Chuyện xưa như mộng.
Trong mộng, nam tử mặc trang phục giang hồ tiêu sái, trong miệng ngậm một lá liễu nho nhỏ, thổi một khúc nhạc không nhanh không chậm không dây dưa không vội vàng.
Trong mộng, thiếu niên mặc trường sam tuyết trắng, trên áo không có thêu hoa đào đỏ thắm, nhưng trên người rơi đầy đóa hoa màu nước.
Trong mộng, trời không phải đêm tuyết, không phải màn mưa, không phải ngàn dặm băng phong…
… Đó là hoàng hôn.
Dưới hoàng hôn, tình nhân làm bạn, nắm tay đi đến chân trời.
Lữ Tử Bội cười nói, ta là yêu ngươi như thế.
Ôn Ẩn cười nói, xin nguyện từ nay về sau không rời không bỏ.
Nguyện đời đời kiếp kiếp hóa làm cây đào dây dưa, cành lá quấn quít, thân rễ ôm nhau, đem tất cả yêu hận bao phủ một chỗ, ở bờ đối diện Vong Xuyên sinh thành một cây cầu đồng sinh cộng tử.
Âm và dương thì có thể giới hạn gì? Nếu trói buộc của Vong Xuyên đã biến mất, vậy mọi điều đều có thể biết được —— đào hồng liễu xanh, hóa ra sau khi trải qua ngàn trùng tuyết, đã là giữa xuân…
Chuyện xưa như mộng.
Yểu đang ngủ mỉm cười ngọt ngào.
Hảo một cây hoa đào ưu sầu triền miên…
Hoàn