• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó An Minh một mình bay đến Vong Xuyên, cô đi một mình bởi vì bản thân cô yên tâm khi biết xung quanh đây vẫn luôn có thiên binh canh gác. Quận chúa đứng bên bờ Thiên giới, đón lấy thuyền của một ông lão để đưa cô sang bờ bên Ma giới.

"Cô nương muốn sang bên kia nhưng lại không mang theo gì bên người, không biết cô đến là vì chuyện gì?" Ông lão vừa chèo thuyền vừa bắt chuyện với quận chúa.

Thấy ông lão có vẻ tò mò chuyện của mình, quận chúa cũng tiện hỏi thăm: "Ông làm nghề đưa thuyền sang sông này đã lâu chưa?"

"Tôi đã từng đưa Tiên đế và Chiến thần sang đây, chắc lúc đó cô nương còn nhỏ tuổi lắm." Lão cười.

An Minh tự cho rằng hôm nay cô sang bên đó để gặp bằng hữu nên không cần phải mang theo gì hết, cô cũng đã lựa một bộ trang phục rất nhã nhặn và giản dị. Quận chúa còn hỏi xem ông lão có thấy giống vậy hay không. Hai chữ bằng hữu thốt ra từ miệng của quận chúa nghe thật ngượng làm sao.

"Cô nương rất xinh đẹp, tuy không có gì trên tay nhưng lại là người nắm giữ tất cả." Vừa dứt câu ông lão vuốt râu và cười to một cái, thuyền cũng đã cập bến, An Minh tiến vào lãnh địa của Ma giới. An Minh có vẻ khá thích thú với người lái đò này, tuy chỉ là một ông lão râu tóc bạt phơ nhưng dường như ông ấy nhìn thấu được rất nhiều chuyện. An Minh đi dạo xung quanh xem tình hình sơ bộ như thế nào, một tên yêu ma trong số đó đã nhận ra cô: "Không biết ngọn gió nào đã đưa quận chúa đến đây vậy?"

"Ngươi biết ta?" An Minh khá bất ngờ.

Lần trước ở yến tiệc được xem quận chúa múa quả thật rất đẹp, hắn tự giới thiệu mình là người hầu ở trong Ma cung. Với những thông tin trên, quận chúa nhận ra ngay hắn chính là một trong số những tên yêu ma hôm đó.

An Minh nhíu mày lại, thì ra là bọn chúng, những tên đã gây náo động ở yến tiệc: "Đã là người của Ma giới, sao không đường đường chính chính tham dự mà phải giả dạng làm thích khách, các ngươi muốn gì chứ?" Cô cười, nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Thần sẽ đưa người đi gặp Hoàn đại nhân, mời." Hắn hiểu ý ngay.

Lần đầu An Minh được đến Ma cung. Trong trận đại chiến cùng với Chiến thần, chẳng qua cũng chỉ chiến đấu trên dòng sông Vong Xuyên hoặc bờ của hai bên chứ xâm nhập vô trong thì chưa, bởi vì quá tức giận cho nên lần đó quận chúa đã san bằng tất cả. Cũng đã lâu rồi mới tới đây, lúc trước vẫn còn là một vùng đất hoang mà bây giờ đã đầy ắp người, họ sinh sống, hoạt động chẳng khác nào như ở hạ giới, vẫn giao thương, buôn bán trong nội bộ như một nếp sống sinh hoạt.



Rất khác ở trên Thiên giới, trên đó ăn sung mặc sướng, sống đúng chất những thần tiên, người trồng hoa, người uống trà, đánh cờ và đi giúp đỡ bá tánh khó khăn. Thiên giới được mệnh danh là nơi ở của các vị thần, là những người sẽ bảo vệ, che chở cho thần dân, là nơi luôn được hạ giới tôn thờ.

Còn Ma giới thì không thể nào được như vậy, ngay cả việc đi ra ngoài cũng khiến người đối diện e sợ nên họ chỉ có thể quay quẩn ở trong nội bộ.

"Bái kiến quận chúa." An Minh đi vào bên trong chánh điện thì gặp được Vu Hoàn ra nghênh đón.

"Hoàn đại nhân, chắc ngài vui lắm khi đả thương được ta có đúng không? Đáng lý ra ngài phải đến thăm ta chứ sao lại để ta đích thân đến đây để gặp ngài?" Quận chúa cố ý trách hắn.

Nếu Vu Hoàn đến thăm quận chúa thì bọn họ sẽ không được nói chuyện một cách thoải mái như vậy, hắn không muốn nói chuyện với quận chúa qua những thanh chắn ở trong Thiên ngục, bản thân hắn rất hiểu điều đó.

An Minh cười, ngồi xuống bàn, hớp một ngụm trà, không biết đang khen hay đang chê: "Trà ở đây cũng lạ thật."

"Trà ở Ma giới chắc không ngon bằng ở trên Thiên giới rồi, nhưng đây là loại trà ngon nhất ở đây, thần đã cho người chuẩn bị đặc biệt cho quận chúa đó." Cũng biết hiếu khách dữ à.

"Ở yến tiệc hôm đó ngươi rất hung hãn, sao bây giờ lại ôn hòa thế kia, có phải đã bị Ma tôn răn đe rồi có đúng không?" Quận chúa nói trúng tim đen của hắn.

"Quận chúa biết Ma tôn?" Vu Hoàn khá bất ngờ khi nghe An Minh nhắc đến người hắn tôn sùng.

"Làm sao ta biết bằng ngươi được, Hoàn đại nhân là tay sai thân cận nhất của Ma tôn mà, ta nghe nói Ma tôn đang bế quan tu luyện ở trong Thiền Cảnh, khi nào thì hắn sẽ xong?" An Minh vẫn ung dung ngồi đó thưởng thức hết ly trà.

Chuyện của Ma tôn, Vu Hoàn thật sự không rõ, nếu quận chúa muốn gặp hắn thì chỉ có đợi hắn thiền xong mà thôi, Hoàn đại nhân rất khôn khéo trước những câu hỏi lắc léo của quận chúa.

An Minh tiếp tục cười, quận chúa biết Vu Hoàn bởi vì những tên yêu ma kia gọi hắn là Hoàn đại nhân, hắn chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tham lam, muốn luyện ma khí vì nghĩ rằng nó có sức mạnh vô biên còn Ma tôn thì lại khác, cho dù hắn không ra mặt thì quận chúa cũng có thể đoán ra rằng hắn là người nắm giữ chức vị như thế nào, không biết chừng lại là người quen của nàng, Vu Hoàn là tay sai thân cận nhất của hắn, Hoàn đại nhân thậm chí là có thể bán mạng vì hắn vậy thì quận chúa đánh cược với Hoàn đại nhân thử xem. Ánh mắt đầy khiêu khích của quận chúa thể hiện cô đang có trò hay muốn Vu Hoàn chơi cùng mình.

"Quận chúa muốn cược gì?" Vu Hoàn bắt đầu tò mò.

"Nếu ta bắt ngươi về Thiên giới thì liệu Ma tôn có xuất hiện để cứu ngươi hay không? Hay ngươi mãi mãi chỉ là một kẻ thế mạng cho hắn." Quận chúa nói vậy là đang muốn chia rẻ nội bộ hay sao đây.

"Thần chẳng qua chỉ là một tiểu ma, không đáng để Ma tôn đối đầu với đối thủ lớn nhất sớm như vậy." Vu Hoàn không hổ danh là một kẻ thông minh.

"Chắc ngươi cảm thấy vui lắm khi lúc ở yến tiệc ra tay đả thương được ta bởi vì ta không sử dụng Huyền Khương, nếu bây giờ ta triệu hồi Huyền Khương trở lại và san bằng nơi này thêm một lần nữa thì ngươi nghĩ hắn có xuất hiện không?" Mục đích của quận chúa khi đến đây là để dò la tin tức của Ma tôn nhưng dường như tên này rất cứng miệng nên cô mới định sử dụng biện pháp mạnh.



Vu Hoàn thừa biết quận chúa có Huyền Khương như hổ mọc thêm cánh, nhưng mà cho dù nàng có san bằng nơi này bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nó vẫn sẽ được hình thành trở lại thôi. Vẻ mặt đắc ý của Vu Hoàn khiến cho An Minh không ưa hắn một chút nào.

"Thật ra hôm nay ta đến đây là có mục đích, ta muốn gặp Ma tôn để thương lượng, nếu không gặp được hắn thì đành chịu thôi." Quận chúa đứng dậy phủi tà áo của mình.

Sau đó cô tiến ra tới cửa thì quay người lại nhìn Vu Hoàn.

"Quận chúa còn gì căn dặn sao?"

An Minh mỉm cười, lấy ngọc bội trên thắt lưng ra để vào tay của Vu Hoàn: "Ta để lại tín vật của ta cho ngươi, nếu ngươi muốn đến Thiên giới một cách đường đường chính chính để gặp ta thì cứ đưa nó cho lính canh gác."

Nói xong quận chúa biến đi mất.

Quả thật đúng như những gì cô nghĩ, Vu Hoàn sẽ không dám động thủ với cô, chính bản thân cô cũng không muốn động tay động chân một mình như thế này.

Lúc quay trở về An Hoa điện, cung nữ Tiên Nhi là tỷ muội bầu bạn bên cạnh của An Minh vừa rót trà vừa thắc mắc. Vừa nãy khi thay y phục cho quận chúa xong Tiên Nhi không hề thấy ngọc bội của quận chúa nhưng cô ấy nhớ rõ ràng là trước khi đi quận chúa có mang theo ngọc bội trên thắt lưng, không lẽ quận chúa đã đánh rơi nó ở đâu đó rồi sao?

Quận chúa nói: "Ta đã tặng nó cho một người khác rồi, muội có còn nhớ hình dáng nó ra sao không?"

"Tiểu nữ nhớ chứ, đó là ngọc bội được làm bằng hồng ngọc tỷ duy nhất trong số những ngọc bội của người mà, nó còn được chính tay quận chúa chế tác nữa." Tiên Nhi là người chăm sóc cho An Minh từng chút một nên cô ấy để ý và ghi nhớ rất kỹ.

Đúng vậy, mỗi khi đến sinh nhật, Thiên hậu luôn tặng cho quận chúa hồng ngọc tỷ, khắp Thiên cung này cũng chỉ có mỗi bà ấy và quận chúa là được phép sử dụng hồng ngọc tỷ mà thôi.

Nghe vậy Tiên Nhi nghĩ, chắc người được quận chúa tặng cho ngọc bội đó phải là một vị bằng hữu thân thiết với quận chúa lắm, cô ấy đoán là Lăng Phong sao?

"Ta đã tặng nó cho Hoàn đại nhân." Quận chúa vẫn còn suy nghĩ rất nhiều về chuyến đến thăm Ma cung.

"Người vừa mới ở Ma giới về à? Vết thương của người còn chưa khỏi hẳn mà." Tiên Nhi hốt hoảng.

Quận chúa không muốn để mọi người biết nên đã căn dặn Tiên Nhi đừng nói chuyện này cho ai biết hết để tránh bọn họ lo lắng cho cô, dù gì quận chúa cũng chỉ đến đó xem tình hình ra sao thôi, cô để lại ngọc bội bởi vì cô tin chắc chắn hắn sẽ đến tìm mình.



Ngày hôm sau, đang đọc sách ở trong phòng thì An Minh phát hiện có tiếng đổ vỡ cùng với đó là tiếng la rất thanh của các cung nữ, cô liền vội ra xem có chuyện gì thì thấy tất cả đang quỳ trước sân.

"Có chuyện gì vậy?" Quận chúa bất giác hỏi.

"Khởi bẩm quận chúa, nô tì lỡ làm rơi bông tai của người, nô tì không biết nó được làm bằng hồng ngọc tỷ, một thứ quý giá như vậy xin quận chúa trách tội." Cô cung nữ này toàn thân run lên cầm cập vì sợ hãi, lời nói thốt ra cũng chữ đực chữ cái không nghe được liền mạch.

An Minh hỏi: "Vậy muội có đụng vào mãnh vỡ của nó không?"

"Nô tì đã nhặt nó lên cẩn thận hết rồi ạ." Tuy đã thấy quận chúa không thay đổi thái độ nhưng bởi vì quá sợ hãi nên cả người cô ấy vẫn chưa hết run được.

"Hèn gì nhìn tay của muội kìa, vết thương ửng đỏ lên hết rồi." Quận chúa thở phào.

An Minh kéo tay áo của cô cung nữ đó lên thì quả thật có vết thương ở trên lòng bàn tay, bọn họ đều ngạc nhiên sau đó quận chúa tiếp lời: "Hồng ngọc tỷ tuy đẹp và quý nhưng bên trong nó có độc, nó sẽ phản ứng với nước khiến cho vét loét lang rộng hơn, vì vậy mà rất ít người sử dụng nó làm vật đi theo bên người, bởi vậy khi các muội dọn dẹp nhớ phải cẩn thận, muội mau đến Y Cung lấy thuốc giải đi, tiện thể mang về cho ta vài lọ dưỡng thương trị sẹo."

"Quận chúa không trách phạt nô tỳ sao?" Chuyện này cứ như một phép màu vậy, nếu là người khác có khi vì sự tức giận mà lôi cô ấy ra hành huyết rồi.

"Nếu muội còn không đi chất độc mà ngắm vào trong máu sẽ rất khó chữa trị đó." Lời nói của quận chúa rất ân cần và nhẹ nhàng.

"Đa tạ quận chúa." Cung nữ ấy vui mừng khôn xiết, cười tươi cứ như được mùa vậy.

Đối với người khác hồng ngọc tỷ rất quý giá, ai cũng say mê trước vẻ đẹp của nó nhưng không phải ai cũng biết trong hồng ngọc tỷ có độc. Tuy độc tính không mạnh nhưng sẽ để lại một vết ứng đỏ đặc trưng, Thiên hậu là người hay sử dụng trang sức làm bằng hồng ngọc tỷ nhưng bà cũng không biết chuyện này, cũng bởi vậy mà quận chúa chẳng cần phải giữ nó làm gì, ai xui thì tự rước họa vào thân thôi. Còn về chuyện tại sao quận chúa biết hồng ngọc tỷ có độc nhưng vẫn để Thiên hậu sử dụng là do những người trong Thiên cung đều đã được uống Bách dược, đó là một loại thảo dược trị được tất cả các loại độc trên đời này do chính Trưởng lão của Y Cung bào chế ra, nhưng không may ông ấy đã qua đời, bí thuật về Bách dược này cũng chỉ có thể truyền lại cho Chấn Vương điện hạ, hiện đang là người đứng đầu của Y Cung, cũng là sư huynh của quận chúa khi còn ở Thiên An Môn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK