Chung Nhất Minh đến học bổ túc tương đối sớm, nhìn ngoài cửa sổ bởi vì hè nóng bức, loáng thoáng nhìn đến không trung nóng hầm hập hơi nước. Đi thật nhanh một bước trở lại phòng học, bằng không ở bên ngoài ngốc đến 5 phút khẳng định sẽ bị cảm nắng.. Cảnh Hằng cùng bạn gái cậu ta hai người tay trong tay, méo mó nị nị mà đi vào phòng học.
“Chị em hai người muốn đi học hay không mà tình tứ như vậy?” Chung Nhất Minh cố ý phun tào. Cảnh Hằng tuy rằng là nam sinh, chính là bộ mặt quá giống với con gái, Chung Nhất Minh thường xuyên phun tào đối với cặp đôi ấu trĩ này là hai tỷ muội.
“Nói gì, cậu là ghen tii với tôi sao!” Tuy rằng Cảnh Hằng có một khuôn mặt đẹp của nữ sinh nhưng nội tâm vẫn là con trai.
“Khiếp, tôi cần gì phải ghen tị với cậu?” Chung Nhất Minh cười lạnh, học sinh tiểu học, tình yêu ấu trĩ đã chết.
Hôm nay là ngày đi học cuối cùng của lớp học bổ túc hè, một tuần sau, bọn họ liền phải trở thành học sinh trung học..
“Nhất Minh, cậu học lớp mấy vậy?” Mấy nữ sinh cùng lớp bổ túc vây quanh hỏi Chung Nhất Minh. Bởi vì hôm nay là ngày học bổ túc cuối, sợ sau này không gặp được Chung Nhất Minh, tiến đến muốn xin phương thức muốn liên hệ..
“Bảy trung.” Chung Nhất Minh trả lời.
“Nhất Minh, chúng ta trao đổi số di động đi.”
“Tôi không có di động.” Cậu có, lại nói không có.
“Vậy QQ thì sao.”
“Không chơi.” Cậu lại lần nữa cự tuyệt.
Mấy cô gái này thực thích Chung Nhất Minh, chính là Chung Nhất Minh quá khó hàn huyên, gặp phải trắc trở lúc sau, đành phải từ bỏ.
Tan học sau, Cảnh Hằng ôm bạn gái đến chỗ Chung Nhất Minh nói: “Nhất Minh, tôi hôm nay không đến nhà cậu chơi game, tôi muốn đưa bạn gái về nhà.”
Chung Nhất Minh nhìn thoáng qua đôi học sinh tiểu học, vẻ mặt ghét bỏ mà nói: “Được rồi, đi đi mau, đừng ghê tởm con mắt tôi.”
“Hừ, cậu chính là đố kỵ!” Cảnh Hằng ôm bạn gái đi ra phòng học.
Chung Nhất Minh dọn dụng cụ học tập, mang cặp sách đi ra phòng học, thấy hành lang có mấy nam sinh nhỏ vây quanh một nữ sinh nhỏ.
Nữ sinh nhỏ lớn lên thật sự đáng yêu, không đến 1 mét 5, nhìn qua giống một học sinh tiểu học lớp 4.
“Mỹ Linh, hôm nay cùng chúng tôi đi chơi.” Một nam sinh mở miệng.
“Không được!” Diệp Mỹ Linh cự tuyệt.
“Sao vậy, sao vậy, hôm nay là ngày học cuối cùng rồi, chúng ta cùng đi chơi.” Một nam sinh khác lôi kéo tay Diệp Mỹ Linh, ép buộc cô đi theo..
“Không được! Tớ không đi!” Diệp Mỹ Linh dùng sức mà kéo tay nam sinh kia.
Đột nhiên, một nam sinh đem Diệp Mỹ Linh đẩy, đẩy qua một bên chạm vào ngực của một nam sinh. Sợ tới mức Diệp Mỹ Linh giãy giụa lên, chính là đối phương lại ôm không bỏ, mấy tên nam sinh khác bắt đầu ồn ào.
Chung Nhất Minh nhìn thấy loại chuyện bắt nạt người này không thể đứng nhìn, tiến lên lôi Diệp Mỹ Linh ra, đem cô bảo vệ ở phía sau, mấy nam sinh la lên: “Cậu làm gì?”
Chung Nhất Minh thân cao hơn so bạn cùng lứa tuổi, mấy nam sinh cho rằng cậu là học sinh trung học, không dám chọc, chạy trốn tán loạn.
Diệp Mỹ Linh kinh hồn chưa định, ngây dại, thật lâu không có động tĩnh.
“Làm sao vậy?” Chung Nhất Minh nhìn thấy bộ dáng ngây người, duỗi tay quơ quơ trước mắt cô.
“Oa oa……” Chuyện vừa rồi quá sợ hãi, Diệp Mỹ Linh bắt đầu oa oa khóc lớn.
Chung Nhất Minh thấy cô khóc, hoảng loạn lên, hiện tại cậu cùng cô đứng chung một chỗ, hành lang nhiều người nhìn đến, sẽ tưởng cậu bắt nạt cô.
“Không được khóc!” Chung Nhất Minh nghiêm túc mà la cô một tiếng.
Diệp Mỹ Linh ngậm miệng lại, chính là nước mắt vẫn luôn chảy xuống. “Học sinh tiểu học đúng là phiền toái!” Chung Nhất Minh vẻ mặt ghét bỏ mà từ túi quần lấy ra khăn giấy bao, rút ra một bao khăn giấy đưa cho tiểu muội lau nước mắt.. Diệp Mỹ Linh rốt cuộc không khóc, cô cùng Chung Nhất Minh hai người cùng nhau ra khỏi truờng học bổ túc.
“Cảm ơn ca ca.” Diệp Mỹ Linh cười với Chung Nhất Minh nói lời cảm tạ, cô thấy Chung Nhất Minh so cô cao hơn rất nhiều, cho rằng cậu là học sinh trung học hoặc là cao trung.
Cô sau đó chỉ vào hướng trạm xe buýt, tiếp tục nói: “Em đi bên này, ca ca hẹn gặp lại.”
Chung Nhất Minh nhíu mày, này tiểu bằng hữu cư nhiên không có người lớn lại tự đón xe buýt về nhà? Cô lớn lên đáng yêu như vậy, vạn nhất trên đường gặp được biến thái làm sao bây giờ? Tự hỏi ba giây sau, nói: “Tôi đưa em về nhà.”
Diệp Mỹ Linh vội vàng xua xua tay nói: “Không cần.”
“Tôi nói đưa em thì sẽ đưa em!” Chung Nhất Minh nắm tay áo Diệp Mỹ Linh, kéo cô đến trạm xe buýt.
“Dạ!” Diệp Mỹ Linh thấy ca ca lớn lên rất soái, cảm thấy cậu không giống người xấu, cho cậu đưa cô về nhà.
Một tuần sau, học kỳ mới khai giảng, Chung Nhất Minh chính thức trở thành học sinh trung học. Buổi sáng, Chung Nhất Minh cùng Cảnh Hằng, còn có một bằng hữu khác tên Tô Hoa cùng đi đến trường..
Vừa đến cổng trường, Cảnh Hằng kinh ngạc mà nói: “Không thể tưởng được ở sơ trung lại có nữ sinh lùn như vậy!”.
Chung Nhất Minh theo tầm mắt Cảnh Hằng xem qua, là cô bé gặp ở chỗ trường học bổ túc, bởi vì không có mặc đồng, có thể biết cô cũng là học sinh mới. Cậu như thế nào cũng chưa nghĩ đến, cô bé đó cư nhiên cùng cậu đồng cấp!
“Wow, tiểu loli, tôi thích!” Tô Hoa là người thâm niên truyện tranh trạch nam, đối với tiểu loli đáng yêu hoàn toàn không có sức chống cự.
“Tô Hoa, không được làm gì với nữ sinh đó!” Chung Nhất Minh ngữ khí như là cảnh cáo.
“Cái gì, không thể tưởng được Chung Nhất Minh cũng để ý đến tiểu loli!” Cảnh hằng ở một bên phun tào.
Có 6 ban, Diệp Mỹ Linh ở ban 1, Chung Nhất Minh ở ban 6. Hai cái ban ở hai bên hành lang phía cuối, bọn họ hai người cơ hồ không có chung chỗ. Diệp Mỹ Linh lớn lên nhỏ xinh đáng yêu, thường xuyên chịu đựng nam sinh đùa giỡn, nhưng mà cô có một cô bạn thân từ bé Lý Lệ Hồng mỗi lần cô bị bắt nạt đều đứng ra xua đuổi mấy nam sinh đó cho cô.
Lý Lệ Hồng là học sinh chuyên vũ đạo nghệ thuật, gần đây được đại diện trường học đi biểu diễn cho tiệc ở thành phố chúc mừng Nguyên Đán. Gần một tháng, buổi chiều tan học đều không thể cùng Diệp Mỹ Linh về nhà.
Hôm đó, Chung Nhất Minh vừa vặn trên đường về nhà, thấy Diệp Mỹ Linh ngồi xổm bên lề đường, đi qua hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Mỹ Linh sắc mặt tái nhợt mà nhìn Chung Nhất Minh, cô nhận ra cậu, lần trước học ở bổ túc trợ giúp cô đuổi nam sinh, đi vào trường mới học mới biết được là đồng cấp.
“Đau bụng.” Thanh âm tái nhợt vô lực.
“Tôi đưa cậu về nhà.” Chung Nhất Minh ngồi xổm xuống, ý bảo cô leo lên lưng đi.
Diệp Mỹ Linh không có nghĩ nhiều, leo lên lưng cậu, choàng tay qua vai. Chung Nhất Minh ổn định một chút, sau đó đứng lên, cõng cô đi.
Tới nhà Diệp Mỹ Linh, Chung Nhất Minh nửa ngồi xổm xuống, để cô xuống đất.
Diệp Mỹ Linh sau khi tiếp đất, nhìn đến lưng Chung Nhất Minh thấy một tảng máu lớn, kinh ngạc mà nói: “Lưng cậu sao lại đổ máu?” Chung Nhất Minh xoay đầu lại nhìn, dùng tay giật nhẹ sau lưng áo, thật sự có máu! Vội vàng cởi áo khoác, nhìn thấy, ai nha, một tảng lớn. Chính là cậu không có bị thương a! Cậu vừa vặn thoáng nhìn qua quần Diệp Mỹ Linh, xấu hổ mà nói: “Là của cậu.”
“Tớ? Tớ không có bị thương.” Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt đơn thuần chân thật.
Chung Nhất Minh ngón tay chỉ vào chỗ xấu hổ kia. Diệp Mỹ Linh cúi đầu thấy, đũng quần có chỗ đỏ…… Tuy rằng thời điểm tiểu học cô thấy cũng có vài học sinh nữ bị qua, bây giờ cô là lần đầu tiên tới, không biết làm sao bây giờ, lại còn bị nam sinh thấy được!
Cô thẹn thùng mà ngồi xổm xuống, đem vùi đầu ở đầu gối.
Chung Nhất Minh cho rằng cô lại đau bụng, hỏi: “Có phải hay không lại đau bụng?”
Cô lắc lắc đầu, không dám nhìn Chung Nhất Minh. Chung Nhất Minh có đôi khi sẽ vô ý nghe được nữ sinh nói về kì kinh nguyệt, chính là cậu lần đầu tiên gặp được chuyện như vậy, không biết xử lý như thế nào.
Diệp Mỹ Linh ngồi xổm trên mặt đất, phỏng chừng là thẹn thùng. Cậu không phải là cần tránh đi một chút chứ?
“Đừng ngồi xổm nơi này, cậu mau về nhà xử lý một chút.” Chung Nhất Minh cố ý nói thực bình tĩnh, che dấu trong lòng ngượng ngùng cùng hoảng loạn..
“Tớ…… Tớ không biết……cách xử lý……”.
“Tìm mẹ cậu!” Chung Nhất Minh đột nhiên cảm thấy cô thật ngốc nghếch, cô không xử lý, nói cho cậu cũng vô dụng a!
“Mẹ cùng ba tớ cãi nhau, về nhà mẹ đẻ một tuần rồi chưa có trở về……” Diệp Mỹ Linh ủy khuất mà nói: “Ba gần nhất tăng ca tới khuya mới về nhà.”
Chung Nhất Minh bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, nói: “Cậu trước tiên ở nơi này chờ một chút, tớ sẽ mau trở lại.”.
Chung Nhất Minh chạy đến cửa hàng tạp hoá, mặt cũng không đỏ mà đến xem cửa hàng của con gái nói: “Một bao băng vệ sinh.”
Cô bán hàng nhìn đến cậu con trai ăn mặc đồng phục sơ trung nói muốn băng vệ sinh, cảm thấy thực kinh ngạc, hỏi: “Hàng ngày hay là ban đêm?”
“Không biết, em gái cháu lần đầu bị.” Chung Nhất Minh trong lòng tràn đầy ngượng ngùng, nhưng cậu mặt ngoài nhìn qua vẫn là thực bình tĩnh. Lão bản nương nghe được cậu nói, tưởng anh em này nhất định là không có mẹ giúp đỡ, bằng không nam sinh sẽ không chạy đi mua cái này cho muội muội. Cô bán hàng đi đến kệ để hàng, lấy ra hai bao băng vệ sinh, nhiệt tình hướng Chung Nhất Minh giới thiệu: “Bao này là ban ngày dùng, bao này là trước khi dùng. Đã rõ chưa?”
Chung Nhất Minh gật gật đầu, móc tiền đưa.. Lão bản nương ở quầy thu ngân lấy ra một bao thuốc đường đỏ pha nước uống đưa cho Chung Nhất Minh nói: “Bao thuốc pha nước uống tặng cho cháu, trở về pha gấp cho em gái uống, biết không?”
Cậu lại lần nữa gật gật đầu.
Cô bán hàng tiếp tục nhiệt tình mà nói: “Quay lại chỗ tiệm thuốc mua thuốc pha này cho em gái uống, mỗi lần tới kì, đều phải uống.” Cậu gật gật đầu, cầm đồ vật rời đi.
Chung Nhất Minh mua xong đồ, chạy về đến dưới lầu nhà Diệp Mỹ Linh. Diệp Mỹ Linh còn ngồi xổm nơi đó chờ cậu trở về.
“Lên trên thôi!” Hắn nâng dậy nàng, hỏi: “Lầu mấy?”
“13.” Chung Nhất Minh đỡ cô đi lên thang máy, ấn nút lầu 13, thẳng đến đi vào trước cửa nhà cô. Sau đó đem hai bao băng vệ sinh nhét vào tay cô, dựa theo vừa rồi lão bản nương nói giới thiệu: “Bao hồng là ban ngày dùng, bao đen dùng trước khi ngủ, rõ chưa?”
Diệp Mỹ Linh gật gật đầu.
Chung Nhất Minh ở túi quần móc ra thuốc đường đỏ pha nước uống, nói: “Xong rồi thì pha cái bao này uống, biết không?”
Cô lại lần nữa gật gật đầu.
“Tôi đi đây.” Chung Nhất Minh nói xong, xoay người liền đi.
“Chờ một chút, cậu còn chưa nói cho tôi biết bao nhiêu tiền.” Diệp Mỹ Linh vội vàng móc bóp tiền ra chuẩn bị lấy tiền.
“Không cần.” Chung Nhất Minh đi vào trước cửa thang máy nói..
Ngày hôm sau, Diệp Mỹ Linh trở lại trường học, Chung Nhất Minh đưa một túi đồ cho cô.
“Cái gì vậy?” Diệp Mỹ Linh túi ra, nhìn đến là bao thuốc đường đỏ hôm qua Chung Nhất Minh cho cô, có hai hộp.
“Tới kì thì mỗi ngày uống một chén.” Chung Nhất Minh nhất quán cao lãnh nói chuyện. “Không cần đâu!” Diệp Mỹ Linh đem đồ trả lại cho Chung Nhất Minh, nam sinh này gặp phải cô lần đầu thấy kinh nguyệt, còn phải mua thuốc đường đỏ pha cho cô, cô thẹn thùng khách sáo. “Cầm!” Chung Nhất Minh đẩy vào trong tay cô, liền rời đi.
Diệp Mỹ Linh cảm thấy việc này quá xấu hổ, về sau mỗi lần nhìn thấy Chung Nhất Minh đều quay đầu chạy lấy người, trốn đến rất xa.
“Lạ nhỉ? Nhất Minh, tôi phát hiện loli ban 1 mỗi lần nhìn thấy cậu đều giống gặp quỷ chạy trốn.” Tô Hoa hỏi.
Chung Nhất Minh không nói gì, nhìn đến Diệp Mỹ Linh đang chạy đi, cười lạnh: Nha đầu kia thật không lương tâm, đối với cô tốt như vậy, cư nhiên gặp cậu lại trốn!
“Có phải hay không ngươi với loli kia làm chuyện gì xấu?” Cảnh Hằng suy đoán.
“Cảnh Hằng, cậu không nói không ai nói cậu câm đâu!”
Bốn năm sau, một ngày như bình thường đến trường học, buổi chiều tan học.”Bạn học Chung Nhất Minh, tớ có lời…… muốn nói với cậu.” Diệp Mỹ Linh xông lên chắn trước mặt Chung Nhất Minh, chần chờ một chút, cúi đầu có điểm nói lắp mà nói ra lời nói tới.
“Wow, Diệp Mỹ Linh, cậu muốn làm gì? Cậu không mau nói đi?” Mấy nam sinh về cùng Chung Nhất Minh ồn ào.
Diệp Mỹ Linh cảm thấy rất khó tỏ tình, đầu thấp đến càng thấp, tạm dừng một chút, nhắm mắt lại, nhanh chóng mà nói ra một câu: “Tớ thích cậu lâu rồi!”
“Oa, Diệp Mỹ Linh cậu thật dũng cảm a! Cư nhiên tỏ tình với vương tử.” Các nam sinh tiếp tục ồn ào.
Chung Nhất Minh ngữ khí bình tĩnh, đáp: “Vậy cậu muốn như thế nào?” Diệp Mỹ Linh vội vội vàng vàng mà trả lời: “Tớ không muốn thế nào.” Sau đó chạy đi. Chung Nhất Minh nhìn bóng dáng Diệp Mỹ Linh rời đi, không thể nhịn cười, nha đầu này, như thế nào còn giống như trước thẹn thùng như vậy?