Hôm sau, khi trời mới tờ mờ sáng, Liêu Vãn đã mở mắt theo đồng hồ sinh học của bản thân.
Thế nhưng khi cậu vừa định ngồi dậy thì thân thể bỗng mềm oặt, mất đi ý thức.Phía bên trái, Ly Hạc đã tỉnh giấc từ thời khắc Liêu Vãn ngã xuống, đôi mắt sắc bén tựa diều hâu hé mở, nhanh như cắt đưa tay phải ra, mạnh mẽ đỡ một đòn Kiện Niên đánh tới.Kiện Niên thấy Ly Hạc đã tỉnh thì cười khẩy một cái, không tiếp tục dây dưa, ôm Liêu Vãn phi nhanh ra bên ngoài.Ly Hạc híp mắt, lập tức đuổi theo, trong lòng thầm mắng Kiện Niên vài tiếng, đồng thời cũng giận bản thân đã sơ xuất.Cứ thế, hai người kẻ chạy người đuổi, không lâu sau Ly Hạc nhìn thấy một chiếc phi thuyền đang đậu trên mảnh đất trống.Kiện Niên ôm chặt Liêu Vãn, bấy giờ đã tới phi thuyền nên anh ta cũng không cần vội vã: "Được rồi, thắng thua đã rõ, lần này tới đây thôi."Mà lúc này, Ly Hạc cũng cảm nhận được thân thể của anh có vấn đề.
Rõ ràng là Kiện Niên đã sớm ra ám chiêu: "Hay cho một Đại soái, hết lần này tới lần khác luôn dùng thủ đoạn ti bỉ.
Tôi thật sự cảm thấy nhục nhã thay đấy.""Suốt ngày chỉ biết nói mấy lời trong sách giáo khoa, tôi nói chứ Đại soái Ly Hạc này.
Tôi ti bỉ ra sao thì khoan hãy nói, nhưng người trong lòng của anh, hiện tại chẳng phải đã thuộc về tôi rồi ư? Anh thích làm chính nhân quân tử à? Tốt, cứ làm.
Miễn sao người thuộc về tôi là đủ, ha ha.
Thế nhé, tạm biệt Đại soái Ly Hạc, tôi đi trước một bước đây."Hai bàn tay Ly Hạc siết chặt thành hai quả đấm, chỉ có thể đứng yên nhìn chiếc phi thuyền bay ngày một cao rồi cuối cùng mất hút trong không trung.Đợi phi thuyền hoàn toàn rời đi, Ly Hạc mới có thể cử động bình thường.Lại nói, anh ta chỉ có thể dùng vài ba mánh khóe nho nhỏ này để giữ chân anh mà thôi.
Nếu muốn lấy mạng anh, Kiện Niên có muốn cũng là chuyện khó thành.Thân là một Đại soái được rèn luyện trong quân ngũ từ nhỏ, Ly Hạc không thể nào không có sự đề phòng.Anh nhận ra được sự hứng thú của Kiện Niên đối với Liêu Vãn.
Có điều anh đã đánh giá anh ta quá cao, cứ nghĩ lần này anh ta sẽ thành thật một lần, nào đâu vẫn ngựa quen đường cũ, giở thói ngang ngược, trực tiếp dùng thủ đoạn đoạt người mà không cho Liêu Vãn một cơ hội để quyết định.Bởi Ly Hạc nhìn ra được tình cảm trong mắt của Kiện Niên dành cho Liêu Vãn, do đó anh mới có suy nghĩ chủ quan như thế.
Những tưởng tên Kiện Niên bỉ ổi đó sẽ quân tử một lần, không ngờ anh lại tự bê đá đập chân mình.Vốn dĩ phi thuyền của Ly Hạc đã đáp xuống Trái Đất từ tối qua, nhưng anh muốn chờ đến thời điểm trời sáng để nghe quyết định của Liêu Vãn.Kiện Niên đúng là một tên vô liêm sỉ, anh ta có thể hành động trôi chảy như vậy, có lẽ đã sớm suy tính âm mưu quỷ kế từ trước.Lúc nãy, Ly Hạc không thể cử động được là vì Kiện Niên đã cho anh ngửi phải mùi cỏ Vô Dong.
Bình thường, ngửi phải mùi của cỏ Vô Dong cũng sẽ không có việc gì.Nhưng nếu ngửi mùi của cỏ Vô Dong, sau đó đứng cạnh phi thuyền của tinh cầu LI991 ở một hành tinh khác thì cơ thể sẽ bị kìm hãm, khó lòng mà cử động được.Là do từ trường của phi thuyền phát ra cộng với cỏ Vô Dong mới tạo nên kết quả đó.
Nếu ở trên tinh cầu LI991 thì năng lượng xanh trên tinh cầu sẽ tự động hóa giải sự tác động của hai thứ ấy.
Còn ở hành tinh khác, đương nhiên là không thể.Dù Kiện Niên có sát ý với Ly Hạc, nhưng qua mấy chục năm đối đầu với Ly Hạc, anh ta biết Ly Hạc cũng không dễ dàng bị hạ như thế.
Dù cho Ly Hạc bị cỏ Vô Dong và từ trường của phi thuyền kiềm chế tạm thời.Do đó, Kiện Niên mới không có hành động gì khác ngoài việc đoạt người với Ly Hạc.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian chung đụng vừa qua, hai người vẫn luôn nâng cao cảnh giác, không lúc nào là không đề phòng đối phương.Nhưng dù quá trình ra sao thì hiện tại, Ly Hạc chỉ có thể trơ mắt nhìn Liêu Vãn bị anh ta cướp đi.Hai mắt Ly Hạc in hằn tia máu, nhanh chóng triệu hồi phi thuyền đến rồi rời khỏi Trái Đất.Về phần Liêu Vãn, đương nhiên cậu không hề biết được bản tính của Kiện Niên.Đêm qua sau khi trằn trọc hồi lâu, Liêu Vãn cũng đã khuyên nhủ được bản thân.Không phải Liêu Vãn lưu luyến Trái Đất, càng không phải cậu còn điều gì vướng bận ở nơi đó.
Mà vì trong lòng Liêu Vãn có chôn một khuất mắt vô cùng sâu sắc.Chẳng qua sau một hồi đắn đo, Liêu Vãn đã quyết định sáng mai cậu sẽ nói rõ quá khứ của mình cho Ly Hạc biết.
Nếu khi đó, Ly Hạc vẫn chấp nhận mình, Liêu Vãn nhất định không hề do dự đi theo anh.Liêu Vãn không hề phủ nhận, trong lòng cậu đã rung động với người đàn ông này.
Hiện tại ở Trái Đất, cậu cũng chỉ là một người không biết nên đi đâu về đâu.Liêu Vãn biết rõ, mình cũng không thể trốn chui trốn nhủi, sống mãi trong khu rừng này cả đời được.
Chưa nói đến việc cậu còn bị nhà chứa truy đuổi hay không, nhưng chiến tranh đang nổ ra trên diện rộng.Ở nhà chứa, tuy phải chịu nhục nhã, vứt bỏ tự trọng để tiếp tục sống.
Nhưng vì là những món hàng, do đó Liêu Vãn cũng sẽ được người chủ bảo vệ trong phạm vi nhất định.Bây giờ cậu phải tự lăn lộn, nếu chiến tranh lan đến nơi này, cậu nghĩ mình sẽ khó lòng sống nổi, hơn nữa với phần tư sắc này, có khả năng cậu sẽ bị những tên lính kia bắt để làm dụng cụ phát tiết dục vọng cho chúng.Hồi trước, mỗi lần nghe bà chủ diễn tả về cuộc sống quá đỗi khốn khổ bên ngoài nhà chứa, Liêu Vãn luôn nghĩ đó chỉ là những câu chuyện do bà chủ bịa ra để đe dọa các Meiyi, khiến họ không bỏ trốn.Nhưng sau quãng thời gian lăn lộn bên ngoài, Liêu Vãn đã tận mắt chứng kiến những điều đó.
Chỉ cần người nào có chút tư sắc, những tên lính sẽ tàn bạo xem họ thành công cụ để phát tiết dục vọng.
Căn bản là không có một ai xem bọn họ là con người.Liêu Vãn chính là có nỗi khổ tâm như vậy, vì quá khứ của cậu quá đen tối, vốn dĩ cậu chưa từng nghĩ sẽ có ai đó chấp nhận được chuyện dơ bẩn ấy.Do đó, khi Ly Hạc mở lời với cậu, mặc dù Liêu Vãn rất muốn nói rằng mình nguyện ý, muốn đáp ứng với anh ngay lập tức.
Nhưng không thể, cậu e ngại, cậu sợ hãi.Dù sao thì mười tám năm qua, cậu phải quen với sự xem thường và miệt thị.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Liêu Vãn chân chính nhận được sự tôn trọng.Do đó, cậu lại sợ mất đi, không muốn phải chịu đựng thêm bất cứ sự khinh miệt nào, vì vậy cậu không có đủ dũng khí để mở lời ngay lúc đó.
Ánh mắt chân thành và trông chờ của Ly Hạc khiến tim cậu không thể tự chủ mà rung lên.Nếu vẫn ở Trái Đất thì Liêu Vãn không thể nào có một cuộc sống gọi là sống, chỉ tồn tại qua ngày mà thôi.Nhưng có lẽ ông trời đang trêu ngươi Liêu Vãn, sự tình lại phát triển theo chiều hướng mà cậu không thể tưởng tượng được.Có điều, đây có phải là một con đường hạnh phúc khác của Liêu Vãn hay không?*"Báo cáo Đại soái, chỉ cần vượt qua bước nhảy không gian này nữa là chúng ta sẽ trở về tinh cầu LI991.
Quốc vương đã cho gọi người đấy, ngài ấy rất lo lắng cho người." Kiện Niên gật đầu, hai tay thuần thục chuyển đổi màn hình không gian trước mắt nhằm xem xét những chuyện đã xảy ra trong thời gian bản thân bị trọng thương."Đại soái à, người kia…" Thấy cấp dưới nhìn mình với ánh mắt mập mờ như vậy, Kiện Niên vốn là người mặt dày ngàn năm lại ho khan vài tiếng: "Tôi sẽ mang cậu ấy về nhà trước khi vào cung điện diện kiến Quốc vương.
Giúp tôi tiêm cho cậu ấy một liều thuốc tĩnh dưỡng.
Cơ thể của cậu ấy đang bị thương, còn có chút suy nhược."Cấp dưới thấy ngôn hành của Kiện Niên thì không kiềm được kinh ngạc.
Xem ra lần này Đại soái của bọn họ đã tìm được một bông hoa để rước về nhà rồi ư? Dáng vẻ còn ngượng nghịu, nghiêm túc đến vậy, hơn nữa còn muốn đưa người về nhà.
Đúng thật là trước nay bọn họ chưa từng thấy qua.Chỉ có điều nhà của Kiện Niên thì...Cấp dưới nuốt hết tò mò vào trong, nghiêm cẩn vâng dạ, tuân theo lời Kiện Niên đến kho y lấy thuốc.
Chính là một loại thuốc có thể chữa trị lành lặn chấn thương của Liêu Vãn, đồng thời giúp Liêu Vãn khôi phục lại thể lực.Ở tinh cầu LI991, những loại thuốc này đều được gọi chung là thuốc tĩnh dưỡng, nhưng hiển nhiên là không có loại nào giống loại nào, mỗi loại đều có số hiệu riêng, được phân loại rất kỹ lưỡng.Cửa phòng vừa mở ra, cấp dưới vừa nhìn thấy vẻ bề ngoài Liêu Vãn cũng không thể không cảm thán một tiếng..
Danh Sách Chương: