"Tả đội, Giang đội, à, có gì từ từ nói, đánh nhau thì rất mất cảm tình."
Hai người ngoảnh mặt làm ngơ vẫn giữ vững tư thế lúc trước. . . . Đã như vậy, ông bác cũng đành phải xem mình là trong suốt, lắc đầu nhanh chóng đi xa, để tránh hai cao thủ trong đội cảnh sát hình sự đánh nhau sẽ liên lụy đến người vô tội như mình.
So sánh với sự bén nhọn trong mắt Tả Trí, Giang Thiệu lại là bình tĩnh sóng nước chẳng xao. Anh chợt nhếch môi nở nụ cười, đẩy tay Tả Trí đang níu mình ra, sửa sửa cổ áo. "Chọc cậu thôi, cậu còn tưởng là thật."
Sắc mặt Tả Trí hơi hòa hoãn rồi buông lỏng xuống, có cảm giác bị đùa giỡn, "Có người đũa giỡn như anh sao, Giang Thiệu anh quá thất đức. . . ." Anh ngồi xuống lần nữa, sửng sốt một lát lại vỗ bàn cái rầm la ầm lên. "Tôi còn chưa ăn xong mà, dọn dẹp cho tôi làm chi!"
Ông bác vừa bỏ dĩa của anh vào thùng rác, có chút há hốc mồm. . . . . .
"Ăn ít chút cậu cũng không đói chết."
Giang Thiệu vừa dứt lời thì điện thoại di động của hai người đồng thời vang lên.
Gọi cho Giang Thiệu chính là Cận Thanh.
Gọi cho Tả Trí chính là Diệp Tiểu An. Hai người nghe điện thoại xong thì sắc mặt đều trầm xuống.
﹡
Trong quán cà phê ở khách sạn Tử Kinh.
Diệp Tiểu An ngồi ngay ngắn ở đó như một nàng dâu nhỏ, Cận Thanh ở đối diện tiện tay lật xem tạp chí Diệp Tiểu An mua về. Đáng tiếc đều là manga, Cận Thanh không có hứng thú gì với thứ này.
Tả Trí và Giang Thiệu lái xe chạy tới, vừa nhìn trận thế tả Trí liền tiến tới bên cạnh Cận Thanh cho cô một cái ôm nhiệt tình, Giang Thiệu không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống cạnh Diệp Tiểu An.
"Ơ ui chị của em, tưởng chị đã mất rồi chứ, chị bay lâu thật đó, siêu nhân bay một lát cũng biết mệt mỏi, mà chị thì chắc là Siêu Saiyan rồi (tên gọi hình thể sau khi tiến hóa của Songoku)."
Cận Thanh dùng đầu ngón tay đẩy anh ra,đã sớm miễn dịch với miệng lưỡi trơn tru của anh, cười ấm áp dịu dàng. "Mặc dù vừa rồi chị và Diệp tiểu thư đã tự giới thiệu với nhau, nhưng chị vẫn muốn em chính thức giới thiệu lại cho chị biết."
Tả Trí hơi lúng túng, nhưng kỹ thuật diễn xuất của anh rất là tốt, tự nhiên cười rực rỡ. "Chị, đây là Diệp Tiểu An, Tiểu An, đây là chị của anh, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp nhất của hãng hàng không Phi Dương - Cận Thanh."
"Chào chị." Diệp Tiểu An ở trước mặt những người không quen lắm thì luôn lộ vẻ xấu hổ.
Cận Thanh mỉm cười gật đầu, không lộ vẻ gì. "Nghe nói hai em lui tới hai năm rồi? Tả Trí, sao chưa từng nghe em nhắc đến, giữ bí mật kín quá nhỉ, cả chị cũng gạt, thật rất khó cho em khi phải che giấu kmột cô gái đáng yêu như Diệp tiểu thư."
Kẻ ngu mới nghe không hiểu súng gậy đi kèm trong lời của cô, nhưng trong mấy người đang ngồi vẫn có Diệp Tiểu An không hiểu. Tả Trí sờ sờ chóp mũi, trong tươi cười rất phối hợp thêm mấy phần ngượng ngùng và khó chịu. "Chị, chị đừng làm khó người ta, lá gan của Tiểu An còn nhỏ hơn chuột, em sợ cô ấy bị dọa khi gặp phụ huynh."
Diệp Tiểu An không biết trả lời cái gì, khéo léo gật đầu. "Dạ dạ, gan em hơi nhỏ. . . ." Tay của cô kéo khăn bàn ở dưới mặt bàn, rồi lại vạch vạch hoa văn ở trên khăn trải bàn, mờ ám không ngừng.
Bị Giang Thiệu dùng khóe mắt thu hết vào mắt. Nhóc này, sao lúc đầu gặp anh lại không khẩn trương như vậy.
Cận Thanh bị bộ dáng ngốc nghếch của Diệp Tiểu An chọc cười, "Bạn gái nhỏ của em rất thú vị, rất đáng yêu."
Tả Trí cũng cười làm lành theo, "Nghe nói chị và anh rể rốt cuộc quyết định kết hôn, chuyện hôn lễ cứ tính trên người em, nhất định làm vô cùng có mặt mũi!"
"Đừng nói giống như em có nhiều kinh nghiệm lắm, Diệp tiểu thư hiểu lầm thì sao." Cận Thanh cười nhẹ nhàng nhìn Diệp Tiểu An, mà Diệp Tiểu An giống như học sinh tiểu học đang nghe giảng ngồi thẳng người lên. "Không có."
Giang Thiệu một mực giữ vững trầm mặc bên cạnh cười nhỏ ra tiếng, Tả Trí thật muốn phát điên.
Lúc này điện thoại của Cận Thanh vang lên, cô nhìn xem ai gọi tới liền đi ra mấy bước mới nghe điện thoại. Tả Trí âm thầm quăng tín hiệu cầu cứu cho Giang Thiệu, Giang Thiệu không nhanh không chậm, "Cậu trở về đội trước đi, tôi sẽ về sau."
Tả Trí lập tức lĩnh mệnh, "Chị, chúngiẹm đi trước, sau này sẽ mời chị ăn cơm." Sau đó lôi kéo Diệp Tiểu An rời khỏi phòng cà phê. Cận Thanh nghe điện thoại xong trở về, cúi đầu khuấy ly Cappuccino chưa động tới trước mặt, chợt cười khẽ.
"Tả Trí và Trần Dao kết hôn mới bốn năm cũng đã qua lại với vị Diệp tiểu thư này hai năm, anh luôn biết sao?"
"Anh cũng là sau đó mới biết."
"Vậy làm sao đây?"
"Hôn nhân và tình cảm là chuyện người khác không thể nhúng tay, Diệp Tiểu An cũng không biết Tả Trí kết hôn, về mặt nào đó cô ấy cũng là người bị hại."
"Còn Trần Dao?"
"Tự nhiên cũng thế, bao gồm chính Tả Trí, Thanh Thanh, chuyện này chúng ta không nên nhúng tay, về phía Trần Dao. . . ."
Cận Thanh cười khổ một tiếng, hơi vô lực, tình cảm của mình cũng đang rối rắm, làm gì còn tinh lực lo cho người khác chứ.
Giang Thiệu dừng một lát, nhìn nhìn trang phục ra ngoài của cô, lại nhìn thời gian. "Em muốn đi đâu? Anh chở em đi."
"Không cần, tự em lái xe tùy tiện đi dạo một lát, còn đến chỗ mẹ em, buổi tối có thể. . . . Không trở về." Cận Thanh nói xong liền cúi đầu.
Giang Thiệu không lên tiếng, ánh mắt tối lại.
﹡
Diệp Tiểu An rời khỏi phòng cà phê thật xa mới thở phào nhẹ nhõm, chọc cho Tả Trí buồn cười. "Khẩn trương như vậy, lòng bàn tay em cũng toát mồ hôi, chị anh đâu có dữ."
"Đúng là không dữ, nhưng em sợ nhất loại người này, xem ra vô hại nhưng thật ra lại có khí thế rất mạnh, trong lúc vô hình em bị chị của anh trấn áp, giống như đã làm việc trái với lương tâm." Diệp Tiểu An gãi gãi đầu, vẻ mặt khốn đốn.
Tả Trí hơi thu lại nụ cười, búng đầu cô một cái. "Em không thiếu nợ ai cả, chỉ cần biết người khác nợ em, Tiểu An, đừng suy nghĩ thế, chị anh và Giang THiệu đều có tính tình khó chịu, hơn nữa gia bảo em đừng sợ ai cả, cảnh sát nhân dân bảo kê em, em sợ gì mà không dám làm bậy?"
Diệp Tiểu An nhướng lông mày thanh tú. "Anh làm sao có thể trở thành cảnh sát nhân dân, đi cửa sau à?"
"Anh còn chưa nói xong, không được giết người phóng hỏa, không lừa gạt, không đánh cướp, không buôn lậu thuốc phiện, còn làm xằng làm bậy vô pháp vô thiên, thì gia bảo kê em!" Tả Trí nói xong lại xấu xa nhếch khóe miệng. "Làm mấy chuyện này đều cần chút thông minh, đối với thì coi bộ khó đấy."
"Tả Tiểu Trí! Anh quá xem thường người ta rồi!" Diệp Tiểu An tức giận vung tạp chí đập anh, "Theo như anh nói thì em một không có vóc người hai không có thông minh, anh còn để ý đến cô gái như em làm chi!"
Tả Trí cười đùa né tránh, "Hắc em đang đánh nhân viên cảnh vụ, mau dừng tay!"
Hai người đùa giỡn cả đường đi tới dưới lầu, Tả Trí chỉ vào miệng, "Hôn một cái."
"Không thèm, em sẽ đánh lén cảnh sát, bái bai." Diệp Tiểu An quay người liền đi vào trong, đi chưa được mấy bước liền bị một sức mạnh lớn phía sau ẵm lên. "Anh làm gì thế! Mau thả em xuống!"
Tả Trí ẵm cô vào cầu thang không người liền đè lên trên tường mà hôn, tạp chí trong tay cô rơi đầy đất. Hôn rất mạnh, Diệp Tiểu An thấy hơi khó thở, tay nhỏ bé đấm lồng ngực bền chắc của anh để kháng nghị.
Tả Trí hôn mạnh cho hết nghiện, rồi đè môi của cô thở nhẹ. "Em thấy có ai nuôi thú cưng còn cầu xin thú cưng phải thông minh chưa? Dáng người cũng không sao, quýt vàng cũng là quýt, huống chi em còn chưa tới mức đó, áaa ——"
Diệp Tiểu An hung hăng bấu hông anh, anh bị đau đến hít mạnh, "Em nói em sẽ đánh lén cảnh sát mà!" Thú cưng cũng thôi, còn quýt vàng! Cô nào có thảm như vậy!
Tả Trí kéo tay nhỏ của cô đến bên môi, hôn mu bàn tay cô, tỏ vẻ gánh nặng đường xa. "Khi nào mới có thể nuôi chó con Bắc Kinh thành sư tử đây, bảo bối em phải cố gắng một chút!"
Diệp Tiểu An ngao một tiếng nhào tới cắn cổ của anh, chó Bắc Kinh cũng không phải dễ chọc nha!
. . . . . .
Diệp Tiểu An về đến nhà không lâu, liền nhận được một cái tin nhắn của Tả Trí:
"Có lẽ em không biết thứ em đem đến cho anh trân quý với anh cỡ nào, quý đến anh táng gia bại sản cũng mua không được."
Diệp Tiểu An không nhịn được cong khóe miệng lên, tâm tình cực tốt mở game lên, vừa lên mạng liền có thật là nhiều người mời cô vào chơi. Diệp Tiểu An hả hê hừ hừ, ai nói cô không có thông minh, trừ vẽ tranh cô còn là cao thủ chơi game đó! Là cao thủhông cách nào tưởng tượng!
Trong khóm hoa không thấy cúc: chủ đề kỳ này không tồi, chị thay chủ bút khen em, linh cảm ở đâu ra?
Diệp Tiểu An xem một hàng chữ đỏ mà biên tập Truy Hồn gửi tới trong Ám Chiến, còn kèm theo một biểu tượng môi đỏ nữa chứ. Diệp Tiểu An ngậm hột đào trong miệng, vui vẻ ra mặt gõ bàn phím.
Lộng Ngọc không thổi tiêu: bí mật!
Thật ra thì Diệp Tiểu An cũng muốn nói với Tả Trí, thứ anh cho cô cũng rất trân quý.
. . . . . .
Tối hôm đó Giang Thiệu lại làm thêm giờ đến đêm khuya, đi khỏi phòng thẩm vấn liền có cảm giác mệt mỏi như vừa đánh xong một trận chiến. Anh lấy điện thoại di động ra liếc nhìn, không có cuộc gọi nhỡ nào. Anh gọi về số nhà, vẫn không ai nghe.
Anh không hiểu tại sao Cận Thanh nghĩ hết biện pháp cũng muốn tránh né mình. Anh biết giữa hai người bọn họ kể từ sau khi đứa bé bị sẩy liền xảy ra vấn đề, anh muốn đền bù, nhưng vĩnh viễn không tìm được cơ hội.
Khoảnh khắc anh về nhà mở cửa ra, trong phòng tối tăm vắng lạnh khiến cho tâm tình bị đè nén của anh lên đến giới hạn. Anh lấy một lon bia ra khỏi tủ lạnh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Cảm thấy chưa đã ghiền lại lấy hai tá ra ngồi ở trên ghế sa lon tự rót tự uống. Trong chốc lát lon không đã bày đầy khay trà, anh không rõ lắm mình rốt cuộc uống bao nhiêu, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trên ghế sa lon.
. . . . . .
Trong ánh trăng mờ nghe được có người gõ cửa, Giang Thiệu xoa huyệt Thái Dương đi mở cửa. Diệp Tiểu An quấn chăn đứng ở ngoài cửa, đáy mắt đầy vẻ hoảng sợ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giang Thiệu lập tức nghiêm túc.
Diệp Tiểu An thưa dạ hít hít mũi, bộ dáng đáng thương bẹt bẹt miệng. "Em sai lầm rồi, em không nên xem phim kinh dị lúc nửa đêm, anh rể. . ."
Huyệt Thái Dương của Giang Thiệu nhảy thình thịch, cắn răng nghiến lợi, lại không thể không cho cô đi vào. "Bây giờ tôi hoài nghi em không phải tới tìm Tả Trí để nương tựa, em căn bản đến gây phiền toái cho tôi!"
Giang Thiệu đóng kỹ cửa, vừa mới xoay người lại, liền cảm thấy trong bóng đêm có một thân thể nho nhỏ mềm mại nhào vào lòng mình, khiến cho trái tim của anh nhất thời đập sót một nhịp.
. . . . . .