- Phi Vân có cần...mà thôi chắc không cần đâu.
- Bôi cho cậu ấy ít son là được.
Hạ Phi Vân ngồi trên ghế để một bạn học nữ bôi son, đánh ít cushion và nghe cô ấy lẩm bẩm:
- Sao cậu có thể đẹp dược như thế này nhỉ? Có khi chỉ cần cậu lên đứng một lát là chắc chắn sẽ có giải.
- Cảm ơn...
- Cậu có muốn làm người mẫu không? Sẽ hợp với cậu lắm!
- Cảm ơn...
Cô gái nhỏ năng động ghé gần lại thì thầm:
- Có người cứ nhìn cậu mãi thôi.
Tôi nghe thì chỉ cười cười cho qua, tôi không quan tâm lắm đến việc ai nhìn mình vì tôi quen rồi, từ khi sống ở đời với cái mặt này.
- Nếu có vào ngành thì nhớ thuê tớ make nha, mặt cậu thì chắc hợp nhiều tone make lắm, nhưng trang điểm theo kiểu mĩ nhân lạnh lùng có lẽ là tuyệt nhất.
- ...Vậy à?
- Ừ! Thích quá đi! Nhìn cậu ở cự ly gần còn đẹp hơn, đặc biệt là mắt cậu á. Xinh kinh khủng! Như kiểu được AI tạo ra vậy.
- ...
Hạ Phi Vân bỗng thấy nhột nhột, mặc dù nói không chuẩn nhưng cứ có cảm giác chọc trúng cái gì đó.
Mọi thứ được chuẩn bị xuôi, tất cả tíu tít nhau đợi đến lượt biểu diễn. Tôi mệt mỏi gật gù, nếu là bình thường chiều không có buổi học thì tầm giờ này tôi sẽ kiếm cái gì đó ăn sau khi đi học sáng về và nằm ngủ đến tối đợi đến thời gian làm nhiệm vụ thì ra khỏi nhà.
Do dạo này phải tham gia luyện tập văn nghệ nên thời gian nghỉ ngơi của tôi càng bị rút ngắn, tình trạng buồn ngủ của tôi ngày càng nặng. Vì cấp độ còn thấp nên mẫu mã hàng hoá không nhiều. Dù uống thuốc dinh dưỡng mua từ hệ thống nhưng năng lượng được cộng chỉ duy trì trong thời gian cố định tùy theo loại thuốc. Sau khi hết tác dụng tôi sẽ bắt đầu buồn ngủ như sinh học của một con người.
Điều này cũng đến từ việc tôi không được bổ sung năng lượng đúng cách. Dù là mà cà rồng hay thiên nhiên cũng có khẩu phần ăn riêng mà nó lại hơi xung khắc nhau. Ví dụ mà cà rồng cần uống máu nhưng tính chất của thiên thần lại là không làm hại người vô tội. Nếu chuyển sang hút máu người xấu thì lại có rào cản tâm lí, uống máu nhân tạo tôi cùng đã thử qua nhưng uống được một ngụm thì nhổ ra vì không nuốt được vị dung dịch CPDA trong bịch máu.
Khẩu phần ăn của thiên thần thì bạn nghĩ nó có ở thế giới loài người không? Các viên đá chứ năng lượng thì có thể kiếm khi làm nhiệm vụ nhưng chẳng lẽ tôi phải nhịn đói đến lúc kiếm được vật phẩm hả?
Nói chung là! Nếu được quay lại thời gian tại thời điểm thiết lập nhân vật tôi sẽ tát cho bản thân hai bạt tay!!!
Này thì thích chơi trội à!?୧(﹒︠ᴗ﹒︡)୨
Nên tình trạng lờ đờ thiếu sức sống của Hạ Phi Vân không phải do tôi muốn hay không mà là vì tôi đói. Cái đói này không phải theo kiểu ruột gan cồn cào thông thường mà đồ ăn có thể giải quyết.
Môi trường không phù hợp cũng là một vấn đề nan giải, tôi đang tính tăng sức mạnh của mình lên đủ để solo với bất cứ tên nào muốn đánh tôi và chạy trốn khi gặp kẻ mạnh.
Để hướng đến một nhân sinh sung túc đủ đầy hiện tại phải nai lưng ra làm nhiệm vụ. Còn việc trở về thế giới của tôi, thôi bỏ đi nghĩ đến là thấy tuyệt vọng rồi.
Nếu mục tiêu khác có thể đạt được nhờ cố gắng thì kiếm đá phục sinh còn cần may mắn, vô cùng may mắn!
May mắn? Thứ vô định chỉ thấy khi có gì đó trùng hợp xảy ra theo hướng tốt.
Trùng hợp theo sau lại là định mệnh. Nếu đã định sẵn ra vật phẩm quý giá đó sẽ không rơi trúng tôi thì chẳng phải tôi cố gắng vì thứ mình có khả năng sẽ không bao giờ đạt được ư?
Không phải tôi không muốn về nhà! Ai không muốn về nhà cơ chứ? Ai không muốn có gia đình cơ chứ? Nhưng đã hơn bốn năm trôi qua rồi...
Bạn nghĩ chỉ mới một bốn năm thôi mà đã bỏ cuộc thì có hèn nhát quá không?
Bốn năm! Khoảng thời gian tôi đứng giữa ranh giới của việc có thể về nhà và chấp nhận ở lại thế giới giả tưởng này. Mặc dù vế sau hoàn toàn thắng thế...
Tìm kiếm đá phục sinh, sau mỗi nhiệm vụ đều là thất vọng. Một hai lần còn nuôi được hi vọng chứ cả nghìn nhiệm vụ đều không thấy thì hi vọng gì nữa, cuối cùng cũng chỉ là tự làm bản thân kiệt quệ hơn mà thôi.
Từ bỏ và chấp nhận là thứ tôi đã tiếp thu được...
Sống cho hiện tại là thứ mà tôi theo đuổi, thiết thực hơn việc tìm kiếm đá phục sinh nhiều!