Mỗi khi bị Trương Bưu hôn môi, Dịch Nhất Y không bao giờ quên được cảm giác bị tỏ tình khi tóc rối bời, chưa đánh răng, chưa rửa mặt.
Dù có chút kì lạ, nhưng cũng rất ngọt ngào và lãng mạn.
Sau hơn một năm, họ cũng không có sự thay đổi nào, thay đổi lớn nhất chính là Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ từ chú mèo con năm xưa đã trở thành bố mèo của hai bé mèo con nhỏ xíu. Mẹ của mèo con không muốn nhận nuôi hai bé, hai bé mèo con cũng đến rất vội vàng, nhưng họ không thể nuôi cùng lúc ba con mèo. Sau khi bàn bạc, họ quyết định chia nhau mỗi người nuôi một bé mèo con.
Vào một kỳ nghỉ đẹp trời, Dịch Nhất Y thong thả ngồi trên bàn ăn, chờ bữa sáng. Một bóng người mặc tạp dề màu xanh nhạt bước ra từ bếp, tay bưng một đ ĩa thức ăn.
Từ khi Trương Bưu học nấu ăn, anh còn nấu nướng thường xuyên hơn cả Dịch Nhất Y.
"Được rồi, mèo con tham ăn, có thể ăn rồi."
Trương Bưu cởi tạp dề, véo nhẹ mũi Dịch Nhất Y, ánh mắt đầy yêu thương.
Dịch Nhất Y gắp một miếng thịt cá, chợt nhớ ra điều gì đó.
Ánh mắt cô hướng về phía Tiểu Mễ đang nằm trên sofa, " Tiểu Mễ, nhìn xem đây là gì? Đây là cá chiên em thích nhất, mau đến đây nếm thử nào."
Đáp lại cô là tiếng kêu meo meo khinh khỉnh của Tiểu Mễ.
Dịch Nhất Y thấy Tiểu Mễ ngoảnh mặt sang hướng khác, phớt lờ lời cô, bỗng dưng nổi giận.
“Chẳng phải mắng em một câu thôi sao, chẳng lẽ em làm sai còn muốn cãi lý. Hừ, không ăn thì thôi, chờ đói bụng đừng có tới tìm chị.”
"Em đừng giận, Tiểu Mễ lại làm chuyện gì sao?"
Trương Bưu bình tĩnh nhìn Tiểu Mễ một cái, rồi gắp thêm vài miếng thịt cho Dịch Nhất Y.
"Anh nói đến, em lại bực mình. Không phải tối qua Tiểu Mễ bị anh bế về nhà sao? Sáng này em lại phát hiện nó ở nhà em.”
Vẻ mặt Dịch Nhất Y vẻ mặt tức giận, ánh mắt không rời khỏi Tiểu Mễ.
"Chắc chắn nó nhảy từ ban công nhà anh sang nhà em, đây là tầng 11 mà, lỡ ngã xuống thì sao? Mọi người hay nói mèo có chín mạng, nhưng em không tin nó nhảy từ tầng 11 xuống mà không bị thương tí nào."
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Dịch Nhất Y, Trương Bưu đưa cho cô một ly nước để bớt giận.
"Anh có một cách để Tiểu Mễ không còn nhảy qua nhảy lại giữa ban công hai nhà chúng ta nữa."
"Cách gì?"
"Ta thông hai căn hộ với nhau."
“Đúng rồi, ý kiến hay đấy, sao em không nghĩ ra nhỉ.”
Ánh mắt Dịch Nhất Y sáng rực lên, theo bản năng hỏi, "Vậy nhà này sẽ thuộc về ai?"
"Thuộc về cả hai chúng ta."
"Ừ ừ."
"Chúng ta đi thôi.”
"Hả, đi đâu?”
"Cục Dân Chính."
Cả người Dịch Nhất Y như hóa đá, Trương Bưu mỉm cười, "Chẳng lẽ em không muốn danh chính ngôn thuận à?"
Danh chính ngôn thuận, tài sản chung của vợ chồng...
"Nhưng hôm nay là cuối tuần."
Dịch Nhất Y nói theo bản năng, nhưng trong lòng cô không hề có ý định từ chối hay đồng ý.
"Không nhớ hôm nay là ngày Lễ Tình Nhân à? Hôm nay Cục Dân Chính làm việc bình thường."
Huống hồ chi anh đã đặt lịch hẹn từ mấy tháng trước rồi.
"..."
**
Từ Cục Dân Chính đi ra, Dịch Nhất Y cầm trên tay hai quyển sổ đỏ rực rỡ, bỗng dưng cảm thấy mình bị lừa.
Nhưng lừa thì lừa đi, Trương Bưu có lừa cô thì đời cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ hối hận.
Hết