Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Tiêu sắp xếp lại tài liệu xong, nhìn đồng hồ thì đã đến giờ hẹn, liền bước tới gõ cửa phòng Phương Nghị.

"Tổng Giám đốc Phương, liệu đã đến giờ tới phòng họp chưa ạ? Bên Giám đốc Lý đã tới rồi, Vạn Xương cũng đã tới dưới kia rồi."

Phương Nghị gật đầu, cầm tập tài liệu trên bàn lên và đi về phía phòng họp.

Trong phòng họp, người của hai bên đều đã đến đủ và chào nhau bằng những câu khách sáo, rồi sau đó bắt đầu vào vấn đề chính.

Đây là lần đầu tiên bàn về chuyện hợp tác với phía Vạn Xương, hai bên đều kiên quyết bảo vệ lợi ích của mình và không chịu nhượng bộ. Đại diện cho phía Vạn Xương đến thảo luận là ba người đàn ông chừng hơn ba mươi, tuy tuổi tác không nhiều nhưng tương đối già dặn, lời lẽ rất chắc chắn chặt chẽ, thái độ không cao ngạo cũng không tự ti, vừa mới bắt đầu đã biết ngay là khó thành công.

Mấy tiếng đồng hồ sau, cuộc đàm phán hầu như không có tiến triển gì.

Nhưng cả hai bên đều tỏ ra không vội vàng, ai cũng hiểu rằng đây chẳng qua chỉ là lần đàm phán đầu tiên, cái chính là thăm dò đối phương thế nào

Thời gian sắp hết, đoạn đầu của cuộc đàm phán tạm thời dừng lại, hai bên đứng dậy, đều lập tức che đậy sự gay gắt căng thẳng vừa mới xong trên bàn đàm phán và cùng khen ngợi lẫn nhau.

Phương Nghị bắt tay một người, khen, " Tổng Giám đốc quả là người rất biết ăn nói!".

" Đâu có, đâu có." Tổng Giám đốc bắt tay Phương Nghị, nhưng mắt lại nhìn về phía Tiêu Tiêu, "Trợ lý Tiêu mới là người dù là phụ nữ cũng không chịu thua kém đàn ông, Tống Mỗ xin bái phục!".

Tiêu Tiêu cũng cười, " Tổng Giám đốc Tống quá lời rồi! Dù tôi có giỏi giang đến mấy cũng không thể nào so sánh với anh".

Sau khi cùng Phương Nghị tiễn khách của phía Vạn Xương về, vừa vào đến phòng, Tiêu Tiêu liền nhận được điện thoại của một người đàn ông, " Tiêu Tiêu, tối nay cùng ăn cơm được không?".

Tiêu Tiêu cười một cách điệu đà, " Đây là lời mời của Tổng Giám đốc Tống của Vạn Xương hay là lời mời của A Tống mà tôi từng biết đây?".

Người đàn ông ở đầu dây bên kia ngẫm nghĩ một lát rôi đáp, " Là A Tống".

Giọng của Tiêu Tiêu thoảng như làn gió, " Chẳng nhẽ A Tống không biết sao? Tiêu Tiêu không thích những người đàn ông đã chia tay rồi mà vẫn cứ bám theo mãi".

A Tống im lặng một lát rồi sau đó khẽ hỏi, " Chẳng nhẽ chỉ là một bữa cơm như giữa những người bạn mà cũng không được sao? Tiêu Tiêu, anh chỉ muốn làm bạn thôi mà". Nói xong lại khẽ cười, " Anh giống với người đàn ông cứ bám riết lấy trong quan hệ nam nữ ư?"

" Không giống!" Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ rồi đáp. " Thôi được, tối nay cùng ăn vậy. Đừng có nói với em bằng giọng đáng thương đó nữa, cứ như là em bỏ rơi anh không bằng!"

A Tống nói nửa đùa nửa thật, " Chẳng nhẽ lại không phải như vậy?".

" Thế chẳng nhẽ lại đúng như vậy?"

" Thôi, không tranh cãi nữa. Tối anh sẽ đến đón em".

" Vâng, được!"

Buổi tối A Tống đánh xe đến đón Tiêu Tiêu. Cô ngồi dựa vào ghế xe rất khoan khoái và thốt lên, " Đúng là ngồi chiếc xe này dễ chịu thật! Hơn hẳn chiếc xe cũ nát của em".

A Tống quay lại nhìn Tiêu Tiêu, " Anh đã tặng em xe, nhưng chính em không chịu nhận. Bây giờ thì hối hận rồi chứ?".

Tiêu Tiêu phì cười, " Lúc ấy em chỉ kiếm được một ít tiền, làm gì nuôi nổi xe? Chi bằng anh tặng em Nhân dân tệ có thiết thực hơn không nào! Hơn nữa, em chỉ là một con bé sinh viên mới ra trường, lại đi làm bằng chiếc xe sang trọng ở mức ấy, có khác gì dán lên mặt mình tấm nhãn được bồ bao!".

A Tống nhìn Tiêu Tiêu bằng ánh mắt rất phức tạp, hỏi một cách không cam chịu, " Vì sao lại không muốn để anh bao? Lúc ấy chẳng phải hai chúng ta đều rất vui hay sao?".

Tiêu Tiêu cười tự nhạo báng, " Có lẽ còn quá trẻ, lòng tự trọng mạnh hơn tất cả, ha ha!".

A Tống ngược lại không hề cười mà lại lặng lẽ lái xe, rồi sau đó đột ngột hỏi, " Thế còn bây giờ thì sao?".

" Bây giờ ư? Tiêu Tiêu nheo mắt nhìn anh ta, " Em tự nuôi nổi mình rất tốt, cần gì phải để cho người khác nuôi? A Tống này, sao anh lại trở nên như đàn bà vậy? Em chỉ khen cái xe của anh thôi, thế mà lấy đâu ra lắm chuyện thế! Chẳng nhẽ đàn ông nhiều tuổi cũng trở nên nhiều lời thế sao?"

Ánh mắt A Tống rất nghiêm túc, " Năm nay anh mới ba mươi tư, không phải là già lắm!"

" Không già, không già, đàn ông bốn mươi mới là tuổi nở hoa. Anh cũng chỉ chồi non vừa nhú thôi!"

A Tống cười và lắc đầu, không nói gì nữa.

Một lát sau, Tiêu Tiêu hỏi, " Anh tới Vạn Xương từ bao giờ vậy?"

" Anh có một ít cổ phần ở Vạn Xương, để người khác làm không bằng mình làm lấy, vì thế anh đã tới đó." A Tống hỏi lại, "Ăn gì đây?".

" Ăn mỳ đi!" Tiêu Tiêu đáp không hề suy nghĩ.

" Ăn mỳ?" A Tống ngạc nhiên hỏi

Tiêu Tiêu hơi ngớ người ra, rồi lập tức cười, " Thôi vậy, đi chiếc xe này mà lại ăn mỳ cũng không tiện lắm.Chọn một chỗ nào đó cũng được".

Lúc mới bắt đầu với Tưởng Tư Thừa, Tiêu Tiêu vẫn chưa biết về hoàn cảnh gia đình anh, nên thường cân nhắc đến khả năng kinh tế của anh, hơn nữa Tương Tư Thừa là người miền Bắc, thường ăn các loại mỳ, vì thế buổi tối hai người thường tới ăn mỳ ở quán mỳ bên đường. Tiêu Tiêu sợ béo, buổi tối hầu như không ăn gì, chỉ qua loa mấy miếng rồi gác đũa, ngồi nhìn Tưởng Tư Thừa ăn một cách ngon lành.

Thì ra, có một số chuyện đã trở thành thói quen một cách rất tự nhiên từ bao giờ không biết.

Tiêu Tiêu thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa xe, tay vạch lên kính xe những hình thù, giống như sự phức tạp, rối ren trong lòng cô lúc này. Bỗng nhiên cô cảm thấy trong lòng dậy lên một nỗi buồn khó nói nên lời. Có thể không nhìn thấy anh ấy, không nhớ anh ấy, nhưng còn thói quen thì sao? Một khi đã thành thói quen thì phải cần bao nhiêu thời gian mới sửa được đây?

A Tống để ý thấy vẻ mặt ấy của Tiêu Tiêu, nhìn cô với vẻ suy nghĩ nhưng không nói gì mà dừng lại bên một con phố.

Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ, Tiêu Tiêu và A Tống đều là những người thông minh tuyệt đỉnh, biết rất rõ cái gì nên nói và những gì không nên, chuyện gì thì có thể mang ra bàn để đưa đẩy, chuyện gì thì tuyệt đối không nên nhắc đến.

Ăn cơm xong, A Tống lại đưa Tiêu Tiêu về. Khi xe về đến sân khu chung cư của Tiêu Tiêu, cô vẫn không có ý định xuống xe. A Tống liếc nhìn cô, trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói, " Tiêu Tiêu, thế này thật không giống với phong cách của em".

" Sao cơ? " Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên và cười với A Tống bằng nụ cười mê hồn, sau đó quay lại tiếp tục nhìn chàng trai ngoài cửa xe.

Chàng trai ấy hình như cũng đã nhìn thấy Tiêu Tiêu, nhưng anh vẫn cứ đứng yên ở đằng xa, chăm chú nhìn cô.

Ánh mắt ấy của chàng trai xuyên qua lớp cửa kính dày dừng lại trên mặt Tiêu Tiêu, dường như nó có sức nóng thiêu đốt người ta. Trông anh rất buồn, thậm chí quên mất cả việc giữ gìn hình ảnh. Chỉ vì yêu, một tình yêu khó nói thành lời, một tình yêu không thể tìm ra lý do, anh đã bất chấp lòng tự trọng, đứng chờ cô ở chân cầu thang.

Từ ánh mắt không hề che giấu của chàng trai, lần đầu tiên A Tống cảm thấy mình đã già thực sự. Chỉ có người trẻ tuổi mới để lộ ra ánh mắt cuồng nhiệt, một ánh mắt không chút che đậy như vậy!

Tuổi trẻ vốn là thứ quý, là thứ mà người ta có thể mang ra phung phí đến tận cùng.

Bỗng nhiên A Tống cảm thấy vô cùng hâm mộ chàng trai kia.

Tiêu Tiêu là người lấy lại tinh thần trước, cô cười rất khéo với A Tống, " Cảm ơn anh đã đưa em về, em rất vui. Hẹn gặp lại anh sau".

A Tống khẽ cười, " Có cần anh giúp gì không?"

" A Tống này, anh không còn ít tuổi nữa đâu". Tiêu Tiêu cố ý trừng mắt nhìn A Tống, " Trò đùa ấy rất ấu trĩ, chẳng phải thế sao?"

" Nhưng cũng rất có tác dụng, đúng thế còn gì?"

Tiêu Tiêu nhìn anh ta, hình như cô rất muốn biết anh ta thực sự đang nghĩ gì, đáng tiếc là lông mi của anh ta quá rợp, không thể nào nhìn thấy đáy, " Anh cũng biết em rồi đấy, em rất ghét hàm số tam giác phức tạp, cho dù là bắt đầu hay chia tay, cũng đều là việc giữa một người đàn ông và một người đàn bà".

" Đó là giữa những người đã thực sự trưởng thành". Nói rồi A Tống đưa mắt liếc nhanh về phía Tưởng Tư Thừa, cười châm biếm, " Xem ra, cậu ta hoàn toàn chưa phải là người trưởng thành".

Tiêu Tiêu cũng nhìn Tưởng Tư Thừa, " Anh là người làm ăn, làm việc gì cũng phải suy xét đến lợi ích, hãy nói xem, yêu cầu của anh là gì? Đừng có nói với em là anh đối với em hoàn toàn là tình bạn trong sáng, em không còn là cô bé nữa, không phải là người dễ lừa gạt".

" Tất nhiên là không phải rồi!" A Tống quay đầu sang nhìn Tiêu Tiêu, " Hơn nữa, hồi em còn là một cô bé, em cũng đâu có dễ lừa gạt. Tất nhiên là anh cũng phải nghĩ đến lợi ích của mình, bởi vì sự kết thúc của cậu ta chính là sự bắt đầu của anh".

Tiêu Tiêu cười nghiêng ngả, " A Tống, anh cũng thích làm người nhai lại cỏ à?".

A Tống lim dim mắt, từ tấm gương hậu chiếu có thể nhìn thấy sự ranh mãnh trong đôi mắt ấy, " Tiêu Tiêu, chẳng lẽ em không biết thật sao, em luôn là người chạy ở phía trước anh!".

Tiêu Tiêu lắc đầu, mở cửa xe bước xuống, " Nhưng đáng tiếc là em không phải là người thích quay đầu lại! Ha ha, nếu biết thế thì lẽ ra anh phải chạy nhanh hơn một chút rồi chứ, rồi tới trước mặt em đứng chờ mới phải!".

Khi đi tới trước mặt Tưởng Tư Thừa, Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn anh, miệng vẫn mỉm cười, đôi môi dịu dàng thốt ra những lời lẽ sắc tựa lưỡi dao, cô bình thản nói, " Cảnh sát Tưởng, chúng ta đã chia tay nhau rồi, anh làm như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì".

" Em đã giận dỗi hết chưa?"

" Cảnh sát Tưởng, tôi đâu có giận dỗi, cũng không hề tức giận, tôi chỉ cảm thấy anh không thích hợp với tôi.Việc gì cứ phải đưa đẩy sự việc đến mức này!"

" Anh hỏi em, đã hờn dỗi hết chưa?" Tưởng Tư Thừa đỏ mặt, nhắc lại câu hỏi, giọng khản đặc, trong lòng dậy lên một nỗi đau.

Nụ cười cuối cùng cũng đã tắt trên môi Tiêu Tiêu, cô quay mặt đi không nhìn anh nữa.

" Tiêu Tiêu." A Tống đuổi theo, tay giữ lấy lưng của Tiêu Tiêu. Dương như Tiêu Tiêu hơi do dự một chút, nhưng rồi không lẩn tránh mà vẫn để cho A Tống ôm mình vào lòng.

Tưởng Tư Thừa nghiến răng đứng chết lặng và nhìn thẳng vào Tiêu Tiêu. Ánh mắt ấy như lửa thiêu, chứa đựng cả nỗi đau lẫn oán hận.

Khuôn mặt A Tống nở một nụ cười ân cần, rồi làm như không nhìn thấy Tưởng Tư Thừa, ôm Tiêu Tiêu đi về phía cầu thang. " Tiêu Tiêu, có lẽ nên mời anh một tách trà, đúng không?"

Tưởng Tư Thừa bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay Tiêu Tiêu khiến cô không thể không quay đầu lại nhìn anh.

Anh hỏi cô, " Đây mới là lý do, đúng thế không?"

Tiêu Tiêu cố nén đau, bình tĩnh nhìn anh.

A Tống chau mày, đưa tay định gỡ tay Tưởng Tư Thừa ra, lành lùng nói, " Là đàn ông thì cần phải có lòng tự trọng, đừng có làm khó dễ cho phụ nữ!".

" Cút ra!" Tưởng Tư Thừa gầm lên, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Tiêu hỏi, " Đây là lý do chính sao?"

Tiêu Tiêu lấy lại một hơi dài quyết tâm, gật đầu đáp, " Đúng thế, anh cũng sớm đã biết tôi là người như thế nào. Anh đã quên câu đầu tiên bình luận về tôi của chính anh rồi sao?".

Câu bình luận đầu tiên của anh là: nông cạn. Đúng thế, cô gái này sao lại nông cạn đến thế! Nhưng, biết rất rõ cô có nọc độc, thế mà mình vẫn cứ say mê, còn mơ tưởng rằng mình sẽ là con người đặc biêt nhất đối với cô ấy.

Thực ra, cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì cũng có những lúc tưởng mình là người đặc biệt nhất trong con mắt của đối phương.

Tưởng Tư Thừa lặng lẽ nhìn Tiêu Tiêu một hồi, rồi bỗng nhiên anh cất tiếng cười, nụ cười ấy rất dịu dàng và chua chat, " Tôi là người rất dễ đùa cợt, đúng thế không?".

Tiêu Tiêu không dám nói gì. Tưởng Tư Thừa từ từ buông tay ra, khẽ nói, " Cám ơn cô đã dạy cho tôi một bài học hay".

Trên ban công nhỏ, ngọn gió đêm không ngừng thổi qua, khiến người ta thấy lạnh người. Những làn gió dịu dàng vờn mái tóc của Tiêu Tiêu như đứa trẻ tinh nghịch.

A Tống cầm một lon bia đẩy cửa bước ra, cười nói, " Sao, vẫn thấy thương xót à?"

Tiêu Tiêu không đáp, tiếp tục cúi người xuống ban công nhìn vào những ngọn đèn trong màn đêm và nghĩ, phải chăng phía sau của mỗi cột đèn ấy đều có một câu chuyện vui buồn.

A Tống khẽ dựa vào lan can, nhìn Tiêu Tiêu.

Cảm thấy lan can hơi rung, Tiêu Tiêu quay lại nhìn, ánh mắt cô dừng lại ở lon bia trên tay anh ta.

A Tống vội giơ lon bia lên, ánh mắt thoáng thể hiện vẻ đắc chí, " Em không pha trò cho anh, anh đành phải tự tìm bia". Thấy Tiêu Tiêu không nói gì, anh ta lại hỏi, " Em đang nghĩ gì thế?".

" Đã đến lúc anh về được rồi đấy".

A Tống ngây người, nhưng lập tức cười rất thoải mái, " Tiêu Tiêu, em lợi dụng anh xong rồi thì muốn ném đi phải không?"

Tiêu Tiêu không cười, cô nhìn A Tống nói, " Là anh muốn chơi trò này đấy chứ, mà hình như anh còn chưa được sự đồng ý của em. Anh phải cảm ơn em thì đúng hơn, vì em đã không vạch tội anh ra ngay tại chỗ".

A Tống ngớ người, rồi sau đó giơ ngón tay cái ra nói với Tiêu Tiêu, " Quả xứng danh đàn bà thực sự! Được rồi, anh sẽ đi ".

Tiêu Tiêu cũng cười, nhìn A Tống bằng ánh mắt long lanh, " Thứ lỗi vì em không thể tiễn anh xa hơn".

A Tống mở cửa bước ra. Khi xuống đến cầu thang, anh ta chợt phát hiện ra, Tưởng Tư Thừa vẫn đứng nguyên tại chỗ đó, lúc ấy anh mới hiểu ra rằng, lúc nãy Tiêu Tiêu cứ chăm chú nhìn gì. Khóe miệng anh nhếch nụ cười đau khổ, anh khẽ lắc đầu.

Khi đi ngang qua Tưởng Tư Thừa, A Tống đưa mắt nhìn chàng trai kiên cường ấy thì thấy hai tay chàng trai ấy cho vào túi quần, đầu cúi xuống, trông chẳng khác gì một ông sư nhập thiền, không hiểu anh ta đang nghĩ gì mà bắt chấp tất cả những người xung quanh như vậy. Mãi tới khi A Tống dừng lại trước mặt Tưởng Tư Thừa, anh mới ngẩng đầu lên, anh mắt nghi ngại, nhưng phần nhiều là sự ngạc nhiên và vui mừng.

A Tống mỉm cười đau khổ, nghĩ, đúng là một anh chàng ngốc, chẳng hề biết giấu giếm tâm sự của mình chút nào. Chẳng cần suy đoán thì cũng biết, cậu ta ngạc nhiên và vui mừng là vì nhìn thấy mình đã ra khỏi nhà Tiêu Tiêu. Không hiểu cậu ta lớn lên như thế nào nữa, rõ ràng cậu ta chưa bị người khác bán rẻ bao giờ.

A Tống đưa tay lên gác, rồi lại chỉ vào chiếc xe của mình, " Có hai sự lựa chọn: hoặc là lên gác, hoặc là đi cùng tôi".

A Tống thở dài, " Nên đi theo tôi thì hơn, như thế có vẻ đàn ông hơn. Trái tim của Tiêu Tiêu còn rắn hơn cả đá. Cho dù cậu có đứng đây suốt đêm, cô ấy cũng sẽ không cảm động đâu. Chi bằng cùng tôi đi tìm một chỗ nào đó uống vài chén".

Khi kéo Tưởng Tư Thừa lên xe rồi, A Tống chợt nghĩ, không biết mình trở nên tốt bụng từ bao giờ nhỉ? Cậu ta chịu khổ, chịu buồn thì có liên quan gì đến mình? Chả trách mà cậu ta đã làm cho yêu nữ Tiêu Tiêu cảm động, đến một thằng đàn ông lõi đời như mình mà cũng còn thấy mềm lòng nữa là! Nghĩ vậy, A Tống đưa mắt liếc nhìn Tưởng Tư Thừa: người rắn chắc khỏe mạnh, đôi mắt cương nghị, trông rất đàn ông. Trong lòng anh lúc này ngoài sự đồng cảm với chàng trai này, chẳng còn gì khác nữa, A Tống bất giác trút một hơi thở nhẹ nhõm.

Khi chiếc xe vừa ra khỏi khu chung cư thì A Tống nhận được điện thoại của Tiêu Tiêu

" Anh có ý gì vậy?"

A Tống liếc nhìn Tưởng Tư Thừa rồi đánh xe dừng sát lề đường, bịt ống nói của chiếc điện thoại, nói với anh, " Tôi phải nhận một cuộc điện thoại".

Vẻ mặt của Tưởng Tư Thừa không chút biểu hiện, khẽ gật đầu.

A Tống mở cửa xe bước xuống, rồi đi ra xa, sau đó mới hạ giọng cười với Tiêu Tiêu, " Em nói thử xem!".

" Đừng có làm những chuyện vô vị ấy nữa!"

" Hai người đàn ông cùng bị một người đàn bà từ chối, ở cùng bên nhau thì liệu có thể làm được gì?" A Tống cười, " Chẳng qua chỉ muốn uống một chút thôi".

Tiêu Tiêu ngừng trong giây lát, rồi bỗng hạ giọng nói, " Cảm ơn anh, A Tống!".

A Tống cũng cười, quay đầu nhìn Tưởng Tư Thừa trong xe, " Được rồi, không trở thành người tình của nhau, thì ít nhất cũng phải là bạn của nhau. Chắc em sẽ không tuyệt tình với anh chứ? Anh đã già rồi, không chịu được ngón đó của em đâu".

" Anh đừng để cho anh ấy uống nhiều đấy."

" Nếu không yên tâm thì em hãy tới đây đi!".

Tiêu Tiêu mỉm cười rồi tắt máy.

A Tống lên xe, nhìn lại sang Tưởng Tư Thừa, trong lòng bỗng nhiên thấy rất bất bình, thằng nhóc ngốc nghếch này, hình thức không bằng mình, phong độ cũng không bằng, khí chất kém hơn hẳn, chẳng hiểu cậu ta có điểm gì hơn mình nữa?

Tưởng Tư Thừa bình thản nhìn anh, rồi bỗng nhiên hỏi, " Cô ấy đã nói gì thế?"

A Tống ngây người, anh chàng này xem ra không ngốc như mình tưởng! Khóe miệng anh bỗng nhếch một nụ cười, hỏi lại, " Cậu nghĩ xem, cô ấy sẽ nói gì nào?".

Tưởng Tư Thừa không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa xe.

A Tống lại mỉm cười ranh mãnh hỏi, " Cậu có biết quan hệ của tôi và cô ấy như thế nào không? Và vì sao cậu lại nhận lời cùng đi uống rượu với tôi?".

Rõ ràng vẫn đang là tiết xuân nhưng trong phòng rất bức bối, Tiêu Tiêu rời ban công đi vào trong phòng. Nhìn thấy lon bia A Tống để lại trên bàn, cô không khỏi cảm thấy đôi chút hối hận vì đã đuổi khéo anh đi, ít ra thì hai người cũng có thể ngồi nhấm nháp chút gì đó và nói chuyện với nhau.

Mở tủ lạnh tìm thứ gì đó để uống, cô mới biết tại sao A Tống chỉ chọn bia, vì ngoài mấy lon bia ra, trong tủ lạnh phần nhiều chỉ còn lại nước chanh tươi do Tĩnh Chi mua.

Uống bia một mình, không khỏi cảm thấy có vị đắng và không hề dễ chịu chút nào.

Không còn sự lựa chọn nào khác, Tiêu Tiêu đành lấy ra một lon nước chanh, đang định mở thì chợt nhìn thấy mẩu giấy Tĩnh Chi dán trên đó và cả dòng chữ to viết bằng mực đen: " Định uống trộm nước chanh của tôi hả?!.

Đúng là những dòng chữ thảo ngông cuồng của Tĩnh Chi.

Tiêu Tiêu lật xem những lon khác, tất cả đếu có dán những mẩy giấy như vậy!

Tuy các mẩu giấy ấy không hoàn toàn giống nhau, nhưng nội dung thì cũng tương tự, cuối câu đều có những dấu chấm than rất phóng đại. Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, dùng tủ của mình, tốn điện của mình, thế mà dám lại bảo mình có hành vi "uống trộm"! Cái cậu Trương Tĩnh Chi này, sao lại có thể làm những việc ấu trĩ như thế chứ!

Nghĩ đến Trương Tĩnh Chi, Tiêu Tiêu chợt nhớ đến một việc rất quan trọng trong buổi tối hôm nay, đó là đã hẹn đến thăm Trương Tĩnh Chi đang " bệnh trọng". Cha mẹ của Tĩnh Chi đã đi du lịch từ hai hôm trước, có lẽ bây giờ cái cậu Trương Tĩnh Chi này đang nằm một mình đây.

Tiêu Tiêu vỗ vào trán, nhìn đồng hồ, may quá, chỉ mới hơn chín giờ, chưa đến nỗi muộn lắm. Nghĩ vậy, cô vớ lấy chiếc áo khoác choàng lên người rồi chạy xuống cầu thang, tới chỗ để xe, tìm mãi không thấy xe của mình đâu, mới nhớ ra rằng, tối hôm nay A Tống đưa cô về, còn xe của cô vẫn để ở công ty.

Đành phải gọi taxi vậy.Khi taxi chạy đến khu nhà của Tĩnh Chi, Tiêu Tiêu trả tiền xong, đang định đi lên thì mắt chợt thấy một chiếc xe đỗ bên cạnh.Chiếc xe ấy trông khá quen, quan sát kỹ thì thấy hình như trong xe có người.

Tiêu Tiêu bước đến gõ gõ lên cửa kính, người ngồi trong đó hơi giật mình rồi vội hạ kính xe xuống.

Khói thuốc trong xe tỏa ra, Tiêu Tiêu cười, " Sao lại không lên nhà?"

Khuôn mặt Uông Dụ Hàm nở nụ cười đau khổ, anh đáp với vẻ rất thành thật, " Đang rất mâu thuẫn"

" Mâu thuẫn ư?" Mặt Tiêu Tiêu hiện ra vẻ ngạc nhiên.

Uông Dụ Hàm khẽ lắc đầu, chuyển chủ đề, " Cô ấy gọi điện cho cô à?"

Tiêu Tiêu gật đầu.

" Thế thì cô lên đi, đừng để cô ấy chờ lâu. Tôi ngồi một lát rồi về."

Tiêu Tiêu im lặng chừng mấy giây, rồi khẽ nói, " Cô ấy vẫn còn rất trẻ con, nhiều khi không biết là mình muốn gì. Hãy cho cô ấy thêm thời gian nữa, cô ấy sẽ tự hiểu ra thôi".

Khóe miệng Uông Dụ Hàm khẽ nhếch một nụ cười chua chát, anh nhìn Tiêu Tiêu rồi lắc đâu, " Chẳng ai là trẻ con, mọi người đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Chẳng có ai lại cứ đứng nguyên một chỗ để chờ người khác. Tôi rất mệt, rất mệt mỏi".

Tiêu Tiêu cúi người xuống nhìn vào trong xe, nhướn mày cười, " Thôi được, tôi sẽ chuyển lời cho anh ".

Uông Dụ Hàm cảm thấy hơi ngượng vì đã bị Tiêu Tiêu nhìn thấu lòng mình, vội lấy lại vẻ chua chát, cười khan mấy tiếng, " Nếu cô ấy có được một nửa sự thông minh của cô thì tốt biết bao!"

" Cô ấy không ngốc, chỉ có điều đôi khi", Tiêu Tiêu đưa tay chỉ vào thái dương, " cái này không kịp thay đổi, cứ bướng bỉnh giữ những thứ không cần giữ. Đối với những người như vậy, thì bây giờ điều thích hợp nhất là lạnh chứ không phải là nóng. Nếu anh cứ đuổi theo thì cô ấy sẽ bỏ chạy, nếu bỗng dưng anh không đuổi và biến mất, thì cô ấy sẽ dừng lại và đi tìm anh".

Uông Dụ Hàm nhìn Tiêu Tiêu cố làm ra vẻ ngạc nhiên, " Cô có đúng là bạn của cô ấy không đấy? Sao cô lại nói những lời ấy với tôi? Nghe cứ như cô đang đứng về phía tôi ấy?".

Tiêu Tiêu khẽ cười, " Chính vì là bạn của cô ấy nên tôi mới biết làm thế nào thì tốt cho cô ấy. Được rồi bây giờ hãy đưa những thứ anh mang tới cho tôi, tôi cũng cảm thấy anh tạm thời không lên đó thì tốt hơn."

Uông Dụ Hàm mỉm cười lấy chiếc cặp lồng giữ nhiệt từ phía sau xe đưa cho Tiêu Tiêu, " Mắt cô tinh thật đấy, đến cái này mà cũng nhìn ra!"

Tiêu Tiêu đưa tay đón, " Ban nãy anh nói đang mâu thuẫn, mâu thuẫn gì vậy?".

" Mâu thuẫn là không biết có tiếp tục lợi dụng chút lương tâm ít tới mức đang thương của cô ngốc ấy nữa hay không.Nên tiếp tục để cho cô ấy phải day dứt hay là chấp nhận lời xin lỗi của cô ấy".

Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút, đáp, " Hãy cứ để cho cô ấy tiếp tục day dứt!", rồi cô dùng ngón tay chỉ vào ngực mình, " Cái này của cô ngốc ấy là mềm yếu nhất, anh phải lợi dụng nó cho thật tốt".

Khuôn mặt cả hai đều lộ một nụ cười ranh mãnh.

Lúc đó, Tĩnh Chi đang hắt xì hơi liên tiếp ở trên giường, bỗng nhiên cô cảm thấy hơi lạnh, cô đưa tay sờ lến trán, miệng lẩm bẩm, " Không lẽ lại sốt lại? Không thể như thế được, mình đã tiêm mấy mũi rồi cơ mà!".

Nghe thấy tiếng chuông, Tĩnh Chi đi ra mở cửa. Khi nhìn thấy bạn, cô trừng mắt nhìn chẳng có gì vui vẻ, rồi sau đó lại trèo lên giường, cuộn mình trong chăn, miệng làu bàu, " Cậu vẫn còn nhớ tới việc đến thăm mình cơ à, không phải là vì thấy cắn rứt lương tâm, sợ giữa đêm lại mơ thấy ác mộng đấy chứ?"

Tiêu Tiêu thấy sắc mặt của Tĩnh Chi quả thực hơi nhợt nhạt, nghĩ Tĩnh Chi đang ốm nên cô không chấp với bạn, mà giơ chiếc cặp lồng trong tay lên, " Cậu có muốn ăn không thì bảo? Nếu không mình sẽ quăng nó đi!".

Chưa nói hết câu thì Tĩnh Chi đã nhanh nhẹn ngồi dậy, cướp lấy chiệc cặp lồng từ tay Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu hé đôi môi như anh đào, ngạc nhiên nhìn Tĩnh Chi, nghi ngờ không biết có đúng là cô ấy đang ốm không, sao bật dậy khỏe thế. Cô cũng đã định cặp nhiệt độ cho bạn, nhưng nhìn thấy Tĩnh Chi như vậy, xem ra chuyện đó không cần thiết nữa.

Tĩnh Chi ngồi xuống bàn trước, nói dằn dỗi, " Đừng có tưởng như thế là mình sẽ tha thứ cho cậu đâu, không thể có điều đó! Cậu nấu món gì đây?"

" Sao cơ?" Tiêu Tiêu không biết nên trả lời như thế nào, vì ban nãy cô đã quên mất không hỏi Uông Dụ Hàm.

" Sao lại là cháo kê thế này. Mình cứ tưởng rằng cậu sẽ nấu cháo trứng thịt cho mình!" Tĩnh Chi có vẻ thất vọng, cô biết rõ tài nấu ăn của Tiêu Tiêu, nấu một món đơn giản như cháo kê thì quả rất hoài phí cho một tài năng như vậy. Tĩnh Chi múc một thìa lên nhìn, càng lại hơn, " Sao lại có màu như thế này?" Cô ngửi một chút rồi chau mày, " Chắc cậu cố ý phải không? Rõ ràng là biết mình đang bị sốt, thế mà còn cho đường đỏ vào, cậu nghĩ mình đang ở cữ hay sao đấy?"

Tiêu Tiêu bật cười ha hả khiến Tĩnh Chi lại càng ngơ ngác không hiểu và ngạc nhiên nhìn cô.

Tiêu Tiêu cười đến mức thở không ra hơi nữa, rồi sau đó nói bằng giọng đứt quãng, " Mình cũng....không rõ nữa....ha ha..."

Tĩnh Chi đưa tay sờ trán Tiêu Tiêu, bụng nghĩ, không biết có phải Tiêu Tiêu cũng sốt không mà sao nói lảm nhảm thế, cháo do cô ấy nấu mà cô ấy cũng không biết!"

Tiêu Tiêu gạt tay cô ra, cố nín cười.

Bỗng nhiên Tĩnh Chi như chợt nhớ ra điều gì, cô chau mày, hỏi bằng giọng hoài nghi, " Cậu gặp Uông Dụ Hàm đúng không?"

Câu hỏi của Tĩnh Chi khiến Tiêu Tiêu ngớ người, bụng nghĩ, sao cậu ấy lại biết nhỉ? Cô cầm chiếc cặp lồng lên, trên đó không hề nghe tên của Uông Dụ Hàm! Cô đưa mắt nhìn Tĩnh Chi vẻ lạ lùng, thắc mắc không hiểu sao cô ấy lại đoán ra là do Uông Dụ Hàm nấu.

Tĩnh Chi lãnh đạm liếc Tiêu Tiêu một cái, múc một thìa cháo đưa lên miệng, rồi mới nói bằng giọng ủ rũ, " Vì có một lần anh ấy bị cảm, mình đã trêu anh ấy, nói rằng nếu bị cảm mà ăn một bát cháo kê nấu với đường đỏ thì sẽ khỏi ngay lập tức.

Đó là chuyện của một năm trước, vào hôm cô và Dương Lôi hẹn nhau, trên đường Dương Lôi đưa cô về thì có điện thoại của người yêu cũ Dương Lôi, anh ấy ngay lập tức tới gặp cô ta, để lại một mình Tĩnh Chi trên đường khuya. Kết quả là cô bị cướp, mất cả ví lẫn điện thoại, và trong lúc cuống quýt cô đã gọi điện thoại cho Dương Lôi, nhưng lại chỉ nhớ số điện thoại của Uông Dụ Hàm.

Lúc ấy, Uông Dụ Hàm đang cảm rất nặng nhưng anh vẫn nén tức giận và tức tốc đến ngay lập tức. Kết quả là ngày hôm sau anh càng ốm nặng hơn, anh đã gọi điện đến bắt đền cô, nói rằng không có ai chăm sóc và cô đã từ chối thẳng thừng, lại còn cố ý trêu trọc anh, bảo anh uống theo bài thuốc chữa cảm rất tốt, mà thực chỉ chất là bài thuốc dành cho phụ nữ ở cữ.

Tĩnh Chi im lặng, cúi đầu húp cháo kê đường đỏ. Những miếng cháo nóng bỏng qua lưỡi trôi xuống cổ họng, từ vị ngọt ban đầu trở thành vị đắng chát.

Thì ra, trái tim cô đã từng cứng rắn như vậy!

Tiêu Tiêu đã thấy được những dằn vặn trong lòng Tĩnh Chi, giằng lấy bát cháo trong tay cô, " Nếu đã biết ăn vào sẽ càng nóng hơn thì đừng ăn nữa!".

Đôi mắt Tĩnh Chi đỏ hoe, cô giằng lại bát cháo, cúi đầu húp hết ngay lập tức, sau đó lại múc tiếp một bát khác.

" Việc gì phải như vậy!" Tiêu Tiêu giận dữ nói, " Vừa nãy khi gặp anh ấy ở dưới sân, anh ấy nói, anh ấy rất mệt, rất mệt mỏi. Tĩnh Chi này, đừng trách mình nhiều lời, cậu cũng không còn trẻ, đầu óc cũng không lấy gì làm thông minh, hình thức cũng chỉ ở mức khá, tính tình không phải là tốt lắm, hơn nữa cậu lại thường xuyên bụng nghĩ một đằng thể hiện một nẻo, cậu...".

" Thôi, đủ rồi, cậu đừng nói nữa! Cậu mà nói nữa là mình nổi đóa lên đó." Tĩnh Chi gào lên, mắt liếc xéo sang Tiêu Tiêu, bụng nghĩ, mình có điểm gì kém cỏi? Gì thì mình cũng tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, người cao ráo, mặt mũi thanh tú, tính tình dịu dàng, nhã nhặn phóng khoáng, gia thế rõ ràng, sao qua mồm cậu thì chẳng ra gì thế?"

Tiêu Tiêu thấy Tĩnh Chi nhìn mình như vậy, cũng nhìn trả lại bằng vẻ thách thức, sau đó cúi đầu ngực mình, rồi lại nhìn Tĩnh Chi, khóe môi nhếch cười đầy ẩn ý.

Tĩnh Chi gục đầu xuống bàn một cách thiểu não.Đúng là cô không so được với Tiêu Tiêu, không chỉ dáng người, dung mạo, tính cách, mà ngay cả gia thế cũng vậy! Khó khăn lắm cô mới thi được vào cùng trường đại học với Tiêu Tiêu, nhưng lúc nào Tiêu Tiêu cũng rất xuất sắc, còn cô nhắc đến cũng được mà không cũng được. Tĩnh Chi luôn cảm thấy hoài nghi, trong suốt bốn năm đại học cô không phải nợ môn nào, rất có thể là vì được hưởng thơm lây từ tên gọi, thầy cô vừa nhìn thấy đã biết ngay là nữ sinh, vì vậy ít nhiều cũng nể tình và cho thêm chút điểm.

Chà, đúng là so hàng thì sẽ có thứ bỏ đi, người so với người ắt sẽ có người thua!.

Tĩnh Chi trầm ngâm một hồi rồi buồn rầu nói, " Mình cũng không biết nữa, mình cũng không hiểu rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra với mình nữa".

Buổi tối, hai người nằm mãi mà không ngủ được, đột nhiên Tĩnh Chi hỏi, " Tiêu Tiêu, tình yêu là gì?".

Tiêu Tiêu im lặng một lúc như đang suy nghĩ, sau đó trả lời rất nghiêm chỉnh, " Mình nghĩ, cậu nên hỏi mình những vấn đề về đàn ông thì hơn".

Tĩnh Chi ném gối về phía Tiêu Tiêu, cười nói, " Đồ quỷ!".

Tiêu Tiêu cười to, mặt lộ vẻ mệt mỏi và lại định lấy thuốc ra hút theo thói quen, nhưng rồi chợt nhớ ra, trước khi đi vội quá nên không mang theo. Cô lay lay Tĩnh Chi, " Thuốc của bố cậu để đâu? Mau lấy cho mình một điếu đi!".

Tĩnh Chi uể oải, " Hút cái gì mà hút! Đã mấy tháng nay không thấy cậu hút rồi cơ mà. Nếu cai được thì cũng nên cai đi thôi!".

Đã mấy tháng cô không hút rồi sao? Tiêu Tiêu ngây người không trả lời và đi chân không vào thư phòng tự lấy thuốc. Một lát sau cô mò mẫm trở lại trong bóng tối, trên môi đã ngậm một điếu thuốc. Điếu thuốc lập lòe trong bóng đêm và tỏa ra mùi khét lẹt, Tiêu Tiêu cũng không nén được bật ho mấy tiếng. Cầm chiếc gạt tàn, cô quay trở lại giường, quấn chăn và ngồi.

Tĩnh Chi hỏi, " Đang nghĩ gì thế".

Tiêu Tiêu hít một hơi thật dài, " Nghĩ tới một câu nói còn tồn tại cho đến ngày nay".

" Câu gì vậy?"

" Chuyện đáng sợ thứ nhất trong cuộc đời, đó là kiên trì thứ không nên kiên trì, bỏ qua những thứ không nên bỏ qua."

Tĩnh Chi cũng suy nghĩ một hồi rất lâu, sau đó khẽ nói, " Đúng là rất đáng sợ cho dù đó là điều gì. Còn câu, cậu đã phạm phải điều nào?".

Tiêu Tiêu lắc đầu, " Mình cũng không biết. Chỉ biết rằng bây giờ mình đang rất không vui, kể từ hôm dự định chia tay với Tưởng Tư Thừa mình đã không vui rồi".

" Đáng đời! Không vui là do cậu tự chuốc lấy. Khó khăn lắm mới gặp được một người đàn ông tốt như vậy, thế mà cậu cứ nhất định bỏ rơi anh ấy. Đúng là đồ đầu óc có vấn đề!".

Tiêu Tiêu không tranh luận mà chỉ hỏi, " Cậu nói xem, anh ấy yêu mình ở điểm nào? Có thật là tình yêu sâu sắc đến như vậy không?".

Tĩnh Chi cũng không biết nên trả lời như thế nào. Khi yêu thì chẳng có lý do gì cả, khi không yêu nữa thì cái gì cũng là lý do. Lắp bắp một hồi, cô nói, " Có lẽ não của anh ta có vấn đề cũng nên!".

" Thế còn đầu của Uông Dụ Hàm thì là bị lừa dẫm lên rồi, vì thế anh ấy mới yêu một người không có lương tâm như cậu!"

"Xem cậu kìa!" Tĩnh Chi kêu lên bất bình, " Cậu nói rằng cậu không để ý đến anh chàng cảnh sát tép riu, mình cũng chỉ mới nói có một câu thì cậu đã không vui rồi, có ai bênh chằm chằm như cậu không? Tiêu Tiêu, mình thấy cậu nên thật thà mà công nhận đi, thực ra cậu đã bị anh chàng cảnh sát ấy thuần phục từ lâu rồi!".

Tiêu Tiêu vẫn không cãi lại, hai người lại trầm ngâm một hồi. Một lúc sau, Tĩnh Chi đột nhiên nói, " Tiêu Tiêu này, liệu có phải là người ta thì chẳng sao, còn bọn mình thì lại bị đá rồi không?".

Trong bóng đêm, Tiêu Tiêu đưa mắt nhìn Tĩnh Chi không nói.

Tĩnh Chi lại nói, " Hôm nào có thời gian bọn mình đến chùa khấn Phật đi, nhân tiện hỏi xem chuyện hôn nhân của chúng ta thế nào!"

Tiêu Tiêu vẫn không nói gì, di động của cô bỗng đổ chuông rất chói tai. Tiêu Tiêu nhấc máy, " Vâng, đúng rồi. Tôi là Tiêu Tiêu!".

Vừa nghe được hai câu, Tiêu Tiêu đã đờ người ra, điếu thuốc trong tay rơi xuống chăn, trong chốc lát căn phòng đã ngửi thấy mùi vải khét lẹt.

Tĩnh Chi giật mình vội bật đèn và gạt bỏ điếu thuốc rơi trên chăn, rồi phủi phủi, mắt nhìn Tiêu Tiêu vẻ căng thẳng.

Tiêu Tiêu nghe xong điện thoại không nói gì, lặng lẽ xuống khỏi giường.

" Tiêu Tiêu..." Tĩnh Chi gọi, " Sao vậy, xảy ra chuyện gì thế?".

Tiêu Tiêu nhìn Tĩnh Chi vẻ hoang mang, sắc mặt nhợt nhạt, nhìn biết ngay là cô đang cố gắng chế ngự nỗi kinh hoàng trong lòng, đôi môi run lên, " Xảy ra chuyện rồi, tai nạn xe, đó là một chiếc xe hàng".

" Ai" Tĩnh Chi cũng giật mình, chân tay cũng nhũn xuống.Vừa nãy Tiêu Tiêu vừa gặp Uông Dụ Hàm, anh ấy đã lái xe đến đây, Tĩnh Chi không dám nghĩ tiếp.

" Tưởng Tư Thừa". Tiêu Tiêu nói, rồi lập tức chạy ra ngoài bằng đôi chân trần. Va vào một chiếc xe chở hàng chạy ngược chiều như vậy, liệu còn có hy vọng sống nữa không? Tiêu Tiêu không dám nghĩ nữa, chỉ thấy đôi chân mình sắp quỵ xuống đến nơi. Cô biết là A Tống và Tưởng Tư Thừa sẽ đi uống rượu, sao lại quên mất không dặn A Tống là không nên lái xe. Không hiểu lúc ấy cô ấy đã nghĩ gì nhỉ? Vì sao đã biết rằng trong lòng anh đang không vui mà còn để cho A Tống đưa anh ấy đi uống rượu.

Nghe thấy không phải là Uông Dụ Hàm, Tĩnh Chi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lập tức cảm thấy xấu hổ vì sự ích kỷ của mình, và lo lắng theo. Cô túm vội lấy chiếc áo của Tiêu Tiêu và chạy theo ra cửa, " Tiêu Tiêu, đừng cuống lên, mặc áo vào đã!".

Tiêu Tiêu chỉ mặc một chiếc áo ngủ có đai của Tĩnh Chi, rồi vớ vội một chiếc áo khoác của Tĩnh Chi trên mắc áo choàng bên ngoài.

Tĩnh Chi vừa mặc quần áo,vừa kêu lên, " Chờ mình với, mình sẽ đi cùng cậu! Dép đâu, cậu vẫn còn chưa đi dép!".

Tiêu Tiêu đang trong cơn bấn loạn, làm gì còn thời gian để chờ đợi, cô mở cửa ra và cắm đầu chạy.

Đã hơn mười hai giờ đêm, vào giờ này rất khó gọi xe, hơn nữa con phố trước nhà Tĩnh Chi rất vắng vẻ, lần trước Tĩnh Chi đã bị cướp chính trên con phố đó. Sợ Tiêu Tiêu xảy ra chuyện Tĩnh Chi vội chạy vào nhà bếp cầm chiếc que cán mỳ của mẹ, nhưng nó lại quá to không thuận tiện chút nào.

Tĩnh Chi ném xuống và vớ lấy một con dao gọt hoa quả, rồi chạy đuổi theo Tiêu Tiêu.

May mà Tĩnh Chi cũng khá nhanh nhẹn, nên chạy xuống dưới gác một vẫn còn nhìn thấy Tiêu Tiêu, vì là đang nửa đêm nên cô cũng không dám gọi to, mà chỉ cố gắng đuổi theo, bụng nghĩ thầm, hai người dù sao hơn là một, huống hồ trong tay cô còn có cả một con dao.

Kể cũng lạ, Tiêu Tiêu chỉ quấn một chiếc áo gió, chân xó đôi giày cao gót, Tĩnh Chi cũng quấn bừa một chiếc áo, chân đi dép lê, tay cầm một con dao gọt hoa quả, chạy thục mạng theo sau, nhưng mãi vẫn cách Tiêu Tiêu một quãng ba bốn chục mét, không thể nào mà đuổi kịp được.

Chưa hết đoạn phố chừng năm trăm mét, ra tới ngoài đường lớn mới nhìn thấy có một chiếc xe chạy ngược chiều. Hình như biết là Tiêu Tiêu đang vội nên đánh một đường cua rất đẹp rồi dừng xịch lại bên cạnh Tiêu Tiêu, người lái xe thò đầu ra gọi Tiêu Tiêu, " Mau lên xe đi".

" Đến bệnh viện Ái Nhân! Nhanh lên! " Tiêu Tiêu cuống quýt nói.

Tĩnh Chi tưởng đã đuổi kịp Tiêu Tiêu, nên vội kêu lên, " Chờ..", nhưng chưa hết câu thì đã thấy chiếc xe chở Tiêu Tiêu lao vút đi.

Người lái xe thở phào một cái, và lẩm bẩm, "Thời buổi bây giờ không biết phải sống thế nào nữa, ngay cả cướp cũng là đàn bà".

Tiêu Tiêu đang rất lo lắng, nên hầu như không biết là Tĩnh Chi đuổi theo sau, nghe người tài xế nói như vậy, cô mới quay đầu lại nhìn thấy Tĩnh Chi tay giơ con dao đang đứng ở đầu đường, tức giận giậm chân.

May mà người lái xe nhiệt tình và hay nói, nhìn qua chiếc gương chiếu hậu thấy kiểu ăn mặc cũng như điệu bộ thất thần của cô, anh ta như chợt hiểu ra, bèn nói với vẻ coi thường, " Là vợ bé chứ gì?".

Tĩnh Chi nhìn theo chiếc xe khuất dẫn trên đường, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng ngẫm nghĩ thì thấy chẳng thể trách Tiêu Tiêu được, bây giờ Tưởng Tư Thừa sống chết ra sao rất khó nói, nhưng chắc là vì Tiêu Tiêu mới xảy ra chuyện, cho nên Tiêu Tiêu mới cuống quýt như vậy.

Mặc dù trời đã khuya, nhưng taxi không phải là không có, nhìn thấy một chiếc khác đang chạy tới, Tĩnh Chi vội chạy ngay ra ngăn lại, không ngờ chiếc xe không hề có ý định dừng lại, thậm chí còn bỏ chạy nhanh hơn.

" Quỷ quái!" Tĩnh Chi tức giận chửi, " Không chở khách thì các người chạy làm gì!" Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô cúi đầu xuống nhìn quần áo đang mặc trên người, rồi lại nhìn con dao gọt hoa quả dài gần một thước trên tay, cô mới hiểu ra vì sao người ta không dám dừng xe lại. Ai mà dám dừng lại, chưa biết chừng còn có người báo cảnh sát nữa ấy chứ!

Tĩnh Chi thần người ra, rồi vội ném con dao xuống bên đường.

Tiêu Tiêu không mang theo tiền trên người, tất nhiên là không thể trả tiền xe được, rồi bắt chấp người lái xe cứ gọi ở phía sau, xuống khỏi xe là cô cắm đầu chạy vào bệnh viện, may mà kịp nhìn thấy một hộ lý trẻ đang trực.

" Những người bị tai nạn chuyển đến đây lúc nãy đâu rồi?" Tiêu Tiêu hỏi, giọng run run.

Người hộ lý đã quá quen với cảnh này nên trả lời mà chẳng hề ngẩng đầu lên, " Vẫn đang ở phòng cấp cứu ấy. Ở bên trái, rẽ qua hành lang..". chưa nói hết câu thì đã không nhìn thấy bóng dáng người hỏi đâu nữa.

A Tống băng ở cánh tay đứng ở cửa phòng cấp cứu, nhìn thấy Tiêu Tiêu, không nén nổi ngạc nhiên, " Sao em lại tới được đây nhanh thế".

Tiêu Tiêu không nói gì, mà cứ đi về phía cửa như một cái máy, đôi chân cô như đang bước trên đám bông, mãi cũng không tới nơi.

Trong phòng, bác sĩ đang băng đầu cho một người đàn ông khác, người đàn ông ấy nghe thấy tiếng của A Tống quay đầu ra nhìn bằng đôi mắt rừng rực, đó chính là Tưởng Tư Thừa.

Hai người chăm chú nhìn nhau, như thể họ đã cách nhau rất xa và rất lâu.

Rồi đột nhiên, Tiêu Tiêu rùng mình, hai chân khụy xuống đất, lúc ấy cô mới cảm thấy nhịp tim của mình không còn bình thường nữa, ngực cô bị bóp ngẹt, không sao thở được, đôi gót chân đau điếng.

A Tống vội chạy tới đỡ cô dậy, nhưng lập tức bị cô phạt gạt phắt ra.

" Anh bỏ ra, không cần!" Tiêu Tiêu quát lên.

A Tống đưa mắt nhìn Tưởng Tư Thừa, nhún vai rồi làm một động tác ra hiệu bảo bác sĩ ra ngoài.

Ra khỏi phòng, vị bác sĩ ấy đẩy cặp kính lên, hạ giọng làu bàu, " Tôi chưa thấy ai đùa giống như các anh thế này, cứ bắt tôi phải gọi cú điện thoại ấy. Chắc là cô ấy nổi cáu thực sự rồi! Tôi đã nói rồi, chính các anh đã ép tôi!".

A Tống cười, gật đầu, vỗ vào vai vị bác sỹ tỏ ý an ủi, " Biết rồi, biết rồi. Tôi đã nợ anh. Tôi đảm bảo, lần sau đi uống rượu, tôi sẽ không tranh các cô gái đẹp với anh nữa!"

Người bác sỹ ấy cười và mắng A Tống mấy câu, rồi nói muốn về phòng nghỉ ngơi một lát, sau đó thì đi ra.

A Tống một mình đi ra ngoài, vừa tới chỗ rẽ ở hành lang thì va phải Trương Tĩnh Chi từ phía ngược lại. Anh ta tránh nhưng không kịp, thế là đầu của Trương Tĩnh Chi nằm gọn vào trong lòng anh ta, khiến cánh tay bị băng đau điếng. A Tống vội kéo cô ra, chau mày nhìn, rồi không nén được bật cười.

Mặc dù Trương Tĩnh Chi tỏ ra chu đáo hơn Tiêu Tiêu, nhưng nhìn thì cũng rất nhếch nhác. Tiêu Tiêu mặc ít, chỉ khoác một chiếc áo gió bên ngoài chiếc váy ngủ tơ tằm, tuy có hơi lạnh một chút nhưng không xấu, mái tóc dài quăn buông xuống trông rất đặc biệt.

Tóc của Tĩnh Chi buông xõa, rối bù, mặt đỏ, cổ nổi gân, trên trán toàn mồ hôi, nửa trên mặc một chiếc áo kiểu đàn ông rộng thùng thình, dưới là một chiếc quần ngủ, chân không tất, xỏ một đôi dép lê, nhưng cũng lạ, chạy một chặng dài như vậy mà đôi dép cũng không bị tuột mất!

Tĩnh Chi thở hổn hển, lại bị va mạnh, nên mắt nổ đom đóm, mãi một hồi mới nhìn thấy người trước mặt, " A Tống sao anh lại ở đây?".

Tiêu Tiêu qua lại với A Tống từ hồi còn chưa tốt nghiệp đại học, thế nên Tĩnh Chi cũng không lạ gì anh ta, nhưng nhìn thấy anh ta ở đây cô không khỏi ngạc nhiên.

" Tưởng Tư Thừa đi xe cùng tôi, cô nói xem, vì sao tôi lại ở đây." A Tống cười, " Thục nữ Trương, đã lâu không gặp, nhìn điệu bộ này thì có vẻ xa cách thục nữ quá đấy!".

Tĩnh Chi không kịp đùa lại với A Tống mà hỏi ngay." Tiêu Tiêu đâu? Tưởng Tư Thừa thế nào rồi?" hỏi xong, vội vã chạy về phía phòng cấp cứu,

A Tống vội dùng cánh tay không bị thương ngăn cô lại, "Đừng đi, không sao đâu, Cô chớ tới đó, kẻo lại trở thành bóng đèn điện đấy".

" Không sao?" Tĩnh Chi nghe A Tống nói vậy thì bán tín bán nghi nhìn anh ta từ đầu đến chân, đúng là anh ta bị thương không nặng, không nghĩ là lại bị đâm vào chiếc xe chở hàng. Cô hỏi lại, " Không làm sao thì vì sao lại làm cho Tiêu Tiêu hoảng hốt lo lắng đến thế, có cái kiểu đùa như thế à?". Nói đến đây thì cơn tức giận đùng đùng nổi lên, cô trừng mắt lườm A Tống và hỏi, " Ai đã gọi điện? Sao lại nói nghiêm trọng như vậy?".

A Tống cười, " Tất nhiên là bác sĩ gọi rồi".

Tĩnh Chi nhìn anh ra như nghĩ ngợi điều gì, rồi bỗng hiểu ra, " Ồ tôi hiểu rồi! Tiêu Tiêu vì quá lo lắng nên đã không phát hiện ra quỷ kế của các anh. Cậu ấy cũng không kịp nghĩ là, nếu các anh đã hết đời rồi thì làm sao người được báo tin đến đầu tiên lại là cô ấy! Đúng là ngốc thật đấy!"

A Tống nghĩ thầm, còn cô thì sao, cũng không ngốc chắc? Sao lại không ngăn Tiêu Tiêu lại và phân tích cho cô ấy biết mà còn chạy theo đến đây.

Tĩnh Chi tức giận, mắng, " Lại còn nói là va vào chiếc xe chở hàng ngược chiều đang đi với tốc độ cao nữa chứ! Đúng là quỷ quái, các anh giỏi bịa đặt thật đấy!".

"Đúng là đâm vào xe chở hàng thật mà!"

" Thật không? Sao lại có thể như thế được!"

" Đó là chiếc xe ba bánh chở hàng chạy rất nhanh từ phía trươc đến! Tôi giậm phanh hơi gấp, lại uống chút rượu, Tưởng Tư Thừa không đề phòng nên đầu va vào cửa kính xe. Người kia đi ngược đường, thấy mình gây tai nạn đã vội lái xe bỏ trốn.

Tĩnh Chi nghiên răng hỏi, " Đi xe ba bánh mà cũng nói là lái xe bỏ trốn à?".

"Ừ."

A Tống đáp một cách nghiêm túc.

" Thế còn cánh tay của anh thì sao, chân giậm phanh cũng làm cho cánh tay bị thương à?" Tĩnh Chi chỉ vào cánh tay băng bó của A Tống, tức tới mức chỉ muốn đạp chân lên đó cho hả cơn giận.

A Tống cúi đầu nhìn, " Ừ, không bị gãy, chỉ có điều xương hơi bị rạn một chút. Đây không phải do va đập, mà là vì bị ngã trong lúc đánh nhau ở quầy rượu. Hai chúng tôi đã đối phó với năm tên du côn, cảnh sát Tưởng rất giỏi, một mình đã đánh gục bốn tên, còn một tên bỏ chạy mất. Cậu đã định đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra, tôi thấy cậu ấy uống hơi nhiều nên không yên tâm, nghĩ là tôi lái xe an toàn hơn, vì vậy....".

Tĩnh Chi ngẩn người một hồi lâu, sau cũng thì cơn tức giận bừng lên, cô đưa mắt nhìn quanh tìm con dao gọt hoa quả. Con dao đâu rồi? Ở chỗ nào nhỉ? Cô phải chém cho người đàn ông biến thái này mấy nhát mới được! Anh ta đã hại cô và Tiêu Tiêu chạy như hai con điên đến bệnh viện, hơn nữa cô lại còn đang lên cơn sốt chứ! Đúng là mất nhân tính, còn có công lý nữa hay không đấy!

Trong phòng cấp cứu rất yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng thở gấp của Tiêu Tiêu. Một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng thở ấy nhỏ dần.

Cơn đau nhói ở chân bỗng lan như kim châm, đó là kết quả của việc cô chạy một quãng đường dài bằng đôi giày cao gót, vì vậy gót chân cô đã bật máu. Tiêu Tiêu không nói lời nào, cắn môi, chống tay xuống cố đứng lên, sau đó quay người đi ra.

Tưởng Tư Thừa sải mấy bước tới bên, định đưa tay ra bế Tiêu Tiêu lên. Tiêu Tiêu đưa tay gạt ra, nói, " Không cần, cảm ơn!".

Tiêu Tiêu thử bước mấy bước, nhưng vẫn rất đau, cô cúi đầu nhìn xuống đôi chân mình, mỉm cười, rồi dứt khoát cởi đôi giày vứt đi, tiếp tục bước ra.

Tưởng Tư Thừa mím môi, mặc cho Tiêu Tiêu vùng vẫy, anh bế ngang người cô.

" Để tôi xuống!"

" Không!"

Nghe vậy, Tiêu Tiêu không vùng vẫy nữa, tay cô vuốt ve khuôn mặt của Tưởng Tư Thừa, miệng nở nụ cười không chút ấm áp, " Cảnh sát Tưởng, anh vừa lòng với kết quả cuộc diễn tập chứ?".

Tưởng Tư Thừa không nói gì.

Tiêu Tiêu cười, " Có phải anh thấy rất đắc ý không? Thấy mình đã biết được tình cảm thật của tôi rồi? Nhìn thấy tôi chạy như điên đến đây, chắc anh vừa cảm động vừa phấn khởi lắm nhỉ?".

Tưởng Tư Thừa đanh mặt lại, nghiến răng đáp, " Anh không hề làm như vậy! Là A Tống bảo người gọi điện, anh không biết chuyện đó".

Đúng là chẳng khác gì một đứa trẻ ngốc, đến cả nói dối cũng không biết. " Anh không biết?" Tiêu Tiêu khẽ cười, rồi đưa tay tát khẽ lên má Tưởng Tư Thừa, " Nhưng tôi lại rất vừa lòng, nếu không thì tôi đã không biết được là mình thật lòng quan tâm đến anh. Lúc nãy, khi nhận điện thoại, trong đầu tôi chỉ nghĩ rằng, anh sắp chết, anh đã bị tôi hại chết. Tôi lập tức thấy hối hận là lẽ ra không nên nói lời chia tay với anh, hận mình vì quá yếu đuối, không dám yêu lại một lần nữa, kết quả là anh đã bị tôi hại chết. Tôi không tin vào thần thánh, nhưng đã cầu xin tất cả các vị ấy, dù là họ ở trên trời hay địa ngục, tôi đã cầu rằng..."

Tưởng Tư Thừa ôm Tiêu Tiêu càng chặt hơn, rồi khẽ nói, " Đừng nói nữa!".

Tiêu Tiêu vẫn không chịu thôi, mà cười lạnh lùng, " Đừng vội, cậu ấm của tôi à, tôi vẫn còn chưa nói hết, anh cuống nỗi gì chứ. Tôi nói đến đâu rồi nhỉ? À, phải rồi, tôi cầu xin, chỉ cần anh còn sống, tôi sẽ lấy anh, dù anh là con của ai. Thậm chí tôi nghĩ rằng, dù bố anh có lạc hậu một chút thì tôi cũng coi như được gả vào nhà tử tế! Tuy cha tôi không có quyền có chức, nhưng dù gì cũng có chút danh tiếng! Tuy hai gia đình chúng ta không môn đăng hộ đối, nhưng cũng không đến mức làm cho gia đình anh mất mặt. Hơn nữa, anh đã thành tàn tật, tôi cũng không có gì kém cỏi so với anh".

Tưởng Tư Thừa đau khổ kêu lên, " Em tha thứ cho anh có được không!"

Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, thấy sắc mặt anh có vẻ nhợt nhạt, đôi mày rậm, cái nhìn hoảng hốt, cặp môi run run, ánh mắt cô trở nên dịu đi,còn đôi tay vuốt ve khuôn mặt anh.

Nói đến cùng, cô vẫn yêu anh. Nếu không yêu, thì sao cô lại quan tâm đến anh như vậy.Mệt mỏi, đúng là mệt mỏi quá rồi. Mình đã vất vả như vậy, rốt cuộc là để kiên trì cái gì chứ?

Cuối cùng, cô đặt môi mình lên đôi môi giá lạnh của anh.

" Em yêu anh, bây giờ thì em yêu anh thật rồi". Tiêu Tiêu khẽ nói.

Cánh tay của Tưởng Tư Thừa càng siết chặt hơn, anh không nén được sự hưng phấn trong giọng nói, " Anh biết, khi em vừa chạy vào anh đã biết điều đó. Anh cũng yêu em, từ lâu rồi anh đã yêu em, yêu đến mức anh không biết thế nào thì tốt, anh.....".

Anh chàng ngốc này, đúng là cái gì không nên nói thì lại cứ nói, bản tính bẩm sinh của phụ nữ là thù dai. Tiêu Tiêu đưa tay ra bịt miệng Tưởng Tư thừa lại, lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ buồn bã.

Ánh mắt của Tưởng Tư Thừa lộ vẻ hốt hoảng, anh nhìn cô không biết phải làm gì.

"Nhưng, chúng ta không thể ở bên nhau được, không thể được." Tiêu Tiêu đau khổ lắc đầu, "Đúng vậy, em đang tìm lý do để chia tay. Kể từ lúc phát hiện ra là mình đã yêu anh, em bắt đầu tìm lý do này rồi. Không phải là lý do gia thế của anh, không phải là sự cứng nhắc và vô vị của anh, tất cả chỉ là lý do".

Tưởng Tư Thừa có vẻ lo lằng, vội lay vai Tiêu Tiêu hỏi, "Vì sao, em đang sợ điều gì? Rốt cuộc là em đang lo sợ điều gì?".

Tiêu Tiêu cười buồn bã, "Được, để em nói cho anh biết, vì sao phải chia tay. Vì rằng em... em mắc bệnh ung thư máu, khó lòng mà sống nổi ba trăm sáu mươi lăm ngày nữa. Em dựa vào đâu để mà yêu anh? Phải, chúng đã không cho em có thời gian..."

Tưởng Tư Thừa ngay lập tức ngây người ra, ngước cặp mắt đờ đẫn nhìn Tiêu Tiêu.

Phải một lúc sau, Tưởng Tư Thừa mới trấn tĩnh lại, bàn tay nắm vai Tiêu Tiêu run lên và mỗi ngày một dữ dội hơn "Em nói dối anh, đúng không?" Anh hỏi bằng giọng lạc đi.

Tiêu Tiêu không nói gì, mà chỉ bình thản nhìn Tưởng Tư Thừa, cặp môi cô hé nụ cười chua chát.

Tưởng Tư Thừa nhìn như đóng đinh vào Tiêu Tiêu, anh bỗng hiểu ra tất cả, chỉ có điều ngực anh trống rỗng đến vô cùng, như thế ở đó chẳng còn trái tim nữa. Anh nghiến răng, cố gắng giữ bàn tay đang run lên bần bật. Anh là đàn ông, dù xảy ra chuyện gì, anh đều phải là chỗ dựa cho cô.

Một hồi lâu sau, anh mới mỉm cười khó khăn, ôm Tiêu Tiêu vào lòng, "Anh không sợ, chúng ta sẽ cưới nhau, chúng ta sẽ cưới nhau".

Tiêu Tiêu đẩy anh ra, "Nếu đã biết sớm muộn gì cũng phải chia tay, thì em lựa chọn sinh ly chứ không muốn từ biệt".

"Em im ngay đi!" Tưởng Tư Thừa gầm lên, anh lên cơn giận dữ thực sự, mắt anh vằn đỏ, "Anh không cho phép em nói bừa! Anh không tin là duyên phận của chúng ta chỉ có một năm, ung thư máu cũng có thể chữa được. Nhất định là có thể, nhất định là anh sẽ chữa khỏi cho em, để em tiếp tục sống một cách khỏe mạnh, cùng anh kết hôn, sinh cho anh những đứa con, sau đó chúng mình sẽ sống bên nhau... cho đến già. Em hãy tin anh!".

Tiêu Tiêu nhìn anh chăm chú, một hồi lâu sau mới nhếch môi, "Em tin. Em cũng tin là mình có thể sống tới một trăm tuổi". Cô mỉm cười, rồi bật ngón tay tách một cái, "Thôi được rồi, một trả một, như vậy là xí xóa!".

Rồi cô quay người đi, rùng mình một cái, khẽ lầm bầm, "Chà, những lời thoại trong phim Hàn Quốc, nghe mà thấy buồn nôn!".

Tưởng Tư Thừa thực sự cứng người, một lúc sau mới xoay vai Tiêu Tiêu lại, hỏi khẽ, "Em đã lừa anh, đúng không?".

Tiêu Tiêu thấy, tuy giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng vẻ mặt anh thì lại rất khó coi, vì thế cũng thấy lo lắng, không dám nói thêm nữa mà dùng tuyệt chiêu bách chiến bách thắng và không khi nào nhàm chán của mình là: Kiễng chân lên hôn anh một cái.

Tưởng Tư Thừa vội đẩy cô ra, nhìn cô trừng trừng, hỏi bằng vẻ rất nghiêm túc, "Có đúng là em đã lừa anh không?".

Tiêu Tiêu gật đầu, đáp, "Là anh lừa em trước đấy chứ! Anh không đủ tư cách phê bình em!".

"Chỉ một lần này thôi đấy!" Tưởng Tư Thừa khẽ nói, "Chỉ một lần này thôi, từ sau không bao giờ được lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa nữa. Anh đã sai, em trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng không được lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa, em nghe rõ chưa?".

Tiêu Tiêu gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy đôi chút không vui, anh ấy đã đùa cô trước, sao lại làm cứ như thể cô không thèm để ý đến anh không bằng? Thôi, có lẽ anh ấy đã bị cú ngã làm cho hồ đồ rồi, tạm thời không so đo với anh ấy nữa.

"Em nói yêu anh, cũng là thật lòng, đúng thế không?" Anh lại hỏi.

Tiêu Tiêu nghĩ một chút, rồi gật đầu rất mạnh, "Vâng, trước buổi tối hôm nay vẫn còn chưa xác định, nhưng bây giờ thì đã xác định rồi. Em quyết định lựa chọn đối diện với hiện thực. Chúng ta sẽ tiếp tục qua lại với nhau!"

Tưởng Tư Thừa không nói lời nào nữa, anh từ từ ôm cô vào lòng, rồi gục đầu xuống vai cô và để yên rất lâu.

Một hồi lâu không thấy anh nói gì, Tiêu Tiêu cảm thấy có gì đó không ổn, cô định đẩy anh ra, nhưng lại càng bị anh ôm chặt hơn.

"Này, anh làm sao thế?"

"Anh đang rất đau đầu, đừng động đậy, để cho anh dựa một lúc." Tưởng Tư Thừa khẽ lầm bầm, chẳng khác gì một đứa trẻ đang làm nũng.

Tiêu Tiêu cảm thấy dở khóc dở cười, "Này, em nói cho anh biết, chiếc áo gió này là của Tĩnh Chi đấy, đây có lẽ là chiếc áo đắt nhất của cô ấy, anh mà làm hỏng là phải đền đấy! Cô ấy nhỏ nhen lắm chứ không hào phóng như em đâu!".

Tưởng Tư Thừa vẫn không động đậy.

"Này..."

"Anh yêu em", Tưởng Tư Thừa đột nhiên nói, giọng anh trầm trầm, "Tiêu Tiêu, anh yêu em".

Tiêu Tiêu ngây người, không nói gì nữa, hơi ấm pha chút ẩm ướt từ vai lan vào trái tim cô, khiến nó cũng ấm áp lên. Tuy anh ngây thơ như một đứa trẻ, nhưng cô biết, anh yêu cô. Không cần biết đến quá khứ, chẳng cần nghĩ đến tương lai, chỉ cần biết hiện tại anh đang rất yêu cô, thế là đủ.

Mất gần hết một đêm, cuối cùng thì Tiêu Tiêu và Tưởng Tư Thừa đã gương vỡ lại lành, còn Tĩnh Chi thì đã nằm viện một cách vinh quan.

Tĩnh Chi rất sợ chạy, hồi còn đi học, hễ phải học môn chạy, chỉ cần chạy một lần tám trăm mét là thế nào cũng phải ốm một trận. Lần này thì càng khỏi phải nói, vốn bị cảm sốt cao khiến cho đôi chân cô mềm nhũn, lại còn mặc quần áo ngủ phong phanh chạy qua quãng đường hơn tám trăm mét, vì thế mà cô thực sự đổ gục, thân nhiệt luôn ở mức gần bốn mươi mốt độ. Mặt cô đỏ chẳng khác gì củ khoai lang, đầu óc mê sảng, thấy ai cũng cười rất rạng rỡ. Người ta đã thay cho bộ quần áo ngủ cho cô bằng bộ quần áo của người bệnh, và cho cô nhập viện ngay lập tức, thậm chí chẳng còn kịp làm phiền đến xe cấp cứu.

Tiêu Tiêu cảm thấy hơi có lỗi đối với Tĩnh Chi, Tưởng Tư Thừa thì lại càng cảm thấy có lỗi, còn Tĩnh Chi thì tất nhiên cảm thấy hai người bọn họ vô cùng có lỗi với cô! Vì thế mà khi nằm viện, cô cứ như hoàng thái hậu, hống hách hết mức.

Sau khi truyền hết một chai, tinh thần của Tĩnh Chi tốt hơn hẳn, cô sai Tiêu Tiêu làm việc này việc khác chẳng khác gì một cô giúp việc, Tưởng Tư Thừa thì khỏi phải nói, anh chàng thật thà như trẻ con ấy, cả ngày cum cúp chờ ngoài cửa, khi gặp Tĩnh Chi thì chẳng khác nào nô bộc ngày xưa, chỉ thiếu nước vung tay áo và kêu lên "Lão Phật gia thánh an" mà thôi.

Mặc dù vậy, cơn phẫn nộ trong lòng Tĩnh Chi vẫn chưa dịu đi, cô hết chau mày lại gắt gỏng. Y tá vừa đo thân nhiệt cho cô xong, cô dựa nửa người vào thành giường, vươn cổ ra, nói bằng giọng rất khó nghe, "Mình nói cho cậu biết, Tiêu Tiêu, sao cậu không suy nghĩ gì vậy, bọn họ đã đùa cậu như thế mà cậu cũng chấp nhận được à? Nếu là mình, mình đã cho bọn họ một cái tát từ lâu rồi. Cậu được đấy, lại còn giảng hòa với người ta, đúng là mất mặt quá!".

Không biết cô đã nói câu này mấy lần rồi.

Tiêu Tiêu ngồi ở cạnh giường, đang bóc quýt cho cô, giả bộ không nghe thấy.

Tưởng Tư Thừa ngồi ở ghế ngoài cửa, khóe môi anh giật giật, hai tay nắm chặt vào nhau, bụng luôn tự nhủ: chịu đựng, chịu đựng và chịu đựng.

Tiêu Tiêu bóc xong, đưa quýt cho Tĩnh Chi, Tĩnh Chi liếc nhìn một cái, "Mình đang nóng, thế mà cậu còn bóc quýt cho mình. Mình không ăn, mình muốn ăn cam!".

Tiêu Tiêu vẫn không giận, cô đặt quả quýt xuống, với quả cam tiếp tục bóc vỏ, miệng hỏi, "Đã là người lớn rồi, sao lại còn sốt cao như vậy nhỉ? Liệu có cần gọi hồn về cho cậu không?".

Tĩnh Chi ngớ người ra, "Gọi hồn gì?"

Tiêu Tiêu cười, "Mình nghĩ chưa biết chừng hôm ấy cậu đã bị con chuột làm cho sợ đến hồn bay phách lạc, nếu không thì sao lại sốt dữ như vậy. Có lẽ mình phải mang ít kê đến giảng đường gọi hồn về cho cậu thôi, có khi làm như thế cậu sẽ khỏi đấy".

"Cậu biết gọi hồn à?"

"Không biết."

Tĩnh Chi lườm, "Không biết mà cậu còn định làm!".

Tiêu Tiêu cười hì hì, gật đầu, "Ừ, thì đi gọi nó về!".

Bên ngoài vọng đến tiếng cười cố nén của Tưởng Tư Thừa.

Tĩnh Chi ngẩn người ra, biết Tiêu Tiêu vòng vo mắng khéo mình nên tức méo cả miệng, lập tức quên phắt sự hờn giận Dương Lôi, đưa bàn tay run run ra chỉ Tiêu Tiêu, "Cậu, cậu, cậu...".

Tiêu Tiêu gạt tay Tĩnh Chi, rồi nhét một miếng cam vào miệng cô, cười khúc khích, nói, "Nhớ là, muốn trở thành thục nữ thì không được nói bậy, ngay cả một lời bất nhã cũng không được nói! Cố mà học đi, cô em ạ!."

Tĩnh Chi lập tức đổ người về phía sau, biết rằng mình mãi mãi không bao giờ có thể là đối thủ của Tiêu Tiêu.

Tưởng Tư Thừa thấy Tiêu Tiêu đi ra, liền giơ ngón tay cái ra, tỏ ý khâm phục cô, rồi sau đó kéo cô vào lòng, định hôn cô một cái.

Đột nhiên Tĩnh Chi quát to từ trong phòng, "Dừng ngay lại, Tưởng Tư Thừa! Không được ăn vụng!".

Tưởng Tư Thừa giật mình, vội buông tay ra và lùi về sau một bước, vẻ mặt nhăn nhó, liếc nhìn vào bên trong, rồi lại quay sang nhìn Tiêu Tiêu, đôi mắt thật thà đầy vẻ nghi ngại. Sao cô ấy lại biết hai người làm gì ở bên ngoài nhỉ?

Tĩnh Chi nằm trên giường lim dim mắt, nghe tiếng động phía ngoài, đắc ý nhếch môi cười, cảm thấy như đã được trả đũa.

Tiêu Tiêu khẽ cười, kiễng chân hôn lên môi của Tưởng Tư Thừa, dịu dàng nói, "Anh cứ về trước đi, anh nghe thấy giọng của cô ấy rồi đấy, không có chuyện gì nữa đâu, một mình em ở đây là được rồi".

Đúng là Tưởng Tư Thừa hơi thấy sợ Tĩnh Chi, chỉ mong mau chóng rời xa cô "thục nữ" này. Anh muốn đi nhưng lại lo cho Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu biết điều đó, cười và đẩy anh ra cửa.

Tưởng Tư Thừa vẫn bịn rịn quay đầu lại nhìn Tiêu Tiêu, "Em cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy".

"Vâng, em biết rồi, anh cứ yên tâm đi."

Sắp xếp cho Tưởng Tư Thừa về rồi, Tiêu Tiêu mới quay vào trong phòng, ngồi xuống mép giường của Tĩnh Chi, lườm cô bằng đôi mắt hạnh nhân, rồi chống tay lên sườn, nửa cười nửa không. "Được rồi, Tưởng Tư Thừa đã đi rồi, bây giờ chỉ còn hai đứa mình, hãy nói những lời thật lòng đi".

Tĩnh Chi vội lùi người tránh Tiêu Tiêu, miệng nở nụ cười láu cá, "Hi hi, bà chị tốt bụng của tôi, đừng có động thủ đấy, tôi vẫn đang là bệnh nhân mà! Những lời đó của tôi là để cho Tưởng Tư Thừa nghe đấy chứ! Tôi cũng chỉ vì mong tốt cho bà chị mà thôi, để cho anh ta phải áy náy một chút, nếu không sau này anh ta lại giở trò này thì làm thế nào?"

"Đây không phải là chủ ý của anh ấy, mà là của A Tống."

"Thế à." Tĩnh Chi vội gật đầu, "Nhưng anh ta cũng có liên quan, đúng không?".

"Xét tấm lòng thành của cô em đối với bà chị, nên ta tha cho. Nếu sau này còn dám như thế nữa, ta..." Tiêu Tiêu cười đưa tay để lên miệng, hít mấy hơi rồi nheo mắt nhìn Tĩnh Chi cười rất ngọt ngào.

Tĩnh Chi vội giơ cao tay lên nói to, "Ôi, thưa bà chị, dù có đánh chết em, em cũng không dám nữa! Em đảm bảo, đảm bảo bằng phẩm chất của mình!".

Một lát sau, Tĩnh Chi không nén được, hỏi, "Tiêu Tiêu, chẳng nhẽ lại dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy thật sao?".

"Ừ!"

Tĩnh Chi nghiêng đầu nhìn Tiêu Tiêu, "Mình thực sự không hiểu cậu, gây ra một chuyện lớn như vậy, là phụ nữ thì phải giận hai ngày mới được, thế mà cậu chẳng hề có phản ứng gì. Liệu cậu có phải là phụ nữ hay không vậy?".

Tiêu Tiêu liếc Tĩnh Chi một cái, "Là phụ nữ thì phải nên phản ứng thế nào?"

"À, ví dụ như phất ống tay áo bỏ đi, hoặc như...", Tĩnh Chi cũng không biết phải nói tiếp như thế nào. "Nói dối bị tai nạn xe là có ý trêu chọc người, mặc dù đó không phải là chủ ý của Tưởng Tư Thừa, nhưng cũng đã được anh ta đồng ý ngầm. Tâm trạng của anh ta lúc đoc có thể hiểu được, nhưng cách làm ấy thì thật đáng ghét."

Nếu trong phim mà có cảnh ấy bao giờ cô gái cũng đều quay đầu bỏ đi, nhưng như thế còn là dịu dàng, nếu là một cô gái có cá tính hơn thì sẽ phải tát cho anh ta mấy cái.

"Cậu nghĩ, mình có yêu anh ấy không?" Tiêu Tiêu hỏi.

Trong bụng Tĩnh Chi thầm nghĩ, cậu có yêu anh ta không cần gì phải hỏi mình? Nhưng thấy Tiêu Tiêu hỏi, đành phải thật thà trả lời, "Mình thấy cậu yêu anh ấy".

Tiêu Tiêu cười cầm một quả táo lên chầm chậm gọt vỏ, "Cậu cũng nhận thấy mình yêu anh ấy?"

Tĩnh Chi gật đầu, nếu không yêu thì chạy đến như điên làm gì!

"Như thế là đủ rồi. Trải qua chuyện này, mình cũng đã khẳng định được rằng, mình đã yêu anh ấy. Nếu mình đã yêu anh ấy, thì việc gì phải hờn dỗi để ròi giày vò làm khổ nhau?" Tiêu Tiêu nói, "Cuộc đời của con người vốn chẳng lấy gì làm dài, một phần ba dành để ngủ, một phần ba cho công việc, rồi thêm vào đó là những ngày sống mơ hồ, khó khăn lắm mới xác định rõ những mong muốn trong lòng, thì việc gì lại để cho chuyện giận hờn vô vị chiếm mất những khoảng thời gian quý báu còn lại?".

Tĩnh Chi ngây người nhìn Tiêu Tiêu, một hồi sau ghé sát lại gần cô, vẻ mặt trịnh trọng hơi thái quá, "Tiêu Tiêu, cậu đúng là một triết gia!".

Tiêu Tiêu không để ý đên điều đó, cắn một miếng táo, Tĩnh Chi đưa tay ra đón lấy, không ngờ Tiêu Tiêu lại cho vào miệng mình.

"Này, này, ai là người ốm hả?"

Tiêu Tiêu cười, nhét chỗ táo còn lại vào tay cô, "Được rồi, ít lời thôi. Buổi chiều mình còn có cuộc họp, mình phải về công ty đây. Cậu thế nào?"

Tĩnh Chi trề môi, vẻ mặt ỉu xìu, "Cậu đi đi, cứ mặc cho mình chết khô ở đây vậy. Hơn nữa đến cả cha mẹ mình mà còn chẳng cần cơ mà, có ai quan tâm đến mình đâu?".

Tĩnh Chi lại giở khổ nhục kế, Tiêu Tiêu bất lực lườm cô bạn một cái.

Tĩnh Chi hỏi, "Tiêu Tiêu, cậu nói xem có phải khi người ta ốm thì dễ trở nên yếu đuối đúng không? Không biết tại sao mình cảm thấy mình rất đáng thương".

"Tĩnh Chi này, đã bao giờ cậu kiên cường chưa?" Tiêu Tiêu lấy điện thoại ra, "Nói đi, thông báo cho ai đây?".

"Ai cơ?"

"Dương Lôi hay là Uông Dụ Hàm, cậu nói một câu thẳng ra xem, mình sẽ đáp ứng cho cậu!"

Tĩnh Chi nghe vậy bỗng trở nên trầm mặc, co người vào trong chăn, một hồi lâu sau mới nói bằng một giọng trầm buồn, "Chẳng thông báo cho ai cả".

Nhìn vẻ đáng thương ấy của Tĩnh Chi, Tiêu Tiêu thở dài, đưa tay kéo chăn ra, "Tĩnh Chi này, sớm muộn gì cậu cũng phải đối diện với sự thực, đây là một cơ hội tốt, ít nhất cũng xó thể để cho cậu có một sự lựa chọn. Đừng có mà đợi đến khi cậu trở thành gái già rồi thì chẳng còn cơ hội mà lựa chọn nữa đâu!".

"Lựa chọn cái gì cơ chứ! Mình đã rất đắc tội với Uông Dụ Hàm, bây giờ quay lại để làm gì? Để anh ấy thương hại mình hay là cười nhạo mình? Dương Lôi là người mình theo đuổi, mình ôm đã ba ngày, nhưng đến cả một cú điện của anh ấy cũng không có, thế mà cậu lại bảo mình thông báo cho anh ấy ư? Nói với anh ấy rằng mình đang ốm, mình có nên hạ thấp bản thân đến thế không?"

Con người ta vốn dĩ khi ốm đau thường rất dễ bất chấp mọi lý lẽ, huống hồ Tĩnh Chi từ trước đến nay là người như vậy. Mặc dù Tiêu Tiêu không thích Dương Lôi, nhưng nói thật lòng thì cô cảm thấy Dương Lôi có phần hơi bị oan, bởi anh ấy đâu có biết là Tĩnh Chi bị ốm.

Tiêu Tiêu thấy cần phải nói cho Tĩnh Chi hiểu rõ điều ấy. "Anh ấy có biết cậu ốm đâu".

"Phải, anh ấy không biết. Mọi chuyện của mình đều do mình nói ra, nếu không thì anh ấy chẳng thể nào biết được, vì rằng từ trước đến giờ anh ấy chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chủ động đến tìm mình! Từ trước tới giờ anh ấy chưa bao giờ chủ động gửi tin nhắn đến cho mình. Khi mình gửi tin nhắn đến thì anh ấy cũng chỉ trả lời hết sức vắn tắt. Mình hỏi anh ấy, "Hôm nay anh có vui không?" Câu trả lời của anh ấy chỉ là một chữ "Vui". Thậm chí có lúc còn không trả lời, chờ góp mấy tin nhắn của mình lại, gọi một cú điện đến, rồi hỏi mình bằng một giọng rất dịu dàng rằng, có việc gì không. Mình thì có việc gì chứ, tin nhắn giữa những người yêu nhau chẳng qua chỉ là cái cớ để trao đổi tình cảm. Chẳng nhẽ anh ấy không hiểu điều đó?"

Tiêu Tiêu nhìn Tĩnh Chi trong cơn giận dữ, không nói gì bụng nghĩ thầm, cậu trách ai mới được chứ? Chính là cậu chủ động theo đuổi người ta, và cũng có người khác chủ động theo đuổi cậu, nhưng cậu đã không cần đến người ta cơ mà! Bây giờ cảm thấy tủi thân, sao lúc trước không làm gì đi? Tất nhiên Tiêu Tiêu chỉ nghĩ thầm trong bụng thế thôi, chứ lúc đó dù có cho cô thêm mấy là gan cô cũng chẳng dám thẳng người chặn họng súng đang bốc lửa của Tĩnh Chi.

Tĩnh Chi gào lên mấy câu như vậy xong cảm thấy mình cũng thật vô vị, liền quay sang nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc với Tiêu Tiêu, "Cậu mau đi đi, chẳng phải cậu nói rằng có cuộc họp quan trọng là gì! Cậu đã xin nghỉ hai ngày rồi, hôm nay đừng có nhỡ việc nữa. Mình không sao đâu mà!".

Tiêu Tiêu lắc đầu, "Bây giờ cậu đang như thế này, mình làm sao mà đi được. Tĩnh Chi, mình biết cậu đang lột xác, đau lắm, mình cũng rất thương cậu, nhưng chẳng thể giúp được gì. Bởi, chỉ sau khi chịu đựng nỗi đau, cậu mới biết mình cần gì mới biết nên quý trọng những gì và vứt bỏ những gì".

Thực ra Tiêu Tiêu rất muốn nói cho Tĩnh Chi biết rằng, Uông Dụ Hàm không hề giận cô, gần như cách mấy tiếng đồng hồ anh lại gọi cho cô một lần hỏi về tình hình của Tĩnh Chi, thậm chí ngay cả khi Tĩnh Chi sốt cao mê man, túc trực bên cô không chỉ có Tiêu Tiêu mà con có cả Uông Dụ Hàm. Chỉ có điều, anh chàng ấy sau khi thấy cơn sốt của Tĩnh Chi đã lui liền bỏ đi, anh nói, điều mà anh cần không phải là sự cảm động của Tĩnh Chi.

Có những lời, bây giờ chưa phải là lúc nói ra.

"Tiêu Tiêu này, cậu đúng là triết gia rồi đấy, cứ nói ra cả một lô một lốc!" Tĩnh Chi cười, cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, "Nếu cậu không yên tâm thì gọi điện cho Sở Dương, bảo nó đến trông mình, khỏi phí công mình thương nó!".

Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ, buổi chiều là cuộc đàm phá lần hai với bên Vạn Xương, không thể không có mặt được.

Tiêu Tiêu gọi điện cho Sở Dương, vừa nghe nói Tĩnh Chi ốm nằm viện, Sở Dương cuống quýt, không kịp nói câu nào chạy ngay tới bệnh viện, một lát sau đã có mặt ở buồng bệnh của Tĩnh Chi. Điều bất ngờ là Phương Nghị cũng tới.

"Giám đốc Phương?"

Phương Nghị gật đầu, "Đúng lúc tôi và Sở Dương đang ở cùng nhau, nên tôi đến thăm luôn".

Tĩnh Chi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để mắng cho Sơ Dương một trận vì tội không quan tâm đến chị nhưng vừa nghe thấy giọng của Phương Nghị, cơn giận dữ lập tức tan biến, cô nằm xuống giường, nhắm mắt giả vờ đang ngủ.

Không phải là cô sợ Phương Nghị, mà là nghĩ tới chuyện lần trước to tiếng với anh ta ở hộp đêm nên cảm thấy mặt nóng bừng lên. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ tỏ ra chua ngoa như lần ấy, ấy thế mà lại bị người ta chứng kiến. Tất nhiên cũng đã có không ít lần cô tỏ ra chẳng chút thục nữ trước mặt Uông Dụ Hàm, nhưng dù tệ đến đâu cũng không bằng lần ở hộp đêm ấy!

Sở Dương nhìn thấy Tĩnh Chi cứ nhắm mắt thì hạ giọng khẽ hỏi Tiêu Tiêu, " Chị ấy ngủ hay là hôn mê?".

Tiêu Tiêu cũng không hiểu, vừa mới đây Tĩnh Chi còn nhảy chồm chồm, thế mà chỉ mấy giây sau đã ngủ say? Nhìn kỹ thấy mi mắt của Tĩnh Chi hơi động đậy, quay sang nhìn Phương Nghị, Tiêu Tiêu biết ngay là chuyện gì, cô mỉm cười đáp,: Ngủ thôi".

Nghe Tĩnh Chi ngủ, Sở Dương thở phào nhẹ nhõm, " Làm sao mà đang khỏe mạnh thế lại phải vào nằm viện?".Vừa hỏi cô vừa nghĩ tới chuyện cách đây hai ngày Tĩnh Chi còn chơi trò mèo và chuột ở giảng đường cơ mà, sao lại ốm nhanh thế.

Tiêu Tiêu tất nhiên là không thể nói cho Sở Dương biết rõ nguồn cơn trước mặt Phương Nghị được, nên chỉ mỉm cười, " Sốt do phổi bị nhiễm lạnh, nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng cơ bản là đã hết sốt rồi!".

" Thế ạ?" Sở Dương hỏi lại, rồi kéo lại chăn cho Tĩnh Chi vẻ quan tâm.

Phương Nghị nhìn vẻ căng thẳng của Tĩnh Chi từ đầu đến chân, cũng đoán được là cô giả vờ ngủ, khẽ nhếch môi nhưng cũng không nói ra.

Tiêu Tiêu nhìn Phương Nghị, rồi quay sang dặn dò Sở Dương, " Nếu em không có việc gì thì hãy ở đây một lúc, chị phải về công ty, buổi chiều còn có buổi họp".

Sở Dương gật đầu, " Em không có việc gì cả, chị cứ đi đi. Phương Nghị cũng nói là chiều nay anh ấy có cuộc họp. Hai người cứ đi đi".

Phương Nghị gật đầu, " Tôi cũng phải về đây, chúng ta cùng đi". Nói rồi quay sang nhìn Tiêu Tiêu, " Có cần phải về thay quần áo không?".

"Không cần đâu ạ, tôi cũng có đồ dự phòng ở công ty rồi, cứ đi thẳng đến đó thôi. Có một số tư liệu tôi vẫn chưa kịp xem, cần phải chuẩn bị một chút, nếu không chúng ta sẽ bị chịu thiệt thòi."

Phương Nghị gật đầu, anh luôn rất hài lòng về năng lực làm việc của Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu đi cùng xe với Phương Nghị về công ty, tài liệu dùng cho đàm phán đã bày sẵn trên bàn, xem xét xong thì cũng tới giờ đàm phán.

A Tống không quấn băng nữa, tay của anh ta chỉ bị rạn xương đôi chút, không có gì là nghiêm trọng, trên môi vẫn nở nụ cười đúng kiểu như mọi khi.

Vừa nhìn thấy anh ta là Tiêu Tiêu đã nhớ đến cú điện thoại mà cô đã nhận, nụ cười trên môi càng rạng rỡ và quyến rũ hơn, khi bắt tay anh ta cô đã tỏ ra rất nhiệt tình và còn dùng sức véo vào đó nữa.

Nụ cười trên môi A Tống hơi méo đi, khóe môi trễ xuống thật khó coi, miệng hé ra hít một hơi, thầm nghĩ, " Ôi đau quá! Cô gái này, đúng là lòng dại chẳng khác gì rắn rết!".

Ngồi canh cho Tĩnh Chi truyền dịch, thấy có vẻ không có chuyện gì, Sở Dương định tranh thủ thời gian về nhà lấy ít đồ dùng và một số tài liệu Hà Ý Dương cần, bụng nghĩ, nhân lúc mẹ đi vắng, tìm thứ gì cũng tiện hơn.

Vừa mang được ít đồ ra khỏi nhà, vẫn chưa tới bến xe buýt thì đã nhìn thấy xe của Hà Ý Khiêm đang bám sát cô bên đường.

Hà Ý Khiêm hạ tấm cửa kính xe xuống, gọi tên cô, " Còn định tránh đến bao giờ nữa?".

Cuối cùng Sở Dương dừng bước, ôm chặt chiếc túi vẻ cảnh giác, quay lại nhìn anh ta với anh mắt lạnh lùng, " Rốt cuộc là anh muốn gì?".

" Lên xe rồi nói".

Sở Dương cười lạnh lùng, " Anh nghĩ rằng tôi sẽ lên xe à? Nếu giỏi thì anh hãy lái xe đi vào phần đường dành cho người đi bộ theo tôi đi", nói xong quay người đi vào phía bên trong.

" Sở Dương..", Hà Ý Khiêm gọi, môi mím lại, giọng có vẻ dịu đi, " Đừng giận dỗi nữa, được không? Chúng ta hãy nói chuyện với nhau cho rõ ràng!".

" Giữa chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả!".

" Có chứ!" Hà Ý Khiêm nói và nhìn Sở Dương bằng ánh mắt sâu thẳm, " Đừng tránh mặt anh nữa, Sở Dương. Em còn nhớ câu em từng nói với anh năm ấy không? Cũng đúng vào ngày hôm nay, em còn nhớ không?".

Sở Dương đứng sững tại chỗ.

Buổi sáng hôm ấy vào tám năm trước đây, cô đạp xe, ngẩng đầu lên gọi anh, " Em là Sở Dương, Phùng Trần Sở Dương, anh nhớ đấy nhé...Từ nay em sẽ bảo vệ cho anh, nếu bị Hà Ý Dương bắt nạt thì anh hãy tới tìm em, cậu ấy không thắng được em đâu!".

Cô xoay người lại, nhìn Hà Ý Khiêm qua con đường dành cho người đi bộ chật hẹp.

Từng tốp người đi qua giữa họ, khiến cho ánh mắt của hai người bị cắt rời. Quá khứ cũng đã bị chia cắt thành những mảnh vụn, cố trỗi dậy qua những kẽ hở của ký ức, làm tổn thương người và cũng làm tổn thương chính mình.

Anh ta mà còn dám nhắc tới chuyện trước kia, anh ta làm gì có tư cách nhắc đến quá khứ! Sở Dương cười nhạt, sau đó nhìn sang phía Hà Ý Khiêm. Nếu anh ta đã không chịu buông tha cho cô, thì cô sẽ đưa anh ta tới địa ngục!

Sở Dương bước lên hai bước, rồi mở cửa xe ngồi vào dưới ánh mắt chăm chú của Hà Ý Khiêm.

" Sở Dương, em?" Hà Ý Khiêm nhìn Sở Dương đăm đăm, ánh mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên, anh ta không ngờ lần này lại thuận lợi như vậy.

" Hãy đưa tôi về trường." Sở Dương nói, " Có chuyện gì anh hãy nói đi".

Chiếc xe chầm chậm hòa vào dòng xe trên đường, Hà Ý Khiêm trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên nói, "Anh xin lỗi".

Sở Dương cười lạnh lùng, " Có cần thiết không?"

Hà Ý Khiêm mím môi không nói.

Trong lúc cả hai cùng im lặng, Sở Dương đưa mắt nhìn nghiêng khuôn mặt góc cạnh của Hà Ý Khiêm. Kể từ khi anh ta trở về, cô chưa bao giờ nhìn kỹ anh ta như vậy. Cô phát hiện ra rằng, thật ra anh ta không giống Hà Ý Dương. Các nét của Hà Ý Dương đều rất mềm mại, mang đậm vẻ nho nhã. Còn đường nét khuôn mặt của anh ra thì lại rất sâu, đôi mắt và đôi lông mày xếch lên, chiếc mũi cao, đôi mi dày cong cong, vừa có vẻ đẹp tuấn tú vừa pha chút ngông ngạo.

Thời gian sáu năm đã làm phai đi vẻ rụt rè của anh ta.

Cảm thấy ánh mắt của Sở Dương, Hà Ý Khiêm hơi nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt rất phức tạp, rồi đột nhiên nói, " Hãy rời xa anh ta đi, Sở Dương, đừng đánh bạc với chính mình như vậy".

Sở Dương phì cười, " Hà Ý Khiêm này, anh có tư cách gì mà nói ra câu đó?".

Hà Ý Khiêm không để ý đến vẻ khiêu khích của Sơ Dương mà bình thản nói, " Anh ta lớn hơn em bao nhiêu tuổi, em có biết không? Anh ta lớn hơn em mười tuổi. Em không hiểu gì về sự từng trải cũng như hoàn cảnh của anh ta đâu. Hai người ở bên nhau sẽ rất không hợp. Nếu em hận anh thì cứ hãy trút xuống đầu anh. Em trừng phạt thế nào, giày vò anh ra sao anh đều chấp nhận, chỉ cần em hả giận là được, chỉ duy nhất một điều là không thế, đó là trả thù anh bằng cách làm tổn thương chính mình.

Sở Dương lắc đầu, nửa cười nửa không, " Hà Ý Khiêm, không ngờ anh đi mấy năm mà chẳng có sự trưởng thành gì khác, ngoài việc hoc được sự ngông cuồng ngạo mạn của người nước ngoài. Vì anh ư? Anh nghĩ mình là ai vậy?"

Chỉ một câu ấy thôi suýt nữa làm cho cơn giận dữ dồn nén trong lòng Hà Ý Khiêm bùng lên, anh ta cau mày lại, đáp, " Anh biết trong lòng em từ trước đến nay không hề có chỗ của anh. Nhưng lần này thì anh tuyệt đối sẽ không để cho em ngang bướng như thế nữa!".

Sở Dương cười lạnh lùng, cảm thấy không thể nào nói chuyện được với anh ta, cô quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe,

Hà Ý Khiêm không thèm để ý đến lời của cô, mà lái xe đi vào một con đường nhỏ yên tĩnh. Chiếc xe từ từ dừng lại, Hà Ý Khiêm mở cửa xe, nhìn vào cánh cửa sắt loang lổ, một cây hải đường đang nở rộ hoa trước thềm, những nụ hoa màu đỏ xem giữa những cánh hoa màu hồng, từng chùm từng chùm, trông vừa giống như những đám mây vừa giống những nắm bông rực rỡ, khiến người ta chói mắt.

"Còn nhớ nơi này không?" Hà Ý Khiêm hỏi.

Còn nhớ nơi này không? Sở Dương quay đầu im lặng.

Làm sai có thể quên nơi này, nơi mà họ đã gọi là Sân hải đường. Con đường nhỏ trước công kia đã có không biết bao nhiêu lần cô đạp xe qua đó. Lúc ấy, cánh cửa có hàng sắt kia thường xuyên đóng kín, chỉ có cánh cửa nhỏ chưa đầy một mét bên cạnh là mở mà thôi. Còn cô thì cứ đạp xe lao bừa qua đó, tới tận trước cửa nhà mới phanh kít lại, ngẩng đầu hét tướng lên, "Hà Ý Dương, nhanh lên!"

Lúc ấy, Hà Ý Dương lúc nào cũng lần mần như con gà lúc nào cũng để cô phải chờ, cho đến khi cô sốt ruột bật ra những lời đe dọa và mẹ cậu ta ở tầng một gọi to, "Sở Dương ăn cơm chưa? Chưa ăn thì vào đây ăn sáng cùng đã nào!".

Cô cười khúc khích và cảm ơn bác Hà, rồi tiếp tục ngẩng cổ lên gọi và đe dọa Hà Ý Dương. Không biết đã có bao nhiêu buổi sáng như thế trôi qua. Rồi đến một hôm, cô nhìn thấy một khuôn mặt rụt rè của một thiếu niên ở cửa sổ bên cạnh.

Rồi sau đó, mỗi khi cô cùng đi với Hà Ý Dương bao giờ cũng kèm theo chàng thiếu niên ấy, dù cho người ấy muốn hay không, cô luôn đưa người ấy cũng leo núi, cùng bơi lội, cùng đạp xe đi dạo phố, đưa người ấy làm quen với mọi thứ ở thành phố này.

Cô nói, "Hà Ý Khiêm, anh đừng có lúc nào cũng mang vẻ mặt cau có như thế, em đâu có nợ tiền anh! Anh hãy nhìn Hà Ý Dương ấy, cậu ấy lúc nào cũng vui vẻ!".

Cô nói, "Hà Ý Khiêm, sao anh nhỏ nhen thế! Em chỉ lừa anh có một lần thôi mà, còn Hà Ý Dương thì đã bị em bắt nạt cả chục năm nay rồi, nhưng cậu ấy chưa bao giờ dám nói câu nào".

Cô nói, "Hà Ý Khiêm, sao anh lại ngốc như vậy, em ôm ngang người anh, anh sẽ không bị chết đuối đâu! Anh phải nín thở trước đã chứ, có thế khi bơi người mới nổi lên! Ối, này, anh bỏ tay ra đi, anh định kéo em xuống cùng à!"

Cô nói, "Hà Ý Khiêm, anh phải khai thật ra, đã từng viết thư tình cho bạn gái bao giờ chưa? Đã bao giờ nhận được thư của bạn gái chưa? Nhanh lên, phải học tập Hà Ý Dương ấy, cậu ấy nhận được thư tình của bạn gái đều đưa cho em duyệt trước!"

Nhưng không biết vì sao, dù cô nói gì thì khi nhìn thấy Hà Ý Dương anh vẫn cứ sầm mặt lại; khi cô trêu anh, anh vẫn cứ tức giận, cẫn cứ đỏ mặt không cho cô đỡ anh, và vẫn cứ nắm chặt tay cô không chịu buông ra khi cảm thấy bị ngạt; anh đã ném những lá thư của bạn gái gửi cho mà chẳng cần đọc một chữ, nhưng quyết không mang nó đến để cô vui...

Hà Ý Khiêm cũng trầm ngâm, nhưng bông hoa hải đường lung lay theo gió, làm những cánh hoa lác đác rơi xuống, những cơn gió thổi tới nhưng không mang theo mùi hương.

Lúc ấy anh đã rất vui, nhưng cũng chịu đủ sự giày vò. Anh biết cô đối với anh rất tốt, nhưng cũng biết cô đối xử với Hà Ý Dương còn tốt hơn. Cô đã lớn lên cùng Hà Ý Dương, là bạn thanh mai trúc mà của nhau, ngay đến người lớn cũng còn cười và trêu hai người ấy. Cha thì thường trêu em trai anh trong bàn ăn, hỏi cậu khi nào thì đón cô dâu bé nhỏ về. Còn cậu em trai thì cười hì hì nói rằng, sắp rồi, sắp rồi.

Chưa bao giờ anh lại thấy ghen với em trai như thế, vì sao anh lại cứ phải giương mắt lên nhìn em trai độc chiếm cô?

Cô rốt cuộc vẫn gần gũi với Hà Ý Dương hơn. Sinh nhật Hà Ý Dương, cô đã góp tiền ăn quà hàng mấy tháng, chạy hết nữa thành phố để mua bằng được đôi giày thể thao mà cậu em trai anh thích, rồi còn vui mừng lấy ra cho anh xem và hỏi, liệu Hà Ý Dương có thích không. Lần ấy anh đã nổi nóng, đúng thể, anh biết cậu em trai chắc chắn sẽ thích món quà ấy, vì ngay chính anh cũng thích, thích vô cùng.

Nhưng còn sinh nhật anh thì cô lại quên. Sau khi Hà Ý Dương nhắc, cô mới vỗ vào đầu mình kêu lên, "Ôi trời, quên mất rồi!". Sau đó cô nói xin lỗi, rồi lật tìm trong cặp sách một hồi lâu và lấy ra một lọ thủy tinh đưa cho anh, nói với anh vẻ tinh nghịch, "Đây là những ngôi sao may mắn mà em làm được trong giờ học Thủ công, tặng cho anh, sau này nhất định em sẽ bù!".

Trong chiếc bình nhỏ ấy có khoảng mấy chục ngôi sao may mắn to nhỏ khác nhau, trông có vẻ vụng về, ngay cả giấy dùng để gấp cũng rất cũ nát, thậm chí còn dây cả vết mực. Anh nắm chặt chiếc bình trong tay, nhìn khuôn mặt tươi cười có vẻ đắc ý của cô, không nén được mỉm cười đau khổ, thì ra trong lòng cô, giữ hai anh em họ kém nhau rất nhiều.

Sau này cô dần lớn lên và càng ngày càng xa cách anh hơn. Cô thích hoa hải đường, mỗi khi cây hải đường trong sân nở hoa, cô không hề đắn đo nằm ngay trên thảm cỏ dưới gốc cây, hai chân vắt lên nhau, mắt lim dim, miệng ngân nga, khoái trí. Ánh mặt trời chiếu qua tán là râm, đọng thành những đốm sáng trên người cô, càng làm rõ thêm những nét mảnh mai trên thân hình thiếu nữ.

Anh bước lại gần, bước chân rất khẽ, nhưng vẫn làm kinh động đến cô, cô nhắm mắt, kêu to, "Hà Ý Dương, đưa nước cho mình"

Anh không nói gì, cũng ngồi xuống thảm cỏ, với lấy bình nước ở bên cạnh đưa đến chỗ có bàn tay vươn ra của cô. Cô mở mắt nhìn anh, giật mình, cuống quýt ngồi dậy, nước vương ra làm ướt người cô. Cô có vẻ hơi bực, hỏi, "Sao anh lại ở đây, Hà Ý Dương đâu?"

Anh mím môi bướng bỉnh không nói gì, nhìn đôi má ửng đỏ vì tức giận và xấu hổ của cô, trong lòng chợt dậy lên một nỗi buồn khó nói thành lời. Thì ra từ trước đến nay anh chưa bao giờ bước được vào trái tim của cô, trong trái tim ấy từ trước đến nay chỉ có một Hà Ý Dương, em trai anh, người đã lớn lên cùng cô.

Vậy thì được rồi, anh sẽ ra đi, sẽ tác thành cho họ.

Anh bắt đầu kết giao với những thanh niên vô công rồi nghề ở bên ngoài, không thường xuyên về nhà nữa và còn làm một số chuyện giấu giếm mọi người. Sau đó nữa thì anh quen với Phương Nghị và Hoàng Phi. Lúc ấy, Phương Nghị đã học xong đại học và bước chân vào xã hội, do tiềm lực kinh tế gia đình, thềm vào đó là năng lực xuất sắc của anh ta, nên dần dần trở thành một tay anh chị mới của thành phố này, thu hút không ít con cái các gia đình có thế lực và tiền của như Hoàng Phi, như anh.

Hà Ý Khiêm rời mắt về, phủ phục trên vô lăng, một hồi lâu nói bằng một giọng khàn đặc, đau khổ, "Sở Dương, anh xin lỗi. Hôm ấy anh thực sự là không cố ý. Anh đã uống rượu, Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm tổn thương em. Anh thích em, ngay từ lần đầu tiên anh đã thích em rồi".

Đúng vậy, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ làm tổn thương cô. Anh yêu cô, vì yêu cô nên anh đã bằng lòng lặng lẽ rút lui, để tác thành cho hai người, còn mình thì sẽ đi xa thật xa.

Cha thì đi công tác ở nước ngoài, mẹ cũng bận rộn với công việc, em trai thì vẫn ngày ngày bên cô, hình bóng của đôi kim đồng ngọc nữ ấy như cái gai đâm nhói trái tim anh. Gia đình ấy đối với anh chỉ còn như một quán trọ, vì thế anh càng buông thả mình, thường xuyên uống rượu bên ngoài với lũ bạn, đêm cũng không về nhà.

Hôm ấy, anh lại uống không ít, A Tam và A Tứ đưa anh về. Về đến nhà, chẳng thấy bóng dáng một ai, ngay cả đến người giúp việc cũng không thấy đâu. A Tam và A Tứ ngà ngà ngồi đợi anh ở ghế dưới tầng một, anh loạng choạng đi lên gác. Khi đi qua phòng của em trai thì nghe thấy bên trong có tiếng động. Không kịp nghĩ ngợi, anh đẩy cửa thì nhìn thấy cô với vẻ mặt hoảng hốt đang đứng trước gương.

Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng của con trai, trông cô như vừa từ bồn tắm bước ra, mái tóc còn ướt đẫm, xõa xuống ngang vai, làm ướt cả chiếc áo cô đang mặc và làm lộ rõ những đường nét trên thân hình thiếu nữ tuổi dậy thì.

Cô cuống quýt nhìn anh, mặt đỏ tưởng như sắp bật máu, tay cô vớ vội chiếc khăn trên giường che lấy người. Đầu tiên thì anh giật mình, nhưng sau đó thấy giận dữ, anh xông thẳng đến bồn tắm, đôi mắt đỏ ngầu và gầm lên, "Hà Ý Dương, mày ra đây cho tao!"

Cô như sực tỉnh, cuống cuồng chạy theo vào trong nhà tắm, kéo vạt áo của anh, hét to lên vừa giận dữ vừa xấu hổ, "Đừng có gào lên, anh gào cái gì mới được chứ? Cậu ấy không có ở nhà. Hà Ý Khiêm, anh đừng có hét lên nữa! Nếu một chút nữa bác về nghe thấy thì làm sao?"

Trong phòng tắm quả nhiên không hề thấy bóng dáng Hà Ý Dương đâu, nhưng anh vẫn bị cơn giận dữ làm mờ cả lý trí, anh hận cô vì không biết tự trọng, hận tình cảm thanh mai trúc mã giữa cô và cậu em trai anh...

Nhìn khuôn mặt giận dữ của anh, cô càng thêm hoảng, vội lắp bắp giải thích, "Em...em chỉ thử chơi thôi. Em...".

Sự ghen tuông kìm nén lâu ngày và cơn cuồng nộ cùng lúc bùng lên, anh bất chấp sự hoảng sợ của cô, mặc cho cô giãy giụa và kêu thét, anh lôi cô từ nhà tắm ra, ném lên giường, sau đó lấy thân mình đè lên cô, "Nếu cô đã muốn thử chơi, thì tôi sẽ cùng chơi với cô!". Anh hằm hằm nói, rồi cuối xuống cắn lên đôi môi hồng của cô.

Cô đờ người, rồi ra sức tránh đôi môi của anh, "Hà Ý Khiêm, anh là đồ khốn! Anh buông tôi ra!".

Lúc ấy anh mới mười tám tuổi, còn cô mới chỉ mười bốn. Tuy tính cách chẳng khác gì con trai, nhưng dù sao về thể lực thì cô cũng không thể nào là đối thủ của anh.

A Tam và A Tứ từ tầng một nghe thấy tiếng la hét, vội chạy lên và đã được chứng kiến cảnh hỗn loạn ấy.

Anh đã không còn lý trí, một tay anh đè chặt cô, tay còn lại bắt đầu xé quần áo trên người cô, đồng thời quay ra cửa hét lên, "Cút đi!"

"Buông tôi ra, đồ khốn!" Cô khóc và kêu lên.

A Tam và A Tứ bị cảnh tượng bất ngờ làm cho đờ người, rồi sau đó lại bị anh quát đuổi ra, nên lui ra ngay lập tức và quên mất là ngăn cơn kích động của A Ngũ lại.

Có ai đó xông lên, gạt A Tam và A Tứ đang ngây như trời trồng ra, tóm lấy gáy anh, rồi một cái tát giáng xuống mặt anh. Anh đờ người ra, một hồi lâu sau mới định thần lại và cất tiếng gọi, "Mẹ..."

Anh cuối đầu xuống, nhìn thấy cô gần như lõa thể trong lòng, và chợt hiểu ra là mình đã làm gì với cô.

Kể từ hôm đó, anh không gặp lại cô nữa. Sau khi bị mẹ nhốt một tuần, anh đã được đưa thẳng ra nước ngoài. Sau này anh cũng mới biết A Tam và A Tứ cũng được cha mẹ đưa đi, một người sang Úc, một người sang Mỹ.

Lúc đầu anh không rõ vì sao chuyện của anh lại liên lụy đến A Tam và A Tứ, sau này dần dần thì anh đã hiểu, mẹ anh đã hiểu lầm họ, cho dù họ có nói gì thì các bậc phụ huynh của họ cũng không tin. Mẹ nói, mẹ chỉ tin lời của Sở Dương. Vì vậy mà trong những tháng ngày cô đơn ở đất khách quê người, anh bắt đầu học cách hận cô.

Anh cũng đã từng nghĩ rằng, những ký ức ấy sẽ bị chôn vùi và tan biến như vậy, nhưng không ngờ, vừa về nước anh đã gặp lại cô ở chỗ Phương Nghị, hơn nữa cô còn trở thành người phụ nữ của người anh em mà anh sùng bái nhất.

Và anh cũng mới hiểu ra rằng, anh vẫn còn yêu cô, dù anh đã từng hận cô như thế nào, anh vẫn yêu cô.

Thì ra, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ bỏ qua cho anh.

Anh quay đầu lại nhìn Sở Dương, kìm nén tất cả lòng tự trọng và kiêu hãnh, cầu xin cô, "Hãy quên quá khứ đi, được không? Em hãy rời xa anh ta đi, chúng ta sẽ làm lại từ đầu".

Làm lại từ đầu? Họ đã từng có sự bắt đầu ư? Sở Dương rời mắt từ cây hải đường bên ngoài xe đến khuôn mặt của Hà Ý Khiêm. Cô nhìn anh rất lâu, rồi nhếch mép cười vẻ khinh mạn, lắc đầu, "Không thể được, Phương Nghị đối với tôi rất tốt, rất quan tâm chu đáo, rất dịu dàng".

Hà Ý Khiêm nắm chặt vô lăng, bàn tay nổi cả gân lên, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, anh chăm chăm nhìn Sở Dương bằng đôi mắt gần như tuyệt vọng.

"Vì sao tôi lại phải rời xa Phương Nghị?", Sở Dương hỏi. "Anh ta có tiền, có quyền lực, đối với tôi cũng rất tốt, vì sao tôi phải rời xa anh ta? Đúng thế, lúc đầu là tôi bị cưỡng ép, nhưng sau này thì không phải như vậy nữa! Anh hãy cho tôi một lý do để rời xa anh ta đi!".

Hà Ý Khiêm không nói gì, vẻ mặt vô cùng khó coi. Anh cố gắng kìm nén cơn giận dữ trong lòng, một hồi lâu mới mỉm cười vẻ buồn thảm và lạnh lùng, "Thôi được, tùy em. Nhưng cho dù em quyết định như thế nào, đừng tránh anh nữa, được không? Dù sao thì giữa chúng ta cũng đã có những ký ức tốt đẹp".

Sở Dương suy nghĩ một lát rồi gật đầu, "Chỉ cần anh đừng ép tôi, tôi sẽ không tránh anh nữa".

Hà Ý Khiêm thở một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười vẻ mệt mỏi, "Được, hiện giờ anh sống một mình ở đây. Một căn nhà to rộng thế này, nên nhiều khi cũng cảm thấy rất cô đơn. Khi nào có thời gian, em hãy tới đây chơi với anh, được không?".

Gia đình họ Hà đã chuyển nhà cách đây năm năm, căn nhà này bỏ không từ đó, Sở Dương không nghĩ rằng, sau khi từ nước ngoài trở về Hà Ý Khiêm lại sống một mình ở đây. Sở Dương nhìn cây hải đường trước sân, khẽ gật đầu.

Hà Ý Khiêm trở nên dịu dàng hơn, anh hạ giọng, khẽ nói, "Để anh đưa em về trường, em đã ăn cơm chưa?".

Sở Dương lắc đầu, "Em đã hẹn một cô bạn cùng đi ăn rồi, anh cứ đưa em về thẳng trường là được".

Sở Dương chỉ định bảo Hà Ý Khiêm đưa cô về đến cổng trường, nhưng anh kiên quyết đưa cô vào tận nơi. Chiếc xe lái vào tận trước cửa khu ký túc xá Phạm Tiểu Quyên đang ở mới dừng lại. Hà Ý Khiêm đưa mắt nhìn khu nhà người ra người vào, nhận ra đó là khu nhà của nữ sinh, mặt lộ rõ vẻ vui mừng, hỏi Sở Dương, "Bạn của em ở đây à?", rồi anh lại nhìn đồng hồ, "Đã quá giờ ăn cơm nhà bếp rồi. Hay là gọi bạn của em ra, anh sẽ đưa cả hai đi ăn".

Sở Dương xuống xe, quay người lại nói, "Không cần đâu, bạn của em chưa gặp những anh chàng đẹp trai bao giờ, sợ cô ấy xấu hổ. Anh cứ về đi, chiếc xe của anh xịn quá, nó sẽ mang lại phiền hà cho em đấy".

Hà Ý Khiêm thấy Sở Dương nói với mình bằng giọng đùa vui như vậy, trong lòng rất vui, nụ cười trên môi cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, anh đáp, "Được, vậy thì anh đi đây".

Sở Dương gật đầu, quay người đi vào trong ký túc, lại nghe thấy tiếng gọi của Hà Ý Khiêm từ phía sau, Sở Dương nhìn thấy trên mặt anh một vẻ trẻ con hiếm thấy, "Đọc cho anh số điện thoại của em, được không? Anh vẫn chưa có số điện thoại của em".

Sở Dương quay lại, ánh đèn đường vàng nhợt làm tối khuôn mặt cô, vì thế không thấy được lúc đó cô đang nghĩ gì. Cô nhìn Hà Ý Khiêm mấy giây, rồi lấy bút từ trong túi ra, "Đưa tay ra nào".

Hà Ý Khiêm hơi ngạc nhiên, nhưng cũng có vẻ cảm động, vội chìa bàn tay phải ra, bàn tay ấy hơi run run.

Sở Dương nắm lấy bàn tay anh rồi viết số điện thoại của mình vào lòng bàn tay ấy.

Hà Ý Khiêm ngây người nhìn khuôn mặt cúi nghiêng của Sở Dương, mái tóc xòa xuống che mất đôi mắt cô. Bỗng nhiên Hà Ý Khiêm cảm thấy mắt mình ươn ướt, thời gian dường như trở lại những tháng ngày rất xa xưa. Trong phòng tập thể hình sau buổi trưa, cô bé tóc dài kẹp chiếc điện thoại, miệng hét tướng lên, "Chờ đã, chờ đã, để em tìm cái gì ghi lại!", rồi sau đó tóm lấy chàng thiếu niên đi ngang qua, mặc cho người ấy phản đối, dùng bút viết rất tùy hứng lên cánh tay để trần của người ấy. Có khi là một dãy số, có khi là bài tập mà giáo viên giao, cũng có khi là kết quả thi của cô.

Những lúc như thế, dường như lúc nào cô cũng không tìm được vở ghi, nên cứ tóm được anh ở bên cạnh là bắt đầu vẽ lên đó. Còn anh, tuy miệng thì càu nhàu, nhưng trong lòng thì rất thích thú với cảm giác ngòi bút chạy trên da thịt.

"Xong rồi!" Sở Dương đứng thẳng người dậy, cất bút vào trong túi, "Cẩn thận đấy, không khéo lại xóa nó đi mất". Nói xong cô quay người bỏ đi.

Chưa vào đến phòng của Phạm Tiểu Quyên thì Hà Ý Khiêm đã gọi điện đến.

"Chuyện gì vậy?"

"Anh chỉ muốn hỏi là, chúng ta còn có thể quay trở lại quá khứ, đúng thế không?"

"..."

Phạm Tiểu Quyên bê bát mỳ ăn liền đi ra, va ngay vào người Sở Dương lúc đó đang đứng ngoài cửa, khiến nước mỳ nóng hổi cả ra người. Phạm Tiểu Quyên vừa nhảy lùi về phía sau vừa tức giận hét lên, "Sở Dương, cậu lại đứng ngây người ra ở đây làm gì thế? Đã hẹn là sẽ đi ăn cùng, thế mà cậu lại bỏ đi đâu? Làm mình phải ăn cái loại mỳ bỏ đi đây này, cậu biết không?"

Nhìn thấy vẻ thẫn thờ của Sở Dương, Phạm Tiểu Quyên vội hỏi, "Cậu sao thế? Sở Dương, cậu nói gì đi chứ?".

Sở Dương đờ đẫn nhìn Phạm Tiểu Quyên, không trả lời, rồi quay người bỏ đi ra ngoài. Không bao giờ có thể quay trở lại ngày xưa được nữa. Chỉ có những người chưa bao giờ trải qua nỗi đau thì mới có thể nói đến chuyện quay trở lại quá khứ một cách nhẹ nhõm. Còn một khi đã bị tổn thương thì vết sẹo sẽ mãi hằn sâu ở đó.

"Này, Sở Dương, Hà Ý Dương tìm cậu đấy, cậu đã biết chưa? Hình như cậu ấy tìm cậu để lấy thứ gì đó." Phạm Tiểu Quyên nói với theo.

Tĩnh Chi nằm viện mấy ngày, trong thời gian đó, Uông Dụ Hàm dẫn Bạch Khiết và một vài người nữa đại diện cho công ty đến thăm một lần. Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Uông Dụ Hàm, Tĩnh Chi vội tránh ánh mắt anh, nhìn sang khuôn mặt của Bạch Khiết mà không dám nhìn thẳng vào mắt anh, bởi cô đã nhìn thấy rõ sự xa cách trong đó.

Thực ra, cô không mong anh đến thăm mình. Không đến, chứng tỏ là anh vẫn còn giận. Còn giận, thì có nghĩa ít nhất là anh vẫn còn để ý đến cô. Nhưng còn bây giờ, anh đã hoàn toàn coi cô là một đồng nghiệp bình thường, không xen bất cứ tình cảm nào khác trong đó.

Mặc dù cô luôn nghĩ rằng mình không để ý đến anh, thậm chí là ghét anh, nhưng cô nhìn thấy rõ sự xa cách trong ánh mắt anh thì lòng lại cảm thấy vô cùng trống trải cùng một cảm giác mất mát chưa từng thấy bao giờ.

Tĩnh Chi bỗng ý thức được rằng, bát cháo kê nấu đường đỏ ấy là một chút nhẫn nại cuối cùng anh dành cho cô.

Khi Uông Dụ Hàm, cùng Bạch Khiết và những người khác ra khỏi cổng bệnh viện, Bạch Khiết liền tiến tới sát bên cạnh quan sát mặt Uông Dụ Hàm rất kỹ.

Tất nhiên là Uông Dụ Hàm không có gì vui vẻ, anh lùi lại mấy bước, "Nhìn cái gì mà nhìn?"

"Đừng giả vờ nữa đi, sư huynh. Tôi muốn xem anh có thể giả vờ đến khi nào!"

Uông Dụ Hàm không thèm để ý đến cô, cứ đi thẳng ra ngoài. Bạch Khiết đuổi theo mấy bước, vẫn không chịu thôi, "Sư huynh, anh có thấy không, bạn trai của cô ấy không ở đó, đây là một dịp tốt đấy, sao anh lại không tóm lấy đi?".

Uông Dụ Hàm dừng lại, quay người, chau mày nhìn Bạch Khiết, "Xem ra, trong công việc thì cô đúng là người rất cứng rắn, tuy vậy cũng vẫn không tránh khỏi thói tật của đàn bà!".

"Sao anh lại nói như vậy?"

"Cô tự nghĩ đi!" Uông Dụ Hàm lạnh lùng đáp.

Ngày thứ năm Tĩnh Chi nằm viện, Dương Lôi cuối cùng cũng phát hiện ra việc cô đột ngột biến mất nên đã chủ động gọi điện cho cô, hỏi cô có thời gian không, buổi tối cùng đi ăn. Tĩnh Chi cầm điện thoại, trả lời rất bình tĩnh rằng, cô không thể, vì cô đang nằm viện.

Dương Lôi ngớ người, "Em bị làm sao? Có nghiêm trọng lắm không? Anh sẽ đến thăm em!"

Tĩnh Chi không hề giận, cô nhẹ nhàng trả lời mọi câu hỏi của anh.

Dương Lôi vội vã tới bệnh viện, khi nhìn thấy Tĩnh Chi, anh tỏ ra rất áy náy, luôn mồm nói xin lỗi, rồi giải thích rằng mấy ngày nay anh rất bận, không kịp nghĩ tới chuyện gọi điện cho cô. Rồi sau đó anh trách Tĩnh Chi với vẻ xót thương, "Đã lớn thế này rồi, sao lại không biết chăm sóc bản thân thế! Bị ốm sao không nói với anh?"

Tĩnh Chi cười, "Không sao nữa đâu, hơn nữa bệnh cũng không có gì là nghiêm trọng, em nghĩ chỉ vì chuyện này mà gọi báo cho anh là không cần thiết".

Dương Lôi đã ở lại bệnh viện chăm Tĩnh Chi thay cho Sở Dương khiến cho các y tá cứ chạy tới phòng bệnh của cô, còn Dương Lôi thì mỉm cười bất lực. Tĩnh Chi lắc đầu, cách đây chưa lâu, cô đã trồng cây si trước Dương Lôi và ngây ngất ngắm nhìn anh đến chảy cả nước miếng. Còn bây giờ, cô đã có thể nhìn vào khuôn mặt điển trai của anh với một trái tim rất bình thản, nó không đập rộn rã như muốn bứt ra khỏi lồng ngực nữa.

Người ta đều nói rằng, chỉ có những người trải qua cái sống và cái chết mới có thể nhìn mọi thứ bằng một trái tim bình thường. Nhưng cô chỉ mới ốm có một trận mà đã có thể nhìn rõ rất nhiều thứ, đúng là cũng rất đáng!

Tiêu Tiêu đã đúng khi nói rằng, cô đang lột xác, tuy rằng rất đau, nhưng lại được sống lại lần nữa.

Chuyện này không liên quan gì đến Dương Lôi, không liên quan đến Uông Dụ Hàm, mà chỉ là chuyện của một mình cô.

Giờ phút ấy, cô đã hiểu ra rằng, tình cảm mê đắm đối với Dương Lôi đã hết, nhưng cũng không phải cô đã yêu Uông Dụ Hàm, chỉ là vì cô cảm thấy mình có thêm những hiểu biết mới về tình yêu ra sao.

Ngày Tĩnh Chi xuất viện, cũng đúng là ngày bố mẹ Tĩnh Chi đi du lịch về. Cô vừa vào đến nhà thì cha mẹ cô cũng về tới nơi. Mẹ cô ôm chầm lấy cô và kêu lên, "Ôi, con gái của tôi, khổ cho con quá. Sao con lại ốm đúng khi bố mẹ vừa đi thế, sao con lại gầy thế này?".

Mẹ cô vừa nói, thiếu chút nữa thì nước mắt tuôn trào, Tĩnh Chi đưa mắt nguýt, bụng nghĩ, chẳng phải là Uông Dụ Hàm đã gọi điện báo cho mẹ rồi sao? Và bố mẹ đã nói những gì? Còn mấy thắng cảnh du lịch nữa chưa tới, chưa thể về ngay được! Trong lòng mẹ, con đâu có quan trọng bằng mấy điểm du lịch ấy!

Sở Dương thấy không ổn, vội kéo tay bác nói, "Bác, bác buông tay ra đã, chị ấy vừa ra viện, bác hãy để cho chị ấy nghỉ ngơi một lát đã".

"Nằm viện? Sao lại còn nằm viện nữa? Tiểu Uông đã chăm sóc con thế nào thế?" Bố của Tĩnh Chi lại vội tạo ra vẻ của các bậc phụ huynh, trừng mắt định giáo huấn người khác, nhưng thấy vợ giật gấu áo ở phía sau, biết ngay là có chuyện cần trao đổi, nên lại thôi, nén những điều sắp bật ra khỏi miệng lại trong lòng.

Dương Lôi đứng bên cạnh salon vẻ gò bó, thấy cha mẹ Tĩnh Chi nhìn mình, đành mỉm cười, chào, "Chào bác trai, bác gái".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK