Một năm này xảy ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là Sở Ngang và Phương Cẩn đã ly hôn.
Kết hôn khi nào ấy hả?
Chắc khoảng nửa năm sau khi tôi và Lưu Gia Dịch kết hôn thì phải.
Thấy không, trên đời này trước giờ đều chẳng có ai là không thể sống thiếu ai cả.
Nhưng tôi nhất định sẽ là một cây gai nhọn đâm vào nhà bọn họ.
Vì sao ư?
Bởi vì lúc đó tôi buông tay quá mức dứt khoát.
Vào lúc Sở Ngang nghĩ rằng tất cả mọi chuyện còn chưa kết thúc thì tôi đã dẫn đầu rời sân, xoay người không chút do dự, vứt bỏ bọn họ như giày rách.
Nếu gặp phải rác rưởi thì đầu tiên bạn phải yêu chính bản thân mình trước, rồi sau đó mới có dũng khí để bắt đầu lại.
Khác phái hút nhau rất dễ dàng, nhưng hôn nhân thì không hề dễ như thế.
Bạn phải dung hòa tính cách, tiếp xúc gia đình hai bên, thích nghi với các công việc vụn vặt.
Cảm xúc vui sướng ngắn ngủi trôi qua, Phương Cẩn cũng bắt đầu lo được lo mất. Xưa nay cô ta kiêu căng mạnh mẽ quen rồi, cứ mãi nghi ngờ trong lòng Sở Ngang còn có tôi, thậm chí không muốn nghe bất cứ ai nhắc đến tên tôi.
Nhưng năm mới về quê chúc tết, cụ bà hơn tám mươi tuổi của Sở Ngang vừa gặp đã nói: "Khả Khả đâu? Cháu dâu của bà già này sao lại không đến?"
Cô ta không làm được giống như tôi, không thể đối đãi với ba mẹ anh ta như một cô con gái ruột thực sự.
Ba của Sở Ngang bị nhiễm trùng đường tiểu, bị bệnh lâu quá rồi nên tính cách càng ngày càng giống đứa trẻ con.
Ông ấy phải đeo túi đựng nước tiểu mọi lúc mọi nơi và cần có người bên cạnh chăm sóc cẩn thận.
Sau này có tái phát phải nhập viện một lần.
Chắc chắn Phương Cẩn sẽ không đi bệnh viện chăm sóc, cô ta sẽ chỉ bỏ tiền ra mời điều dưỡng viên tới chăm nom thôi.
Lúc chú Sở mơ màng cứ luôn gọi cô ta là Khả khả.
Cô Tiền còn từng lén lút phàn nàn với Sở Ngang: "Nhà mình cũng đâu có thiếu tiền, có phải không mời nổi điều dưỡng đâu. Nhưng điều dưỡng viên nào có thể chăm sóc chu đáo như người nhà, nó chả muốn cố gắng tí nào, ngay cả một nửa của Đồ Khả cũng không sánh nổi."
"Thế à? Nếu Đồ Khả tốt như vậy thì sao lúc đó đã bàn xong ngày tới nhà cô ấy rồi, đến giờ đi mẹ lại không nhắc con một câu? Tự ý quyết định cho cô ấy leo cây xong bây giờ còn tới phàn nàn cái gì?"
Nét mặt của Sở ngang vô cùng lạnh lùng, giọng nói cũng cực kỳ hờ hững.
Cô Tiền sững sờ một lúc, vừa lấy lại tinh thần liền lập tức chỉ trích anh ta: "Bây giờ mày lại trách mẹ? Từ đầu là ai đưa Phương Cẩn về nhà ăn tết? Nếu mày đối xử toàn tâm toàn ý với Đồ Khả thì sao có thể gây ra một đống chuyện vớ vẩn như bây giờ được?!"
Gia đình có người ốm bệnh, khi phải chăm sóc đến mức sức cùng lực kiệt rồi thì chung quy sẽ có ngày bắt đầu trách móc lẫn nhau.
Sau này Phương Cẩn rút vốn ở công ty của cả hai rồi ra nước ngoài sinh sống.
Sở Ngang từng tới tìm tôi một lần, ba anh ta đang nằm viện, tình hình có vẻ không ổn lắm. Ông ấy cứ hỏi mãi, sao Khả khả không đến vậy con?
Mắt anh ta đỏ bừng cầu xin tôi đi bệnh viện thăm ông ấy một lần.
Tôi từ chối.
Thật sự là tôi không thể phân thân thành hai được, năm đó căn bệnh u nang tuyến giáp của bố tôi cũng tái phát.
Cũng may lần này có tôi ở đây.
Lưu Gia Dịch cũng vậy.
Anh nói tôi đang mang thai nên không thể cứ chạy qua chạy lại ở bệnh viện mãi được. Thế là mỗi ngày tôi tới tiệm cơm ngồi một chút, thu tiền rồi ghi chép vào sổ sách đầy đủ.
Lúc ba phải nằm viện thì từ đầu đến cuối đều là Lưu Gia Dịch ở bệnh viện chăm sóc cho ba tôi.
Ba nói đúng, con người chỉ sống một đời, nếu mãi lẻ loi một mình thì rất đáng thương.
Chúng ta cần sưởi ấm lẫn nhau, dựa vào lẫn nhau.
Ngày trước tự tin của tôi là ba, sau này tự tin của tôi là Lưu Gia Dịch.
Có gần hai năm thời gian đều do một mình tôi lo liệu xử lý chuyện trong nhà kính.
Mãi đến sau này thực sự lo liệu không hết việc, Lưu Gia Dịch bàn bạc với tôi, chuyển mười mẫu nhà kính trồng rau đó cho nhà chú hai chăm sóc.
Cuộc sống cứ vội vã mà qua, sau này chúng tôi lại mở thêm một tiệm ăn nữa, việc làm ăn vẫn vô cùng tốt.
Khối u tái phát của ba đã được cắt bỏ và bắt đầu lại quá trình trị liệu bằng hóa chất.
Tôi đón ba tới nhà ở chung để tiện chăm sóc, khi nào cũng nhìn chằm chằm không cho ống ấy hút thuốc hay ăn đồ cay nóng.
Ba cũng không rảnh rỗi, không trồng rau nữa thì lại bắt đầu trông con trai cho tôi.
Cách một thế hệ dễ thân thiết hơn là sự thật, thằng nhỏ bị ba chiều chuộng tới không sợ trời không sợ đất, khiến tôi tức giận đến nỗi cho nó úp mặt lên giường ăn roi vào mông.
Năm đó ba của Sở Ngang qua đời.
Tôi vẫn còn nhớ rõ lời dặn năm ấy bác sĩ nói, nếu chăm sóc chu đáo thì ông ấy sống thêm hai mươi năm nữa cũng được.
Tôi không biết vấn đề nằm ở đâu.
Nhưng tôi ngẩn ngơ một lúc vẫn gọi điện thoại cho ba rồi nhờ ba mua một vòng hoa gửi tới viếng.
Tôi còn nhớ lúc học đại học ba của anh ta thường tới trường học thăm tôi.
Ông ấy hỏi tôi có đủ tiền xài không, dẫn tôi đi siêu thị mua rất nhiều thứ.
Công việc trong kỳ thực tập của tôi cũng là do ống ấy tìm giúp.
Ông ấy đã từng chân thành quan tâm tôi.
Chỉ là cuối cùng ông ấy càng yêu còn trai của mình hơn thôi.
Nhưng những chuyện đó đã không còn liên quan đến tôi nữa.
Ba tôi cũng coi như may mắn, tuy nói cả hai lần đều là ác tính nhưng tỷ lệ sống sót sau mười năm đối với tuyến giáp giai đoạn một là 99%.
Tôi vô cùng quý trọng thời gian có thể ở bên cạnh ba.
Lúc rảnh rỗi một nhà bốn người chúng tôi sẽ đi tới bờ biển chơi đùa.
Bé con cưỡi trên cổ Lưu Gia Dịch, hai người diễu võ giương oai đi ở đằng trước.
Tôi kéo tay ba chậm rãi đi ở đằng sau, nghe ba hoài niệm kể với tôi chuyện lúc còn trẻ ông ấy quen biết rồi hiểu nhau với mẹ như thế nào.
Sau khi mẹ tôi mất có rất nhiều người khuyên ba tìm người tái giá.
Nhưng ba không chịu.
Ông ấy trọng tình trọng nghĩa, ba nói năm đó lúc mẹ tôi lấy ba thì ông ấy không có ba cũng không có mẹ, nghèo không có một xu dính túi.
Ba còn nói luôn sẽ có một ngày ba phải đi tìm mẹ.
"Bé à, con phải nghe ba nói, sau này cho dù ba có không còn ở đây nữa thì con cũng không cần phải sợ, cũng đừng khóc. Con người ấy mà, luôn có một đoạn đường phải biết học được cách tự mình bước đi."
Ba lải nhải dặn dò rất nhiều. Tôi gật đầu, cũng nghe rất nhiều.
Vậy cứ nghe ba nói đi.
Con gái lớn rồi, nên nghe lời ba nói.
Chuyện cũ đã qua, nếu bạn cũng gặp được một Lưu Gia Dịch, vậy xin hãy ôm chặt anh ấy.
Nếu không có, vậy xin hãy ôm chặt chính mình.