• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: B3

Tô Địch Nguyên quỳ trước mặt mẹ, nước mắt giàn giụa, “Mẹ, mẹ, con sai rồi, cha… sao cha có thể nói là mình giết Vương thiếu gia chứ, bây giờ cha bị tra hỏi ở đồn cảnh vệ, thế này thân nữ nhi như con biết phải làm sao?”

Tô mẫu lấy tay chống đầu, bà không ngờ chồng mình chỉ đi ra ngoài mua thuốc thôi mà lại rước lấy tai hoạ này, còn đứa con gái ngoan ngoãn lại ở bên ngoài gây chuyện, “Nguyên Nguyên, con nói thật cho mẹ nghe, là ai đã giết Vương thiếu gia?”

Tô Địch Nguyên dập đầu trên đất, “Là con giết, Vương thiếu gia kia nói năng tuỳ tiện, hôm qua hắn lại… con phản kháng nên lỡ tay giết hắn.”

Tô mẫu lảo đảo đứng dậy, ánh mắt tràn ngập bi thương, “Nguyên Nguyên, đến lúc này rồi mà con vẫn còn lừa mẹ? Giáo viên ở trường gọi điện bảo con thường xuyên trốn học, khi đi học thì cũng hồn vía lên mây, mẹ chỉ cho rằng con trẻ người ham chơi, nhưng hôm nay con, nhưng… ở đồn cảnh vệ cha con sẽ được ăn trái ngọt sao? Vương gia là một gia tộc lớn, thiếu gia nhà hắn chết hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho chúng ta ư? Nguyên Nguyên, bây giờ con vẫn chưa hiểu rõ mà còn nói dối thay hung thủ làm cái gì?” Nói xong, Tô mẫu lại ngã phịch xuống.

Tô Địch Nguyên vội vàng nhào đến, “Mẹ!”

Tô mẫu bất ngờ ngã bệnh, hơn nữa không muốn nhìn thấy mặt Tô Địch Nguyên.

Tô Địch Nguyên chạy đến đồn cảnh vệ, đưa tiền nhưng cũng không được gặp mặt cha mình. Vương gia đang cứng rắn muốn bắt người đền mạng cho Vương Phù.

Trong bước đường cùng, Tô Địch Nguyên chạy tới Thư trạch.

Cổng lớn đỏ rực, hai sư tử đá ngồi oai phong hai bên, Tô Địch Nguyên còn chưa đến gần thì đã bị người ngăn lại.

“Làm gì mà đi về phía này, biết đây là đâu không?” Một hạ nhân ngăn Tô Địch Nguyên.

Tô Địch Nguyên gấp gáp, “Vị tiểu ca này, anh có thể giúp tôi vào báo một tiếng với Thư Cửu Diệp không?”

Hạ nhân đó nghe được câu này thì nhìn cô bằng ánh mắt coi thường, “Tìm thiếu gia nhà chúng ta? Ngày nào chả có vô số đàn bà đến tìm ngài ấy.”

Tô Địch Nguyên gấp đến phát khóc, “Tôi thật sự có việc gấp tìm thiếu gia nhà anh mà.” Cô thấy biểu tình của hạ nhân đó thì cắn răng nói, “Tôi mang thai con của thiếu gia các người.”

Hạ nhân nghe xong lại bật cười, “Cô gái trẻ này thật đúng là không biết xấu hổ, thiếu gia nhà ta mới bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể làm cô to bụng được, cô mau đi đi, đừng ở chỗ này gạt người nữa.” Hắn đẩy Tô Địch Nguyên.

Tô Địch Nguyên đứng đợi ngoài Thư trạch một ngày, cô đứng cạnh sư tử đá từ sáng cho đến tận khi bóng đêm bao phủ mới nhìn thấy một tia hy vọng, có một cỗ kiệu dừng lại trước cổng Thư gia, một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi bước xuống, phong thái rất cao quý, cô nghĩ nhất định người đàn ông này là đương gia Thư gia, Thư Phong.

Cô mím môi, vội vàng xông đến quỳ trước mặt người đàn ông kia, cô ngẩng đầu, dáng vẻ đau khổ cay đắng, “Chắc hẳn ngài chính là đương gia Thư gia, cháu… cháu có việc gấp muốn tìm Thư Cửu Diệp.”

Người đàn ông kia phất tay, ngăn hạ nhân bên cạnh đang muốn kéo Tô Địch Nguyên đi, ông ấy quan sát cô một hồi mới ôn hoà nói, “Vị tiểu thư này vẫn nên đứng dậy nói chuyện thì hơn.” Nói xong còn cúi xuống đỡ Tô Địch Nguyên.

“Không biết tiểu thư tìm khuyển tử (*) có việc gì?”

(*) Bê: Khuyển tử là từ nằm trong câu thành ngữ “Hổ phụ sinh khuyển tử” – ý chỉ đứa con kém cỏi.

Tô Địch Nguyên chần chừ giây lát mới mở miệng, “Cháu là con gái Tô gia Tô Địch Nguyên, vì liên luỵ đến một vụ án mạng mà cha cháu bị cảnh vệ bắt đi.”

Tô Địch Nguyên còn chưa nói hết đã bị Thư lão gia cắt lời, “À, là vụ tiểu công tử nhà họ Vương đó sao? Vụ án này rất khó giải quyết, lệnh tôn vẫn ổn chứ? Haizz, mấy ngày nay khuyển tử cũng không có nhà, cũng thật không khéo.”

Tô Địch Nguyên kinh ngạc nhìn Thư lão gia, Thư lão gia mỉm cười, cất bước đi ngang qua người cô.

Thư lão gia vừa đi vừa nói nhỏ một câu, “Tiểu cô nương này vậy mà lại có mấy phần giống với Mạn Hoa, mười năm sinh tử cách đôi đường, khi không nhớ đến, lại càng khó quên.” Nói xong liền lắc đầu tự giễu.

Mạn Hoa là mẹ ruột của Thư Cửu Diệp, là người vợ quá cố của Thư lão gia.

Thấy sắc trời đã tối, Tô Địch Nguyên chỉ có thể về nhà trước, dự định ngày mai lại tới. Nhưng cô không ngờ rằng trong nhà mình đã xảy ra chuyện lớn. Tô phụ lên cơn bạo bệnh tại đồn cảnh vệ, lúc cảnh vệ phái người tới Tô gia thông báo đi nhận thi thể, Tô mẫu trên giường bệnh tức lập tức tắt thở.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Tô gia chỉ còn lại một mình Tô Địch Nguyên.

Tô Địch Nguyên nghe tin cha mẹ trước sau qua đời, hơn nữa vì đứng chờ nguyên một ngày chưa được ăn cơm nên trực tiếp ngất xỉu.

Đợi khi cô tỉnh lại, thế giới đã sớm thay đổi.

Cô chợt phát hiện đương gia Thư gia đang ngồi trên băng ghế phòng mình, cả một nha hoàn xa lạ đang vắt khăn mặt.

Tô Địch Nguyên vừa tỉnh, Thư Phong liền biết ngay, ông trầm giọng hỏi, “Cô tỉnh rồi?”

Tô Địch Nguyên không nói gì mà bật khóc, dù khóc nhưng lại không hề phát ra một chút âm thanh nào, nước mắt cô tí tách rơi xuống gối.

Thư lão gia vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay mình, “Chuyện của nhà cô ta đã biết, khuyển tử đã xuất ngoại đêm qua, tình cảm của cô và A Cẩm, Thư gia chúng ta cũng nên giúp đỡ, hơn nữa…”

Ông hơi ngừng lại rồi mới nói tiếp, “Dù sao đứa trẻ trong bụng cô cũng là của Thư gia, Thư gia và Vương gia đã giao hảo nhiều thế hệ, nên mong cô thứ lỗi.”

Thư lão gia đứng lên, chậm rãi đi đến bên giường Tô Địch Nguyên, từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ đáng thương mới tan cửa nát nhà này, “Thư Phong ta nguyện ý cưới hỏi đàng hoàng nghênh đón cô vào phủ.”

Tô Địch Nguyên ngước mắt nhìn Thư lão gia.

“Cô phải biết, một cô nương gia như cô mà mang thai thì sẽ khó khăn biết bao nhiêu, giọt máu của Thư gia không thể lưu lạc ở bên ngoài, huống chi hậu sự của song thân cũng cần phải sắp xếp, chắc là cô cũng biết nên lựa chọn thế nào cho phải. Cô và phu nhân đã qua đời của ta có dáng vẻ thật giống nhau, đây chính là phúc khí của cô.”

***

“Nhân sinh nếu như lần đầu gặp, gió thu nào biết bi là gì. Thơ này cũng thật hay.” Tô Địch Nguyên cầm kéo cắt một đoá hoa hải đường, bệnh tình của Thư gia A Mỗ vẫn chưa tốt lên, nghe nói thế cục bên ngoài cũng thay đổi liên tục.

Tô Địch Nguyên đưa hoa cho nha hoàn ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi, “Thiếu gia đâu?”

“Dạ, thiếu gia ở cửa hàng.” Thư gia là đại thương hộ, trước kia khi Thư lão gia còn, chuyện cửa hàng đều do Thư lão gia tự mình xử lý, sau khi Thư lão gia mất, Thư gia A Mỗ liền chủ trì đại cuộc. Bây giờ Thư thiếu gia trở lại, cũng nên là hắn giải quyết.

“Bệnh già của A Mỗ không tốt, cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách hay, cho mời Tây y đi.”

Nha hoàn trở nên sợ hãi, “Thái thái, A Mỗ ghét Tây y nhất, cái này… lúc lão gia qua đời, A Mỗ cũng cho rằng chính Tây y đã hại chết lão gia.”

Tô Địch Nguyên đặt kéo xuống bàn, “Ngươi không cần nhiều lời, tới xin phép thiếu gia.”

Thư Cửu Diệp gõ ngón tay lên mặt bàn, “Bệnh của bà nội cứ kéo dài quả là không ổn, Lý thúc, đi mời Tây y tới, thừa dịp bà nội ngủ vào khám bệnh, rồi mài thuốc Tây thành bột, hoà vào nước lọc cho bà nội uống.”

Lý quản gia nghe lệnh, nhanh chóng rời đi.

Thư Cửu Diệp nhìn nha hoàn đứng cạnh, “Ngươi… thái thái thế nào?”

Nha hoàn cúi đầu, “Hồi bẩm thiếu gia, gần đây thái thái thấy chán ăn, còn những chuyện khác thì không có gì thay đổi.”

“Ngươi lui xuống đi, nhớ phải hầu hạ thái thái cho thật tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK