Hai lần Thôi Trí hôn mê, bệnh viện đều không tra ra triệu chứng, đáp án duy nhất tôi có thể nghĩ đến, chính là có liên quan đến hệ thống của quyển tiểu thuyết này.
Lần đầu Thôi Trí hôn mê, tính toán thời gian chính là lúc nữ chính Vân Nghê sắp có được hệ thống. Mà lần này hôn mê, khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Vân Nghê, tôi càng khẳng định suy đoán của mình.
Nhưng tại sao hệ thống của Vân Nghê lại khiến Thôi Trí rơi vào hôn mê?
Chính xác thì vì lý do gì?
Tôi ngồi trước giường Thôi Trí, nhìn mắt cậu ấy nhắm nghiền, đầu đầy mồ hôi.
Có người gõ cửa phòng, là bác sĩ do ông nội Thôi gọi đến.
"Tình trạng của bệnh nhân có thể không tốt lắm."
Bác sĩ lắc đầu với tôi: "Mặc dù không thể tìm ra nguyên nhân cụ thể của hôn mê, nhưng chức năng cơ thể của bệnh nhân rõ ràng bị tổn thương."
Kể cả khi bác sĩ không nói, tôi cũng có thể tự cảm nhận được tình huống này.
Khác với lần hôn mê trước, lâu lâu tỉnh lại tâm trạng cậu ấy sẽ trở nên dễ dàng mất khống chế. Hình như cậu ấy trở nên rất dễ cáu kỉnh, trong phòng có một ít đồ vật vụn vặt, cũng luôn bị cậu ấy ném xuống đất.
Tình huống thân thể nhanh chóng gầy đi cùng thái độ cảm xúc thất thường này, khiến cho tinh thần Thôi Trí trở nên vô cùng tệ.
Lúc đang nói chuyện với bác sĩ, chúng tôi nghe được âm thanh đập đồ trên tầng hai.
"Thật ngại quá." Tôi xin lỗi bác sĩ, vội vàng chạy lên cầu thang.
"A——"
Hòa với âm thanh đồ vật nện xuống đất vang lên, là tiếng rên rỉ thống khổ của thiếu niên.
"A Trí." Tôi cố vặn tay nắm cửa, nhưng không mở được, tôi vội vàng gọi Thôi Trí: "A Trí. Cậu mở cửa đi."
Tiếng rên rỉ thống khổ cùng tiếng đập đồ đột nhiên dừng lại.
Tiếng bước chân bối rối kia, chậm rãi đến gần.
Thiếu niên dường như dựa vào cửa.
Tôi nghe thấy tiếng thở gấp gáp của người kia.
"A Trí, cậu không thoải mái sao? Cậu mở cửa trước đi." Tôi vỗ vào cánh cửa, vẫn liên tục gọi cậu ấy.
"...."
"A Trí...."
Tôi gọi cậu ấy, nhưng vừa muốn nói ra miệng cổ họng đã như nghẹn lại: "Là bởi vì tôi nói thích cậu, nên cậu mới không muốn gặp tôi nữa sao?"
Bên kia cánh cửa, rốt cuộc cũng vang lên âm thanh bối rối của thiếu niên: "Không phải, không phải, Đậu Thì Là Nhỏ, đương nhiên không phải..."
Bậy giờ cậu ấy lại gọi tôi là "Đậu Thì Là Nhỏ."
"Nhan Hồi" "Đậu Thì Là Nhỏ"... Những xưng hô này cứ không ngừng lập đi lập lại trong đầu tôi, mà cảm giác xa lạ lại quen thuộc kia, còn có một loại năng lượng nào đó cứ liên tục ngăn cản tôi cố gắng nghĩ đến, lúc này đang xen vào nhau, như muốn nhắc nhở tôi cái gì đó.
Chẳng lẽ —— trong đầu tôi hiện lên một loại ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Đúng lúc này, thiếu niên sau cánh cửa chậm rãi nói: "Đậu Thì Là Nhỏ, tôi không phải là tôi."1
Tôi nghe thấy, cậu ấy khóc.
-
Có lẽ từ lần hôn mê đầu tiên của Thôi Trí, trong thân thể cậu ấy, không chỉ tồn tại một Thôi Trí.
Một Thôi Trí khác, chính là Thôi Trí do "hệ thống" tạo ra, nhân lúc cốt truyện quyển tiểu thuyết này bắt đầu, tạo ra một nguyên bản giống "Thôi Trí."
Có tất cả những kí ức, những bản năng mà tôi biết, nhưng cũng có những điểm hoàn toàn khác nhau.
Vậy nên... Thôi Trí thống khổ đến vậy, là vì có hai linh hồn đang cùng lúc tranh đoạt quyền sở hữu "Thôi Trí" trong thân thể cậu ấy sao?
Những lúc tôi cảm thấy xa lạ và quen thuộc, cũng bởi vì cái gọi là sức mạnh của hệ thống, ngăn cản tôi nghĩ đến sự khác biệt của cả hai.
Vậy nên, nếu Thôi Trí mà hệ thống tạo ra chiếm được quyền sở hữu thân thể này, A Trí mà tôi quen biết... Sẽ biến mất sao?
Tôi nghĩ đến hết thảy những chuyện xảy ra trước đây, cùng với chuyện sau khi Vân Nghê đến, trong lòng dần lạnh lẽo.
Tôi sẽ không để cho A Trí rời đi như vậy.
Tôi trực tiếp đến tìm Vân Nghê.
Vân Nghê lạnh lùng nhìn tôi: "Thôi Trí sinh bệnh rồi, bây giờ cô đã hài lòng chưa?"
Tôi không tức giận, chỉ ngẩng đầu hỏi cô ta: "Thân thể của Thôi Trí như vậy, nguyên nhân là do cậu sao?"
"Làm sao có thể là..."Vân Nghê còn chưa nói hết, cô ta đột nhiên nhớ tới những lời [Tự động sửa chữa] mà hệ thống đã từng nói.
Là nữ chính của quyển tiểu thuyết này, Vân Nghê cũng không ngốc(*), cô ta lập tức nghĩ đến những nguyên nhân trong đó.
(*)[Không ngốc, nói ngốc thì nhẹ quá]
Nhưng mà, Nhan Hồi thì làm sao biết được? Chẳng lẽ Nhan Hồi cũng có....
Tôi nhìn vẻ mặt Vân Nghê nháy mắt trở nên kinh hoảng, hít sâu một hơi, nói: "Vân Nghê, cậu buông tha Thôi Trí đi."
Vân Nghê chậm rãi bình tĩnh lại, cô ta nhìn tôi cười lạnh: "Ha, Nhan Hồi, cô có ý gì?"
Tôi không thể để Thôi Trí biến mất như vậy.
Nhưng tôi không biết sức mạng thật sự của hệ thống kia đến cỡ nào, vậy nên không thể trực tiếp nói ra.
Tôi sợ hệ thống sẽ càng giở trò lên người Thôi Trí.
Tôi thản nhiên nói: "Vân Nghê, tôi biết cậu có một thứ."
Nghe tôi nói vậy, đầu tiên cô ta có chút không hiểu ý, rồi lại đột nhiên lui về sau vài bước, mở to mắt nhìn tôi: "Cô, cô nói cái gì...? Sao cô..."
"Nếu Thôi Trí bằng lòng, tôi sẽ không can thiệp." Thấy vậy, tôi đến gần cô ta vài bước, chậm rãi nói: "Nhưng cậu không phát hiện, cậu ấy rất thống khổ, rất đau đớn sao? Thôi Trí đang sống rất tốt, các người tại sao... Không thể buông tha cho cậu ấy?"
"Vân Nghê, rốt cuộc cậu muốn đạt được cái gì thông qua thứ kia?"
Lời còn chưa dứt, Vân Nghê đã khiếp sợ đến mức không nói nên lời.
Tuy Nhan Hồi không trực tiếp nói rõ, nhưng mà... Sao cô ta có thể, sao cô ta biết mình có hệ thống.
[Hệ thống, chuyện gì đang xảy ra vậy? Thôi Trí mà cậu bảo tôi công lược, chẳng lẽ cậu...] Vân Nghê vội vàng hỏi hệ thống: [Chẳng lẽ cậu ấy không phải Thôi Trí trước đây? Sao Nhan Hồi lại biết chuyện này?]
[Xin lỗi, điều này không thuộc phạm vi hoạt động của hệ thống]
[Xin kí chủ Vân Nghê cảnh báo Nhan Hồi, bảo cô ấy đừng can thiệp vào nhiệm vụ của cô nữa, nếu không hậu quả của Thôi Trí chân chính....]
Âm thanh hệ thống cũng lộ ra hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, khôi phục âm than máy móc ban đầu.
Mà Vân Nghê lại nghe hiểu.
Quả nhiên, Thôi Trí ngay từ đầu cô ta công lược, đã không còn là Thôi Trí vốn có
Cô ta có chút yên lòng, liền nhìn về phía người trước mặt nói: "Nếu cô đã biết tôi có thứ kia, cô càng không nên nhúng tay vào mới phải nhỉ? Hôm nay cô tới tìm tôi, là vì phát hiện Thôi Trí khác thường sao?" Vân Nghê lạnh lùng nói: "Nếu cô đã thế này, tôi cũng không ngại nói cho cô biết----"
"Chỉ cần cô còn ở cạnh Thôi Trí một ngày, Thôi Trí sẽ giống như bây giờ, bị tra tấn đến thống khổ, cho đến khi cậu ấy..."
Vân Nghê không nói tiếp.
Nhưng tôi hiểu rồi.
"Cho dù tôi không ở cạnh Thôi Trí, các người vẫn sẽ không để cho Thôi Trí chân chính tồn tại phải không?" Tôi gắt gao nhìn chằm chằm Vân Nghê trước mặt.
Vẻ mặt Vân Nghê lúc này trở nên thoải mái hơn, cô ta ung dung nhìn tôi, thản nhiên nói: "Là bởi vì sự tồn tại của cô, cho nên Thôi Trí chân chính mới muốn ra ngoài, nhưng mà cô cảm thấy đồ vật bên cạnh tôi sẽ để cho cậu ấy thoát ra dễ dàng vậy sao? Cuối cùng cũng sẽ không ai được lợi, mà thân thể này, cũng sẽ..."
Cô ta dừng lại đúng lúc.
Vân Nghê quan sát sắc mặt của tôi, tiếp tục chậm rãi nói: "Nhưng mà, nếu như cô không xen vào chuyện của chúng tôi nữa, có lẽ Thôi Trí vẫn còn có thể tiếp tục bình an sống sót."
"...." Tôi trầm mặt nhìn cô ta: "Cậu nói, Thôi Trí là vì tôi nên mới muốn xông ra ngoài sao?"
"Đúng vậy." Vân Nghê trào phúng nở nụ cười: "Cô cứ tiếp tục để họ đấu tranh, kết quả cuối cùng tôi cũng sẽ là người ngồi không hưởng lợi mà thôi."
Tôi không nói gì hết.
Vân Nghê chậm rãi đi tới trước người tôi, cười nói: "Nhan Hồi, tôi biết cô là người thông minh."
"Cho nên, cho dù có ai đó biết chuyện tôi có thứ như vậy, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Thôi Trí."
032.
Sau khi trở về, tôi ngồi trước cửa phòng Thôi Trí cả đêm.
Âm thanh rất nhẹ, cho nên Thôi Trí không phát hiện ra.
Cũng bởi vì cậu ấy không phát hiện, nên mới không kiêng nể gì mà phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Tôi biết, Thôi Trí đang cố gắng khống chế bản thân.
Cậu ấy ở trong phòng, khóa chặt cửa, không cho phép bất cứ ai ra vào.
Cứ như vậy, một mình ôm lấy tất cả những đau đớn.
Mà tôi chỉ có thể bất lực ngồi trước cửa phòng Thôi Trí, nghe âm thanh đau đớn giãy dụa của người kia.
Lúc này tôi đã không còn suy nghĩ đến cái gọi là thích nữa.
Tôi thích Thôi Trí, là chuyện của tôi.
Thôi Trí không thích tôi, là chuyện của cậu ấy.
Tâm nguyện lớn nhất của tôi hiện tại là muốn Thôi Trí sống thật tốt.
Thiếu niên này đã chịu đựng quá nhiều khổ cực, tôi không muốn cậu ấy tiếp tục đau khổ nữa.
Vậy nên, kể cả khi... Tôi sẽ không bao giờ gặp lại Thôi Trí nữa.
Sắc trời chậm rãi sáng lên, tôi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn sương mù phía xa xa kia, gửi cho Vân Nghê một tin nhắn.
Tôi bỏ cuộc.
Đợi đến khi màn đêm hôm sau buông xuống, Thôi Trí mở cửa, khuôn mặt tái nhợt đã lâu không thấy ánh mặt trời của cậu ấy, lúc nhìn thấy tôi, lộ ra một đóa lê nhạt.
"Đậu Thì Là Nhỏ, tôi đã dễ chịu hơn nhiều." Cậu ấy nhìn tôi, đôi mắt to tròn màu hổ phách vẫn xinh đẹp như thuở đầu.
Nhưng ở nơi tôi không nghe được, trong lòng Thôi Trí, có một âm thanh vang lên: "Thôi Trí, cậu thật sự cho rằng là thế sao? Cậu trốn không thoát đâu, Thôi Trí."
Thiếu niên nghe thấy âm thanh này, nhưng cậu ấy vẫn chỉ mỉm cười, nhìn về phía thiếu nữ thích cậu ấy hồi lâu, lộ ra đóa lê xinh đẹp kia.
Tôi cười cười nhìn Thôi Trí: "A Trí, cậu đói bụng không?"
Thiếu niên lắc đầu, cậu ấy đi đến bên cửa sổ hành lang, quay đầu hỏi tôi: "Vừa rồi cậu đang nhìn bên ngoài sao?"
Tôi chậm rãi đi đến bên cạnh Thôi Trí, theo tầm mắt của cậu ấy nhìn ra ngoài: "Ừm."
"Bên ngoài tối đen, không có chuồn chuồn mùa thu, có cái gì đẹp đâu." Thôi Trí lẩm bẩm một câu, xoay người lại, lúc nhìn tôi, trên gương mặt vốn tái nhợt lại lộ ra ửng đỏ nhàn nhạt: "Đậu Thì Là Nhỏ, lần trước cậu nói cậu thích..."
"A Trí." Tôi cắt ngang lời cậu ấy, nghiêm túc nhìn ánh mắt Thôi Trí, chậm rãi nói: "Sau này tôi sẽ không ở cạnh cậu."1
Nói xong, không đợi Thôi Trí trả lời, tôi liền xoay người xuống lầu.
Sau một mảnh trầm mặc, phía sau vang lên tiếng bước chân hoảng hốt.
"Đậu Thì Là Nhỏ, cậu nói gì vậy? Đậu Thì Là Nhỏ..." Có lẽ bởi vì nằm trên giường quá lâu, chân Thôi Trí có chút bất tiện, lúc cậu ấy đi xuống lầu cũng khó khăn, chỉ có thể nắm lấy tay vịn vội vàng đuổi theo tôi.
"Phịch---"
Thôi Trí bước hơi lớn, nhưng tay lại không nắm chắc, khi tới bậc thang cuối cùng, chân mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất.
Tất nhiên là tôi nghe thấy âm thanh này.
Nhưng thiếu niên vẫn luôn sợ đau này, lại chỉ gọi tên tôi: "Đậu Thì Là Nhỏ, cậu không muốn ở bên tôi sao? Tôi làm gì sai sao? Tôi nhất định sẽ sửa, cậu đừng đi, có được không?"
Tôi dừng bước chân.
Ở chỗ Thôi Trí không nhìn thấy, tôi đã không kìm được giọt nước mắt lăn dài trên má, lạnh lẽo rơi xuống cổ.
Tôi không muốn Thôi Trí bị thương nữa.
Nếu như tôi rời đi, Thôi Trí có thể bình an sống sót.
Tôi mạnh mẽ lau đi nước mắt trên má, sau đó xoay người đỡ Thôi Trí lên.
Thấy tôi xoay người, trong đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên lập tức phát ra ánh sáng mừng rỡ.
Tôi đỡ cậu ấy dậy, mà Thôi Trí nhân lúc tôi không kịp phản ứng, đã nắm chặt tay tôi, lực của cậu ấy không lớn, nhưng cả cánh tay đều đang run rẩy.
"Đậu Thì Là Nhỏ, cậu đừng rời bỏ tôi, cậu đã hứa sẽ ở bên tôi mà..."
"Nếu tôi làm sai cái gì, tôi nhất định sẽ sửa."
Lời cậu ấy nói chưa dứt, một giọt nước mắt đã rơi vào tay tôi.
Ướt sũng.
Tay Thôi Trí thật sự rất lạnh, nhưng nước mắt lại nóng đến khiến cả tay và tim tôi đau đớn.
Tôi cố gắng nuốt nước mắt, nghiêm túc nhìn cậu ấy.
Thôi Trí cũng gắt gao nhìn chằm chằm tôi, trên khuôn mặt quen thuộc xinh đẹp kia, khóe mắt đang đỏ bừng, cánh môi run rẩy.
Vốn dĩ tôi nên nhận ra sớm hơn.
Suốt mười tám năm bên nhau, tôi gần như biết tất cả mọi thứ về Thôi Trí.
Thứ cậu ấy thích, không thích, giỏi, không giỏi...
Thôi Trí bé nhỏ mở to đôi mắt long lanh muốn đưa nhẫn đính hôn cho tôi.
Thôi Trí từng ngồi trên vách tường leo đầy những dây hổ xanh tươi, mỉm cười với tôi.
Người trong lúc tôi sợ hãi nhất vẫn luôn nắm chặt tay tôi, để tôi không phải lo lắng.
Thôi Trí và Nhan Hồi...
Đã quen nhau quá lâu rồi.
Trong suốt mười chín năm cuộc đời của Thôi Trí, đã có mười tám năm bầu bạn bên cạnh tôi.
Mà trong suốt mười tám năm của tôi ở kiếp này, vẫn là Thôi Trí một đường cùng tôi bước đi.
Năm đó dưới ánh sao sáng cùng pháo hoa rực rỡ, thiếu niên yếu ớt mà xinh đẹp, từng nghiêm túc hỏi tôi thế này: "Đậu Thì Là Nhỏ, cậu sẽ vĩnh viễn ở cạnh tôi, có phải không?"
Năm đó tôi không chút do dự trả lời người kia "Đúng vậy", bây giờ xem ra, có lẽ tôi phải là người thất hứa
"A Trí..."
Tôi dịu dàng rút bàn tay bị thiếu niên nắm chặt, nhìn đôi mắt đỏ bừng của cậu ấy, đôi môi run rẩy, sau đó nhẹ giọng nó: "A Trí, đoạn đường kế tiếp, tôi không có ý định đi cùng cậu."
Tôi rời khỏi nhà Thôi Trí.
Sau lưng tôi, thiếu niên như đột nhiên mất đi điểm tựa ngã xuống đất, dùng hết sức lực nắm chặt tay, mạnh mẽ đấm xuống nền nhà.
"...Đậu Thì Là Nhỏ, có phải là vì Vân Nghê không?"
Nhưng cậu ấy dường như đang tự hỏi chính mình.
Mà âm thanh run rẩy cùng đôi mắt ửng đỏ, cũng dần biến mất trong bóng đêm---
Giống như người kia đã sớm rời đi.
033.
Tôi không ở trong căn nhà bên cạnh nhà họ Thôi nữa, mà đến một biệt thự khác ở trấn Ô Thủy.(*)
(*) [Muốn trốn crush rất đơn giản "GIÀU" là được]
Kể từ ngày đó, tôi cũng không gặp lại Thôi Trí nữa.
Đợi đến khi nghỉ hè, tôi liền định sẽ đến chỗ bố mẹ Nhan trước.
Mà ngay sau lúc tôi về nhà tổ, bàn xong chuyện này với ông nội Nhan, lúc trở về ông nội lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi.
"Nhan Hồi, không xong rồi!" Trong điện thoại, giọng ông nội rất gấp gáp, mà ngoại trừ âm thanh của ông, còn có giọng nói khác làm tôi kinh ngạc.
"Nha đầu họ Nhan, không xong rồi, thằng nhóc A Trí kia, nó, nó...."
Là giọng của ông nội Thôi.
Nhưng ông nội Thôi còn chưa nói xong, liền đột ngột dừng lại, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh điện thoại di động rơi xuống, cùng tiếng hét kinh hoảng của người giúp việc.
"Lão gia, lão gia!!!"
Tôi cầm điện thoại, nhất thời có chút luống cuống, vội vàng hỏi: "Ông nội Thôi, ông sao vậy?"
Lần này là ông nội Nhan nhận điện thoại: "Nhan Hồi, thằng nhóc Thôi Trí kia kéo một đứa tên Vân gì đó lên nóc cổ lâu(*), ai khuyên cũng không chịu xuống, ông nội Thôi của con bị chọc tức đến muốn ngất rồi "
(*) [Cổ lâu- tòa nhà, hay nếu trong cổ trang thì là một tòa tháp cổ kín, có niên đại lâu năm.]
"Cái gì?" Tôi bị tin tức này làm kinh hãi hồi lâu: "Ở tòa nhà nào ạ?"
Ông nội Nhan báo một vị trí: "Nhan Hồi, mau đi kéo thằng nhóc đó xuống đi, nó mà làm chuyện ngu ngốc gì, ông nội và chú Thôi của con phải làm sao đây! Nhất định phải kéo nó xuống, tuyệt đối không được làm chuyện ngu ngốc!!"
"Con biết rồi ông nội, ông yên tâm đi, con cúp máy trước.
-
"Cổ lâu này đã có rất nhiều năm lịch sử."
Người đứng đón gió, là thiếu niên mặc áo khoác màu hồng tươi sáng, cậu đứng trên nóc nhà, khẽ mỉm cười, lộ ra đóa lê cạn xinh đẹp kia.
Cậu cúi đầu nhìn người bên cạnh, tiếp tục nhẹ giọng nói: "Đậu Thì Là Nhỏ nhà tôi thích nhất là đứng ở chỗ cao thế này, ngắm nhìn phong cảnh đẹp mắt. Nhưng mà hình như chỗ này không đủ cao thì phải?"
"Thôi Trí, cậu muốn làm gì..." Cô gái bên cạnh run rẩy cánh môi, gắt gao nhìn chằm chằm mọi cử động của Thôi Trí, sợ cậu sẽ làm ra chuyện gì đó: "Cậu... Không phải cậu thích tôi sao? Sao cậu lại..."
"Được rồi." Thôi Trí ngắt ngang lời cô ta, trong đôi mắt màu hổ phách dịu dàng ẩn chứa cảm xúc kiên định: "Đừng nói mấy lời làm tôi thấy ghê tởm này nữa."
Cậu hơi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cô gái, dịu dàng cười nói: "Cô rất muốn tôi thích cô sao?"
"Vậy để tôi đoán xem, cô đã dùng phương pháp gì để tạo ra một "tôi" khác đây?" Thiếu niên hơi nheo mắt lại, sờ sờ cằm, suy tư nói: "Cô có cái gì? Tôi nhất định phải thích cô sao?"
Thôi Trí thật đáng sợ!
Tuy rằng không biết vì sao Thôi Trí lại biến thành thế này, nhưng trước đây Vân Nghê còn từng động lòng với thiếu niên tinh xảo xinh đẹp này, bây giờ lại sợ hãi đến cả người phát run.
Cậu ấy có thể trực tiếp đánh ngất Vân Ỷ Thư, đưa cô ta lên tòa nhà cao như vậy!
Vân Nghê run rẩy cánh môi, cẩn thận nhìn Thôi Trí: "Không phải, Thôi Trí, cậu hiểu lầm..."
Cô ta đột nhiên nhớ đến Nhan Hồi, liền muốn bắt chước cô, nhẹ giọng hô: "A Trí, cậu bình tĩnh một chút."
Thiếu niên kia đột nhiên thay đổi thần sắc, vẻ mặt vốn dịu dàng lập tức sắc bén, cậu hung hăng bóp cổ Vân Nghê, lạnh lùng nói: "Ai cho phép cô gọi tôi như vậy. Vân Nghê, ai cho phép cô gọi tôi là A Trí?"
"Chỉ có Đậu Thì Là Nhỏ mới có thể gọi tôi là A Trí."
"Cô là cái thứ gì, cũng xứng gọi tôi như vậy sao?"
Thôi Trí nhẹ giọng cười rộ lên: "Vân Nghê, sao cô lại xuất hiện bên cạnh tôi?"
[Hệ thống, hệ thống, Thôi Trí điên rồi, là hoàn toàn điên rồi, cậu nhìn hắn xem!! Làm sao bây giờ, hệ thống, nói tôi biết phải làm sao đi!] Vân Nghê một bên cuống quít nắm lấy tay Thôi Trí, một bên điên cuồng gọi hệ thống trong lòng: [Hắn thật sự muốn giết tôi, hệ thống, làm sao bây giờ!]
[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là 100.]
[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là - 100.]
[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là 100.]
[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là -100.]
Lúc này âm thanh máy móc của hệ thống lại gần như điên cuồng, nương theo âm thanh như tĩnh điện, cứ không ngừng vang lên trong đầu Vân Nghê.
[Cốt truyện hỗn loạn, hệ thống tự động sửa chữa.]
[Cốt...truyện...hỗn loạn....hệ..thống....]
Âm thanh máy móc liên tục hỗn loạn, thậm chí ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.
Là Thôi Trí, nhất định là Thôi Trí ——
Thấy hệ thống không thích hợp, Vân Nghê theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thôi Trí.
Thiếu niên đã thu tay lại, khóe miệng chậm rãi chảy máu, khiến cho cánh môi vốn như anh đào kia càng tươi sáng đỏ thẫm.
Người kia không thèm để ý lau đi vết máu, đối diện với ánh mắt của Vân Nghê, nhẹ mỉm cười: "Thứ kia của cô, hình như càng ngày càng không dùng được."
"Thôi Trí, cậu đừng như vậy, cậu xem bên dưới cậu có rất nhiều người, đừng làm chuyện gì ngu ngốc." Vân Nghê sợ hãi đến mức giọng nói đều run rẩy, cô ta lắc đầu nhìn về phía Thôi Trí, bối rối lui về phía sau, áp người lên vách tường lạnh lẽo.
Thôi Trí thản nhiên nhìn về phía dưới cổ lâu.
Tòa cổ lâu này tuy nói không cao nhưng cũng tương đối.
Trước đây không có quá nhiều người đi dạo, nhưng lúc này bên dưới lại rất đông.
Cậu cũng không thèm để ý quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Vân Nghê đang rưng rưng, nhẹ giọng nói: "Cô đang sợ sao?"
"Sao lại sợ? Cô và thứ kia, đùa giỡn cuộc đời tôi như vậy, tôi còn không sợ, sao cô lại phải sợ?
"Tôi mất đi mẹ, lại mất bố, như cô mong muốn, bây giờ hình như ông nội cũng chẳng cần tôi. Mà hiện tại, đến Đậu Thì Là Nhỏ cũng không cần tôi nữa."
"Rõ ràng tôi chỉ muốn mãi mãi ở bên Đậu Thì Là Nhỏ....."
"Sao lại khó khăn đến vậy?" Thiếu niên khẽ mỉm cười, đôi mắt cong cong như ánh trăng lưỡi liềm.
"Cho dù thứ kia không phải tôi, tôi cũng muốn ở bên Đậu Thì Là Nhỏ. Nhưng tại sao? Chút tâm nguyện nhỏ nhoi này của tôi, cô và thứ kia cũng muốn cướp đi vậy?" Âm thanh cậu phiền não, giống như cậu bé vì mất đi món đồ quý giá của mình mà ủy khuất, trong đôi mắt mở to rơi xuống một giọt lệ.
"Rõ ràng tôi đã nhường mọi thứ cho Thôi Trí kia..."
"Thôi Trí..." Vân Nghê nỉ non: "Cậu đừng xúc động, Thôi Trí..."
Nhưng một sức lực bất thình lình hung hăng ấn cô ta lên cách tường.
Thôi Trí cứ vậy, lại chậm rãi kéo cô gái kia lên, cho đến khi có thể nhìn thấy cảnh tượng bên dưới lầu cổ.
Cậu nhìn Vân Nghê đang run rẩy không thôi, cười nói: "Tôi chỉ còn lại Đậu Thì Là Nhỏ thôi mà."
Thôi Trí hơi lắc tay, thân thể Vân Nghê liền cách bên cạnh thành lầu càng gần thêm một bước, Vân Nghê hét chói tai: "Thôi Trí, cậu đừng như vậy!! Tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu buông tha cho tôi đi."
Những người dưới lầu nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm này, cũng nhao nhao thét lên.
Thôi Trí như chẳng hề nghe thấy, cậu chỉ dịu dàng nhìn Vân Nghê, nói: "Rõ ràng là mấy người muốn tôi chết trước, chẳng qua tôi... Muốn tìm người chôn chung mà thôi. Vân Nghê, không phải cô nói sẽ thay Đậu Thì Là Nhỏ ở cạnh tôi sao?"
"Được, vậy cùng tôi rời đi đi."
"Nhưng tôi cũng chỉ muốn cứu người thôi!! Để tôi nói, miễn là tôi công lược được cậu, mẹ tôi sẽ có thể quay về, Thôi Trí, cậu cũng có mẹ, cậu nhất định có thể hiểu được tâm tình này của tôi mà Thôi Trí!!" Hoảng hốt đến không còn đường lui, Vân Nghê nói hết mọi thứ: "Tôi chỉ muốn Nhan Hồi rời khỏi cậu, vậy cậu mới có thể bình an, tôi... Tôi cũng chỉ muốn mẹ tôi trở về thôi."
Bàn tay nắm cổ áo cô ta dần siết chặt.
Mà âm thanh của thiếu niên, giống như nhụy liễu trong gió: "Vân Nghê, làm một người đã chết sống lại, cô cảm thấy có thể sao? Cô cho rằng Nhan Hồi rời khỏi tôi, tôi mới có thể bình an!! Nhưng cô không biết, không phải Nhan Hồi không thể rời bỏ tôi, là tôi không thể rời khỏi cô ấy."
"Cho nên tôi không dám nói tôi thích cô ấy, cho nên tôi thà tự buông bỏ chính mình."
Nhưng kết quả thì sao.
Người vẫn luôn ở cạnh cậu, cuối cùng vẫn dịu dàng né tránh tay cậu, nói: "A Trí, đoạn đường kế tiếp tôi không có ý định đi cùng cậu."
Cho nên vì cái gì, dựa vào cái gì, cuộc sống tốt đẹp của cậu, lại bị người như Vân Nghê, bị cái gọi là hệ thống cùng nhau lợi dụng.
Cậu nhìn phong cảnh phía xa xa, nghe bên tai âm thanh ồn ào như có như không, thầm nghĩ, đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, vậy thì cứ như vậy đi.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc truyền vào tai ——
"A Trí!".
Thôi Trí theo bản năng theo tiếng gọi nhìn lại.
-
Tôi đứng cách đó không xa, nhìn Thôi Trí và Vân Nghê bên cạnh giống như đã bị dọa đến choáng váng, run giọng nói: "A Trí, cậu không cần ngốc như vậy, A Trí."
Thiếu niên kia đứng trong gió, mỉm cười nhìn về phía tôi: "Đậu Thì Là Nhỏ."
Tôi bước tới gần cậu ấy, lắc đầu: "A Trí, cậu đừng như vậy, tôi sợ lắm, cậu lại đây đi, được không?"
"Đậu Thì Là Nhỏ, tôi không muốn bị người khác khống chế nữa."
Tròn nháy mắt này, Thôi Trí trong mắt tôi như trở về là cậu nhóc năm đó ngồi trên vách tường, cong mắt mỉm cười, nhìn về phía tôi.
Rất sáng, rất rực rỡ.
Cậu ấy nhìn Vân Nghê đã bị dọa choáng váng, lại nhìn về phía tôi, dịu dàng cười: "Nếu là Đậu Thì Là Nhỏ nói, tôi nhất định sẽ làm theo."
"Chỉ là, tôi có một bí mật muốn nói cho cậu biết."
Thiếu niên mặc áo khoác màu hồng nhạt, lộ ra đóa lê ngọt ngào, cười như anh đào trên cành cây, trong suốt lại lấp lánh: "Nhan Hồi, tôi thích cậu."
Trong tiếng hét đến tan nát cõi lòng của tôi, thiếu niên lui về sau một bước.
Cậu ấy mỉm cười, nhắm mắt lại, mở rộng hai tay, để thân thể tự do rơi xuống.
Tiếng gió dừng lại.
034.
"Tiểu thư, đến rồi."
Khi mùa xuân lần nữa đến, tôi trở lại trấn Ô Thủy.
Tài xế dừng lại trước cổng, tôi nói cảm ơn rồi xuống xe.
Vừa bước xuống, đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng chờ bên cửa.
"Chú Thôi." Tôi vẫy tay mỉm cười gọi chú ấy.
Bóng dáng kia chính là chú Thôi vừa tỉnh lại hơn một tháng trước.
Chú hồi phục rất tốt, sức khỏe hiện tại cũng ổn định hơn nhiều.
"Tiểu Hồi." Chú Thôi cười nhận lấy túi xách trên tay tôi: "Tuy Nam Đại(Đại học phía Nam) cách trấn Ô Thủy rất gần, nhưng cứ một tuần trở về một lần, có vất vả quá không?"
Tôi lắc đầu: "Không sao ạ, ngồi xe một lát là tới."
Tầm mắt của tôi rơi vào căn nhà trống bên cạnh nhà họ Thôi.
Không còn ai ở đó nữa.
Sau khi xảy ra chuyện của Thôi Trí, tuy rằng Vân Ỷ Thư có lòng muốn mượn chuyện này ngoi lên, nhưng dù sao hắn vẫn còn nhược điểm trên tay tôi, hơn nữa Vân Nghê nhìn qua thật sự đã bị dọa không nhẹ, Thôi Trí lại.... Nhà họ Vân liền phái người lái xe xuyên đêm, đón hai người kia đi.
Vân Ỷ Thư và Vân Nghê sau này sống như thế nào, tôi cũng không còn quan tâm nữa.
Cái gọi là hệ thống kia, hình như từ ngày đó liền mai danh ẩn tích.
Một loại kịch bản khi tới giới hạn bị phá vỡ, khiến cho các cốt truyện kế tiếp, cũng giống như hiệu ứng bươm bướm, đồng loạt hỗn loạn.
Hệ thống biến mất, nữ chính rời đi sớm...
Mà cuộc sống hiện tại, cũng không còn là thế giới của cuốn tiểu thuyết mà tôi đã xuyên qua.
Vậy nên sau một năm, chú Thôi nằm trên giường bệnh cũng tỉnh lại.
Nếu Thôi Trí biết được tin này, nhất định sẽ rất vui.
Chỉ là, Thôi Trí cũng đã ngủ say suốt hơn một năm.
Ngày đó Thôi Trí trên lầu cổ rơi xuống, may mắn cảnh sát dưới lầu đã làm tốt công tác phòng hộ, nên Thôi Trí cũng không bị ngoại thương quá nghiêm trọng.
Nhưng mà, từ ngày đó trở đi, Thôi Trí trở thành người thực vật, ngủ say hơn một năm.
Nháy mắt tôi đã vào đại học.
Và mùa xuân lại lần nữa đến.
Tôi vào nhà nhìn Thôi Trí một lát, cậu ấy vẫn như người đẹp đang ngủ, lặng lẽ nằm trên giường.
Tôi nâng má, nhìn người đẹp đang ngủ một hồi, lại thay nước hoa ở đầu giường cho cậu ấy. Nhẹ nhàng kéo rèm cửa, ánh mặt trời buổi chiều nhẹ nhàng chiếu vào phòng.
Có ánh sáng màu vàng nhạt chiếu lên trên trán người đẹp đang ngủ.
Hô hấp người kia nhẹ nhàng, lông mi cong cong, giống như người đẹp ngủ thật lâu trong hộp thủy tinh không tỉnh lại được, xinh đẹp, dịu dàng.
"A Trí." Tôi chọc chọc vào gò má người đẹp đang ngủ: "Mùa xuân đến rồi, hổ leo tường lại mọc lên."
"Bây giờ tôi cũng có thể trèo tường rồi."
"Cho nên, cậu tính khi nào mới tỉnh lại đến xem đây?"
"Nếu như có thể tỉnh lại vào ngày xuân..."
".... Thì tốt rồi."
Sau khi nhìn Thôi Trí xong, tôi trở về nhà mình cách vách.
Có thể là bởi vì quá lâu không có người ở, từ khi thân thể bố Nhan tốt lên, liền thích đi du lịch với mẹ, tôi nhìn cỏ dại mọc um tùm trong sân, khẽ thở dài.
Nhất là dưới tàng cây trong sân, cỏ càng mọc đến rậm rạp.
Tôi lấy một cái xẻng nhỏ, ngồi xổm xuống, từ từ xúc cỏ dại dưới gốc cây.
Sau khi liên tục xúc mấy cái, xẻng lại như đụng phải thứ gì đó cưng cứng, phát ra một tiếng "keng"
Tôi không khỏi nhíu mày, dùng xẻng đào xung quanh.
Dưới lớp bùn đất dần lộ ra, là màu nâu nhạt có chút phát sáng.
Giống như một cái bình...
Tôi buông xẻng xuống, dứt khoát lấy tay gạt bùn đất bên cạnh ra ——
Quả nhiên, là một cái bình.
Bên trong giống như có rượu.
Tôi dùng sức lấy vò rượu này ra, phía trước dán một tờ giấy đỏ to, ghi ba chữ "Nữ Nhi Hồng."
Hóa ra là "Nữ Nhi Hồng".
Tôi lật bình rượu này lại, nhìn thấy một tờ giấy nhỏ màu đỏ ——
Mùng 10 Tết, Thôi Trí chôn, tặng cho người trong lòng... Nhan Hồi.
Ngày mùng 10... Tôi đột nhiên nhớ tới sinh nhật mười tám tuổi một năm trước, thiếu niên từ trong sân đi ra, có chút xám xịt.
Hóa ra là vậy.
Hóa ra là để chôn cái này.
Trên tờ giấy đỏ kia, trên chữ viết màu mực, rơi xuống một giọt nước mắt.
Tôi vội vàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên giấy, nhưng những chữ kia hình như vẫn bị lem ra một chút.
Thôi Trí.
"Tên ngốc này..." Tôi nhẹ giọng nỉ non một tiếng.
Vò Nữ Nhi này màu đỏ, lúc mở ra có mùi hương nồng đậm, có chút say lòng người.
Tôi không thích uống rượu, nhưng bằng cách nào đó, tôi cứ uống hết ngụm này đến ngụm khác.
Buổi chiều, ánh mặt trời vốn đang chiếu xuống, tôi dựa vào bên cạnh gốc cây, hơi nhắm mắt uống rượu. Ánh sáng ấm áp đó, liền nhu hòa chiếu lên người tôi, là cho tôi càng thêm say đắm.
Không biết qua bao lâu, đến khi mặt trời chậm rãi buông xuống, như thể có người đang đến gần tôi.
Trong mông lung, tôi miễn cưỡng mở to hai mắt nhìn người trước mặt.
Một cái bóng, hai cái bóng, ba cái bóng...
Giống như có âm thanh quen thuộc, nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi: "Sao vậy... Uống rượu rồi?"
"Đúng đó, là A Trí chôn." Tôi ôm vòi rượu này, cười đến cong mắt: "Là chôn cho tôi."
Âm thanh kia lúc này như đang mỉm cười, giống như vò Nữ Nhi Hồng vừa mới uống, chân thật đến say lòng người.
"Rõ ràng là... Tôi tặng cho người trong lòng mà."
Tôi hơi ngước mắt lên, có chút cố hết sức lẩm bẩm nói: "Thì tôi chính là, người trong lòng của.. A Trí..đó..."
Chỉ là tôi còn chưa nói xong, người bên cạnh liền đột nhiên nhếch môi.
Mềm mại, nhẹ nhàng.
Như cánh hoa anh đào, hoa xuân rơi xuống, dạ oanh bay đi.
Không phân biệt được là người say vì vò nữ nhi đỏ, hay là vì dư vị xấu hổ giữa môi răng.
Người có hơi thở quen thuộc, ngọt ngào của vị quýt kia dịu dàng nâng mặt tôi lên, dưới ánh hoàng hôn, chúng tôi cùng trao nhau hơi thở nóng rực.
Trong hương vị như say rượu này, tôi gần như không thể thở được.
Mặt mày xinh đẹp kia, đóa lê lộ ra ở trong ánh xuân này sáng ngời chói mắt.
"Không thở nổi..." Tôi thật sự sắp không thở nổi.
Vì thế người nọ lại nhẹ nhàng cười một tiếng: "Đậu Thì Là Nhỏ, em có biết tôi thích một quyển tiểu thuyết không?"
"Thậm......"(*)
(*) [Có thể là tên Hán Việt của bộ truyện tiếp theo của tác giả]
Lúc tôi còn đang suy nghĩ, cậu ấy đã nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng viết ra một từ.
Lúc ánh mặt trời của ngày xuân sắp lặn, khi trời tà én bay, thiếu niên cầm tay tôi, nhẹ giọng nói: "Nhan tiểu thư, tôi cũng tặng em một chữ an."
Năm mười chín tuổi Thôi Trí có một điều ước, bởi vì tiếng pháo hoa đột ngột, mà chỉ có một mình cậu biết được.
Cậu nghiêm túc nhìn người ngồi đối diện, thầm nghĩ, thần phật trên trời, Thôi Trí nguyện cầu, dù không thể cùng già đi, nhưng cũng phải cùng nhau bạc đầu."
Mùa xuân năm nay, từng có mấy lần si tình, trải qua những tình cảm vụn vặt của thời niên thiếu, rồi cũng có một ngày, Thôi Trí Nhan Hồi, cùng ngẫu nhiên dựng lên một ngày xuân.
HOÀN CHÍNH VĂN.