• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Mục Nguyệt

*** 

“Nước ép cà chua của anh đây, mau uống đi. Anh định chỉ uống thứ nước nhạt nhẽo này để sống qua ngày sao? Nhìn cơ thể anh mà xem, làn da đàn ông gì mà trắng nhợt nhạt như quỷ hấp huyết thế kia, chậc!”.

Thật không hiểu người đàn ông này có dạ dày làm từ nguyên liệu gì nữa. Anh ta chỉ uống nước ép cà chua đã hơn năm ngày mà không cần ăn cơm, thậm chí khi nhìn thấy Bạch Ngưng ăn cơm anh ta còn bày ra bộ dạng ghê tởm nói cơm của cô có mùi khó ngửi khiến anh ta buồn nôn. Thật không biết một người chỉ uống nước ép sao cũng có thể sống cho tới ngày hôm nay, đã vậy còn sống rất ngăn nắp và sang chảnh.

Bạch Ngưng thực sự phải dùng từ sang chảnh để biểu thị cung cách sống của anh ta.

Buổi sáng: Rời “quan tài” vào lúc 7h00, uống một ly nước ép và tập thể dục trong phòng nghiên cứu suốt hai tiếng(thực chất là phê duyệt công văn cấp cao của các thân vương và công tước trong nội thị hoàng thất gửi đến và thị sát tình hình chiến sự ở tiền tuyến thông qua màn hình điện quang)

Mãi cho tới khi Bạch Ngưng rời giường anh ta mới đứng trước giường cô và trưng ra bộ mặt tươi cười như hoa như ngọc nhẹ nhàng nói:

“Chào buổi sáng quý cô lười biếng, em đã ngủ tới 9h00 sáng rồi, mau dậy ăn sáng thôi!”

Bạch Nhưng lồm cồm bò dậy từ giường của mình, lê cái thân già đi làm vệ sinh cá nhân và ra ăn sáng

Bữa sáng phong phú với sữa và bánh mì mới ra lò thơm ngào ngạt khiến cho không ai có thể bắt bẻ. Buổi sớm tinh mơ, đồ ăn ngon miệng, trai đẹp phục vụ! Cuộc sống thật không còn gì đáng chê trách ngoại trừ việc anh ta không ngừng lải nhải về việc cô cần mua cho anh ta bộ đồ ngủ hoàng thất bao gồm quần áo ngủ tơ tằm cao cấp, chăn nệm mát xa tự động và cả thiết bị điều chỉnh độ ấm trong quan tài nữa. Tất cả đều là những thứ đồ có giá trên trời mà không phải ai cũng có thể mua nổi! Vậy cho nên cô trực tiếp bơ anh ta luôn!

“Tuy tôi thật ghét những món mà em vẫn hay ăn nhưng tôi là người có năng lực thích ứng rất siêu việt nên miễn cưỡng chấp nhận cung cách ăn uống của em! Từ nay một ngày ba bữa của em sẽ do tôi phụ trách!”

Quá tuyệt!, đang lo không biết làm sao để giải quyết tình trạng “siêu gà” trong việc nấu nướng thì tự nhiên có người chịu xông trận nấu ăn cho mình. Coi như nhặt được anh ta cũng không uổng phí.

Buổi trưa:

Rầm...rầm...

Lại nữa, tiếp tục có thêm một thiết bị trong phòng thí nghiệm của Kris anh dũng hi sinh dưới sức công phá của tên phá hoại mang danh “kẻ ở nhờ”.

Buổi tối:

“Markle, rốt cuộc đây là lần thứ bao nhiêu rồi hả? Mau cút ra ngoài cho tôi!”

Đây đã là lần thứ tám trong suốt mấy ngày qua anh ta rình mò cô tắm rồi. Thật đúng là tên khốn khiếp mặt người dạ thú mà!

“Tôi không hề gây phiền toái cho em, tôi chỉ nhìn thôi, em kêu la cái gì chứ, cũng đâu mất miếng thịt nào của em đâu!”

Không mất miếng thịt nào nhưng bị anh nhìn sạch như vậy có là miếng thịt cũng phải ngượng ngùng tới mức mọc lông đấy huống chi tôi lại là một cô gái loài người bình thường xinh đẹp nữa.

“Cút...nếu không muốn bị bà đây đập cho to đầu!”

“Thật thô lỗ và thiếu quy tắc!”

“...”

“Thật ra thì tôi muốn nói với em là...dáng người của em...chẳng có gì đáng để xem! Em không cần quá ảo tưởng đâu!”

“...”

Khốn khiếp thật! Bị nhìn sạch rồi mà còn bị chê là dáng người không có gì đáng xem, thử hỏi có cô gái nào trên đời chịu đựng được việc này không chứ!

Kết thúc một ngày!

Thực chất Bạch Ngưng đã quen dần với việc sống chung với Markle. Người đàn ông này tuy tùy thời hay phá phách, lại hay chê cô sống thiếu quy tắc, cũng hay rình mò cô tắm,...nhưng anh ta thực sự rất quan tâm cô. Nhiều đêm cô tỉnh dậy sau khi bị những cơn ác mộng về những ngày hóa zombie hành hạ thì anh ta đã đứng yên vị ở đầu giường nhìn cô với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Em không sao chứ, lại gặp ác mộng sao?”

“Tôi chỉ thấy hơi sợ.  Markle, nếu anh gặp một người đã từng giết thật nhiều đồng loại của mình anh có cảm thấy ghê sợ người đó không?”

“Sẽ không ghê sợ! Tôi sẽ không ghê sợ kẻ như vậy nếu như người đó thực sự không còn lựa chọn nào khác. Không ai muốn trở thành kẻ phản bội chủng tộc, nhưng Bạch Ngưng, nhiều khi hoàn cảnh sẽ không cho phép em quyền mềm yếu, em chỉ có thể vững tin và tiến về phía trước, đè bẹp mọi định kiến cá nhân, em phải mạnh mẽ. Chỉ khi em mạnh mẽ em mới đủ sức để tồn tại trong thế giới ác liệt này. Em hiểu không?”

Tiếng nói trầm thấp hoa lệ của Markle vang lên trong đêm đen, ánh đèn ngủ hắt vào góc nghiêng trên gương mặt tuyệt mỹ của anh để lại nhiều vấn vương trong lòng Bạch Ngưng. Cô nhận ra trong lời nói của anh có mười phần khích lệ và tin tưởng. Cô không hiểu vì sao anh lại tin tưởng vào cô, một người anh mới chỉ quen biết hơn mười ngày. Nhưng ánh mắt trầm tĩnh như thấu hiểu tất cả ấy của anh lại khiến trái tim cô bình ổn thực sự!

Ngoài kia có bao nhân loại mỗi ngày bị zombie và vampire giết chết, nhưng đó lại là quy luật sinh tồn. Thế giới bây giờ không còn là do loài người thống trị mà do cả ba chủng tộc cùng nắm giữ, sẽ không có ai thương xót cho một nhân loại! Chỉ có nâng cao tinh thần và quật cường kiên định mới hy vọng sống sót trong thế giới này. 

Sẽ không một ai luôn đứng sau bảo vệ bạn vô điều kiện, chỉ có dựa vào sức mình phấn đấu bạn mới có thể tồn tại! Một sự tồn tại đầy ý vị do chính bạn làm chủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK