Edit: Lily_Carlos
Trải qua những ngày không ngừng nỗ lực của Chiết Nhan tiểu phượng hoàng Nhan Xu ra đời.
“A Thư…… A Thư…… Lại chạy đi đâu rồi?” Chiết Nhan kéo đôi tay nhỏ của tiểu phượng hoàng hỏi.
Tiểu phượng hoàng kéo bàn tay to của Chiết Nhan lộ hai hàm răng sữa nói: “Cha, người lại muốn sai xử mẫu thân hử?”
“Ai nói với con là cha sai xử mẫu thân?” Thật to gan lại dám lừa nữ nhi của Chiết Nhan hắn?
“Bạch Chân ca ca nói khi mẫu thân còn nhỏ người thường sai xử mẫu thân làm này làm kia, hơn nữa còn bắt mẫu thân nấu cơm cho người ăn nữa.”
“Không được nói bậy!”
“Oa! Bắt được bắt được……” Bỗng cách đó không xa truyền đến giọng nói của Cẩm Thư, Chiết Nhan nhìn qua lập tức đen mặt.
“Bạch Chân ca ca!” Tiểu phượng hoàng nhìn thấy Bạch Chân đôi mắt lập tức sáng bừng lên, nhanh chóng bỏ tay Chiết Nhan ra chạy về phía Bạch Chân hơn nữa còn nhào vào ngực hắn.
“Là tiểu nha đầu Nhan Xu hả!” Bạch Chân cười xoa đầu tiểu phượng hoàng.
Một bên Cẩm Thư mang một con cá to ném vào thùng nước phía sau.
“Tiểu Xu, không được vô lễ, phải gọi thúc thúc.” Chiết Nhan nói.
“Con không! Con muốn gọi ca ca!” Nhan Xu nói xong làm mặt quỷ với Chiết Nhan.
“A ha ha ~ Chiết Nhan, ngươi vẫn nên thừa nhận mình gì rồi đi thôi.”
“Hừ ~” Chiết Nhan đang muốn phất tay áo rời đi, thấy Chiết Nhan tức giận bỏ đi Cẩm Thư nhanh chóng đuổi theo hắn, trong lòng Chiết Nhan vui vẻ cười to: không sao, nữ nhi không cần thì ta vẫn có nương tử.
“Chiết Nhan, ngài tức giận cái gì sao? Cười một cái được không?” Thấy hắn không để ý tới nàng, Cẩm Thư lại tiếp tục dỗ: “Chiết Nhan ~ phu quân? Phu quân ~ tướng công? Tướng công!” Không khuyên được đành phải động thủ, Cẩm Thư duỗi tay ôm lấy hắn nói: “Hôm nay ta mới bắt được một con cá tối nay chúng ta ăn cá được không?”
Chiết Nhan thở dài một hơi: Nương tử à tướng công của nàng không hề để bụng đến mấy con cá kia đâu? Nương tử ngốc sau này không nên lại gần nam tử khác như vậy vi phu sẽ ghen đó.
“Về sau câu cá tìm ta, không cần tìm Chân Chân……”
“Hả! Đương nhiên là được nha!”
“Khụ khụ ~”
Lúc hai phu thê đang ngọt ngào như vậy là ai không có nhãn lực vào phá đám vậy?
Hai người nhìn qua thì thấy là hai cha con Dạ Hoa.
“Chiết Nhan thượng thần, A Ly muốn ăn quả đào, cho nên ta dẫn hắn tới……” Dạ Hoa có hơi xấu hổ.
“Hả! Vậy thì ăn đi!” Cẩm Thư không để ý quay đầu gọi: “Nhan tiểu Xu, đưa Thái Tử điện hạ ( là A Ly, Dạ Hoa đã kế nhiệm Thiên Quân. ) đi hái đào.”
“Con không đi!” Từ chỗ xa truyền đến tiếng từ chối của tiểu phượng hoàng.
“Nhan - tiểu - Xu!”
“Tới đây!” Mẫu thân thật đáng sợ……
Không có cách nào ai bảo mẫu thân người đặt ra quy củ?
Một, thai phụ không cho ăn
Nhị, muốn ăn thì ăn ở rừng đào không được mang đi.
Cái này còn không phải vì cha nàng sao?
Lại nói năm đó tộc trưởng phu nhân tộc tố cẩm mang thai sau đó ông ngoại nàng đến cửa cầu đào vì thế cha hái một ít đưa cho ông, kết quả ngày thứ hai truyền đến một tin tộc trưởng phu nhân sinh một nữ nhi.
Mẫu thân lại ở bên cha, mẫu thân sợ lại có người như mẫu thân nữ nên mới có cái quy củ này……
Nhìn bộ dạng thái tử điện hạ ăn đào tiểu phượng hoàng gãi gãi mũi: Hừ ~ cái tên tiểu tử thối quấy rầy thời gian nàng và Bạch Chân ca ca ở chung……
Ăn ngon thật! A Ly hưởng thụ, chủ yếu vì Cẩm Thư lập quy củ nếu không chỉ cần nó muốn ăn tứ thúc sẽ mang đến Khánh Vân điện cho hắn, nhưng bây giờ…… Nó nhìn tiểu phượng hoàng bên cạnh, nó nghĩ nếu cưới được nàng nó sẽ được ăn đào thỏa thích……
“Nhan Xu, sau này gả cho ta được không?”
!!!? Cái gì, dám đánh chủ ý lên nữ nhi của nàng? Cẩm Thư kinh ngạc đang muốn hiện thân thì bị Chiết Nhan giữ chặt.
“Nếu hai đứa nhỏ thích nhau nàng muốn đi cản sao?” Dạ Hoa hỏi
Cẩm Thư quay đầu lại trừng mắt nhìn Dạ Hoa, ai ngờ nữ nhi ngoan của nàng lại nói: “Không cần, khi lớn lên ta muốn gả cho Thanh Khâu…… à không, đệ nhất mỹ nam độc thân của tứ hải bát hoang —— Bạch Chân ca ca!”
“Tứ cữu cữu?” A Ly kinh ngạc nói.
“Cháu ngoại ngoan, gọi tứ cữu mẫu ~”
Cẩm Thư che miệng, thiếu chút cười ra tiếng, nhưng Chiết Nhan và Dạ Hoa lại không vui.
“Nhưng tứ cữu lớn tuổi hơn ngươi nhiều……” A Ly nói.
“Nhưng mà ta thích hắn, cha ta cũng lớn tuổi hơn mẫu thân nha! ~ hừ ~” tiểu phượng hoàng làm mặt quỷ với A Ly rồi nhảy xuống đất chạy đi.
“Ai ~ nữ nhi của ta rất giống ta nha, thích tìm người lớn hơn mình nhiều tuổi.”
Điểm này Chiết Nhan rất vừa lòng, hắn cũng không muốn nữ nhi đến cái nhà gian từng giam cầm mẫu thân của nó……
Khi tiểu phượng hoàng trưởng thành, nàng chờ mãi chờ mãi mà không thấy Bạch Chân đến cầu hôn vì vậy nàng tức giận……
“Chiết Nhan, A Thư, sao gần đây tiểu nha đầu không đến tìm ta vậy?” Tiểu phượng hoàng lâu không đến tìm hắn làm cho hắn có hơi không được tự nhiên, nếu tiểu phượng hoàng không tới tìm hắn thì hắn đến đây trước vậy.
“Trước đó vài ngày Dạ Hoa đên đây cầu hôn nói là thay tiểu cháu ngoại thiên quân tương lai kia của ngài cầu hôn, ta nói hai người bọn họ không hề có cái loại cảm tình này. Dạ Hoa nói hai người kết hôn xong có thể từ từ bồi dưỡng cảm tình, hai chúng ta nói cho chúng đến nhân gian tiếp xúc với nhau trước.” Chiết Nhan chậm rãi nói.
“Cái gì? A Thư đồng ý?” Hắn nhớ A Thư vẫn luôn không đồng ý hôn sự này vì nàng không thích Dạ Hoa, nhưng sao đột nhiên nàng lại đổi ý đồng ý kết thân gia?
“Đồng ý chứ! Nàng nói hài tử lớn rồi phải tự quyết định chuyện của mình!” Chiết Nhan mới vừa nói xong, Bạch Chân liền xoay người rời đi giống như đã tin……
Thế gian, một đời này tiểu phượng hoàng đầu thai thành một tiểu công chúa được sủng ái, làm sao Chiết Nhan lại để nữ nhi của mình chịu khổ chứ?
Vì thế Bạch Chân liền sử dụng con đường cũ kỹ của Bạch Thiển kéo đào hoa phải kéo từ lúc người đó còn nhỏ……
Vào ban đêm Bạch Chân đi vào cung điện của tiểu phượng hoàng, không ngờ tiểu phượng hoàng vô cùng mẫn cảm nhanh chóng tỉnh lại.
“Oa! Ca ca, người thật đẹp!” Nhìn thấy Bạch Chân, tiểu phượng hoàng không keo kiệt khen.
Bạch Chân cười, rất hiển nhiên là hắn vừa lòng với lời khen ngợi của tiểu phượng hoàng: “Vậy chờ ngươi trưởng thành gả cho ca ca được không?”
“A? Được nha được nha!” Tiểu phượng hoàng vui vẻ nói.
“Chúng ta trao đổi đồ vật làm tín vật được không?”
“Được! Tốt lắm!”
Chiết Nhan và Cẩm Thư ẩn thân ở ngoài điện trông thấy hết những việc phát sinh ở bên trong.
“A Thư, nàng xác định Bạch Chân thích nữ nhi của chúng ta sao?”
“Đều đã như vậy, chàng còn không nhìn ra sao?”
“Cũng đúng!”
Bỗng nhiên, Cẩm Thư thở dài nói: “Tiểu Xu thật giống ta năm đó nhưng con bé may mắn hơn ta rất nhiều.” Yêu một người yêu mình.
“Nàng nói cái gì?” Chiết Nhan hơi tức giận, một lời nói vu vơ của nàng lại làm hắn ghen thành như vậy? “Nữ nhi của chúng ta sắp phải gả chồng, mười dặm rừng đào có quá quạnh quẽ hay không?”
“Cái gì?”
“Ta thấy mười dặm rừng đào có thêm mấy con phượng hoàng nữa mới tốt……” Chiết Nhan vào tai Cẩm Thư, còn không chờ nàng phản ứng lại đã bị kéo đi.
Cẩm Thư khóc không ra nước mắt mà nhìn về phía tiểu phượng hoàng: nàng lại nói sai cái gì rồi?
Tác giả có lời muốn nói: Muốn kết thúc, chương sau ngược Bạch Thiển Dạ Hoa, không mừng thận nhập
Danh Sách Chương: