4 người bước vào liền trở thành tâm điểm chú ý. ( 4 người đó chính là: Anh, cô, hắn và Từ Uy)
Họ không thèm để ý đến những lời bàn tán, tiến thẳng đến chỗ ngồi quen thuộc của mình. Cô nói họ cứ đi trước rồi mình đi vệ sinh.
20 phút sau vẫn không thấy cô trở lại, họ lo lắng đi tìm.
Hóa ra, cô đang bị một người con gái chặn đường. Không ai khác đó chính là Dĩ Phương - em gái của Dĩ Liêm ( người yêu cũ của cô). Hắn định lại giúp cô thì anh chỉ nhếch môi cười, ngăn lại:
- Cậu ngồi xuống đi, chờ kịch hay
Nghe anh nói thế hắn cũng yên tâm mà ngồi xuống. Dĩ Phương lúc này khoanh tay trước ngực, vẻ mặt ánh lên vẻ giễu cợt:
- Ái chà chà, đây chẳng phải là chị dâu "hụt" của mình sao?
- Là tôi đó, rồi sao nữa?
- Nếu như em nhớ không nhầm thì CHỊ DÂU sống trong cô nhi viện mà, sao có thể vào được chỗ sang trọng như ở đây nhỉ? Hay là trèo lên giường của ông nào rồi?
Mọi người xúm lại xem kịch hay, người thì thương thay cho số phận của cô gặp phải người như Dĩ Phương, người thì nói những lời nhạo báng cô,... Cô không để bụng miệng đời, nhả ra từng chữ làm Dĩ Phương điên tiết lên:
- Có phải ai cũng rẻ tiền như cô đâu.
- Cô dám... - Cô ta như con hổ vồ giơ tay lên định tát cô. Cô nhanh chóng nắm lấy tay cô ta bẻ cái " rắc" tiếng xương vỡ vụn làm những người đang nói im thin thít.
Bỗng từ đằng xa, một người con trai thân vận âu phục, thân hình chuẩn, cơ bắp sáu múi... ( nhưng tất nhiên là không bằng Thiên ca của ta rồi 😘😘😘) và các bạn đoán không lầm, đó chính là Dĩ Liêm ( ai ko nhớ xem lại chap 1)
- Anh hai...con nhỏ đó bẻ gãy tay em rồi. - Cô ta vừa nói vừa giờ chiếc tay thòng lọng lên trước mặt Dĩ Liêm. Hắn ta quay sang nhìn cô, bất chợt thốt lên:
- Uyển Thanh, là em sao.
- Đúng, bất ngờ lắm sao.
- Em à, sao em vào được đây. Nếu đúng như Phương Nhi nói thì em hãy về với anh đi, anh sẽ yêu thương, bao bọc em suốt đời. 4 năm trước là anh sai, anh rất hối hận về sự việc ấy.
Cô chưa kịp lên tiếng phản bác thì anh đã lại gần:
- Em gái tôi dễ để người khác phỉ báng như vậy sao, Dĩ Tổng.
- Lâm tổng, Uyển Thanh là em gái của anh sao?- khi yêu nhau, Dĩ Liêm không hề biết cô có anh trai.
- Đúng vậy - Hắn từ xa bước tới, Dĩ Phương thấy vậy liền lại khoác tay anh một cách rất thân mật:
- Thiên, người ta rất nhớ anh nha. - Cô ta đã thích Hàn Thiên từ lâu nên luôn tự nhận mình là bạn gái hắn để ra oai với mọi người.
Cô thấy vậy mà sinh ra cảm giác khó chịu trong lòng, chỉ muốn lại cho cô ta một bạt tai.
Khi thấy vẻ mặt khó chịu của cô, hắn đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, thẳng thừng hất tay cô ra:
- Dĩ tiểu thư, xin cô tự trọng. Tránh để người khác hiểu lầm.
Hắn là đang sợ cô hiểu lầm sao. Cô nghĩ vậy mà trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
- Em hết hứng chơi rồi, chúng ta về thôi.
- Được