Lúc này Lâm Tiêu đang ngủ trên giường bỗng nghe tiếng thét của tỷ tỷ hắn, hắn giật mình tỉnh dậy!
Chẳng lẽ là có người đến báo thù!!
Lâm Tiêu suy nghĩ thật nhanh sau đó nhìn về phía tiếng thét. Hắn thấy tỷ tỷ Lâm Ngọc đang đứng nơi đó với những giọt nước mắt và nhìn hắn như một người xa lạ. Hắn vô cùng nghi hoặc mún đứng dậy nhưng lúc này hắn phát hiện có một vật nặng đè lên người mình. Hắn giở chăn lên và trợ mắt há mồm. Lúc này đang có một cơ thể đang nằm loã thể trên người hắn. Sau khi nhìn kỹ lại hắn muốn đập đầu chết đi cho xong, người này là Karin, sau hắn có thể quên tối qua còn chưa sắp xếp cho nàng mà đã lăn ra ngủ! Giờ bị tỷ tỷ phát hiện làm sao mà giải thích đây!
“Đệ đệ, rốt cuộc chuyện này là sao? Người này là ai!!”
Lúc này Lâm Ngọc vô cùng tức giận, nàng gần như hét lên! Nàng đã cố gắng kiềm lại. Nàng sao mà không tức giận cho được! Hai tỷ đệ nàng sống chung từ đó tới giờ, mà nàng lại yêu người thanh niên trước mắt này, giờ bổng dưng lại nhảy ra một người phụ nữ, hơn nữa lại còn nằm ngủ loã thể với người nàng yêu, hỏi sao mà nàng không tức giận!
Lúc này Karin bổng tĩnh lại. Nàng ngồi dậy khiến cho bầu ngực của nàng bị ép lại với nhau không khỏi khiến Lâm Tiêu chảy máu mũi. Hắn len lén nhìn xuống phía dưới thì thấy nơi đó hoàn toàn láng mịn không hề có một sắc màu nào khác, tiểu huynh đệ của hắn không biết đã ngốc đầu dậy từ lúc nào! Nhìn thấy tỷ tỷ vẫn còn đứng đó khóc vô cùng thương tâm, Lâm tiêu không thể làm gì khác là kiềm nén dục hoả lại và lấy chăn che thân thể Karin lại và đứng dậy.
“Karin! Mặt quần áo vào đi, ta chờ ngươi bên ngoài.”
“Vâng! Chủ nhân”
Sau khi phân phó xong xuôi! Hắn nhìn về phía Lâm Ngọc:
“Tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài đi! Ta có chuyện muốn nói với ngươi”
Thấy đệ đệ đã nói như vậy thì nàng chỉ có thể nghe theo. Trước khi đi nàng còn quay lại nhìn Karin sau đó theo Lâm Tiêu ra ngoài. Hai người sau khi đi ra tới sân trước, Lâm Ngọc mới hỏi:
“Đệ đệ, cô rốt cuộc cô ta là ai?”
Lúc này giọng nói của nàng đã trở nên hoà hoãn rất nhiều. Dù sao Lâm Tiêu cũng là người quan trọng nhất đối với nàng, nên nàng không thể và cũng không muốn làm trái ý của Lâm Tiêu.
“Tỷ tỷ! Ngươi tin ta sao?” Lâm Tiêu bổng hỏi
“Ta hoàn toàn tin tưởng ngươi!” Dù khá bất ngờ nhưng Lâm Ngọc trả lời ngay mà không suy nghĩ. Nghe đến đây Lâm Tiêu vô cùng vui vẻ. Sau đó hắn nói:
“ Thật ra nàng ta chính là do ta cứu tối qua!”
“Tối hôm qua sao?”
“Đúng vậy!”
“Vì lý do gì?”
“Thật ra ta cũng không rõ lắm! Tối hôm qua trong lúc ta đi vệ sinh thì thấy nàng ta đang té xỉu trước cửa nhà. Do lúc ấy đã khuya nên ta không muốn đánh thức ngươi nên ta đã tự chủ trương cứu chửa nàng ta.” Nói đến đây hắn nhìn đến khuôn mặt của Lâm Ngọc thì thấy nàng ta đang chăm chú lắng nghe khiến hắn không khỏi thở phào nhẹ nhỏm. Hắn nói tiếp:
“Sau khi đưa nàng ta vào nhà và kiểm tra thì ta phát hiện nàng ta không bị một vết thương nào cả! Ta đành phải để nàng ta ngủ ở trên giường của ta còn ta thì ngủ dưới đất, sau đó thì tỷ tỷ ngươi đã biết rồi!” Sau khi nói xong thì hắn gần như là trút được gánh nặng còn Lâm Ngọc thì khỏi phải nói là hoàn toàn tin tưởng hắn.
“Thế bây giờ đệ đệ ngươi dự định làm sao?” Lâm Ngọc hỏi
“Ta không biết? Có lẽ chờ nàng ta đi ra rồi tính.” Lâm Tiêu nói.
Thật ra nãy giờ hắn đã sớm truyền âm cho Karin và dặn dò nàng cách để giải thích. Lúc này Karin đã ăn mặc chỉnh tề, vẫn là bộ quần áo pháp sư như ngày hôm qua. Sau khi nhìn thấy Karin thì Lâm Ngọc bổng có một cảm giác vô cùng chán ghét đối với Karin. Chưa đợi Lâm Tiêu lên tiếng, nàng đã giành nói trước:
“Cho hỏi ngươi là ai và đến từ đâu? Tại sao ngươi lại gọi đệ đệ ta là Chủ Nhân”
“Ta không nhớ.”
“Cái gì!! Ngươi không nhớ! Ngươi đùa ta à, sao ngươi có thể tự nhiên mất trí nhớ được. Nói! Tại sao ngươi lại té xỉu trước nhà của ta?”
“Ta không nhớ.”
“Ngươi... Vậy ngươi có nhớ ngưới là ai không.”
“Ta tên Karin.”
“Ngươi đến từ đâu?”
“Ta không nhớ.”
“Ngươi....”
Nhìn hai người như chó với mèo, Lâm Tiêu chỉ biết cười khổ. Tỷ tỷ hắn thường ngày vô cùng tốt bụng nhưng ai bảo Karin nhưng lại mang trong mình sức mạnh thần thánh trong khi tỷ tỷ lại là ma thần vương, nên 2 người không thể nào thích nhau được. Lâm Tiêu lúc này chen miệng vào:
“Tỷ tỷ à! Ta nghĩ chúng ta nên xuất phát ngay thôi”
Nghe Lâm Tiêu nói nàng lúc này cũng nhớ ra là hôm nay hai người phải rời khỏi đây nên chỉ có thế bất đắt dỉ mà bỏ qua cho Karin, lúc nàng đi vào trong chuẩn bị cũng không quên liếc mắt thị uy với Karin khiến Lâm Tiêu cảm thấy vô cùng buồn cười.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi lúc này ba người đã xuất hiện trước cửa thành, Lâm Tiêu thì hưng phấn trong khi Lâm Ngọc cảm thấy hơi buồn, dù sao thì nơi này cũng là nơi mà nàng cùng Lâm Tiêu cùng nhau lớn lên giờ phải đi khỏi nơi đây không biết lúc nào mới có thể quay trở lại.
“Đi thôi!”
Lâm Tiêu cất tiếng sau đó xoay người ly khai, Lâm Ngọc và Karin theo sau. Ba người cùng nhau hướng về Ma Thú Sâm Lâm.
“Đệ đệ, ngươi sau này có dự tính gì không?” Đang đi giữa đường thì Lâm Ngọc hỏi.
“Jeffer học viện” Lâm Tiêu trả lời.
“Cái gì! Jeffer học viện!!!” Lâm Ngọc cảm thấy bất ngờ với quyết định của Lâm Tiêu dù sao thì Jeffer học viện nằm ở Jeffer thiên quốc à còn là một trong tam đại học viện nữa. Cho nên quyết định đi đến đây học tập của Lâm Tiêu khiến nàng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Đúng vậy, ta đã quyết định như thế! Tỷ tỷ ngươi ủng hộ ta sao!” Lâm Tiêu nhìn về Lâm Ngọc và hỏi. Lúc này chỉ thấy Lâm Ngọc mỉm cười.
“Tỷ tỷ luôn ủng hộ và tin tưởng ngươi.”
Tuy rằng câu trả lời rất ngắn gọn nhưng đối với Lâm Tiêu thì chỉ nhiêu đó là đủ
“Nếu vậy thì lên đường thôi!”
“Vâng!!”
Lần này cả Karin đều trả lời, điều đó khiến Lâm Ngọc vô cùng không hài lòng. Lâm Tiêu cười lớn và bước đi. Thế là cả ba người một nam hai nữ cùng nhau đi vào trong rừng.