Ở hiện đại nàng đã thăm quan Thiếu Lâm tự, cũng không có hứng thú thăm lại ngôi chùa nổi tiếng thượng võ làm gì. Lúc này thuận đường đi ngang qua nhìn phong cảnh núi Thiếu Thất thôi.
Ài, vốn là tính toán như vậy.
Trời mới biết lúc này chân núi Thiếu Thất còn chưa được khai phá, toàn bộ đều là đường nhỏ cho người đi lại, có bậc thềm cũng nhỏ hẹp khó đi. Đây là điển hình cho việc tự ôm khổ vào thân a~~
Lâm Nhất Tần leo núi đầy người toàn mồ hôi, căn bản không còn chút tinh lực nào nhìn xem phong cảnh. Một bên trách móc cổ nhân sức sản xuất thấp, ngay cả một con đường núi sửa cũng không tốt, một bên trách móc Vi Nhất Tiếu thấy chết không cứu, ngay cả kéo nàng đi một cái cũng không chịu, chỉ biết đứng cách nàng một trượng dùng mọi loại từ ngữ mà nhân loại có từ chanh chua đến khinh bỉ thể lực của nàng.
“Cũng không nghĩ ta đường đường xem như nửa trạch nữ, sao có thể so sánh với cao thủ võ hiệp khinh công cao! Hừ, con dơi độc ác nham hiểm, ngươi trâu bò như thế sao không tham gia thế vận hội Olympic đi! Đến hòa thượng Thiếu Lâm tự còn biết phái dược tăng đi trợ giúp khu vực bị nạn, ngươi nửa điểm cống hiến cũng không có, giúp ta một chút cũng không chịu, chẳng trách thanh danh xấu tệ, ngay cả một cái thuộc hạ cũng không có!”
Lúc này nàng đã mệt đến mức tinh thần thác loạn, đem chuyện chưa phát sinh cùng chuyện không xảy ra tính hết lên người Vi Nhất Tiếu.
Chính là cao thủ tai thính mắt tinh đến mức người bình thường khó thể hình dung.
Nàng thì thầm than thở một chữ cũng không thoát khỏi tai Vi Nhất Tiếu. Vì thế tiết mục
“Mười vạn câu hỏi vì sao” bắt đầu:
“Ngươi vì sao lại gọi ta là con dơi? Thế vận hội Olympic là cái gì? Trợ giúp nạn dân cái gì? Ta vì sao phải có thuộc hạ?”
Lâm Nhất Tần trợn trừng mắt, cuối cùng đi không nổi, ngồi ở tảng đá lớn ven đường không ngừng thở.
“Con dơi là ngoại hiệu của ngươi, ta đặt. Thế vận hội Olympic là đại hội thiên hạ đệ nhất luận võ ở chỗ chúng ta. Dân bị nạn ngươi không cần biết. Về phần thuộc hạ, hừ,
thuộc hạ nào chịu được cái miệng độc của ngươi!?”
“Hì hì, đại hội thiên hạ đệ nhất luận võ có vẻ đáng quan tâm, trông như thế nào?”
“Không khác với Hoa Sơn luận kiếm lắm. Nơi nơi chọn ra cao thủ, tụ tập một chỗ ở trước đông đảo mọi người so tài.”
“Thắng có gì tốt?”
“Tốt à? Một kim bài.”(huy chương vàng)
“Có thể hiệu lệnh quần hùng?”
“Chỉ có thể tham quan triển lãm.”
“Hừ, đại hội như vậy trong cái chốn giang hồ này chẳng mấy người tham gia.” Lời nói đầy xem thường.
“Vì sao? Hoa Sơn luận kiếm không phải cũng toàn thiên hạ cao thủ tham gia?” Lâm Nhất Tần ngạc nhiên. Người trong võ lâm chẳng phải thích tranh tài nhất sao?
Vi Nhất Tiếu nhìn nàng nói: “Ngươi làm như Hoa Sơn luận kiếm đơn thuần như vậy. Danh vọng, vinh dự, chút hư danh mà không có quyền lợi thì có ích gì?”
Tức thời ngồi trên mặt đất dùng nhánh cây vẽ phác họa bản đồ:
“Đông Tà chiếm vùng hải đảo nhỏ Đông Hải cùng vùng duyên hải các tỉnh Đông Nam, Tây Độc là bá chủ vùng Côn Lôn cùng hành lang Hà Tây. Nam Đế khống chế hơn mười dặm các tỉnh vùng Vân Nam, vươn dài xuống tận Hồ Quảng. Bắc Cái thế lực bao trùng toàn Kim Quốc. Về phần người thắng Vương Trùng Dương, căn cứ đại là Sơn Tây Nam Bộ Chung Nam sơn, phái Toàn Chân của hắn hành tẩu tại trung tâm vùng Trung Nguyên.
Hắn bẻ nhánh cây đến rắc, ném đi:
“Hoa Sơn luận kiếm trên danh nghĩa vì ‘Cửu Âm Chân Kinh’ kì thực là năm tuyệt đỉnh cao thủ chia cắt thế lực phạm vi chiến đấu trên giang hồ, cũng chứ không phải chỉ tranh giành một khối kim bài chỉ để ngắm.”
Lâm Nhất Tần nghe xong trợn mắt há hốc mồn, tuy rằng bức bản đồ này chia không hoàn toàn chuẩn, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến Hoa Sơn luận kiếm có ý nghĩa chính trị như vậy. Nàng không khỏi hỏi:
“Sau này người Mông Cổ nam hạ, trật tự cũ không thể duy trì nên trận luận kiếm cũng không diễn ra nữa đúng không?”
Vi Nhất Tiếu nói:
“Không sai, nhưng Hoa Sơn luận kiếm dù không cử hành, nhưng thế lực giang hồ chưa từng dừng việc phân chia. Hiện nay lục đại môn phái không phải vẫn ngầm tranh đấu sao? Chính là trăm năm đổ lại đây, bao nhiêu tuyệt kĩ đã mai một tuyệt tích, trừ Trương Tam Phong, không còn ai có thể giống Ngũ Tuyệt tuyệt đỉnh năm đó.
“Thực lực cá nhân giảm xuống, tất nhiên sẽ tìm kiếm lực lượng đoàn thể. Từ tranh đấu cá nhân thành tranh đấu đoàn thể, từ Ngũ Tuyệt luận kiếm thành Lục Đại môn phái so tài.”
Vi Vi cười nói:
“Ngươi cũng coi như thông minh, một chút liền hiểu thấu.”
Lâm Nhất Tần thất vọng lắc lắc đầu:
“Vô luận đấu pháp thế nào đều không phải tinh thần hiệp nghĩa tụng xưng trên giang hồ. Đây chẳng phải là người nào nắm tay lớn thì nghe người đó sao?”
“Vì thế ta hận nhất người khác gọi ta là đại hiệp. Chó cắn chó giành xương, dối trá vậy làm gì. Mặt khác, vì sao ngoại hiệu của ta là con dơi?”
“À, Ta nghỉ ngơi đủ rồi, Quang Minh ngày mai đang chờ, mau mau tranh thủ lúc trời chiều đi nhanh thôi.”
Viên Nghiệp cùng Viên Độ là người phụ trách trông cửa cùng tiếp khách hôm nay. Thấy mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng có thể nghỉ, đóng cửa chùa chuẩn bị đến trai đường ăn cơm. Ai ngờ từ bậc thềm dưới chân núi lại nhìn thấy hai bóng người.
Một thanh bào nam tử, một lục y nữ tử. (Ài, dịch sao đây trời, không lẽ “Xanh xanh hai tà áo/Nam nữ cùng sóng đôi” sao?).
Nam tử vóc người không cao, gò má hẹp nhọn, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt kiêu căng, thân hình bất động, bước chân mơ hồ, hiển nhiên là cao thủ khinh công. Nàng kia nhan sắc bình thường, dáng người yểu điệu, lúc này mệt đếu mức đầu đầy mồ hôi.
Viên Nghiệp trong lòng có chút khẩn trương. Bọn họ lên núi, nhất định là muốn vào chùa tham quan. Nhưng Thiếu Lâm tự từ trước đến nay có tiếng không tiếp đãi khách nữ, dù vậy vẫn có nhiều nữ hiệp giang hồ cùng tiểu thu quan lại muốn nhập tự.
Khổ nhất chính là những tăng lữ khuyên khách nữ trở lại muốn nát môi. Vừa không được đắc tội khách nhân, vừa không được cho các nàng vào chùa. Thật khó hơn luyện công gấp trăm lần.
Ai chẳng biết những nữ tử dám xông vào Thiếu Lâm tự, sao có thể nói hai ba câu liều chịu bỏ qua. Mắt thấy lục y nữ tử tuy không có võ công, nhưng nam tử bên cạnh rõ ràng là người luyện công phu, không biết làm sao ứng phó cho tốt.
“Ôi…Cuối cùng cũng lên đến nơi. Trên núi có cái chùa lớn như vậy, sao không đem đường sửa lại cho dễ đi? Mỗi ngày chỉ biết ngồi niệm kinh, không biết sửa đường tạo cầu, hừ…”
“Lâu như thế đến heo cũng sớm lên núi rồi. Nội công không có thì hít thở chậm rãi mà đi. Mới đi chút mà hô hấp gấp gáp so với người bị suyễn còn nhiều hơn, thật không biết cho người đôi chân dài làm gì?”
“Dù sao cũng không dùng để bị đường núi tra tấn. Chính ngươi đi tham quan là được rồi, làm gì phải kéo theo ta. Ta lại không vào được…”
“Ta lúc đầu đã nói sẽ mang theo ngươi, lên trời xuống đất cũng sẽ kéo ngươi đi cùng. Không vào được liền đến nhìn cổng lớn, qua núi này sẽ không còn miếu nào đâu.”
“Lão tử cần vào miếu làm gì?”
Viên Nghiệp cùng Viên Độ kinh ngạc nhìn hai người còn chưa đến cửa chùa đã gây gổ, thật không hiểu bọn họ ép buộc nhau vì cái gì.
“Nhìn đi, có cái gì đẹp mắt. Một cái cổng, hai hòa thượng, còn chẳng phải hòa thượng đẹp trai nữa!”
“Hì hì, đứng ở chỗ này tự nhiên không thấy hòa thượng đẹp trai. Đi lên đi!”
“Giọng nói xuống dốc, nam tử kia liền mang theo nữ tử bay lên cây cổ thụ trước cửa chùa. Cây này ít nhất cũng cao hơn mười trượng. Nam tử mang theo một người vẫn ung dung như dẫm trên đất bằng, nhanh đến mức không thấy rõ hắn làm thể nào lên đứng được trên ngọn cây cao nhất.
Lâm Nhất Tần giống gấu Koala ôm chặt thân cây, tư thế cực đoan bất nhã. Tương phản, Vi Nhất Tiếu đứng trên cùng một cành cây theo gió lay động, trông thoải mái vô cùng. Lúc này trên ngọn cây gió đêm phấp phơ lay động vô cùng mát mẻ. Bị gió thổi qua, bạn học Tiểu Lâm cuối cùng cũng như CPU khôi phục chức năng hoạt động, bắt đầu bình tâm tĩnh khí rình xem Thiếu Lâm tự.
“Vi Vi, bên trong thật ồn ào.”
“Có lẽ các hòa thượng đang ăn cơm chiều.”
“Không phải hòa thượng quá trưa sẽ không ăn sao?”
“Chỉ có những ngày trai giới mơi không ăn, những ngày khác mỗi ngày đều luyện võ, không ăn sao có sức?”
“Vậy ngươi đoán xem hòa thượng có ăn trứng gà hay không?
“Đây là vấn đề quái đản gì?”
“Ai, ngươi không biết, chùa nơi của chúng ta, hòa thượng sẽ ăn trứng gà. Nghe nói ăn trứng gà không thụ tinh sẽ không tính là sát sinh. Kỳ thực không thụ tinh với thụ tinh bên ngoài giống nhau, làm sao phân biệt. Thật là dối trá”
Dưới tàng cây hai tăng lữ tiếp khách nghe nữ tử nói năng không kiêng nể gì mặt đều đỏ, nhưng thanh bào nam tử phảng phất như không để ý gì, vẫn cười cùng nàng đối đáp:
“Quả thật dối trá. Năm đó Thích Ca Mâu Ni đi hóa duyên, đều là đến đâu ăn gì cũng được, làm gì có nhiều quy củ đến vậy.”
“Ta cảm thấy cái gì truyền đến Trung Nguyên cũng không giống nguyên bản của nó nữa. Kìa, ta thấy hoa mai cọc.”
“Ta xem ngươi nên đi tập luyện trên cái cọc đó đi, không luyện bộ pháp thì cũng luyện thăng bằng. Đi đất bằng mà cũng ngã, thật nực cười.”
“Không có cách nào. Trời sinh ta tiểu não co rút, đại não phát triển a…”
“Tiểu não là gì? Đại não là gì?
“Tiểu não điều khiển vận động, đại não điều khiển tư duy.”
“Ta xem ngươi cái gì cũng co rút, chỉ có khẩu vị thật phát triển.”
“Hừ! Dân dĩ thực vi thiên hiểu không? (Người lấy ăn là chính, những cái khác chỉ là phụ…) Ai, chúng ta đi xuống đi, các hòa thượng đều đi ăn cơm, ta cũng đói bụng.”
Vi Nhất Tiếu liếc nàng một cái “ta chỉ biết là thế” đầy xem thường, đem nàng từ trên cây tha xuống đất.
"Muốn xuống núi ăn cơm sao?"
Tiểu Lâm lắc đầu nói:
“Nếu đã vất vả lên đây, phải xem Tháp Lâm rồi đi mới không uổng.”
Hai người lảo đảo vòng qua cửa chùa về phía Tháp Lâm phía tây. Viên Nghiệp cùng Viên Độ thuỷ chung không có cơ hội lên tiếng đều toát ra n vạch hắc tuyến: “Ở trên cây ngoài cửa nhìn vào, đây, đây không tính là phạm tự quy (quy định của chùa) đi…”