Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Lân cả người như nằm mộng.

Tai hắn không có vấn đề gì chứ?

Hay là một đao kia không phải chém sau lưng hắn, mà là chém vào đầu? Sao hắn lại nghe được cái tên Giang Vô Bạn tính tình siêu ngoan cố, siêu chán ghét hắn lại nói ra ba chữ “Ta thích ngươi”?

Ha ha, nghe lầm, này hoàn toàn là nghe lầm thôi …

Hắn rất muốn ha ha cho qua, nhưng sự thật lại không buông tha cho hắn nhẹ nhàng như vậy.

Sau khi Giang Vô Bạn nói xong, cũng là sau khi cao trào qua đi, sau khi trận mây mưa của hai người kết thúc, sau khi bình minh dâng lên, có vẻ như Giang Vô Bạn cũng không ngờ mình sẽ nói ra những lời này, xanh mặt ngồi một bên.

Không khí giữa cả hai lúc này, nói có bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu xấu hổ.

Đỗ Lân có chút nhịn không được, đành mở miệng hòa giải, “Ách, Giang đại kiếm khách, cái kia, ngươi cũng biết, sau khi làm xong loại sự tình này, giữa lúc tình triều mênh mông, đầu sẽ trở nên mê muội, sẽ nói ra những lời mà bản thân không muốn nói …”

Giang Vô Bạn vốn đang nghiêm mặt ngồi ở một bên, nghe hắn nói như vậy, sắc mặt ngược lại càng thêm khó coi, một hơi tóm lấy cánh tay Đỗ Lân, dùng thanh âm đủ để đông lạnh người khác nói, “Ngươi là nói ta gạt ngươi?”

Khoảng cách gần đến nỗi có thể trông thấy rõ ràng gương mặt tuấn mỹ giờ đã biến thành bộ dáng của yêu ma quỷ quái, Đỗ Lân lập tức không cốt khí mà khuất phục: “Ha ha, sao có thể a! Ta chỉ là nhất thời lanh mồm lanh miệng …” Nếu không nói hùa theo y, chỉ sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này.

“Hừ!” Giang Vô Bạn buông tay, tiếp tục hờn dỗi. Cũng không biết là đang tự bất mãn chính y, hay là bất mãn Đỗ Lân.

Đỗ Lân xấu hổ cười gượng hai tiếng, không thể phủ nhận, nếu thực sự bị Giang Vô Bạn thích, kia kế tiếp chỉ có nước sôi lửa bổng. Tuy rằng hắn thực thích thân thể Giang Vô Bạn, nhưng không thể vì nhục dục hưởng thụ của mình, mà khiến cho sau này bị giam cầm?

Không được, cái loại ý nghĩ đi ra ngoài tránh đầu ngọn gió. Bị người khác thích, tương đương với không có việc tốt.

Nếu bị người treo cổ trên một cái cây, vậy rừng cây ở ngoài thì làm sao đây?

“Giang …”

Đang muốn nói gì đó, chợt nghe phó nhân bên ngoài kêu to, “Trang chủ, không tốt! trang chủ!”

Tiếp theo chính là tiếng bước chân của mọi người đang hướng tới, thanh âm cực lớn, nghe vào có thể tưởng tượng được có bao nhiêu hùng vĩ.

“Không xong!”

Hai người đồng thời ý thức được sự tình không ổn, nhưng đã quá muộn để che dấu, người tới động tác nhanh chóng, Giang Vô Bạn vừa mới lấy chăn cho Đỗ Lân còn đang ***, cửa phòng đã bị người phá ra!

“Trang chủ! Đại sự không ổn … A!”

Quản gia Giang Phúc từ trước đến nay vẫn trầm ổn hiện giờ đang thạch hóa mà giữ nguyên tư thế đẩy cửa, khi bọn gia đinh đi theo phía sau hắn nhìn thấy tình hình trong phòng, cũng cứng người tập thể.

“Sách, thực không giáo dưỡng …” Đỗ Lân vừa than thở vừa lấy chăn bao người mình, miễn cưỡng từ mặt đất đứng lên, bất quá chỉ trong khoảng thời gian ngắn này, tất cả cũng đã thấy được ứ ngân trên người hắn.

Trong phòng tràn ngập mùi vị tanh nồng của chuyện vừa nãy, ngoại y của trang chủ bị vứt dưới đất, trong đống đó có y phục hôm qua của Đỗ Lân, còn có cái bàn loạn thất bát tao, thậm chí ngay cả màn che trên trụ tử cũng bị xả xuống …

Giang Phúc hai mắt khẽ đảo, “Đông” một tiếng té thẳng ra sau!

“Quản gia! Quản gia!”

“Quản gia ngươi sao thế?”

Bọn gia đinh lập tức chiếu cố nâng hắn dậy, Giang Tam thì dùng đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm về phía sau Giang Vô Bạn, cho tới lúc chuyển đến trên người Đỗ Lân, lập tức biến thành ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, ngoan lệ mà oán hận.

“Yêu nghiệt! Là ngươi mê hoặc trang chủ! Ta muốn giết ngươi!” Cùng phóng đến là lưỡi búa tùy thân.

“Hanh hanh, đến đây đến đây ~ có bản lĩnh thì giết ta a! Ha ha ha, đáng tiếc trang chủ nhà ngươi vẫn thích ta hơn ngươi a …” Người nào đó mặc dù hành động không tiện, nhưng vẫn cuồng tiếu kèm theo một bộ dáng tiểu nhân đắc chí, nhân tiện trốn phía sau Giang Vô Bạn, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Giang Tam.

“Trang chủ!”

Giang Vô Bạn chỉ thấy mi tâm ẩn ẩn đau, vươn tay, liều mạng mà vuốt, trên mặt lại là biểu tình muốn giết người, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nếu không hảo hảo giải thích …”

Lúc này Giang Tam mới không cam lòng mà thu hồi ánh nhìn oán độc trên người Đỗ Lân, chuyển hướng Giang Vô Bạn, vẻ mặt kích động, “Trang chủ, làm sao đây? Có người tặng vật này.” Nói xong, liền lấy một cái túi gấm trong tay Giang Phúc ra, đưa cho Giang Vô Bạn.

Nếu chỉ là túi gấm thì không có gì ngạc nhiên, ngạc nhiên chính là trên túi gấm lại có thêu bức ** bí diễn đồ gồm nam nữ mập hợp. Giang Vô Bạn vừa tiếp nhận vừa nhăn mày, khi thấy thứ này, lại ngửi được loại nùng hương điềm nị đến muốn nôn đó, y liền biết là do ai đưa đến.

“Yêu, là đồ vật của Xà hạt phu nhân a … Ngươi quả nhiên cùng Xà hạt phu nhân có ám muội!” Từ một bên thăm dò, Đỗ Lân thấy cái túi gấm trong tay y liền vui vẻ tiếp lời, khẩu khí kia, hoàn toàn là thấy được thứ mình thích, một bộ sắc mặt như ngửi được thiên đại bát quái hương vị.

“Cút!” Giang Vô Bạn đã khôi phục lại thái độ bình thường trả lời. Nhưng cuối cùng vẫn thông cảm thân thể thằng nhãi này không khỏe, vậy nên cũng không hề động chân như dự đoán.

“Mở ra xem! Nhìn xem bên trong là cái gì?” Luôn bị đối đãi như vậy, Đỗ Lân đã thành thói quen, lập tức mặt không đổi sắc thúc giục.

Giang Vô Bạn do dự một chút, vẫn là thân thủ mở ra sợi dây, đồng thời nín thở, phòng ngừa bên trong có thứ ám chiêu gì đó.

Một miếng ngọc khấu từ trên miệng túi gấm rơi xuống, rơi đúng vào tay trái của Giang Vô Bạn.

Lấy một khối phỉ thúy khắc thành long khẩu vĩ tương hàm, sinh động như thật, cực kì sống động, giờ phút này đôi mắt được tô điểm bằng hai viên hồng bảo đang đối diện với mắt Giang Vô Bạn, làm cho vị trang chủ đứng đầu một trang này hấp một ngụm lương khí.

“Đây là cái gì a? Thoạt nhìn như là đồ trang sức của nam nhân … A!” Đỗ Lân bỗng nhớ đến một người mình đã từng gặp một lần, nam tử ôn nhuận nho nhã như ngọc: “Đây không phải là ngọc khấu của Đinh Vãn Thu sao?” Nếu hắn nhớ không lầm, vật trang sức này chính là thứ được Đinh Vãn Thu đeo trên đai lưng.

Giang Vô Bạn nắm chặt tay, hai mắt bắn ra lửa, từng chữ từng chữ gằn trong miệng, “Xà, hạt, phu, nhân!”

Tỏa long hoàn, đây chính là đồ vật Đinh Vãn Thu từ nhỏ liền mang theo bên người, vật luôn theo bên người hiện tại cư nhiên lại vào tay Xà hạt phu nhân tội ác chồng chất. Không nghĩ cũng biết, chủ nhân của miếng ngọc khấu này sẽ có kết cục thế nào.

Xà hạt phu nhân, tính ngoan, hảo ***, bình sinh thích nhất là thu thập tuấn mỹ nam tử, thành lập Cực Lạc Cung, xưng nữ đế, phong nam phi.

Hành vi của nữ nhân này kinh thế hãi tục, lại thương thiên hại lí, nàng học mị thuật nhiếp nhân tâm phách, sở học võ công chính là thải âm bổ dương tối âm độc, các nam phi ở hậu cung, đều là nàng dùng đủ các loại thủ đoạn từ lừa gạt đến cướp đoạt, từ con em quan lại, đến bình dân dân chúng, thậm chí còn có những thiếu niên hiệp khách ngày xưa quát tháo giang hồ, đa số là vì muốn trừ hại nhưng lại bị mê hoặc, để sau đó luyện “Đỉnh Lô” công, ngược lại càng thêm thành toàn cho nữ ma đầu này.

Ân oán giữa Giang Vô Bạn và Xà hạt phu nhân, tồn tại đã lâu, cũng không có tân ý gì, đơn giản chỉ vì Xà hạt phu nhân kiến sắc tâm hỉ, lại thêm Giang Vô Bạn căn cốt tuyệt giai, là một thiên tài học võ nhất đẳng nhất, là tính khí tuyệt hảo để luyện thành “Đỉnh Lô”, vì thế Xà hạt phu nhân liền trước quyến rũ y, vọng tưởng bắt người.

Nhưng Giang Vô Bạn sinh ** khiết, trong đời hận nhất là loại người ** như Xà hạt phu nhân, đương nhiên là không cấp nàng khuôn mặt hòa nhã. Xà hạt phu nhân thích y, cũng là bởi vì y là người đầu tiên cự tuyệt nữ sắc hấp dẫn, lại là ** không dễ chinh phục, nhất lai lưỡng vãng, cũng liền như vậy dây dưa đến giờ.

Lần dây dưa gần đây nhất, Xà hạt phu nhân suýt chút nữa được như ý, nhưng vẫn bị Giang Vô Bạn thoát được, bất quá một lần kia, cũng làm cho Giang Vô Bạn nảy lên sát tâm với Xà hạt phu nhân. Chính là Xà hạt phu nhân ẩn nấp trong Cực Lạc Cung, trong cung cơ quan dày đặc, cao thủ nhiều như mây, không biết có bao nhiêu hiệp khách với ý đồ trừ hại, lại bị phản trở lại làm đồ chơi trong tay Xà hạt phu nhân, không công hãm được, Giang Vô Bạn cũng không nắm chắc có thể dùng cách này trừ hại hay không. Cũng may y nhiều năm ẩn trong Lâm Kiếm Trang, Xà hạt phu nhân dù muốn cướp người cũng phải suy nghĩ, lúc này mới hình thành cục diện giằng co.

Lại không thể ngờ tới, đến ngày này giờ này, lại bởi vì sự mất tích của Đinh Vãn Thu mà đánh vỡ cục diện bế tắc.

“Người tặng túi gấm đâu?”

“Ngay tại tiền thính, đã trói người lại.”

Giang Vô Bạn hừ lạnh một tiếng, không để ý đến y phục chưa chỉnh tề, đã vận khinh công lao nhanh về tiền thính!

Giang Tam bọn họ lạp lạp chạy theo, nghiễm nhiên đã quên mất sự tồn tại của người tên Đỗ Lân.

Bang nhân này như gió, lạp lạp đến, cũng lạp lạp đi, thật giống như đi ngang qua sân khấu biểu diễn.

Đỗ Lân cũng không trách móc, hiện tại trong đầu hắn chính là trò hay khác.

Nga nga, hắn chính là ngửi được hương vị thiên đại bát quái!

Bộ dáng Đinh Vãn Thu tuy không gọi là khác thường, nhưng khí chất nho nhã lại tiêu sái cũng rất động lòng người, Xà hạt phu nhân này không hổ là *** côn trong nữ tử, nhìn người cũng đòi hỏi rất cao, thật sự là không phản đối!

Hiện tại việc ra như thế, có thể chính mắt nhìn thấy truyền thuyết Giang Vô Bạn cùng Xà hạt phu nhân hỗ kết. Điều này có thể làm cho những người đã từng bịa đặt tình sử này trở nên mênh mông nhiệt huyết không?

“Nga nga nga, đây thật đúng là thiên đại hảo vận! Loại nhiệt nháo đã đưa lên cửa này, không xem thì uổng a!”

Đỗ Lân hưng phấn dị thường, cũng nhờ cỗ khí lực này chống đỡ, hắn không quan tâm đến thương thế trên người, thất tha thất thểu chạy đến gian phòng mình trụ hằng ngày, tùy tiện lấy ra y sam, mặc lên người, liền khẩn cấp chạy đến đại sảnh.

Đỗ Lân là tâm tâm niệm niệm chạy đến xem kịch vui, nếu không phải do bị vết thương trên người hạn chế, chỉ sợ tốc độ còn nhanh hơn nữa, bất quả tốc độ hiện giờ của hắn cũng đã rất nhanh. Nhưng cho dù là vậy, đợi đến khi hắn tới tiền thính, cũng đã chậm một bước.

Trong thính đường tràn ngập nhân ảnh, nhóm mãnh nam hộ trang xếp thành nửa vòng tròn, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến kia.

Quản gia Giang Phúc vừa bị ngất lúc nãy hiện tại đang thằng lưng đứng bên người trang chủ, đã mất đi hơi thở bình thường của ngày thường, vô luận là biểu tình nghiêm khắc, hay là khí thế đều không thể chê vào đâu được, hoàn toàn là phong phạm của một cao thủ, giờ phút này dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm người trước mặt, tùy thời mà xông lên chém giết.

Mà người đứng đầu, không hề nghi ngờ chính là Giang Vô Bạn Giang ** chủ, giờ phút này y đã có thêm một kiện tuyết trường y, tóc cũng một lần nữa được trâm vấn lên, khôi phục bộ dáng cao ngạo lạnh lùng ngày thường, trên gương mặt tuấn mỹ không chút biểu tình, chỉ có ánh mắt toát ra sát ý lạnh lẽo, chết chết nhìn chằm chằm đối phương.

Bội phục bội phục, trong thời gian ngắn lại có thể chỉnh sửa lại ngoại hình giúp chủ tử nhà mình tốt như vậy, hạ nhân Lâm Kiếm Trang thật là vĩ đại.

Bất quá tình hình hiện nay, xem ra Giang trang chủ mới là người muốn giết người kia nhất.

Sau khi Đỗ Lân nhìn thấy đối tượng mà mọi người trong Lâm Kiếm Trang căm hận, liền phi thường hiểu được tâm tình lúc này của Giang Vô Bạn.

Người bị các nam nhân xếp thành một vòng lớn hung tợn dùng ánh mắt lăng trì, đang đứng giữa đại sảnh.

Tám thiếu niên tuấn tú môi hồng răng trắng y phục đẹp đẽ quý giá, đứng thẳng theo hình quạt, nữ tử đứng đầu được hai người nâng tay.

Phu bạch thắng tuyết, xinh đẹp như hoa, giai nhân ước chừng hai mươi tám xuân xanh hơi nghiêng người, nhu nhược vô cốt tựa vào người mĩ thiếu niên, một thân cung trang đỏ sẫm vòng quanh dáng người yểu điệu, hợp hoan hoa cùng màu được thêu gần ngực, trước ngực ba đào mãnh liệt, đẹp đến nỗi có thể làm cho một nam nhân cuồng phun máu mũi.

Giờ phút này trên gương mặt thanh thuần mang theo yêu mị kia, lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người, nhãn thần sáng lạn bình tĩnh nhìn Giang Vô Bạn.

“Giang lang, lâu quá không gặp, ngươi ngày càng tuấn tú …”

Thanh âm mềm mại điềm nị của nữ tử đến tai, đám người nghe được không khỏi nhuyễn cốt. Chính là thanh âm như vậy, lại làm Giang Vô Bạn càng thêm chán ghét. Nhưng bọn gia đinh hộ viện định lực thấp, đã lộ ra thần sắc si mê.

“Xà hạt phu nhân, ngươi rốt cuộc là đang giở thủ đoạn gì?” Giang Vô Bạn lạnh lùng nói đồng thời ngưng tụ nội lực, hung tợn đập nát huyễn mị tà pháp, cũng làm cho người bị mị thuật mê hoặc tinh thần tỉnh táo lại.

Người tới chính là tử địch Giang Vô Bạn hận nhất – Xà hạt phu nhân.

Đỗ Lân ở một bên nhìn trộm không khỏi tặc lưỡi.

Cái gì a? Không phải đã bắt lại người truyền tin rồi sao? Tại sao chánh chủ phu nhân này lại xuất hiện ở đây? Sách, người trong Lâm Kiếm Trang toàn là bao cỏ, cư nhiên lại cho bọn người Cực Lạc Cung này tiến vào, lại còn đến chín người, thực nể mặt a.

Hắn đoán được, Giang Vô Bạn sao lại không đoán ra?

Đối với sự xâm nhập không tiếng động của Xà hạt phu nhân, làm y căm tức cực hạn, rồi lại sinh ra một cỗ hàn khí.

“Ha hả, cũng không có gì. Chính là nhiều năm qua vẫn muốn tái kiến Giang lang một chút, tương tư lâu ngày, chung quy vẫn không được mời vào cửa. May mà trời thương, không lâu lúc trước, thủ hạ của nô vô tình thấy được Đinh công tử, liền nghênh đón quay về Cực Lạc Cung, tận tình khoản đãi. Nô biết Thu công tử là tri kỉ hảo hữu của Giang lang, lúc này mới ba ba mà chạy đến gặp Giang lang, là tới nói cho ngươi chuyện này …”

Vừa nghe thấy Đinh Vãn Thu quả thật đã rơi vào trong tay Xà hạt phu nhân, sắc mặt Giang Vô Bạn hoàn toàn thay đổi.

Thần sắc y nguyên bản lạnh lùng dị thường, giờ phút này càng thêm sương lạnh, hai hàng lông mày nhíu chặt, mắt phóng lãnh điện, lời nói tràn đầy uy hiếp phát ra từ kẽ răng.

“Xà hạt phu nhân, nếu Vãn Thu xảy ra chuyện không hay gì, ta thề với trời, tuyệt đối sẽ san bằng Cực Lạc Cung!”

Xà hạt phu nhân kinh hô một tiếng, hai tròng mắt rưng rưng, thê thảm nói, “Nô một lòng hướng về Giang lang, sao lại có thể thương tổn hảo hữu của Giang lang? Nô bất quá chỉ là muốn mời Giang lang đến Cực Lạc Cung làm khách thôi … Giang lang nói nô như vậy, thật làm nô thương tâm a.”

“Tiện nhân! Lớn mật!” Giang Tam nhất thời hét lớn ra tiếng, không thể nén giận được nữa!

Ý niệm của Xà hạt phu nhân đối với Giang Vô Bạn, kia chính là Giang Mã Chiêu chi tâm, ai ai cũng đều biết, giờ phút này lại nói ra một cách trắng trợn lại như uy hiếp, nếu Giang Vô Bạn không cùng nàng quay về Cực Lạc Cung, chỉ sợ độc phụ này sẽ xuống tay với Đinh Vãn Thu.

“Trang chủ, xin hãy cho lão phu ra tay bắt độc phụ này, chỉ cần không có nàng, không lo không thể cứu Đinh công tử trở về!” Giang Phúc chấp tay hành lễ, hướng Giang Vô Bạn xin chỉ thị.

Giang Vô Bạn lạnh lùng nghiêm mặt, thoáng vuốt cằm.

Y thân là trang chủ, tự nhiên rõ ràng thực lực của Giang Phúc, mị công của Xà hạt phu nhân, đối với Giang Phúc tuổi tác cao và tuyệt đối trung thành tận tâm mà nói, cũng không có tác dụng gì.

Được Giang Vô Bạn cho phép, Giang Phúc song chưởng run lên, vô cùng khí thế toát ra từ thân hình không cao lớn.

“Nga nga nga …” Đỗ Lân hai mắt tỏa sáng, thật không ngờ lão nhân diện mạo xấu xí này lại là một cao thủ.

“Bát vệ, đây chính là cơ hội làm cho Giang lang thay đổi cách nhìn về Cực Lạc Cung, đi đi, cùng lão nhân gia hảo hảo mà ngoạn ngoạn.”

“Thị.” Tám gã thiếu niên hướng Xà hạt phu nhân khom người, liền kết thành một trận thế hướng Giang Phúc tấn công.

Giang Phúc chiêu thức vững vàng, nội lực hùng hồn, lại là người từng trải nhiều năm, đương nhiên rất khó triền.

Mà tám gã thiếu niên, lại là cao thủ Cực Lạc Cung đào tạo, chiêu thức võ công cũng có một nửa là cực kì quỷ dị, hầu như tất cả các chiêu thức đều là sát chiêu, phối hợp đến thiên y vô phùng.

Cái gọi là ‘nội hành khán môn đạo, ngoại hành khán nhiệt nháo’, Giang Vô Bạn đứng bên kia càng xem mặt mày càng không tốt, trái lại Đỗ Lân đang nhìn lén bên này, thì lại là hỉ thượng mi sao, hưng trí bừng bừng.

Tuy tám gã thiếu niên này nhỏ tuổi, nhưng những chiêu thức sử dụng không thể nghi ngờ đều là võ công thượng thừa, lại có thêm trận thế phối hợp, tiến thối có độ, uy lực vô cùng lớn. Giang Phúc muốn thắng cũng khó.

Bất quá cũng chính vì nguyên nhân này, mà trận đánh càng xem càng náo nhiệt phi thường. Chỉ thấy vạt áo hoa lệ bay tới bay lui đầy trời, kiếm quang tung hoành như võng, thiếu niên tuấn tú như ngọc, chiêu thức hoa lệ xinh đẹp, đúng là cảnh đẹp không nói nên lời.

Về phần lão nhân kia, người ngoài nghề đương nhiên sẽ theo thói quen mà xem nhẹ.

Đỗ Lân là một người rảnh rang, vừa xem lòng vừa tràn đầy vui mừng, chỉ đơn giản ngồi dưới đất, từ trong tay áo lấy ra mấy khối điểm tâm lúc nãy thuận tay mang đi, một bên xem một bên ăn, khi thấy những đoạn đặc sắc, nội tâm liền trầm trồ khen ngợi, hắn vẫn nhớ rõ hiện tại không nên bại lộ, bằng không chỉ rước lấy thiên đại phiền toái.

Ngay tại lúc trận đấu đang hết sức kịch liệt, chúng gia đinh đều bất mãn vì bị Phúc bá giành, Giang Tam hét to một tiếng, liền muốn chạy đến ẩu đả với người của Cực Lạc Cung, không biết rằng đối phương cũng không phải đơn thân độc mã mà đến.

Thét lớn một tiếng, trên đầu tường liền xuất hiện một đám hắc y nhân quen biết đã lâu, huy kiếm thẳng xuống!

Sắc mặt Giang Vô Bạn vốn đã lạnh nay còn lạnh hơn, “Nguyên lai các ngươi đã sớm cấu kết!”

Xà hạt phu nhân cười duyên nói: “Ha hả a, sao lại nói khó nghe như vậy! Nô chính là cùng bọn họ có giao tình, đứng cùng một trận tuyến thôi.”

“Khó trách Vãn Thu lại rơi vào tay ngươi …” Đinh Vãn Thu vì điều tra nhóm hắc y sát thủ mà bôn tẩu, giờ phút này vật tùy thân lại được Xà hạt phu nhân mang đến, tự nhiên sẽ khó thoát được mà nghi ngờ quan hệ của bọn họ.

Nghĩ đến đây, xung quanh đã đánh thành một đoàn, Giang Vô Bạn cũng không còn kiên nhẫn chờ, lập tức cổ tay run lên, kiếm trên lưng ra khỏi vỏ, mang theo hàn quang bắn về phía Xà hạt phu nhân.

“Giang lang thật nhiệt tình a, vậy nô cũng sẽ không khách khí.” Xà hạt phu nhân liên tục cười duyên, hai tay khẽ nâng, hồng sa trướng trên người bay lên, bộ dáng kia, thật là có vài phần tiên khí.

Hồng sa phi vũ, kiếm khí ngút trời, hai người đánh rất đẹp mắt, cũng rất hung hiểm.

Đỗ Lân tìm được nơi có tầm nhìn tốt, chính là khe hở giữa hai giả sơn, hắn cuộn mình trong đó, cũng không tham dự vào trận đánh, chỉ ngồi ăn điểm tâm xem hổ đấu, sáng suốt bảo toàn tính mạng.

Ai quản hắc y sát thủ có liên quan đến Xà hạt phu nhân, lúc này nhân cơ hội đến tập kích trang, hắn chỉ cần xem, là tốt rồi.

Hắc y sát thủ cùng trang đinh đánh nhau không có gì hay để xem, hắc y sát thủ là không kém, còn nhóm trang đinh thì được Giang Vô Bạn chỉ bảo, cũng không phải tầm thường, nhất thời cục diện rơi vào thế giằng co.

So sánh với nhau, hai vị đang đánh nhau bên kia trông phấn khích hơn nhiều.

Ánh mắt Đỗ Lân nhất thời bị trận đánh hoa lệ của Xà hạt phu nhân và Giang Vô Bạn hấp dẫn. Ngay cả điểm tâm cũng quên ăn, đầy đầu đều là từ ngữ tán loạn, nghĩ rằng nên đem màn này viết vào sách.

Ân, màn này sẽ viết thành –

Hai người làm hết năng lực, ai cũng không chịu khuất phục ai, “Kiếm vũ” vì Xà hạt phu nhân muốn nạp thêm nam thiếp mới mà cực kì thương tâm, liều mạng đánh một trận với tình nhân, vốn có ý định muốn giết cái người phụ lòng mình này, nhưng lại rơi vào tình cũ khó dứt.

Khẽ quát một tiếng, kiếm Giang Vô Bạn rốt cuộc kề bên cổ Xà hạt phu nhân.

“Giang lang …”

Tiểu mĩ nhân hai mắt rưng rưng, song nhãn trong suốt tràn đầy thương tâm, cũng toát ra đau đớn tận đáy lòng.

Giang Vô Bạn nhìn nữ tử làm y vừa yêu vừa hận này, những lần ân ái trước đây lần lượt hiện lên trước mắt, ái dục tình cừu, khiến cho người nam nhi luôn luôn lãnh tình như thiết này nhất thời tâm nhuyễn.

Nhưng là vì người kia nạp tân thiếp, lại làm cho y càng thêm phẫn hận ghen tị, lập tức một kiếm đảo qua, không phải chém xuống cổ Xà hạt phu nhân, mà là chém xuống cái yếm đang bao quanh ngực, nhất thời nửa người trên của Xà hạt phu nhân hoàn toàn xích lõa.

Xà hạt phu nhân kinh hô một tiếng, lấy tay che ngực, tránh cho cảnh xuân lộ ra ngoài.

Chỉ thấy hai viên ngọc tròn tròn cực đại đầy sức sống, thúc giục nam nhân sớm đã bị *** khiêu khích.

Xà hạt phu nhân vang danh thiên hạ cứ như vậy mà dùng một tư thế hèn mọn, ủy khuất nằm dưới thân y, tiếp nhận mây mưa.

Giang Vô Bạn gầm nhẹ một tiếng, rốt cuộc nhịn không được mà nhào tới, khẩn cấp ôm chặt vưu vật làm cho người ta thần hồn điên đảo này …

Đỗ Lân đã muốn từ trong áo lấy ra chỉ bút, đặt điểm tâm sang một bên, chấm bút viết nhanh.

Linh cảm này, chính là đột nhiên ập đến, những cũng là lướt qua a! Nếu không mau ghi chép lại, có thể sẽ quên.

Lúc này, nhất định phải miêu tả rõ ràng cường điệu cái cảm giác yêu hận dây dưa này, nếu vậy lúc sau khi châm dục hỏa mới hay a!

Ân ân, nếu có hận trong yêu, như vật chắc có thể dùng đến những thủ đoạn không bình thường một chút đi?

Trong, Giang Vô Bạn có chút câu nệ, khi làm chuyện kia, đều là do Xà hạt phu nhân dẫn dắt, mà lần này, rốt cuộc có thể làm đại ngư xoay người!

Lần này, đối đãi với Xà hạt phu nhân đã phản bội mình, nhất định phải dùng thủ đoạn kịch liệt đến nỗi làm người khác khó quên!

Dây thừng, kim khâu, dược, ngọn nến, sừng, vào lúc này sẽ phát huy hết tác dụng, oa ha ha ha! Có đoạn này, Giang Vô Bạn cũng sẽ không còn bị nói là nam nhân yếu nhất trong những quyển sách hắn đã từng viết! Ha ha ha!

Thật tốt, rốt cuộc cũng có thể viết tiếp, lại là đoạn càng thêm thú vị! Lại nói, hắn đã sắp bị nhóm thư thương làm phiền chết, chuyện này rốt cuộc cũng được giải thoát rồi.

Thật sự là một kết cục mĩ mãn, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh sách được bán cực chạy, mỗi người đều đang cầm như cầm bảo vật. Đỗ Lân liền hỉ thượng mi sao, vui vẻ vô cùng.

“Đây là ai làm?” Đột nhiên, một tiếng gầm đánh gãy ảo tưởng của Đỗ Lân, cũng làm hắn thiếu chút nữa nằm sấp trên mặt đất.

Cái phản xạ “Không phải ta” để thoát tội, cuối cùng vẫn là bị nuốt vào bụng một cách khó khăn.

Bởi vì thanh âm rống giận kia, không phải là giọng nam quen thuộc, mà là của nữ nhân kiều kiều mị mị, làm người khác xương cốt đều nhuyễn.

Ngoan ngoan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cư nhiên lại làm cho Xà hạt phu nhân luôn luôn lẳng lơ lại hét lớn như thế?

Đỗ Lân chăm chăm nhìn lại, liền lắp bắp kinh hãi.

Vào lúc nào đã phân thắng bại rồi?

Chỉ thấy lão quản gia đã bị tám giã thiếu niên điểm huyệt đá qua một bên, còn bọn gia đinh thì chân nhuyễn tay nhuyễn, ngã trái ngã phải, yếu ớt té xuống đất, được nhóm hắc y sát thủ chiếu cố.

Về phần Giang Vô Bạn, đã bị Xà hạt phu nhân thân hình đầy đặn ép ngã xuống mặt đất, nữ tử xả khai y phục của y, lộ ra mảnh ngực đầy ngân tích.

“Xà hạt phu nhân … ngươi thật đê tiện …” Giang Vô Bạn cảm thấy cả người như nhũn ra, hiển nhiên đã bị trúng ám toán. Nhưng rõ ràng y đã rất cẩn thận, sao lại bị trúng kế? Và khi nào bị trúng kế?

Y đang ở bên này không rõ, Đỗ Lân bên kia liền đã đoán được tám chín phần.

Sách! Chắc chắn là đã động tay động chân trên cái túi gấm lúc nãy, sau lại thoa hương phấn trên người, rồi nghênh ngang tới đây. Hai mùi này tách ra thì không có gì đặc thù, nhưng nếu cùng một chỗ, lại thành nhuyễn cân tán gì đó.

Loại này thường sẽ không bị phát tác, cho đến khi động võ, khí huyết dâng lên mới phát tác, làm người ta mất hết sức, võ công sẽ biến mất trong một đoạn thời gian.

Sách, chiêu này dược sư hồ điệp trong môn của hắn dùng không chỉ một lần, cho dù chưa ăn qua thịt heo và nhìn heo qua đường, cũng nhiều ít có thể đoán ra.

Bất quá hiện tại chuyện quan trọng không phải chuyện này.

“Ai … đến tột cùng là ai phá vỡ đồng trinh chi thân của ngươi? Lão nương lúc trước không muốn đối ngươi dùng vũ lực, hoàn toàn đều vì muốn ngươi hảo hảo mà hưởng thụ lần đầu tiên nguyên dương, đối công lực ta rất có ích, kết quả hiện tại lại bị người khác đoạt tiên cơ! Nói, là ai làm? Lão nương phải chặt hắn ra thành tám khúc, để tiêu đi mối hận trong lòng ta!”

Xà hạt phu nhân lôi kéo vạt áo Giang Vô Bạn, hung tợn lập lời thề, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện biểu tình đáng sợ, làm cho Đỗ Lân đang trốn ở xa rùng mình một cái, hắn thề dù cho có phát sinh chuyện gì, cũng tuyệt đối không nói ra là mình làm.

Giang Vô Bạn bị Xà hạt phu nhân bắt được, dược hiệu sở trí, cả người mềm nhũn. Giãy dụa cũng không thoát khỏi khốn cảnh, ngược lại càng hao khí, người cũng cực hỗn loạn, không chịu được bao lâu liền ngất đi.

Xà hạt phu nhân thấy hỏi cũng không được gì, liền ly khai Giang Vô Bạn.

Loại cơ hội này cuối cùng đến tay nàng, dùng ngón chân nghĩ cũng biết nàng đang trong cơn thịnh nộ sẽ làm ra cái gì đối với Giang Vô Bạn đã mất đồng trinh chi thân.

Nghĩ như vậy, Đỗ Lân nhiệt huyết cuồn cuộn, phải biết rằng hắn đã trong thư miêu tả không biết bao nhiêu lần, mắt thấy sắp xuất hiện trước mặt, có thể nào không hưng phấn?

“Loại kịch hay này, nếu bỏ lỡ, ta tuyệt đối sẽ hối hận cả đời!”

Đỗ Lân từ trong giả sơn chui ra, thoáng do dự một chút, vẫn là đi xem vở diễn trăm năm khó gặp kia, còn về phần chạy trốn … Giang Vô Bạn đã rơi vào tay Xà hạt phu nhân, cơ hội chạy trốn cũng không có bao nhiêu, không vội không vội.

Quyết định xong, lòng nóng như lửa đốt mà muốn dùng ngựa thay chân, lại bởi vì quá mức hưng phấn mà không chú ý đến thương thế trên người, cước bộ Đỗ Lân lảo đảo một chút, suýt chút té trên mặt đất như cẩu khẳng nê (chó gặm bùn?)

“Con mẹ nó …độc ác như vậy …” ở nơi ** không ai chú ý đến, kết quả đã bắt đầu đau.

Địa phương ở mông kia còn ẩn ẩn đau, lần này động tác quá mạnh, đương trường làm cho hắn đau đến nước mắt lưng tròng.

Đối với Giang Vô Bạn, hắn đánh không lại, mắng chửi lại sợ người trở mặt, này hoàn toàn là hồ đồ thôi …

Lúc này sẽ phát huy tinh thông của bản thân!

Đỗ Lân trong lòng âm thầm thề, nhất định phải đem bản kia viết đến ** vô song, không chỉ phải viết đa dạng hơn so với quyển trước, mà còn coi như đòi lại những thiệt thòi mà mình đã chịu đựng.

Hắn hiển nhiên đã hoàn toàn quên, ở thời điểm hoan hảo, là chính hắn kêu Giang Vô Bạn “Dùng sức chút, đừng ngừng lại” …

>>END 8

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK