Cô ngồi nghĩ tại cái ghế đá của công viên.....Nước mắt cứ lăn dài làm ướt xòe đôi lông mi bé nhỏ,cô khóc nghẹn khi nghĩ đến những lời mẹ mình nói..Chị hai không phải chị ruột mình......Cô cứ lắc đầu như muốn nói rằng đây chỉ là cơn ác mộng thôi......
_Chị ơi sao chị lại khóc.......Một em bé mặt mũi tèm nhem,có ánh mắt trong sáng nhìn cô..
_Cô ngẩn mặt lên,thấy nó liền lau khô mắt...-Chị đâu có khóc đâu?Nhìn chị nè..Hihi-Em bé nhìn chị cười một cách sảng khoái..Làm cho cô nhẹ bớt đi nhứng suy nghĩ buồn phiền..
_Chị ơi, đừng khóc nhé....Chị là một người phụ nữ xinh đẹp và hiền hậu nhất mà em từng thấy...Cô mỉm cười với những câu nói ngây thơ của nó....Nhưng cô sực nhớ ra..
_Ba mẹ em đâu,khuya lắm rồi sao chưa về nhà,còn mặt mày tèm nhem như thế này nữa chứ....Ánh mắt đôn hậu của cô nhìn nó,như chứa một tình yêu thương cao cả....
_Bổng một giọng nói vang lên-Ba mẹ nó chết rồi.
Cô quay mặt lại nhìn,thì thấy một bé trai 9 tuổi,nhưng nhìn lại có vẻ biết đời..Thằng bé thấy anh trai mình thì reo lên.
_Anh......................Sao anh mua bánh mỳ lâu quá vậy..Nó nhỏng nhẻo bên anh trai nó...
_Nó nhìn xuông thằng em,rồi lấy hai tay lâu khô vết bẩn-Anh phải xin họ lắm mới được ổ bánh mỳ này......-Anh xin lỗi,nó ôm em nó vào lòng mà khóc.....
Trời ơi,cô nhìn mà muốn khóc theo....Hai đứa nhỏ tí thế này,mà tình thương của chúng thì lại làm người khác khâm phục.....Cô chạy tới bên hai đứa.
_Nghe chị nè,chị dẫn hai em đi ăn hủ tiếu nha được không...Cô nhìn hai đứa và hỏi.....
_Không,tránh xa em tôi ra-Thằng anh trai dỏng dạt nói....Cô tính bắt cóc hai em tôi ah..Thằng anh nhỏ tuổi,mà cái mặt lém lĩnh nói to....Làm cô phì cười......
_Chị ấy là người tốt anh ah...Nãy em thấy chị ấy khóc rất nhiều,nên em tới an ủi chị ấy...........Thằng em lém lĩnh không kém......Nhỏ tuổi thế này,mà đã đi ra đời rồi nhìn tụi nó mà cô không cầm lòng được......Chị còn ít tiền nè....Cô rút ra tờ 20 ngàn cuối cùng đưa cho tụi nó....
_Thằng anh bây giờ mới gở bỏ màn bảo vệ ra.......Tụi em không lấy đâu?Chị giữ lại mà dùng......Rồi định dắt tay em nó về.
Bảo ngọc nghiêm mặt,như muốn hù dọa nó....Nếu mà không lấy thì chị bắt cóc hai đứa thật đó....Hai đứa nhìn cô,rồi chạy tới nhận...Em cám ơn chị,chị thật là tốt.Cả ba người,nhìn nhau rồi cười....
Thằng anh trai lấy ổ bánh mỳ ra, bẻ làm 3 khúc...rôi đưa cho bảo ngọc một phần......Chị ăn đi cho vui...Nó nhìn chị rồi đưa bánh mỳ.
Cô cười mỉm-Chị cám ơn em nhưng chị ăn rồi.Thật ra cả ngày nay,cô chưa ăn gì,nhưng cái sự thật đau lòng ấy làm cô không muốn ăn dù là một chút..
Tụi em đi đây....Hai đứa nhìn chị rồi từ biệt.
Cô reo lên,nè hai đứa nhà ở đâu vậy........Tụi nó giơ tay chào tạm biêt,rồi cũng reo lên.
_Nhà tụi em làm gì có,tụi em hay ngũ ở dưới chân cầu ấy.......Nó reo lên xong thì cũng đi xa dần rồi mât hút...
_Chỉ còn một mình cô ngồi đây,cô nhìn tụi nó mà bất ngờ,mặc dù không có ba mẹ,không có nhà cửa nhưng vấn yêu thương và đùm bọc lẫn nhau..........Nhìn lại cô phải học tụi nó,dù chị hai có phải chị ruột hay không thì cô vẫn yêu thương chị hai mình...Cô phấn chấn bước về.
Dù cuộc sống có khắc nghiệt,hay như thế nào đi chăng nữa,thì hãy luôn nhìn về phía trước,đối mặt với chính nó,Và chúng ta sẽ chiến thắng..