Lý Thục khom người đáp lễ nói: “An phó sứ công vụ bề bộn, đúng là thời gian đã nhiều năm không thấy.” An Khánh Tự vẫn mặc trang phục thường mặc, nét mặt có vẻ phong trần, có thêm mấy phần mệt mỏi, hơi khác so với ngày thường Lý Thục đã thấy.
“Thì ra mọi người đã sớm biết nhau!” Đức Ninh Quận chúa nhảy cẫng hoan hô, líu ríu giới thiệu: “Chính là chàng… An tướng quân, giúp ta ám sát Trịnh Tốn, kiếm pháp của chàng vô cùng lợi hại!” Thấy sắc mặt Lý Thục từ từ u ám lên, liền sợ hãi hạ thấp giọng, phảng phất như đáng thương kéo kéo ống tay áo của y: “Vương huynh, đừng nóng giận, huynh hiểu rõ muội nhất, nhất định không đành lòng để muội sống không bằng chết, đúng không?”
Lý Thục vung ống tay áo một cái, nói: “Muội dám cả gan làm loạn, bất chấp hậu quả. Tuy nói thánh chỉ đã ban, hôn thư đã hạ, nhưng chỉ cần một ngày chưa lập gia đình, chưa gả, chúng ta vẫn có thể nghĩ ra biện pháp, hiện giờ Trịnh tốn vừa chết, ván đã đóng thuyền, muội đã là quả phụ danh chánh ngôn thuận, có biết hay không!”
Đức Ninh Quận chúa dửng dưng như không, bĩu môi nói: “Quả phụ thì quả phụ, có gì đáng sợ chứ, quả phụ của bổn triều, chẳng phải có nhiều Công chúa, Quận chúa gả tới 2 lần 3 lần sao!”
“Điện hạ,“ An Khánh Tự chen lời: “Chuyện này không thể trách Quận chúa, đều là An mỗ nhất thời nổi nóng, gây ra sai lầm lớn, An mỗ nguyện gánh chịu một mình.”
Thì ra hôm đó Đức Ninh Quận chúa bị tức giận lao ra ngoài cung, vừa tức vừa hận, phóng ngựa chạy loạn trong thành Lạc Dương, bỏ rơi đám người Lý Phụ Quốc đi theo phía sau một đoạn xa. Trịnh Tốn kia gặp chuyện vui, tinh thần thoải mái, ngày đó cùng một đám bạn bè xấu uống rượu trắng đêm trong tửu quán, say rồi sắc tâm khó nhịn, thân cận nữ sắc một phen mới đứng dậy trở về phủ, như vậy liền trùng hợp gặp Đức Ninh Quận chúa đi một mình trong ngõ nhỏ. Trịnh Tốn này cũng đáng chết, mắt say lờ đờ nhưng vẫn nhận ra Đức Ninh Quận chúa, lại dám tiến lên đùa giỡn, An Khánh Tự vừa vặn đi ngang qua, hắn không chịu nổi nam nhân đùa giỡn nữ tử, bình thường giết người như giết chó giết heo không có gì khác nhau, lập tức không chút nghĩ ngợi, một kiếm liền chém chết Trịnh Tốn. Hai người cưỡi ngựa Hồ cước lực tráng kiện, chẳng phân biệt được ngày đêm hướng về Trường An, chỉ tới trễ một chút so với Lý Thục lên đường trước.
Lý Thục hỏi rõ căn do, biết được lúc ấy cũng không có người thứ ba ở đó, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ Trịnh Tốn đã chết, Lý Lâm Phủ tuy không chịu để yên, nhưng hắn tai mắt đông đảo, cuối cùng có một ngày sẽ nghĩ đến Đức Ninh, nhưng thứ nhất vô bằng vô cớ, hai là người do An Khánh Tự giết, râu của An Lộc Sơn cũng không phải là dễ chọc, chuyện chỉ có thể đi từng bước tính từng bước. Vì vậy nói với An Khánh Tự: “An phó sứ, mới vừa rồi có đắc tội, xin thứ lỗi. Phi tử có bệnh, chúng ta đi thư phòng hảo hảo ôn chuyện, lại chuẩn bị một bàn tiệc đạm bạc, chớ có từ chối.”
Lại nghe An Khánh Tự nói: “Thì ra là Vương phi bị bệnh,... An mỗ bất tài, năm xưa học qua một chút y thuật...”
Lý Thục vui vẻ nói: “Như vậy thật đúng lúc, phải làm phiền An Phó sứ!” Việc giữ thể diện này là phải làm, Lý Thục cũng không thật kỳ vọng An Khánh Tự có thể trị hết bệnh cho Thẩm Trân Châu.
Bổn triều đối với nam nữ ở chung vốn không quá kiêng kỵ, lập tức thỉnh An Khánh Tự vào nội thất, An Khánh Tự cũng không bắt mạch, chỉ ngưng thần quan sát sắc mặt Thẩm Trân Châu hồi lâu, mới ngẩng đầu nói với Lý Thục: “Theo An mỗ đoán, bệnh này của Vương phi không phải là bị lạnh nên nhiễm phong hàn, mà giống trúng độc.”
“Thì ra sư huynh đã ở đây, Lâm Trí hôm nay tới đã thành dư thừa!” Kiến Ninh Vương phi Mộ Dung Lâm Trí lúc này vén rèm đi vào, tên của nàng lấy từ câu “Lâm hạ phong trí” nghĩa là nơi ở ẩn thanh tao, dáng người nhỏ bé yểu điệu, không thể nói quá đẹp, nhưng tao nhã lạnh nhạt, có một loại khí chất riêng, giọng nói tựa như oanh đề yến ngữ. Từ một năm trước nàng đã quen biết với Lý Thục huynh đệ, thường cùng ra ngoài du ngoạn, ra vào Quảng Bình vương phủ không chút khách khí.
An Khánh Tự ngược lại ngẩn ra, xoay người nhìn Thẩm Trân Châu lần nữa, đột ôm quyền nói lời từ biệt: “Kiến Ninh Vương phi có y thuật hơn xa ta, An mỗ không tiện quấy rầy, cáo từ!”
Lý Thục ngẩn ra, cố ý giữ lại, nhưng tâm còn treo ở bệnh tình của Thẩm Trân Châu, không thể làm gì khác hơn là nói: “Thỉnh An Phó sứ tùy ý.”
An Khánh Tự nói đi là đi, lúc đi ngang qua Mộ Dung Lâm Trí, tay trái khẽ động, một vật vô thanh vô tức được nhét vào trong tay nàng, Mộ Dung Lâm Trí chưa phản ứng kịp, giương mắt thấy hai mắt An Khánh Tự như chim ưng, ánh sáng chợt lóe lên bên người mình, trong lòng động một cái, mau lẹ vô luân giấu vật kia vào ống tay áo.
Đức Ninh Quận chúa la ầm lên “Đừng đi a”, bận rộn lo lắng theo sau.
Lý Thục nói: “An Khánh Tự thật là một quái nhân!”
Ánh mắt Mộ Dung Lâm Trí chuyển một cái thật nhanh, thấy ánh mắt Lý Thục mơ hồ, hư hư thật thật nhìn Thẩm Trân Châu đang ngủ, hơi định thần lại, nhìn sắc mặt Thẩm Trân Châu, hình dung hình dáng vật mà An Khánh Tự tự nhét vào tay nàng, tâm niệm vừa động, cười đáp nói: “Sư huynh của muội chính là như vậy, muội thấy dáng vẻ huynh ấy hôm nay, càng thêm kỳ quái.” Nhẹ tay ấn lên mạch của Thẩm Trân Châu, cau mày nói: “Sư huynh chẩn đoán bệnh không sai, đích xác là nàng trúng độc.” Gọi Tố Từ, Hồng Nhị cùng mấy thiếp thân thị nữ tới, nhất nhất hỏi triệu chứng của Thẩm Trân Châu gần đây, lại dùng những thuốc nào… mới nói với Lý Thục: “Bệnh này của tẩu tẩu lúc đầu đúng là phong hàn mà phát sốt, không có gì nghiêm trọng, nhưng có người bỏ thêm Phong Hương Thảo vào thuốc làm bệnh tình nặng hơn, Phong Hương Thảo cực kỳ khó kiếm, đại phu bình thường cũng không chẩn đoán ra, cũng may sư phụ đã từng nói qua với sư huynh và muội.”
Lý Thục nghe thì sắc mặt liền trầm xuống, trong phủ có thượng dược phòng, sau khi đại phu kê đơn thì mua thuốc, sắc thuốc, trình lên đều do thượng dược phòng phụ trách, người bên cạnh căn bản không cách nào nhúng tay, đang muốn truyền người ở thượng dược phòng để thẩm vấn, Lưu Nhuận đã bước nhanh vào, ghé vào bên cạnh y thấp giọng nói mấy câu, y không khỏi cười lạnh: “Tốt, tốt, giết người diệt khẩu, rốt cục dám tính tới trên đầu bổn vương!” Thì ra là Lưu Nhuận vừa báo, hai thị nữ của thượng dược phòng đều bị người dùng vũ khí giết chết ở dược phòng.
Mộ Dung Lâm Trí biết Lý Thục vốn hỉ nộ không hiện ra mặt, hôm nay lại có vẻ rất tức giận, bận rộn khuyên chàng nói: “Đàm lang đang chờ huynh ở đình các, nhanh đi thôi. Muội thấy vương phi của huynh mặc dù trúng độc, có muội ở đây, bảo đảm không sao.”
Bước xuống đình đài, gió xuân lả lướt, Kiến Ninh vương Lý Đàm mặc một bộ bạch y trắng hơn tuyết, xa xa nhìn thấy Lý Thục đi tới, trên mặt trong vắt lộ ra nụ cười rực rỡ.