Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước ra khỏi nhà hàng đó, tâm trạng Nhã Chi vẫn không tốt lên tý nào. Một mạch nắm tay kéo Giang Tịnh Viễn ra cổng. Rồi dừng lại bỏ tay hắn ra.

Cảm giác bị cô buông tay khiến Giang Tịnh Viễn đột nhiên khó chịu. Nhưng không dám tỏ ra  ý kiến gì, vì ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu vì sao cô lại ảnh hưởng quá nhiều đến tâm tình của mình. Nhấc máy lên tính gọi cho tài xế lái xe đến nhưng cô lại nắm tay kéo hắn đến chỗ khu vực đậu xe máy

Giang Tịnh Viễn ngây người nhìn cô leo lên xe mô tô phân khối lớn. Giờ hắn mới để ý hôm nay cô mặc một bộ đồ bó, chất liệu, kiểu dáng năng động với đôi bốt cao. Nhìn cô không khác gì một tay đua xe chuyên nghiệp. Động tác lên xe, đội mũ bảo hiểm nhanh gọn. Chạy lại chỗ hắn, vứt mũ bảo hiểm, anh đang ngây người vội chụp lấy. Môi hắn run run hỏi

"Cô muốn tôi đi cùng với cô trên chiếc xe này? "

Không thể trách Giang Tịnh Viễn hắn yếu đuối, vì đơn giản từ bé đến lớn hắn rất thích thú với mấy con số chứng khoán lên xuống. Chưa bao giờ động chạm chứ đừng nói là nghiên cứu về xe đua như bao thằng bạn khác.

Vậy nên hắn mới trở thành giám đốc của một công ty Tài Chính. Còn tụi bạn người thì làm tay đua xe nổi tiếng, kẻ thì thành đại ca xã hội đen. Giờ lại có một vị hôn thê mạnh mẽ như cô nữa >.<

"Anh còn đứng ngẩn người ở đó làm gì? Không mau lên xe " Cô đang không vui nên chẳng còn tâm tình đâu mà nói chuyện mềm mỏng với Tịnh Viễn nữa.

"..." hắn hơi do dự nhảy lên xe.

Xe lướt đi như chớp, lách hết xe ô tô này đến xe ô tô khác làm Giang Tịnh Viễn tưởng chừng như mình đang ngồi trên xe của một tay đua thực thụ. Bất chợt xe phanh gấp *kít* cả người hắn ngả về phía trước , bàn tay theo quán tính ôm chạy thân hình người phía trước

"..." Thì ra là dừng đèn đỏ, hắn đỏ bừng mặt. Sao mỗi lần ở gần cô, hắn trông thật yếu ớt.

" Ôm chắc vào" Nhã Chi mỉm cười, lấy tay  cần lấy đôi bàn tay níu áo bên hông mình bỏ lên trên bụng. Ý bào Giang Tịnh Viễn ôm chắc vào, từ lúc bố mẹ hắn sang nhà hỏi cưới, với cô cô sẽ xem hắn như người nhà, bảo vệ hắn hết sức mình, như cô từng che chở cho Cố Dạ.

Nhớ tới người đó, khóe môi cô cứng lại. Đèn báo xanh, cô cũng không do dự mà rú ga chạy về phía trước. Gần một tiếng đồng hồ. Xe chạy ra khỏi thành phố, dừng lại trước một ngôi biệt thự vừa, theo phong cách hiện đại đơn giản.

"Vào trong đi" Cô tự nhiên nắm chặt tay Giang Tịnh Viễn mà kéo đi. Đến một quầy bar thu nhỏ ở trong thì dừng lại

"Hèn chi tôi điều tra không thấy tin tức cô ra Bar, hóa ra là ở nhà"

"Đơn giản để thư giãn thôi" Cầm lắc lắc ly rượu mới pha chế đưa cho Giang Tịnh Viễn

"Uống đi, loại nhẹ" Cô lạnh nhạt nói

"Của cô đâu?" Giang Tịnh Viễn hỏi lại vì thấy cô không pha cho mình. Nhưng vừa hỏi xong thì thấy cô cầm một chai rượu hỗn hợp nhiều màu sắc lên đang tu uống. Nhìn lúc ấy cô thật mạnh mẽ, có chút xíu gợi cảm chăng

"Sao lúc nãy cô không ra tay đánh đôi cẩu nam nữ đó" hắn hỏi ra thắc mắc trong lòng

"Tôi thấy không đáng" *cười nhạt* Nhã Chi cô không muốn trở nên hèn mọn vì hai kẻ đó. Dù rằng chính họ đã đâm sâu vào lòng cô nhát dao. Cô cố gắng để mình sống tốt hơn

"Vì sao?" Bạn trai 6 năm phản bội à cô vẫn rộng lượng vậy làm hắn không muốn tin

" Tôi cũng không phải thánh nhân, thay vì cách mọi người lên báo trì tố nhau. Tôi muốn yên lặng, chuyện Cố Dạ phản bội, tôi từng nghĩ đến" Cô cười nhạt

"Chỉ là không ngờ cũng có ngày này thôi" Cô dốc hết nguyên một chai rượu tự chế, lại bước thấp bước cao vào tủ lấy rượu. Lần này là tự pha, Giang Tịnh Viễn nhìn mà ngây người "Thứ cô đang pha là rượu hay thuốc độc?" hắn nghĩ thầm, làm gì có rượu gì mà trộn cả chục loại thế

*lắc lắc* cô đưa ly rượu đến trước mặt hắn

"Nào! Cạn ly" Không đợi Giang Tịnh Viễn cụng đã tu nguyên chai rượu

"..."

"Ợ!"

"..."

"Nào! sao anh không uống?" Đi đến trước mặt Giang Tịnh Viễn, kéo cổ áo hắn lại gần

"..." Sao tự nhiên hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm thế

"Cô buông ra rồi tôi uống" Hắn tự nhiên muốn trốn khỏi con ma men này!

"Ợ!... Thả anh ra anh chạy sao."

"Tôi sẽ không ....." Người phía trước đột nhiên mềm nhũn rơi vào vòm ngực Giang Tịnh Viễn làm hắn dở khóc dở cười. Ôm cô tìm một gian phòng nào đó rồi về, đây la suy nghĩ của hứn. Nhưng khi vừa đặt cô xuống thì có một bàn tay kéo tay Giang Tịnh Viễn lại. Hắn mất thăng bằng té xuống môi lại áp trúng môi cô

Trong khi Giang Tịnh Viễn đang ngây người thì bàn tay cô đã vòng ra sau, một tay ôm đầu hắn, một tay men theo vạt áo vào xoa nắn lưng trong áo sơ mi

Mút mút đôi mối mềm mại quen thuộc, cô dời ra rồi cười ngây ngô

"Chỗ nào anh cũng mềm mại như tiểu thụ vậy đấy!"

"... " gân xanh nổi lên, cô gái này đang khiêu khích bản năng đàn ông của hắn.

Thấy Giang Tịnh Viễn im lặng không phản ứng cô lại táo bạo hơn, đè hắn xuống bên dưới, ngồi dạng chân lên hông hắn, giật mạnh hàng cúc áo

Mút mút hạt đậu đỏ trước ngực, sau đó liếm dần xuống bụng rắn chắc. Thấy Giang Tịnh Viễn bắt đầu dãy dụa, Nhã Chi rướn người lên hôn môi hắn,  hai tay đè chặt tay hắn ở hai bên

"Đừng bỏ tôi lại được không?" Thả lỏng tay kì giữ hắn ra, vừa tỉ mỉ liếm bạc môi mỏng mút mút vào, giờ chỉ cần hắn không muốn Nhã Chi cô cũng không ép được. Nhưng người ở dưới lại cam tâm mở môi ra, cho lưỡi cô như con rắn nhỏ luồn vào sục sạo. Hai tay hắn vòng qua sau lưng vuốt ve lưng cô

Một lần nữa, hành trình "ăn" thịt của cô bắt đầu, hết mút vào mọi chỗ trên người Giang Tịnh Viễn như con mèo tham ăn. Tới bụng, cô liếm mút một vòng quanh rốn làm người ở dưới hít vào một hơi.

Giang Tịnh Viễn muốn đè cô xuống, cô lại ghì lại hắn. Trông không khác gì một cuộc vật lộn trên giường. Đúng là phụ nữ khi say không thể nói lý được. Cô mò vào quần tây của hắn, sờ lên nơi đã ngẩng cao đầu vì cô

"Mau, nhấc mông lên!" Cô hối thúc hắn

"..." Giang Tịnh Viễn hắn thật mất mặt mà. Nhưng lại hơi nhấc lên cho cô tụt quần Tây xuống

"Nó đang to lên này!" Tay cô chỉ lửa nóng của hắn

"..." Hắn dở khóc dở cười, nhìn cô đang ghét sát mặt vào vùng hạ bộ, phả hơi thở vào làm hắn thở gấp 

"Liếm nó được không?" không đợi hắn trả lời đã lấy lưỡi ẩm ướt liếm lửa nóng cách quần lót

"Tiểu yêu tinh" hắn gầm lên, cô nàng này đúng là thách sự chịu đựng của hắn

"aa..." Hắn cắt chặt răng chống lại khoãi cảm

Cô cởi hoài nhưng không cởi được chiếc quần lót, vì hắn không chịu nhấc mông lên.  Cố tức mình xé luôn cả cái quần lót hàng hiệu của Giang Tịnh Viễn

Giang Tịnh Viễn "..." Người ta thì nam cưỡng bức nữ, còn hắn rõ ràng là làm tình, lại như đang bị cô cững bức vậy

Cầm lấy gậy th*t nóng nóng, cô vuốt qua vuốt lại, cười ngây ngô

"Tôi muốn ăn nó"

Giang Tịnh Viễn "..."

Há miệng mút mút chút quy đầu vào miệng, sau đó lại cắn mạnh một cái

"aaaaaa! Nhẹ thôi! Ngoan, liếm thôi. Như cô liếm kem vậy đó" Hắn như đang dụ dỗ một đứa trẻ đang bướng bỉnh

Cô nghe lời liếm dọc hai bên gậy th*t, đến tận gốc gặp hai viên cầu lại nghịch ngợm mà gặm nhẹ cái làm Giang Tịnh Viễn hắn như hút thở không thông. Không thể chịu đựng được nữa, hắn đè đầu cô xuống, đưa gậy th*t hoàn toàn vào khoang miệng cô mà ra vào. côn th*t như vào gần hết trong cổ họng cô rồi rút ra. Hay tay nắm lấy bên đầu cô khống chế lực đạo ra vào.

côn th*t nhồi căng miệng làm cô khó chịu lấy lưỡi muốn đẩy ra, miệng co lại, Động tác ấy lại làm cho hắn tăng khoái cảm nhiều hơn. ra vào càng nhanh, cành mạnh bạo, cho đến khi cao trào phun tinh dịch vào cổ họng Nhã Chi mới buông cô ra

Quá nhiều tinh dịch phóng ra, bắn thẳng vào cuống họng khiến cô nghẹn lại, sặc kho liên tục

Giang Tịnh Viễn thấy vậy lại đau lòng, hắn ngồi dậy ôm cô lên. Cẩn thận , trân trọng mà hôn cô từng li từng tý, nếm ái dịch của chính mình. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK