tuấn tú của hắn từ trước đến nay luôn dễ dàng hấp dẫn tâm hồn các thiếu nữ. Còn Y Lạc khi trầm tĩnh, thần sắc mang theo khí chất vương giả trời sinh, khuôn mặt tuấn dật nhưng lại mang theo tang thương càng khiến cho tầm mắt người khác không thể rời đi.

Hai người bọn họ đồng thời xuất hiện, làm cho vũ hội nguyên bản đang sôi trào càng thêm tưng bừng náo nhiệt, nhóm nữ quý tộc phe phẩy quạt lông chim, ánh mắt rừng rực giống như lửa, mỗi người đều phải điên cuồng.

Bạch Tuyết biết bây giờ mình nên làm gì, hắn đi ra giữa sàn nhảy, mời một cô gái xinh đẹp nhất, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô gái đó, cất lên những bước nhảy hoàn mỹ khiến cho kẻ khác phải hâm mộ.

Cô gái nở nụ cười nhẹ nhàng. Nàng là tiểu thư của đại thần nước láng giềng, mái tóc màu vàng xinh đẹp như đang phát ra ánh sáng, là đối tượng được chú ý nhất của vũ hội.

Y Lạc đứng cách Bạch Tuyết không xa, nhìn cảnh Bạch Tuyết cùng với cô gái kia cùng khiêu vũ cảm thấy phi thường gai mắt.

“ Tốt lắm tốt lắm, nổi cả gân xanh lên rồi.” Bạch Tuyết liếc nhìn Y Lạc, buồn cười.

「 Người kia, là ai a?」 Cô gái thập phần để ý người con trai mà Bạch Tuyết đang nhìn chăm chú, nàng hỏi.

「 Y chỉ là thị vệ của ta mang theo bên mình!」 Bạch Tuyết cố ý phóng đại thanh âm. Thẳng đến khi hắn xác định với khoảng cách này, Y Lạc cũng có thể nghe thấy câu trả lời của hắn mới thôi.

Thần sắc Y Lạc vẫn bình tĩnh. Rõ ràng là người mình yêu a, hiện giờ lại phải nhìn hắn ôm lấy người khác.

Bạn gái đổi một người lại một người, Bạch Tuyết không thèm để ý mình đang ôm ai ở trong lòng, hắn chỉ muốn nhìn thấy Y Lạc không ngừng nổi gân xanh, tốt nhất là tức đến nỗi té xỉu luôn đi. Nếu là như thế thì mới có thể chứng minh Y Lạc thực thương hắn chứ! Cuối cùng Bạch Tuyết lại chỉ có thể bi ai nghĩ như vậy.

Khiêu vũ mệt mỏi, một đám tiểu thư đến mời hắn lên lầu hai uống trà, hắn dùng cả hai tay ôm các cô gái kéo lên lầu, khóe mắt thoáng nhìn thấy Y Lạc cũng theo lên.

Ngay tại đầu thang lầu vị trí xem ra có chút nguy hiểm, có bày một cái bàn tròn nhỏ, bên cạnh xếp vài cái ghế dựa.

Ba cô gái cùng Bạch Tuyết vui cười tán gẫu, mà Y Lạc thì đến đứng ở phía sau hắn vài bước.

「 Nói đi Bạch Tuyết, trong ba người chúng ta chàng thích ai? Là chàng nói muốn tuyển phi nên chúng ta mới đến đó nha, chàng không thể đổi ý được đâu.」 Các cô gái trong đó có người đã uống chút rượu, thần sắc mang mị thái, lớn mật đứng lên, nắm tay Bạch Tuyết.

Lòng bàn tay dính dính làm cho Bạch Tuyết cảm thấy khó chịu, Y Lạc tiến đến, ánh mắt khủng bố nhìn bàn tay của cô gái kia đang đặt lên tay hắn.

「 Thỉnh rút tay về.」 Y Lạc nói.

Bạch Tuyết trong lòng cười trộm, ra vẻ không để ý tới Y Lạc.「 Nhờ ngươi làm hết phận sự đi, thị vệ trong lúc chủ nhân tầm hoan tác nhạc, chỉ có thể dựa vào tường vách tường canh gác, hiểu chưa hả? 」

「 Hoàng tử điện hạ thật hung dữ nha!」 Các cô gái cười ồ lên.

「 Hung? Ta sao? Ta có thể hung dữ với ai, nhưng sẽ không hung dữ với các nàng!」 Bạch Tuyết cố ý nháy mắt với mấy cô gái, thần sắc đầy vẻ ám muội.

「 Vậy điện hạ rốt cuộc muốn cùng ai trong chúng ta nào?」 Các cô gái hỏi.

「 Người nào a?」 Bạch Tuyết cố tình nghi hoặc ra vẻ tự hỏi.「 Vậy trong số các nàng ai muốn làm Vương phi của ta nhất? Ta chỉ chọn người yêu ta nhất nha!」

「 Là ta!」Cô gái thứ nhất nói.

「 Là ta mới đúng!」Cô gái thứ hai cũng vội vàng nói.

Cô gái thứ ba đang nắm tay Bạch Tuyết cười cười, đôi môi đỏ tươi trực tiếp đưa lên, hôn môi Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết hoảng sợ, trừng lớn hai mắt nhìn thẳng cô gái táo bạo này.

Y Lạc cũng nhìn không được nữa, chìa song chưởng đẩy mạnh cô gái đang gắt gao dính ở trên người Bạch Tuyết ra.

Bạch Tuyết thở hổn hển, nhìn Y Lạc, sau đó vươn tay, dùng tay áo mãnh lực chà lau môi của mình.

「 Theo ta trở về, rời khỏi nơi này.」 Đố kị của Y Lạc hoàn toàn viết ở trên mặt. Y không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào Bạch Tuyết của y, bất luận là nam hay nữ gì cũng vậy.

Hừ, muốn tức giận, để ta xem có được không đã. Bạch Tuyết nói thầm ở trong lòng.

「 Ta vì cái gì phải trở về với ngươi?」Bạch Tuyết dùng thanh âm lạnh lùng nói.「 Ngươi cũng không phải người quan trọng gì của ta, nhiều lắm chỉ là thị vệ của ta mà thôi, ta cho tới bây giờ còn chưa từng nghe qua thị vệ ra lệnh cho chủ nhân rời khỏi tiệc tùng đâu.」

「 Ta không phải thị vệ của ngươi, ta là tình nhân của ngươi.」 Khuôn mặt Y Lạc đầy băng giá. Tuy rằng biết Bạch Tuyết là bởi vì mất đi trí nhớ mới có thể đối xử với y như vậy, nhưng Y Lạc vẫn không thể khống chế được tức giận trong lòng.

Mùi thuốc súng bốc lên xung quanh bọn hắn, càng ngày càng nhiều ánh mắt của mọi người hướng về bọn hắn.

Âm nhạc tuy rằng vẫn liên tục, nhưng không có ai muốn tiếp tục khiêu vũ.

「 Cái gì mà tình nhân, thật sự là buồn cười quá, nếu là tình nhân, vì cái gì ta một chút cảm giác đều không có.」 Bạch Tuyết nói.

「 Ngươi vừa mới rồi đã ở trong tay ta mà đạt tới cao trào đấy.」 Y Lạc lạnh lùng nghiêm mặt, không chút xấu hổ mà nói ra.

Sắc mặt Bạch Tuyết đột biến, thần sắc nguyên bản tái nhợt nháy mắt nóng bừng lên.「 Ngươi đang nói bậy bạ gì đó.」

「 Thân thể của ngươi còn nhớ rõ ta, tất thảy phản ứng đều nói cho ta biết chuyện này.」 Y Lạc mặt không đổi sắc đáp. Y cũng không sợ ánh mắt khác thường của mọi người đang hướng đến mình, y nói đều là sự thật, y yêu Bạch Tuyết cũng là sự thật.

「 Ta không muốn nghe ngươi hồ ngôn loạn ngữ.」 Bạch Tuyết tùy tay túm lấy một cô gái, liền nói với nàng:「 Chính là nàng, gả cho ta đi, chúng ta kết hôn đi.」 Hắn đang giận lẫy.

「 Bạch Tuyết!」 Y Lạc bắt lấy tay Bạch Tuyết.「 Muốn bao nhiêu thời gian ta đều có thể chờ, nhưng ngươi không thể một chút cơ hội cũng không cho ta, liền tuyên án ta tội chết, ngươi làm chuyện này so với bắt ta chết còn khó hơn.」

Bạch Tuyết nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Y Lạc, đột nhiên cảm thấy được vạn phần khó chịu. Hắn cảm thấy mình lừa gạt Y Lạc dường như đã phạm vào tội ác tày trời, Y Lạc chung tình như vậy, mà hắn lại chỉ muốn khảo nghiệm Y Lạc, để Y Lạc dâng ra tâm tư trần trụi không hề phòng bị.

Hốc mắt Bạch Tuyết đỏ lên.「 Ta có lúc, thật sự mong rằng mình chưa bao giờ quen biết ngươi.」

Bạch Tuyết buông tay cô bé kia ra, nhìn Y Lạc.

「 Ngươi có thể cho ta một cơ hội không, để cho ta không hề yêu ngươi?」 Bạch Tuyết bi ai hỏi, nhắm mắt lại.

「 Bạch Tuyết?」

「 Ta không có mất đi trí nhớ!」 Bạch Tuyết che mắt gào thét.「 Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng cho rằng tình yêu của ta dành cho ngươi ít đến như thế, ít đến mức không thể chịu nổi bị hao tổn, lập tức đã bị khung cửi lấy đi hết? Ta đối với ngươi không hề như vậy, ta nhớ rõ hình dáng mỗi sợi tóc của ngươi, hình dạng mỗi ngón tay của ngươi, những gì mà ta nhớ so với ngươi nhớ về chính mình còn nhiều hơn. Trong đầu ta tất thảy đều là ngươi, ta làm sao có khả năng quên đi ngươi!」

Bạch Tuyết nói xong lời cuối cùng, khóc òa lên.「 Vì cái gì khi đó phải rời khỏi ta, vì cái gì muốn đưa ta rời khỏi Y Ma? Ngươi có biết không khi ta ôm thủ cấp của ngươi, không còn một chút hơi ấm, sẽ vĩnh viễn không thể thấy ngươi mở mắt ra nữa, trong lòng ta thống khổ đến thế nào.」

Y Lạc nghe thấy những lời đó của Bạch Tuyết, khổ sở đem hắn gắt gao ôm vào trong lòng.「 Thực xin lỗi, ta không biết chuyện này đối với ngươi mà nói lại tàn nhẫn đến như vậy.」

「 Ta thật sự rất hận ngươi, hận ngươi vì quốc gia của ngươi ngay cả ta cũng có thể ném đi, ta cũng hận chính mình vì cớ gì mà lại yêu ngươi đến như vậy, không có ngươi không được. Những ngày sống không bằng chết này ngươi đã từng trải qua sao? Những ngày ta ôm đầu của ngươi chính là sống không bằng chết. Mỗi ngày ta chỉ luôn nghĩ nên làm như thế nào mới có thể giải quyết tánh mạng của mình, nghĩ muốn chấm dứt thống khổ, nghĩ đến ngươi vì cái gì lại bỏ mặc ta……」 Bạch Tuyết che mặt mà khóc, từ đáy lòng phát ra âm thanh phẫn nộ.

「 Thực xin lỗi…… thực xin lỗi……」 Y Lạc biết tội lỗi mà mình gây ra vĩnh viễn không thể bù lại được.

「 Buông! Ta bây giờ không cần ngươi nữa!」 Bạch Tuyết cố gắng ra giãy ra khỏi cái ôm của Y Lạc.

「 Nhưng ta vẫn yêu ngươi!」

「 Ta không muốn tình yêu của ngươi!」 Bạch Tuyết không ngừng thối lui về sau, muốn thối lui đến nơi cách xa Y Lạc nhất.「 Ngươi làm ta rất thống khổ, rất thống khổ, rất thống khổ, còn làm cho ta mất đi Uy Liêm. Ta là đồ đần, mới có thể yêu thương ngươi!」

Mấy cô gái chưa từng thấy qua tranh chấp kịch liệt đến như thế, các nàng sợ hãi lén luồn ra sau lưng Bạch Tuyết xuống lầu.

Phía sau Bạch Tuyết chính là cầu thang, trong lúc thối lui hắn vô ý đụng phải một cô gái cũng đang bước xuống, hai người bị mất trọng tâm mà té xuống cầu thang.

Tiếng thét chói tai của cô gái vang lên bên tai Bạch Tuyết, Bạch Tuyết theo phản xạ đem cô gái kéo vào trong lòng, không hy vọng nàng bị thương tổn.

「 Bạch Tuyết!」 Y Lạc kích động hô lên.

Thân thể hoàn toàn không thể khống chế mà nện xuống sàn nhà cứng rắn, trong khoảnh khắc đó Bạch Tuyết như nghe thấy tiếng gãy xương tay của mình. Tiếng vang rầu rĩ từ cánh tay mơ hồ truyền đến.

Cô gái ngất ở trong ngực của hắn, hắn mở to mắt, cảm giác cái ót đụng vào đất trong nháy mắt, thiên toàn địa chuyển trước mắt biến thành màu đen một mảnh.

Tiếp theo, hắn mơ hồ nhìn không rõ lắm cảnh tượng trước mắt, lập tức có người đã dời đi thân thể nặng nề của cô gái khỏi người hắn, rất nhiều người đều muốn tới gần hắn, muốn xem tình hình của hắn như thế nào, thậm chí có người thử chạm vào hắn.

「 Điện hạ, điện hạ ngài không có việc gì chứ?」 Người chung quanh sốt ruột hỏi.

Ngay sau đó, Y Lạc chen vào đám người, ôm lấy hắn.

「 Đau quá……」 Cánh tay của hắn mất tự nhiên rủ xuống truyền đến thanh âm ghê tởm, hẳn là do xương gãy va chạm vào nhau.

「 Kiên nhẫn một chút, ta mang ngươi trở về.」 Y Lạc vội vàng ôm hắn chạy băng băng ra bên ngoài.

「 Y Lạc, ta đau quá……」 Không biết như thế nào, Bạch Tuyết nằm trong ngực Y Lạc, hương vị quen thuộc khiến cho Bạch Tuyết có rung động muốn rơi lệ.

「 Đau quá…… đau quá……」 Hắn không rõ là do cánh tay đau đớn, hay là trái tim từng bị thương tổn mơ hồ đau trở lại.

「 Thầy thuốc, thầy thuốc!」 Mồ hôi của Y Lạc rơi xuống, chạm vào mặt Bạch Tuyết.

Trong hoàng cung một trận ầm ĩ, bọn thị nữ cố gắng kéo thầy thuốc đến, Quốc vương cùng Hoàng hậu nhận được thông báo cũng bối rối chạy đến phòng của Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết nhíu mày, cảm thụ được chỗ xương gãy đau đớn dần dần mở rộng, khiến hắn như liệt nửa người. Mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng, đôi môi run rẩy, cùng với thanh âm hỗn loạn của kẻ khác khiến cho đầu hắn càng thêm choáng váng, thống khổ co rúm cả người lại.

「 Đau quá……」 Cảnh tượng trước mắt Bạch Tuyết có chút mông lung, thần trí hốt hoảng.

「 Nhịn một chút, nhịn thêm chút nữa, ngươi sẽ không sao đâu!」 Y Lạc lo lắng gạt đi mồ hôi trên trán Bạch Tuyết, tay y cũng phát run, so với Bạch Tuyết run rẩy còn kịch liệt hơn.

Y Lạc xoay tay lại, mười ngón tay giao nắm như hy vọng ngừng đi cơn run rẩy, nhưng nôn nóng cùng bất an vẫn không thể đình chỉ.

「 Đáng chết.」 Y Lạc mắng.

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Bạch Tuyết, trong lòng Y Lạc giống như bị khoét một cái động lớn, sợ hãi không ngừng lan ra. Rõ ràng liều mạng tự nói với mình, thương thế của Bạch Tuyết không đến nỗi nghiêm trọng; rõ ràng đã cố gắng nói với mình, vết thương của Bạch Tuyết sẽ nhanh lành thôi. Nhưng y vẫn không thể đình chỉ kinh hoàng trong lòng.

Y Lạc sợ hãi sẽ mất đi Bạch Tuyết, bọn hắn thật vất vả mới được tái hợp, những ngày gian nan nhất đều đã trải qua, Y Lạc không thể tiếp nhận thêm bất cứ đả kích gì. Bạch Tuyết là người duy nhất mà y coi trọng, nhìn thấy khuôn mặt không còn một giọt máu của Bạch Tuyết, Y Lạc cái gì cũng vô pháp làm, chỉ có thể nóng lòng mà chờ đợi đau đớn của Bạch Tuyết mau chóng biến đi.

Thầy thuốc bị bọn thị nữ kéo vào, Quốc vương cùng Hoàng hậu cũng chạy vào phòng Bạch Tuyết.

「 Tại sao lại bị như vậy?」 Hai người sợ tới mức thần sắc bối rối.

「 Hắn vì cứu người, từ lầu hai ngã xuống.」 Y Lạc cố gắng hết sức bình ổn thanh âm run rẩy của mình.

「 Tay của Hoàng tử điện hạ đã bị gãy.」 Thầy thuốc kiểm tra qua, khó khăn nói.

「 Trời ạ!」 Hoàng hậu té xỉu ở trong lòng Quốc vương.

「 Cưng ơi, cưng ơi!」 Quốc vương chấn động.

Thầy thuốc cắt đi ống tay áo của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết thoáng phục hồi lại tinh thần.

「 Ngươi định làm cái gì?」 Bạch Tuyết nghe thấy tiếng quần áo bị cắt, hỏi.

「 Giúp điện hạ bôi thuốc băng bó.」 Thầy thuốc vội vàng trả lời.

「 Ta hỏi ngươi vì cái gì mà cắt đi áo của ta!」 Bạch Tuyết ở trên giường bất an vặn vẹo.「 Tránh ra, Tránh ra mau!」 Y phục màu lam này là bộ hắn yêu nhất, màu sắc xinh đẹp, tựa như đôi mắt của Y Lạc, đôi mắt xinh đẹp đến mức khiến cho kẻ khác hoa mắt thần mê.

「 Chính là không cắt áo ra, không thể băng bó cho điện hạ. Ngài, xương tay của ngài đã bị gãy, ngàn vạn lần đừng lộn xộn a, bị thương thêm nữa thì không tốt đâu.」 Thầy thuốc khẩn trương đến đầu đầy mồ hôi.

「 Ta chết cũng không liên quan đến ngươi!」 Bạch Tuyết không thể khống chế mà gào thét:「 Tránh ra, tất cả đều tránh ra, ai cũng không được chạm vào ta ta!」

Y Lạc đẩy thầy thuốc ra, đoạt lấy kéo, bắt đầu cắt ống tay áo của Bạch Tuyết.

「 Ta đã bảo là các ngươi tránh ra!」 Bạch Tuyết giãy dụa.

「 Ngươi an tĩnh lại được chưa!」 Y Lạc phẫn nộ gầm lên với Bạch Tuyết. Khi y tiếp xúc với cánh tay gãy của Bạch Tuyết, tay y lập tức run rẩy hết sức lợi hại.

「 Ta van xin ngươi, đừng tra tấn ta nữa.」 Y Lạc nhịn không được rơi xuống một giọt lệ.「 Ta xin ngươi……」

Ngực của Bạch Tuyết nhói lên, như bị cái gì đó đâm mạnh vào, nước mắt của Y Lạc khiến cho hắn đau đến cơ hồ không thể thở.

Thân thể đang giãy dụa từ từ yên tĩnh trở lại, Bạch Tuyết nhìn sâu vào đôi mắt màu lam xinh đẹp của Y Lạc, yên lặng, mặc cho Y Lạc dùng kéo cắt rách bộ xiêm y mà hắn âu yếm nhất.

Sau đó thầy thuốc vội vàng tiếp tục công việc, xử lý vết thương cho Bạch Tuyết.

「 Nếu ngươi thật sự không muốn gặp lại ta, chờ vết thương của ngươi ổn hơn, ta sẽ rời đi.」 Y Lạc nói dứt lời, chậm rãi ròi khỏi phòng của Bạch Tuyết.

「 Bạch Tuyết a, hai người các con rốt cuộc……」

Bạch Tuyết không có nghe thấy những lời sốt ruột của phụ thân, khi Y Lạc biến mất trước mắt hắn, hắn rốt cuộc nhịn không được bi thương, che mặt, thống khổ khóc òa lên.

Hắn muốn Y Lạc ở lại bên cạnh hắn, hắn muốn Y Lạc thương hắn.

Những gì mà hắn muốn đều rất đơn giản, tại sao chỉ cần đụng phải Y Lạc, hết thảy lại trở nên thật khó khăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK