Một hôm khi Tố Thanh Thanh chuẩn bị nghỉ trưa thì một số lạ gọi đến.
“Tôi muốn gặp chị.” giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên, nghe là biết ai.
Tố Thanh Thanh khẽ cau mày, tự hỏi tại sao cô ta lại có số điện thoại của cô, có chút không vui lên tiếng:
“Xin lỗi, tôi không muốn gặp cô.”
“Chỉ một lúc thôi, 15 phút sau tại quán Bình Kim.” Nói xong, còn không đợi cô trả lời mà cúp máy.
Tố Thanh Thanh ‘hừ’ nhẹ một tiếng, trong lòng không khỏi khó chịu.
Muốn gặp cô? Vậy thì cô sẽ thành toàn!
Cô sửa soạn lại một chút sau đó liền đi gặp cô gái kia....
—— Quán Bình Kim
Tố Thanh Thanh ngồi đối diện trực tiếp với cô gái này. Khuôn mặt cô ấy hơi gầy, chiếc mũi dọc dừa cùng đôi môi nhỏ quyến rũ, mắt to đen láy....
Đẹp! Cô ấy đẹp hơn cô!
“Chào chị, tôi là Hạ Tuyết!” Hạ Tuyết thản nhiên giới thiệu, thoạt rồi đưa tay ra.
“Cô Hạ, vậy cô tìm tôi có việc gì?” Tố Thanh Thanh cười nói, căn bản không có ý định bắt tay.... đời này có ai lại đi bắt tay với tình nhân của chồng mình cơ chứ...?
Hạ Tuyết cười nhẹ, sau đó nhìn cô một lượt như đánh giá.
“Phong cách ăn mặc của chị khác xa với chức vụ của Quân.”
“Vậy sao… tôi nghĩ ăn mặc không nói lên vị trí của người khác, có những kẻ mặc đẹp đấy, nhưng chẳng phải cũng là tiền không chính đáng mới có sao?” Tố Thanh Thanh hờ hững lên tiếng.
“Tôi đã biết vì sao Quân lại thích ngắm tôi khi tôi uống cà phê rồi...chắc có lẽ giống chị” khoé môi Hạ Tuyết khẽ cong lên, cô ta cười rất đẹp, nụ cười tựa như ma quỷ...
Tố Thanh Thanh không muốn mất thời gian, lại nghe cô ta nói vậy thì có chút cợt nhả, lên lời động viên:
“Vậy hóa ra, cô Hạ đây là thích làm 'vật thế thân' của người khác nhỉ, quả nhiên là đa tài.”
Mặt Hạ Tuyết biến sắc, bản thận bị mỉa mai như vậy thì mất bình tĩnh nói:
“Chị cũng biết mối quan hệ giữa tôi và Quân rồi, vậy tại sao lại còn giả nai?” Hạ Tuyết chống tay lên cằm nhìn cô, giọng điệu khinh miệt. “Hay chị đang cố tỏ vẻ đáng thương để mong sẽ níu kéo được anh Quân?”
“Tiếc là tôi không được sắc sảo như cô Hạ đây, tôi chỉ là muốn xem xem, rốt cuộc cô và chồng tôi muốn diễn trò trước mặt tôi tới bao giờ mà thôi.”
“Chị...thật là kiên cường nhỉ?”
“Con người mà, một khi bị dồn tới mức đường cùng thì dù có yếu đuối tới đâu cũng phải mạnh mẽ.” Dứt lời, Tố Thanh Thanh đặt tờ 500 xuống bàn.
“Coi như tôi mời cô, tiền thừa cô cứ cầm, xem như là phí đi đường.”
Ra khỏi quán, Tố Thanh Thanh chẳng biết bằng cách nào mà bản thân có thể trở về công ty và tiếp tục làm việc. Chỉ là cảm giác trong lòng lại dấy lên một hồi đau nhói, có lẽ cô lại trở nên mềm yếu rồi!
Tối nay trời bỗng đổ mưa rất to, còn cô lại không mang theo ô. Tố Thanh Thanh cứ nghĩ mưa rất nhanh sẽ tạnh vì hôm nay cô tăng ca về muộn nhưng quả nhiên, ông trời đúng là đang trêu người mà, có lẽ thấy hôn nhân của cô chưa đủ bất hạnh nên giáng mưa xuống.
Đang lúc loanh hoay không biết phải làm gì vì từ cửa công ty tới chỗ bắt xe buýt cô phải đi bộ mất thêm một đoạn nữa thì một chiếc xe mang hiệu BMW tự nhiên dừng ngay cạnh cô.
“Tiểu Thanh, lên xe đi!” Cẩn Mai từ trong xe ngó ra.
“Cẩn Mai!” Sự xuất hiện của Cẩn Mai khiến Tố Thanh Thanh có chút ngạc nhiên, bởi lẽ hôm nay cô ấy không tăng ca, đúng ra phải về sớm hơn mới phải.
“Lên xe thôi, trời mưa nên lạnh lắm.” Cẩn Mai nhanh chóng mở cửa xe, thoạt rồi kéo cô vào trong.
“Chào em!” Trên ghế lái bất ngờ vang lên tiếng của một người đàn ông, lúc này Tố Thanh Thanh mới để ý tới một gương mặt khá quen thuộc, ngỡ ngàng thốt lên:
“Trưởng Phòng Tân?”
“Cô Tô? Không ngờ lại gặp được cô ở đây!” anh ta cười nói.
“Ủa hai người biết nhau hả?” Cẩn Mai thấy hai người chào hỏi nhau thì ngạc nhiên lên tiếng.
“Có biết sơ sơ, nhưng tao mới chỉ gặp trưởng phòng Tân vài lần thôi.” Tố Thanh Thanh khẽ đáp lời.
“Vậy hả. Thế thì để tao giới thiệu lại, đây là Tân Hữu, anh ấy là họ hàng xa của tao.” cô ấy cười tươi, “Xem ra em không cần phải giới thiệu tên của bạn mình rồi nhỉ?”
Nghe cô ấy nói vậy, Tố Thanh Thanh khẽ mỉm cười gật đầu.
Tân Hữu là trưởng phòng của một chi nhánh có liên kết đầu tư với công ty của cô. Tố Thanh Thanh chỉ biết tới anh khi được điều đi xét duyệt dự án của công ty. Cũng không phải là chỗ thân quen gì, cùng lắm là biết tên nhau mà thôi.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước gần nhà, ngay khi Tố Thanh Thanh định bước xuống xe thì vị kia lên tiếng:
“Cô Tố này, cô có thể cho tôi số điện được không? Biết đâu trong dự án đấu thầu sắp tới chúng lại gặp nhau ở sự kiện thì sao?”
Thấy anh ta nói cũng có lý, cô khẽ gật đầu, thoạt rồi đọc số điện thoại của mình cho anh ta, xong xuôi cười nói: “Cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ.”
“Đừng khách sáo, mà khoan đã!” Tân Hữu thấy Tố Thanh Thanh định đội mưa chạy vào nhà thì vội nói:
“Ô này, cô cầm lấy mà dùng, cẩn thận kẻo ốm!”
Tố Thanh Thanh đầy cảm kích gật đầu, thoạt rồi nhận lấy chiếc ô từ anh ta.
Vừa mở cửa bước vào nhà, đập vào mắt cô là hình ảnh Hà Vu nhàn nhã ngồi trên sofa phòng khách. Tố Thanh Thanh còn tưởng bà đưa hai nhóc về, nhưng cô nhìn quanh, cơ hồ là không thấy hai nhóc đâu cả,
“Ngày nào cô cũng về muộn thế hả?” Hà Vu khó chịu lên tiếng.
“Con chào mẹ, hôm nay con tăng ca, mà giờ cũng chỉ mới 7 giờ thôi ạ.” Tố Thanh Thanh cười đáp.
“Nghe nói hôm nay cô hẹn gặp Tuyết hả, tôi nói thực, tôi thích con bé đấy vô cùng!”
“Mẹ thích thì là việc của mẹ, mẹ không cần phải nói với con đâu ạ.” Tố Thanh Thanh không lấy làm vui vẻ, không nóng không lạnh nói.
“Ha...giờ cô đang cãi tôi sao, tôi vừa nhìn thấy ngoài cửa có ô tô đưa cô về, có phải cô đi với thằng nào sau lưng con trai tôi không?'’ Hà Vu đay nghiến nhìn cô.
Tố Thanh Thanh khẽ thở dài, cô không muốn giải thích cũng như không có sức để nói chuyện với bà, đành nhẫn nhịn nói:
“Xin mẹ đừng đoán già đoán non.”
“Cô thì giỏi rồi, nói một câu cái lại một câu. Cô có tin tôi phế cái loại con dâu như cô không hả… chỉ biết dựa dẫm con trai tôi thôi, thử hỏi xem cô làm được bao tiền một tháng, hừ...ra mặt sao?”
Tiền, tiền, tiền! Lúc nào bà ấy cũng chỉ nghĩ đến tiền!
Tố Thanh Thanh không nói gì, thoạt rồi bỏ lên lầu.
Hà Vu thấy cô không coi mình ra gì thì tức lắm, nhanh chân đuổi theo sau. Đến giữa cầu thang liền túm tay cô lại.
“Cô dám tỏ thái độ với tôi sao, tôi phải thay con tôi dậy dỗ loại vợ như cô mới được.”
Hà Vu vung tay lên, Tố Thanh Thanh theo phản xạ nắm tay của bà lại, hất ra.
Đúng lúc này, bên tai Hà Vu truyền tới tiếng mở cửa, như nghĩ ra điều gì đó bà liền thuận theo lực hất tay của Tố Thanh Thanh mà lùi về sau..
Tố Thanh Thanh ngây cả người, tình thế chuyển biến nhanh tới mức cô không kịp đưa tay ra kéo bà lại.
Đằng sau là vài bậc cầu thang, Hà Vu ấy cứ thế lăn xuống.
Tố Thanh Thanh không hề cố ý, chỉ là cô rất khó chịu. Ngày hôm nay đối với cô quả thực đã quá mệt mỏi rồi. Trưa thì tiếp người phụ nữ kia, giờ lại đến mẹ chồng… thực sự khiến cô rất không vui…
Tố Thanh Thanh còn chưa kịp định thần, thì Đông Quân đã vội vã từ cửa chạy lại, anh giương mắt nhìn cô, thoạt rồi nhanh tay gọi cấp cứu.
——————
Tố Thanh Thanh đứng ngoài phòng cấp cứu, cô nhìn Sở Đông Quân đang thất thần tựa lưng vào tường, giọng nghẹn hẳn đi: “Anh...em...em…”
“Đừng nói gì cả...để anh yên tĩnh một chút.” Sở Đông Quân không nhìn cô, anh mệt mỏi nói.
“Vâng...”
Cứ như vậy cả hai đều không nói thêm câu nào nữa.
Đúng lúc này, một giọng nói kèm theo tiếng bước chân vội vàng chạy tới.
“Quân!” Hạ Tuyết tiến về phía anh.
Sở Đông Quân ngẩng mặt lên nhìn cô ấy, thoạt rồi có chút lưỡng lự quay sang nhìn cô.
“Sao lại tới đây?” Sở Đông Quân có chút không vui nói.
“Em nghe tin bác gái bị đẩy ngã cầu thang, em lo lắm!”
Nói rồi Hạ Tuyết lướt qua cô, ngồi xuống cạnh Sở Đông Quân.
Bị đẩy ngã sao? Nghe thôi đã thấy nực cười rồi!
Nhìn người chồng chẳng nói chẳng rằng, Tố Thanh Thanh không khỏi thất vọng.
Hoá ra người không được yêu nữa mới chính là kẻ thứ ba!
“Em về đón con đây, bao giờ mẹ tỉnh anh nói với em một tiếng để em còn đến xin lỗi mẹ.” Tố Thanh Thanh cười chua chát rồi rời đi.
Bên ngoài trời vẫn mưa rất to, Thanh Thanh đội mưa từng bước đi trên con đường tấp nập xe cộ, bóng hình cô đơn đến đau lòng.
Vừa lạnh vừa xót xa, hai chân không tự chủ mà khẽ run lên, cả người cứ thế mà ngã nhoài ra đất. Nước mưa tạt vào mặt hoà cùng nước mắt cứ thế mà chảy xuống….
Trước đây, mỗi lần cô không may vấp ngã, bên cạnh cô luôn có Đông Quân….vậy mà giờ đây, người đàn ông ấy lại ngồi trong bệnh viện với một cô gái khác.
Sự tin tưởng cơ bản dành cho đối phương anh cũng tiếc nuối mà không dành nó cho cô….